“Bất lực sao?” Long Hành Vân nở nụ cười, sau đó, nét tươi cười dần dần trở
nên tàn nhẫn, “Ngươi nói không sai, tên Thám Hoa lang đó có thể khiến cho
ngươi phải bất lực ngay tại Ảo Vọng, tại hạ đương nhiên là không so được với
người ta.”
Rõ ràng đây là một lời nói mát, muốn nói rằng về sau sẽ khiến cho Thanh Nha
biết rõ ai mới sẽ làm cho ngươi bất lực hơn, tỏ rõ sự uy hiếp.
Thanh Nha vội vàng giải thích: “Thiếu Các chủ, ta tuyệt đối không phải có ý
này, ngài không nên hiểu lầm, ta chỉ là không muốn bị cuốn vào việc này mà
thôi.”
Long Hành Vân: “Trong thiên hạ này làm gì có nhiều hiểu lầm như vậy chứ, chỉ
là nhân tâm ủng hộ hay là phản đối mà thôi, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng,
ngươi có muốn có sự hiểu lầm này hay không?”
Thanh Nha vẻ mặt không nói nên lời, phát hiện thấy lời nói của vị này thực quá
thẳng, nói kiểu dễ nghe chính là tâm cao khí ngạo, cho rằng chuyện của mình
đều cần phải ưu tiên.
Y cũng không biết như vậy có xem là tiết kiệm cho xong việc hay không, tuy
nhiên quá trình nên làm thì y vẫn phải làm, đã làm thì phải làm cho xinh đẹp, y
liền làm ra vẻ bị ép buộc không còn cách nào khác, cất lời than thở: “Thiếu Các
chủ, nếu như ngươi đã nói đến nước như vậy, là bằng với việc ép buộc ta không
còn đường lui, vậy ta đây liền nhắc nhở thiếu Các chủ một câu, thiếu Các chủ
có biết việc Chưởng môn Vương Tuyết Đường của Già La Sơn bị giết không?”
Long Hành Vân hơi chút giật mình, “Với thân phận và địa vị của Vương Tuyết
Đường, Chưởng môn một đại phái Linh thực, lại là họ hàng thân thích với Địa
mẫu, sự tình có phần vang động, ta cũng không điếc, há có thể không có nghe
thấy, chỉ là việc này thì có liên quan gì đến việc ta muốn ngươi làm chứ?”
Thanh Nha: “Vậy ta không ngại nói cho ngài biết một chút sự thật, trưởng lão
Đồ Hưu Khôi của Già La Sơn rất có khả năng là một kẻ chết thay, hung thủ sát
hại Vương Tuyết Đường thực sự rất có thể chính là vị Thám Hoa lang đó.”
Khi những lời này được nói ra, vẻ mặt Cổ Thanh Chiếu bình tĩnh, không có dao
động, còn nghiêng đầu nhìn ra ngoài đình đài, giống như không nghe thấy gì,
Long Hành Vân lại là chấn động không ngừng.
Thôi Du cũng là như thế, ngay cả là vị Ngân Sơn Hà miệng ngậm cán tẩu thuốc
lá cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tẩu thuốc rời khỏi miệng của ông ta, ánh mắt lấp
lóe.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Long Hành Vân hỏi ngược lại: “Ngay cả ngươi
cũng biết rõ hắn là hung phạm, phía Trấn Hải ty làm sao có thể không biết, làm
sao có thể bỏ qua cho hắn?”
Thanh Nha: “Trái ngược lại, nguyên nhân chính là bởi vì Trấn Hải ty muốn bỏ
qua cho hắn, cho nên mới có chuyện người khác phải đi ra làm kẻ chết thay.”
Long Hành Vân kinh ngạc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh Nha không khỏi quay mặt nhìn nhìn hai người đi theo gã, có vẻ như khó
xử, muốn nói lại thôi.
Long Hành Vân hiểu ý, nói: “Đều là người của ta, có việc gì cứ nói, không sao
cả.”
Lúc này Thanh Nha mới than thở:
“Thiếu Các chủ cho rằng vì sao mà cái chân này của ta bị gãy chứ? Vương
Tuyết Đường bị người sát hại tại Lang Hoàn cư, các bên liên quan tức giận, bao
nhiêu nhân vật quyền quý bị bắt, Trấn Hải ty càng là suốt đêm nghiêm hình
thẩm vấn, ngay cả ta, vốn chỉ là một người có đến Lang Hoàn cư gặp mặt
Vương Tuyết Đường cũng không được Trấn Hải ty buông tha. Cái chân này
chính là bị đích thân Đại chưởng vệ Tây Kình Nguyệt của Trấn Hải ty dùng búa
nện gãy tại trong phòng tra tấn.
