Nghe y đột ngột nói ra lời này, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía y,
không biết là có ý gì.
Giao nhân phía sau chiếc đò nhoài người lên nửa nằm úp sấp bên trên, “Ngươi
hỏi câu này, Minh Hải mênh mông, từ đây đi đâu cũng được, làm gì có tuyến
đường mà ngươi nói?”
Thanh Nha nhảy một chân ở trên thuyền, xoay người lại, đối diện với nó, nói ra:
“Ý của ta là, con đường lúc trước đi tới đây, có phải là tuyến đường đi đến Tử
Lan đảo nhanh và tiện nhất hay không?”
Vừa nghe được câu hỏi kiểu này, Giao nhân kia tức thì chìm vào suy tư.
Mọi người thấy thế thì cũng không có quấy rầy nó, Long Hành Vân đưa ngón
tay chọc chọc cánh tay Thanh Nha, dù không có lên tiếng nhưng ý tứ lại rất rõ
ràng, là đang hỏi có việc gì?
Thanh Nha đáp lại bằng một cái thủ thế, ra hiệu cho gã bình tĩnh đừng nóng vội,
sau đó tiếp tục chờ đợi câu trả lời của Giao nhân kia.
Một lúc lâu sau, Giao nhân chậm rãi gật gật đầu, “Thật đúng là không nói thì
thôi, nếu như nói là đến Tử Lan đảo, suy nghĩ kỹ lại thì đường đi lúc trước cũng
không có đi nhầm.”
Thanh Nha lại hỏi: “Ngươi có biết đường đi đến Tử Lan đảo không?”
Giao nhân: “Nếu không biết rõ đường, Hải tộc cũng không có khả năng để cho
ta đi đưa đò.”
Thanh Nha: “Vậy ngươi cũng không cần tiếp tục theo dõi nữa, chúng ta sẽ trả
tiền tương ứng, ngươi trực tiếp đưa chúng ta đến Tử Lan đảo là được.”
Giao nhân hỏi ngược lại: “Ngươi xác định?”
“Xác định.” Thanh Nha gật đầu.
“Được rồi.” Giao nhân đồng ý, hai tay đẩy một cái, rời khỏi tư thế nửa nằm úp
sấp trên đuôi đò, lại chìm vào trong nước, đẩy đò điều chỉnh phương hướng, sau
đó tiếp tục lên đường đi tới…
Một chiếc đò khác liền tiếp tục chạy theo, trên đò là Bàng Thành Khâu và Thôi
Du.
Lúc này, Long Hành Vân nhịn không được nữa, cất lời hỏi, “Thanh gia, ngươi
đây là có ý gì?”
Thanh Nha trả lời: “Kỳ thực, trong một số tin tức ta tìm hiểu được lúc trước, có
người dường như đã nghe thấy tên kia nhắc tới ‘Tử Lan đảo’, nhưng không thể
xác nhận là có ý gì, bây giờ nhìn xem tình hình này, lại nghe được người đưa đò
nói như vậy, xem ra ba tên gia hỏa kia tám chín phần mười chính là đi đến ‘Tử
Lan đảo’.”
Có chuyện như vậy sao? Trên một chiếc thuyền khác, sau khi nghe nói như vậy,
trong ánh mắt Bàng Thành Khâu hơi hiện lên sự nghi hoặc, gã nhớ lại một chút,
gã cảm thấy không hề có chút ấn tượng nào đối với thông tin này, tức thì âm
thầm cảm thấy kỳ quái, tin tức mà Thanh gia có được đa số đều là do mình báo
cáo, vì sao mình lại không biết chứ, chẳng lẽ thông tin này tới từ con đường tức
của lão bản nương sao?
Đôi mắt Long Hành Vân sáng lên, rõ ràng sự hứng thú đã trở lại với gã, gã cầm
chiết phiến trong tay gõ cành cạch vào đại đao phía sau lưng Thanh Nha,
“Không hổ là Thanh gia của Ảo Vọng, ta thực sự không tìm sai người, được,
vậy thì đi Tử Lan đảo thử thời vận.”
Ngồi cùng đò, Ngân Sơn Hà tiếp tục phì phèo khói thuốc lá, thuốc trong miệng
tẩu thỉnh thoảng đột nhiên sáng đỏ lên, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt với mái
tóc bạc của mình, khói thuốc bay lên cũng tụ thật lâu không có tan đi, bị con đò
lướt tới vứt bỏ tại không trung phía sau.
Sau đó chính là âm thanh rẽ sóng duy trì liên tục phá tan sự yên tĩnh trong Minh
Hải này, hai chiếc đò không ngừng tiến tới trước, người trên đò thỉnh thoảng cất
tiếng nói chuyện với nhau mấy câu, phần còn lại là bóng tối dường như vô tận,
còn có cả sương mù nhàn nhạt mơ hồ như có như không kia.
Trong hoàn cảnh trống vắng như thế này, người ta sẽ có cảm giác rất sai lệch về
thời gian, khó thể dựa vào cảm giác để nắm bắt được khoảng thời gian trôi qua,
phải dựa vào chu kỳ vận chuyển của khí huyết mới có thể nắm chắc được phần
nào.
Đò tiếp tục cứ trôi đi như vậy, tiến dần tới trước, không biết thời gian đã trôi
qua bao lâu, cho đến khi tầng mây dày đặc phía trên xuất hiện ánh sáng lờ mờ,
người trên đò mới đại khái biết được thời gian, phái bên ngoài trời đã sáng lên.
