Vậy mà lại là giả? Trường Không quay đầu lại nhìn Minh tăng, biết được rằng
đây là do sư tôn dùng pháp lực để tạo ra, cũng nhận ra được điều gì xảy ra với
kết quả lựa chọn của vị khách vừa rồi, kết quả nằm trong sự kiểm soát của sư
tôn.
Hắn không biết vì sao sư tôn phải làm như vậy, nếu đã không thể tránh được thế
tục, vậy thì không phải mối quan hệ với bên Huyền Quốc công càng thân cận
hơn sao?
Còn nếu như muốn đáp ứng với yêu cầu của khách, trực tiếp trả lời không phải
là được rồi, vì sao còn phải làm ra trò ảo thuật lựa chọn “Tùy theo số phận” như
vậy chứ?
Không biết, nghĩ không rõ, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, biết rõ sư tôn
làm như vậy tất có nguyên do.
Bên ngoài chùa, Long Hành Vân và Thanh Nha đi ra khỏi cổng, xoay người lại
chắp tay hoàn lễ với Trường Không đi đưa tiễn khách, cảm tạ đã đưa tiễn,
Trường Không lịch sự đáp lại một câu rồi đóng cổng lại.
Chờ đợi tại bên ngoài, ba người Ngân Sơn Hà, Thôi Du và Bàng Thành Khâu
đều thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt.
“Thiếu Các chủ, thế nào rồi?” Ngân Sơn Hà cất lời hỏi.
Long Hành Vân và Thanh Nha nhìn nhau cười, mấy người vừa nhìn liền hiểu
rồi, sự việc đã thành công rồi.
Nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện, một nhóm người cần trước tiên rời
khỏi đây rồi nói tiếp.
Trên đường, hai người Long, Thanh còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía
Minh tự, đối với những gì trải qua bên trong chùa lúc trước bọn họ vẫn có cảm
giác như là nằm mơ, không chỉ đã tiến vào được mà còn hoàn thành mọi việc
như mong muốn, thực sự là khó thể tưởng tượng nổi…
Sau đó, Long Hành Vân kể lại đại khái những gì đã xảy ra bên trong chùa cho
Ngân Sơn Hà biết, đương nhiên là gã không nói ra việc mình luôn nơm nớp lo
sợ, thiếu một chút đã không dám tiếp lời.
Khi trở lại Ảo Vọng, xe ngựa thả Thôi Du xuống tại trên đường, để cho lão ta
đến khách sạn thu dọn đồ đạc, cần phải di chuyển địa điểm dừng chân.
Đối với việc động thủ với Thám Hoa lang, đã không còn lo lắng về Minh tự,
Long Hành Vân cũng không dự định khách sáo gì nữa, muốn trực tiếp vào ở lại
trong Kinh Hồng điện.
Đây cũng là ý của Thanh Nha, bởi vì một khi phía bên y biết được hướng đi của
Thám Hoa lang thì Long Hành Vân phải lập tức lên đường, nếu không, bỏ lỡ
một khoảng thời gian lâu, sẽ không dễ để theo dõi tại trong Minh Hải.
Bên trong Kinh Hồng điện, sau khi sắp xếp xong cho quý khách, Cổ Thanh
Chiếu mới lôi kéo Thanh Nha đến nơi yên lặng hỏi thăm, “Kết quả chuyến đi
Minh tự như thế nào?”
Thanh Nha: “Không nằm ngoài Can nương dự liệu, sự việc thành công rồi.”
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng Cổ Thanh Chiếu vẫn có chút kinh
ngạc, “Ngay cả Minh tự cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, Can nương lại thần thông
quảng đại như thế sao?”
Thanh Nha bóc đậu phộng nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa ngập ngừng, nói:
“Hình như là có thể bắt chuyện, nhưng cũng không có sâu sắc như chúng ta
tưởng.”
Cổ Thanh Chiếu không hiểu được, “Như vậy còn không sâu sao? Ở một nơi như
Minh tự, tự thành một đạo, chỉ sợ ngay cả Đại thánh lên tiếng kêu gọi cũng
không chắc đã hữu dụng, Can nương vậy mà có thể giải quyết dễ dàng.”
“Can nương cũng không trực tiếp giải quyết, là do Long Hành Vân đánh cược
thắng…”
Thanh Nha kể lại những việc xảy ra trong đó cho bà ta nghe.
Cổ Thanh Chiếu nghe xong thì không nói nên lời, im lặng một lúc mới than thở:
“Nếu là nói như thế, vị Thám Hoa lang kia cũng chỉ có thể tự trách vận khí của
mình không tốt mà thôi.”
Thanh Nha: “Ngươi đừng quan tâm tới việc vận khí của hắn như thế nào, trước
tiên nói xem tình hình phía bên hắn như thế nào đi.”
Sau khi y và Bàng Thành Khâu đi Minh tự, tin tức và tình huống liên quan
không tiện truyền tới phía bên Minh tự, có thông tin gì thì đều truyền tới cho Cổ
Thanh Chiếu.
