Lời hỏi này quả thực hỏi quá thẳng, thẳng đến mức khiến cho Long Hành Vân
có điểm không biết nên trả lời như thế nào, khóe mắt liếc nhìn Thanh Nha,
không biết tại sao mình lại nghe lời vị này, u u mê mê chạy tới nơi đây, bây giờ
suy nghĩ lại, chính bản thân mình cũng cảm thấy khó hiểu.
Mình dựa vào đâu để cho Minh tự không đi giúp A Sĩ Hành chứ?
Minh tự làm sao có khả năng sẽ nghe lời mình?
Gã đột nhiên cảm thấy chuyến đi này của mình có chút vô nghĩa, có phần không
biết nên kết thúc như thế nào, tiếp tục theo ý đồ mình đến đây thì có phần làm
xằng làm bậy, nhưng không tiếp tục mà lập tức rút lui, thì trông có vẻ như ngay
cả can đảm mở miệng cũng không dám, vậy thì e rằng sẽ khiến cho Thanh Nha
kinh thường.
Thấy gã có chút ấp a ấp úng, Thanh Nha đoán được sự lo lắng của gã, lập tức
phụ họa: “Đại sư, Long thiếu Các chủ tới đây là vì việc của A Sĩ Hành.”
Y sợ Long Hành Vân nói ra lời nói lùi bước gì đó, sẽ khiến cho khó kéo lại chủ
đề, nên dứt khoát trước tiên đẩy Long Hành Vân đi tới rồi nói tiếp, dù sao cũng
không có Ngân Sơn Hà tại đây, dựa vào lịch duyệt được bảo vệ chu đáo từ trước
tới giờ của vị thiếu Các chủ này thì sẽ không nhận ra được cái gì.
Ánh mắt Minh tăng dừng tại trên mặt Thanh Nha, đáp lại một câu, “Hắn đi rồi,
không còn tại nơi này.”
Thanh Nha lại nhìn thấy dáng vẻ Long Hành Vân ấp a ấp úng không thoải mái,
nghĩ đến lời Can nương dặn dò, thấy quả nhiên đã tiến vào được Minh tự, y tức
thì có chút tự tin, dứt khoát nói thẳng: “Đại sư, thiếu Các chủ tuy là tới vì
chuyện của A Sĩ Hành, nhưng cũng không phải là đến tìm hắn, thực ra là tới vì
đại sư ngài.”
Khi lời này vừa được nói ra, Long Hành Vân lập tức âm thầm lo lắng.
Minh tăng a một tiếng, dáng vẻ là đang chờ đợi câu tiếp theo.
Thanh Nha cũng âm thầm khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng kiên trì nói ra:
“Nghe nói đại sư và A Sĩ Hành có mối quan hệ rất tốt, mà Long thiếu Các chủ
lại có cừu oán oán với A Sĩ Hành, Long thiếu Các chủ lo lắng sẽ khiến cho
Minh tự không vui, vì vậy tới thỉnh đại sư khai ân thứ tội.”
Ánh mắt Minh tăng lại dừng tại trên mặt Long Hành Vân, “Ân oán giữa thanh
niên các ngươi với nhau không có liên quan gì tới bần tăng, tại sao bần tăng
phải có chuyện ‘Thứ tội’ hay không ‘Thứ tội’ gì với các ngươi chứ?”
Nghe được lời này, Long Hành Vân và Thanh Nha quay nhìn nhau.
Thanh Nha lại tiếp tục nói: “Nghe nói lúc trước A Sĩ Hành xảy ra chút chuyện
tại trong Trấn Hải ty, là được Minh tự ra tay cứu giúp A Sĩ Hành, nếu như Long
thiếu Các chủ xảy ra xung đột với A Sĩ Hành…” Y dõi đôi mắt trông mong nhìn
tới, bộ dạng hi vọng đối phương hiểu được ý trong lời nói của mình.
Minh tăng cũng không có nhiều lời cùng bọn họ nữa, đưa tay cầm lấy chiếc kim
bát ở một bên, đặt tại trước mặt, từ trong đó lấy ra một đồng tiền vàng óng ánh
rực rỡ, đưa ra cho hai người nhìn thấy hai mặt trái phải, một mặt khắc hình tăng
nhân khoanh chân đả tọa, một mặt khắc hình Minh tự, hình ảnh trông rất sống
động.
Trong lúc Thanh Nha và Long Hành Vân còn đang chưa hiểu ra sao, Minh tăng
đã quăng đồng tiền ra, đồng tiền rơi tại trên một cái xương sọ trên mặt đất rồi
xoay tròn rất nhanh.
Còn chưa đợi cho mọi người kịp phản ứng lại chuyện này là chuyện gì thì Minh
tăng đã thuận tay đẩy chiếc bát vàng trước mặt bay ra ngoài, keng, kim bát nện
lên trên đồng tiền đang xoay tròn, nện cho nó dừng lại, đè phía dưới đáy bát.