Trời đã rạng sáng rồi, cho dù ánh sáng vẫn còn tối tăm mờ mịt, nhưng tầm mắt
đã mở rộng ra không ít, từ trên đò có thể nhìn thấy cái bóng của một hòn đảo ở
một khoảng cách nhất định, tuy nhiên cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ mông lung mà
thôi, có lẽ dùng từ cảm giác được để hình dung thì càng thích hợp hơn.
Ở phía xa xa hơn xuất hiện một điểm sáng khá rõ, thu hút ánh mắt những người
trên đò.
Long Hành Vân nhìn chằm chằm vào đó, hỏi: “Chẳng lẽ đã đuổi theo kịp chiếc
đò lúc trước sao?”
Giao nhân phía sau đò cười ra âm thanh ui ui, trả lời: “Không thể nào, con
đường chúng ta đi đã là con đường gần nhất. Đò khác tránh né chúng ta thì phải
đi đường khác vòng tới đây, khoảng cách ngắn nhất có lẽ cũng phải lâu hơn
chúng ta hơn một canh giờ trở lên, không thể chạy đến phía trước chúng ta
được. Khách quan có thể xem kỹ hơn màu sắc của ánh sáng đó.”
Được nhắc nhở như vậy, có người nhìn nhìn kỹ hơn, cũng có người không quan
tâm lắm, không có hứng thú nhìn lại cho kỹ.
Loại người trước là Long Hành Vân, kẻ sau là Thanh Nha và Bàng Thành
Khâu, hai người bọn họ lăn lộn lâu dài tại Ảo Vọng, đã quen thuộc với địa hình
địa mạo cơ bản của mặt đất trên Minh Hải, nhìn thấy ánh sáng đó thì cơ bản đã
biết rõ đó là cái gì, đại khái biết rõ đã đến nơi nào.
Tuy nhiên, hai người cũng không có hé răng, làm như không biết và cũng không
phải rất rõ ràng.
Long Hành Vân nhìn chằm chằm một lúc, sau đó a một tiếng, nói: “Ánh sáng
hình như có hơi tím, hình như là ánh sáng tím.”
Ngân Sơn Hà cũng đang nhìn chằm chằm quan sát, thuốc trong miệng tẩu lấp
lóe lên ánh sáng đỏ, phun ra một ngụm khói, sau đó nhìn nhìn sắc trời, mới rút
tẩu thuốc ra khỏi miệng, nói: “Hẳn là đã đến Tử Lan đảo.”
“Tử Lan đảo?” Long Hành Vân chợt ngẩn ra, sau đó quay đầu lại hỏi: “Nhà đò,
đã đến Tử Lan đảo rồi sao?”
Giao nhân đưa đò cười ui ui, nói: “Không sai, đó chính là Tử Lan đảo.”
Khi con tàu càng ngày càng gần địa điểm mục tiêu, hình dáng của hòn đảo, nơi
phát ra ánh sáng màu tím cũng càng ngày càng rõ ràng, một vùng rộng lớn trên
đảo rải đầy những đám hoa tím nhìn như đám mây, trông rất xinh đẹp, cả hòn
đảo giống như là một viên đá quý rực rỡ trên Minh Hải.
Sau khi đò đến gần bờ, người mới tới mới biết được những đóa hoa ánh sáng
trên đảo là từ đâu mà có.
Trên đảo mọc rất nhiều cây cối to đùng, một loại cỏ to lớn giống như là một
thân cây, thân cỏ có màu nâu đen, nhưng phía dưới lá của nó lại buông rũ xuống
hàng ngàn hàng vạn sợi dây, giống như liễu rủ vậy, tỏa ra ánh sáng tím mỹ lệ,
đó chính là nguồn gốc của ánh sáng tím rực rỡ trên hòn đảo.
Ngân Sơn Hà chợt hỏi một câu, “Đây là Tử mao thảo phải không?”
Thanh Nha cười đáp: “Không sai, là một loại cỏ ăn thịt, người bình thường nếu
bị đám sợi dây tím đó quấn lấy thì rất khó thoát thân. Thường có sinh linh trong
Minh Hải bởi vì bị ánh sáng rực rỡ của nó thu hút mà leo lên bờ, rồi tới gần, kết
quả phải mất đi tính mạng.”
Giao nhân đưa đò lại nhắc nhở một câu, “Đã đưa chư vị đến nơi theo thỏa
thuận, làm phiền thanh toán tiền đi, ngoài ra hỏi nhiều một câu, có cần đò đưa
về không?”
Thanh Nha cười nói: “Đương nhiên là phải đi về, nhưng mà có khả năng phải
làm phiền hai nhà đò chờ chúng ta một hồi.”
Giao nhân đưa đò: “Chờ các ngươi thì không có vấn đề, vấn đề là phải chờ bao
lâu, chúng ta dễ làm căn cứ thời gian chờ để tính tiền.”
Thanh Nha nhìn nhìn đám người Long Hành Vân, trả lời: “Cần phải chờ bao
lâu, chúng ta thực sự chưa xác định được, tính tiền theo thời gian thì tính như
thế nào?”
Giao nhân đưa đò còn không kịp đáp lời, Long Hành Vân đã trực tiếp chen vào
một câu, “Nhà đò, không có gì phải tính, hai chiếc đò chờ đưa về, ta trả thêm
cho các ngươi mười vạn lượng, thành thành thật thật chờ đợi là được.”