Cổ Thanh Chiếu: “Không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ rời đi, vẫn còn nằm dí tại
trong căn gác nhỏ đó không có đi ra ngoài, cũng không biết đến khi nào mới rời
khỏi.”
Thanh Nha: “Can nương đã có dự liệu, hẳn là nắm giữ được tình huống gì đó
mà chúng ta không biết, đoán chừng cũng sắp rồi.”
Nơi đây vừa mới nói xong, Bàng Thành Khâu bước nhanh đến, bẩm báo:
“Thanh gia, người trên Đỉnh núi truyền lời tới, bảo ngài đi đến đó một chuyến.”
Nơi gọi là “Trên Đỉnh núi ” chính là chỉ Trấn Hải ty, nơi có địa thế cao nhất tại
Ảo Vọng.
“Đã biết tránh không được.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, lại quay sang nói
với Cổ Thanh Chiếu: “Ta nói không sai đi, không cần ta lộ ra, tự nhiên sẽ tìm
tới cửa.” Y cúi đầu nhìn nhìn chiếc chân què của mình, “Mẹ nó, lúc hữu dụng
thì há mồm kêu gọi, lúc không hữu dụng thì đánh gãy chân cũng làm như không
thấy, cho rằng lão tử là cái gì chứ?”
Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn không nói lời nào, tại Ảo Vọng này bà ta
chẳng phải cũng là xu nịnh khắp nơi sao?
Thanh Nha than phiền thì than phiền, nhưng người thì vẫn phải ngoan ngoãn tập
tễnh rời đi.
Một chiếc xe ngựa đi đến Trấn Hải ty, quá trình vẫn như cũ, được người dẫn vào
trong phòng tối, gặp được đại Chưởng mục Tề Đa Lai.
Tề Đa Lai vội vã gặp y như vậy còn có thể là vì chuyện gì nữa chứ? Đương
nhiên là biết được chuyện y và Long Hành Vân vậy mà lại tiến vào Minh tự, tự
nhiên là muốn tìm hiểu xem đó là vì chuyện gì.
Nói chung, Thanh Nha cũng không có giấu giếm, bởi vì có một số việc chính y
cũng là phụng mệnh hành sự, đó là hành động phù hợp với các bước đi.
Y giải thích rằng Long Hành Vân tìm đến mình muốn mượn tay mình đùa chết
Dữu Khánh, nguyên nhân đương nhiên là vì mối thù cũ với Dữu Khánh, mà y
thì không chịu đồng ý, nói là phía sau Dữu Khánh có Minh tự chống lưng,
không muốn rước lấy phiền phức. Kết quả là Long Hành Vân cũng có chút lo
lắng về Minh tự, vì vậy gã quyết định đi đến Minh tự một chuyến.
Nghe nói tình huống đại khái là như thế, Tề Đa Lai giật mình kinh ngạc, “Minh
tăng đã đồng ý không can thiệp vào việc gã giết vị Thám Hoa lang kia sao?”
Thanh Nha nhún vai, “Quả thực là vận khí của gã tốt, gã đã đánh cược thắng.
Có lẽ, với thân phận và địa vị của Minh tăng, hẳn là sẽ không nuốt lời. Nói đi
cũng phải nói lại, người bình thường ngay cả đi vào đó cũng khó, gã có thể đi
vào liền không đơn giản, mặt mũi cha người ta lớn, loại chuyện xuất thân này
quả thực là không thể so sánh.”
Tề Đa Lai nhịn không được sờ sờ cằm đi tới đi lui trong tĩnh thất, bỗng dừng
bước hỏi: “Lúc nào, động thủ ở đâu?”
Thanh Nha: “Không biết, hiện nay vẫn còn đang theo dõi tìm cơ hội. Ta nói nha
đại Chưởng mục, việc này ta là thật sự không muốn tham dự vào, tên kia lấy thế
ép người, còn dẫn theo, con mẹ nó, ‘Ngân vệ’ tới uy hiếp ta, ta cũng không còn
cách nào khác, ngươi nói giùm với Chưởng lệnh một tiếng, can thiệp đi, quản
một chút, mọi người đều sẽ tự tại.”
Tề Đa Lai có chút buồn bực, “Quản như thế nào? Bên trên không lên tiếng,
Chưởng lệnh cũng không tiện quản, với tên đó thì chỉ có mấy vị Động chủ mới
có tư cách quản giáo.”
“Các ngươi trực tiếp ra lệnh cưỡng chế gã dừng tay lại không phải được rồi
sao?”
“Lệnh cưỡng chế của Trấn Hải ty có hữu dụng không? Chúng ta ra lệnh cưỡng
chế, gã ngoài miệng sẽ đáp ứng, nhưng xoay người lại vẫn sẽ đi làm, như vậy
chẳng phải là đưa tới cửa cho người ta làm bẽ mặt hay sao? Trong lòng ngươi
hẳn phải biết rõ ràng, có một số việc nếu Trấn Hải ty không biết thì không sao,
nhưng nếu đã biết rõ mà không quản lại là một vấn đề khác.”