Về phần những người bước vào chùa, trong lòng vô cùng hồi hộp và khẩn
trương, không quản Long Hành Vân và Thanh Nha có thân phận bối cảnh như
thế nào, từng có những kiến thức gì, khi đã tới nơi đây thì đều tự giác co đuôi
lại, không dám có chút huênh hoang phách lối nào.
Kỳ thực, bên trong hay bên ngoài Minh tự đều rất đơn giản, nhưng đối với
người mới đến thì quả thực rất khó để thích ứng với bầu không khí nơi đây, bị
rất nhiều hốc mắt tối om của những sương sọ khắp nơi nhìn chằm chằm vào,
ngay cả dưới chân cũng có, có thể thích ứng được mới là lạ, thậm chí tại ban
ngày ban mặt, dưới ánh nắng chói chang nhưng vẫn có một loại cảm giác rợn
tóc gáy.
Một tòa chùa chiền bạch cốt, do vô số đầu lâu chồng chất sắp xếp lên nhau tạo
thành, người bình thường làm sao có thể sống tại một nơi như vậy được? Trong
vô ý thức đều sẽ cho rằng người sống nơi đây rất biến thái, hơn nữa có danh
tiếng làm cho gia tăng cảm giác, khiến cho người ngoài tới đây bị áp lực tâm lý
khó thể tưởng.
Mặt đất sắp xếp trải đầy xương sọ là rất khó bằng phẳng, đối với người đi một
chân đeo chiếc guốc gỗ như Thanh Nha mà nói, muốn duy trì cân bằng thân thể
là một thử thách, không có một mực vận công giữ thân hình cân đối là không
được.
Bạch Vân dẫn hai người tiến vào chính điện, hai người nhìn thấy Minh tăng
trong truyền thuyết, cho dù đã cư ngụ lâu dài tại Ảo Vọng, Thanh Nha cũng là
lần đầu tiên nhìn thấy. Nghe có vẻ không xứng với tư cách địa đầu xà số Ảo
Vọng, nhưng cũng không còn cách nào, vị cao tăng này quả thực hiếm khi lộ
diện, người bình thường muốn gặp được một lần cũng không có khả năng, kẻ có
thể qua lại, lui tới trên cơ bản đều là đại nhân vật.
Hai người còn nhìn thấy được hai vị hòa thượng lớn tuổi ngồi đả tọa tại hai bên
chính điện, nhìn tựa như củi khô.
Nhìn từ vị trí khoanh chân đả tọa, lại nhìn thấy đối tượng mà Bạch Vân thông
báo, hai người liền biết người ngồi khoanh chân ở giữa chính là Minh tăng trong
truyền thuyết, chỉ là thoạt nhìn có vẻ tương đối trẻ tuổi, nhưng cũng không gây
trở ngại tới việc hai người nhanh chóng hành lễ.
“Hậu bối Ảo Vọng, Thanh Nha, bái kiến đại sư.”
“Hậu bối Xích Lan các, Long Hành Vân, bái kiến đại sư.”
Hai người hành lễ không dám sơ ý, người ta ngồi xếp bằng, bọn họ không tiện
đứng từ trên cao nhìn xuống, Long Hành Vân trước tiên quỳ gối xuống, cúi
người hành lễ.
Thanh Nha nhìn thấy vậy thì không còn cách nào khác, một chiếc chân buộc
chặt cố định không thuận tiện, đành phải lê một chân ở bên bộ dạng nửa ngồi
quỳ, nửa phủ phục, dù sao tư thế không được dễ nhìn cho lắm, có phần nữ tính.
Minh tăng nghe tiếng chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là chú ý tới tư thế kỳ quái
của Thanh Nha, nhưng cũng không để ý quá nhiều, sau đó ánh mắt chủ yếu
dừng tại trên người Long Hành Vân, hỏi: “Ngươi chính là con trai của Long
Kiến sao?”
Long Hành Vân vừa nghe câu hỏi này, tự cho rằng đại khái đã biết được vì sao
người ta sẽ mở một góc lưới cho mình vào gặp mặt, gã vội vàng chân thành
khom người đáp: “Vâng.”
Thanh Nha đương nhiên hiểu rõ “Long Kiến” mà bọn họ nói tới là ai, y không
có khả năng không biết về xuất thân của Long Hành Vân, phải biết rằng vị Long
Kiến kia lúc trước thế nhưng là Đại động chủ của Thiên Lưu sơn, nếu như ngay
cả việc này cũng không biết, y làm sao có thể lăn lộn tại phía dưới mí mắt Thiên
Lưu sơn chứ?
Chỉ là không biết về sau vị Đại động chủ đó trúng phải cơn gió gì, không biết
tại sao lại mày qua mắt lại với thiếp thân thị nữ của Đại thánh, sau đó bởi vì yêu
mà dẫn theo vị thị nữ kia thoát ly Thiên Lưu sơn rồi ẩn cư, vị thị nữ đó chính là
mẫu thân của Long Hành Vân, hiện tại là Các chủ Xích Lan các.
Về phần phụ thân Long Kiến của Long Hành Vân, nghe nói là vì không còn
được thế lực Thiên Lưu sơn mạnh mẽ che chở, sau đó bị cừu gia thanh toán, rời
khỏi Thiên Lưu sơn không được bao nhiêu năm thì chết đi.
Nhưng cũng có lời đồn cho rằng, thực ra Long Kiến là bị Đại thánh Thiên Lưu
sơn thanh toán, nếu không, dựa vào thực lực của Long Kiến, người bình thường
rất khó thành công, bởi vì Long Kiến khiến Đại thánh mọc sừng.