“Phật môn là nơi thanh tịnh, nhưng chung quy vẫn chìm nổi tại trong nhân thế,
Tảo Trần tự cũng khó tránh khỏi trần tục, một bên là bào đệ thế tục dặn dò chiếu
cố, một bên là con trai của cố nhân tới cửa mong chờ, chính như hai mặt của
đồng tiền này. Dưới kim bát là hai mặt ‘Tăng’ và ‘Tự’, chọn mặt nào hướng lên
trên, tùy cho thiếu Các chủ lựa chọn, tất cả dựa theo số phận, chọn trúng thì như
ngươi mong muốn, không trúng thì ước thúc bản thân không được vọng động.”
Minh tăng một phen giải thích rõ ràng, cũng không quan tâm tới việc khách tới
có bằng lòng chấp nhận điều kiện mình đưa ra hay không, ông ta đưa tay làm
động tác mời, ra hiệu cho Long Hành Vân đoán xem mặt nào của đồng tiền
hướng lên trên.
Hai vị khách quay mặt nhìn nhau, việc này chẳng phải là đang đánh cược vận
may sao?
Nhưng mà Minh tăng có thể làm ra được một bước này, xem như đã là khoan
dung, bọn họ cũng không dám tiếp tục cò kè mặc cả.
Chỉ là Thanh Nha trong lòng ít nhiều có chút thì thầm, xem ra với quan hệ phía
bên Can nương mặc dù có thể giao tiếp với bên này nhưng cũng không thể
khiến cho Minh tự hoàn toàn làm theo, tuy nhiên, việc này cũng rất bình
thường, ngay cả Đại thánh Thiên Lưu sơn cũng phải cho Minh tự mặt mũi, Can
nương làm sao có thể bức ép.
Nhưng đối với Long Hành Vân mà nói, Minh tăng làm như vậy đã là đặc biệt
khai ân, kết quả này vượt quá xa sự tưởng tượng của gã.
Đồng thời cũng làm cho gã như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, người
ta xem như đã cho phụ thân gã thể diện, cho dù có đoán sai, tại trước mặt Thanh
Nha gã cũng đã có bậc thang để đi xuống.
Vì vậy không có gì chần chừ, gã trực tiếp chắp tay, thực hiện Phật lễ với Minh
tăng, khom người nói: “Vãn bối đoán là ‘Tăng’.”
Dáng vẻ cho thấy ta tôn kính người hòa thượng ngài đây.
Đương nhiên, lúc này trong lòng gã quả thực cũng rất tôn kính người ta, dù sao
địa vị cách xa, nhưng người ta cũng không có khiến cho gã khó xử chút nào.
Vừa nghe thấy gã nhanh như vậy liền đưa ra lựa chọn, Thanh Nha lập tức trừng
lớn đôi mắt chờ đợi kết quả.
Đứng ở hai bên nhìn xem, hai tăng nhân trẻ Trường Không, Bạch Vân cũng
biểu hiện ra sự hiếu kỳ, chỉ có hai lão tăng khoanh chân ngồi hai bên là không
có phản ứng gì.
Minh tăng mỉm cười, lại đưa tay ra hiệu cho Long Hành Vân tự mình đi mở ra
đáp án.
Nếu đã là như thế, Long Hành Vân cũng không khách khí nữa, gã duỗi hai tay
ra, cầm lấy kim bát, chậm rãi nhấc lên, cùng với Thanh Nha cùng nhau nghiêng
đầu xuống dưới xem kết quả.
Kim bát được nhấc ra, đồng tiền vàng bị đè ở phía dưới cũng chậm rãi lộ ra hình
ảnh hướng lên trên, vậy mà lại là hình ảnh một tăng nhân khoanh chân đả tọa.
Long Hành Vân tức thì vui mừng, lại cùng với Thanh Nha đồng thời nhìn xem
phản ứng của Minh tăng, dõi đôi mắt trông mong nhìn tới ông ấy, đều không
dám lên tiếng quấy rầy, không biết đối phương có nuốt lời hay không.
Minh tăng mỉm cười, “Ân oán giữa Thiếu Các chủ và vị Thám Hoa lang kia
không quản giải quyết như thế nào, bắt đầu từ lúc này, tùy theo số phận, Minh
tự sẽ không nhúng tay vào. Phật môn là nơi thanh tịnh, không lưu khách nữa, đi
thôi!”
Lời đã nói như thế, Long Hành Vân và Thanh Nha cũng không tiện cưỡng ép
dông dài gì nữa, chỉ có thể khách khí bái tạ, sau đó đứng dậy cáo từ.
Bạch Vân đi tiễn khách.
Trường Không thì ngồi xổm xuống đất nâng chiếc kim bát lên, lại đưa tay đi
nhặt lấy đồng tiền vàng trên mặt đất, nào ngờ ngón tay còn chưa có đụng tới,
đồng tiền vàng đó liền hóa thành hình ảnh nhấp nháy dao động, sau đó đột ngột
biến mất không thấy nữa.