Theo những gì ta được biết, nhóm ba người Thám Hoa lang cũng rơi vào tình
cảnh tương tự, bị tra tấn, vả lại tình trạng chấn thương rất nặng, kết quả được
Minh tự xuất thủ kéo người ra ngay trong đêm, ba người được người của Minh
tự bí mật đưa về trong tự để chữa trị. Nghi phạm thực sự đã bị mang đi, Minh tự
muốn bảo đảm cho họ, Trấn Hải ty lấy không được chứng cứ, mà sự việc năm
đó Đại thánh ra mặt vì yêu tộc bức tử đệ tử của Địa mẫu thì mọi người đều biết,
Trấn Hải ty có thể làm sao bây giờ?”
Ở một bên, ánh mắt của những người vừa mới nghe được lần đầu đều lóe lên,
có thể nói là tương đối chấn động, không nghĩ tới phía sau sự kiện ồn ào náo
động đã được kết án đó lại ẩn giấu quá trình sóng gió và kinh tâm động phách
như vậy.
Long Hành Vân chậm rãi hít vào một hơi, cảm thấy ớn lạnh, rồi trầm ngâm nói:
“Vì vậy mà Trấn Hải ty phải tìm kẻ chết thay…”
Thanh Nha: “Sự thật trong việc này không hẳn là như vậy, đó cũng chỉ là suy
đoán của ta, nhưng quả thực có một số việc xảy ra trong đêm đó đã bị Trấn Hải
ty xóa sạch dấu vết, việc này quá khả nghi, vì vậy mới khiến cho ta có suy đoán
này. Bởi vì ta rất rõ ràng một chuyện, ta biết rõ con trai của Vương Tuyết
Đường là bị người nào làm hại, cũng biết được Vương Tuyết Đường đang âm
thầm bố trí báo thù cho con trai của mình. Ngày xảy ra chuyện, vị Thám Hoa
lang kia đột nhiên chạy đến Lang Hoàn cư thuê phòng ở lại, chưa chắc là
chuyện trùng hợp, rất có thể hắn đã biết được Vương Tuyết Đường muốn hại
hắn, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường.
Thiếu Các chủ, vì vậy không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà ta thực sự
là không dám giúp đỡ, phía sau vị Thám Hoa lang kia chính là Minh tự. Tại Ảo
Vọng, Thanh mỗ đúng là hơi có chút bạc danh, hơi có một chút thế lực, nhưng
còn chưa có tư cách đi đối chọi với Minh tự, Trấn Hải ty cũng không dám đụng
chạm, huống hồ là ta?”
Long Hành Vân trầm mặc một hồi, biết rõ chuyện này quả thực đã khiến đối
phương khó xử, nhưng gã vẫn không chịu từ bỏ, “Vậy thì ngươi không nên
đứng ra, Minh tự cũng không phải là không gì không làm được. Theo ta được
biết, Minh tự ít hỏi thế sự, tin tức cũng không linh thông, không để cho Minh tự
biết rõ việc này có liên quan tới ngươi là được rồi. Ngươi có thể bí mật sắp xếp,
âm thầm dụ hắn đi, với thế lực của ngươi tại Ảo Vọng, chắc hẳn không khó để
thu xếp nha.”
Thanh Nha lập tức hỏi ngược lại: “Vạn nhất bị Minh tự biết được thì sao chứ?
Ngài đây là đang yêu cầu Thanh mỗ đi đánh cược mạng sống của mình nha. Lui
một bước mà nói, nếu ta làm việc này, về sau mấy cái xương cốt trên người
Thanh mỗ liền bị thiếu Các chủ nắm vào trong tay. Thiếu Các chủ đây đâu phải
là muốn ta nể mặt, mà là muốn nắm giữ tính mạng của ta. Thiếu Các chủ làm
việc tuyệt đường như thế, e rằng không thích hợp nha?”
Long Hành Vân:
“Xong việc, ngươi cũng là nắm được nhược điểm của ta vậy.”
Thanh Nha: “Hóa đơn không phải tính như vậy, một khi xảy ra chuyện, Thiên
Lưu sơn sợ rằng sẽ không ngồi nhìn. Thiếu Các chủ có Thiên Lưu sơn bảo lãnh,
đương nhiên không sợ, vì để đưa cho Minh tự một lời giải thích hợp lý, e rằng
Thiên Lưu sơn sẽ bắt ta đưa cho Minh tự. Thiếu Các chủ có bối cảnh cường đại,
ngươi có thể kiềm chế được ta, ta thì không thể áp chế được ngươi.”
Vẻ mặt Long Hành Vân dần dần lạnh lùng, “Nói đến cùng, ngươi chính là
không muốn cho ta thể diện.”
Thanh Nha:
“Nếu thiếu Các chủ nhất quyết cứ muốn nói như vậy, sự việc cũng dễ làm. Vừa
rồi, ta cũng đã nói cho thiếu Các chủ nghe một số lời không nên nói, nếu thiếu
Các chủ thật sự muốn đẩy A Sĩ Hành vào chỗ chết, cần gì phải tự mình động
thủ, không ngại âm thầm tiết lộ sự thật về cái chết của Vương Tuyết Đường cho
Địa mẫu biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người làm thay giúp ngài.”
Nghe được lời này, vẻ mặt của Long Hành Vân hơi dao động, rõ ràng đã động
tâm rồi.