Có một số lời lưu truyền rất có căn có cứ, nói Các chủ Xích Lan các rất đẹp, nếu
không phải vì rất đẹp, Long Kiến làm sao có khả năng vì nàng ta mà thoát ly
Thiên Lưu sơn? Nữ nhân xinh đẹp như thế, lại làm thiếp thân thị nữ cho Đại
thánh nhiều năm làm sao có thể không có phát sinh quan hệ nam nữ với Đại
thánh cho được?
Theo như lời đồn đại, nói là thị nữ của Đại thánh, thực tế cũng không có gì khác
biệt với tình nhân.
Chỉ là, có quá nhiều mỹ nhân sẵn lòng chủ động nhào lên thân Đại thánh, chỉ là
một nữ nhân được gọi là xinh đẹp, hơn nữa còn là một thị nữ theo hầu, dựa vào
đâu để Đại thánh bỏ qua tất cả chỉ yêu thương một mình nàng ta chứ? Nghe nói
cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, bởi vì Đại thánh có rất nhiều nữ nhân,
cho nên vị thị nữ đó mới thất vọng mà theo Long Kiến rời đi, nói là ra đi với sự
đau buồn.
lời đồn đại nói là, nếu không phải là tình nhân của Đại thánh, Long Kiến cũng
không đáng phải dẫn nàng ta thoát ly Thiên Lưu sơn, nếu như Đại thánh đã tác
thành, vậy thì hoàn toàn có thể tiếp tục lưu lại Thiên Lưu sơn, rời đi tự nhiên là
sợ xấu hổ khi gặp lại.
Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, thật giả như thế nào, e rằng chỉ có người
trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Nói chung, bất kể như thế nào, Đại thánh niệm tình Long Kiến theo mình nhiều
năm, sau khi hắn chết thì có chút chiếu cố với cô nhi quả phụ mà hắn để lại, lúc
này mới có việc Xích Lan các được thành lập.
Nhưng lại có lời đồn đại nói rằng, Xích Lan các chẳng qua chỉ là một hành cung
bí mật mà Đại thánh tạo ra mà thôi, thỉnh thoảng còn sẽ đến “thăm hỏi” vị thị
nữ đó.
Những lời đồn đó không quản là thật hay là giả, nhưng có một điều chắc chắn
là, kẻ dám truyền bá khắp nơi loại lời đồn nhằm vào Đại thánh Thiên Lưu sơn
như vậy, bối cảnh có thể tưởng tượng được.
Cho dù lời đồn đại là gì đi nữa thì cũng có một số tình huống là sự thực, sau khi
Long Kiến rời khỏi Thiên Lưu sơn, Thiên Lưu sơn chỉ có Đại thánh, không còn
có Đại động chủ. Không cần biết có chuyện người rời đi tình cảm nhạt hay
không, nhưng luận về tư cách và vai vế thì Nhị Động chủ, Tam động chủ, Tứ
Động chủ, Ngũ Động chủ của Thiên Lưu sơn đều đã từng là tiểu đệ của phụ
thân Long Hành Vân, Long Hành Vân xem như là cháu trai của những người
này, về phần có thể được chiếu cố như thế nào lại là một chuyện khác, chí ít bối
cảnh mặt ngoài là rõ ràng ở đó.
Lúc này, Minh tăng lại chậm rãi lần lần tràng hạt trên tay, “Bần tăng và phụ thân
của ngươi coi như là quen biết cũ, hồi đó, khi bần tăng mới vào quy y cửa Phật
thì phụ thân ngươi còn từng tới trong điện này xem lễ, thoáng cái đã qua nhiều
năm, cố nhân đã qua đời, chỉ có thể than thế sự vô thường.”
Long Hành Vân có phần sửng sốt, chỉ biết rằng hồi đó phụ thân của mình có
khả năng quen biết vị này, nhưng gã chưa bao giờ nghe nói tới việc phụ thân
mình và vị Minh tăng này có giao tình gì. Đương nhiên, khi phụ thân gã qua đời
thì gã vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không có cơ hội đến hỏi, then chốt là gã cũng
chưa bao giờ nghe mẫu thân mình nói tới điều này, lúc trò chuyện thì mẫu thân
cũng chỉ nói là đã từng muốn bái phỏng Minh tự nhưng bị từ chối ngoài cửa, gã
cảm thấy có lẽ lúc còn sống phụ thân dường như cũng không có nói cho mẫu
thân biết việc này.
Gã ta không ngờ tới phụ thân của mình vậy mà còn chứng kiến quá trình vị
Minh tăng này xuất gia.
Gã ta càng thêm cho rằng đối phương là nhìn vào mặt mũi của phụ thân mình
mà cho mình vào đây, đang quỳ tại đó gã lại nhanh chóng khom người, tất cung
tất kính nói: “Gia phụ mất sớm, vãn bối không biết đoạn chuyện cũ này, nếu
không sẽ nhất định sớm đến đây bái kiến đại sư.”
Ở bên cạnh, Thanh Nha đối với việc này chỉ hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng
cũng không phải quá ngạc nhiên, theo y thấy, một nhân vật đã từng dưới một
người trên vạn người của Thiên Lưu sơn, quen biết Minh tăng là chuyện rất
bình thường.
Minh tăng cười bình thản, cũng không vòng vo gì nữa, trực tiếp hỏi: “Con trai
của cố nhân đột ngột tới chơi, có phải là có việc gì hay không?”