Bán Tiên

Chương 522: Quý khách




Vừa nhìn vào trong cửa liền nhìn thấy con mèo trắng nằm trên quầy đã tỉnh lại

rồi, đang ngồi ở đó, một đôi “Minh mâu đại nhãn” lẳng lặng nhìn chằm chằm

vào ba người bên ngoài cửa.

Ba người lần lượt đi vào cửa, phát hiện thấy bên trong cửa hàng vẫn quạnh quẽ

như trước, không có chút không khí buôn bán nào.

“Meo meo.” Con mèo trắng nhẹ nhàng kêu lên.

Vì vậy, một cái đầu hiện lên sau quầy, là lão già mà ba người gặp qua lúc trước,

lão ta ngồi dậy khỏi ghế nằm đặt phía sau, nhìn thấy là ba người bọn hắn, lão ta

nhanh chóng đứng lên, “Ui, ba vị quý khách tới rồi.”

Dữu Khánh tựa ở trước quầy hàng, nửa úp sấp trên quầy, “Chưởng quỹ, đã

truyền lời cho ông chủ của ông chưa vậy?”

Nam Trúc đứng ở bên cạnh đưa tay vuốt ve con mèo, một tay vuốt ngược từ

lưng lên đầu, một tay xoa xoa đầu, lại nâng nâng cằm, ngón tay còn móc móc

khều khều dưới cổ mèo. Con méo trắng bị đùa nghịch quay đầu lại nhảy xuống

quầy hàng rời đi.

Lão già còng lưng nghiêng đầu nhìn theo, sau đó ánh mắt quay trở lại trên

người Dữu Khánh, cười khổ nói: “Đã truyền rồi, truyền rồi.”

Ánh mắt Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng quay sang nhìn chăm chú vào

Nam Trúc, giống như nhìn kẻ ngu ngốc vậy.

Dữu Khánh nghe lão ta nói vậy mới quay đầu lại, tiếp tục hỏi: “Ông chủ của các

ngươi nói như thế nào?”

Lão già còng lưng: “Ông chủ bảo ta trước tiên cần xác nhận xem chi tiết trang

trí chiếc nhẫn trên tay của ngài có phải thật sự giống y như đúc với biểu tượng

của bỉ điếm không, sau đó mới sẽ quyết định có gặp ngày hay không.” Nói

xong, lão ra lấy từ dưới quầy ra một tờ giấy đặt ở trên quầy, hình vẽ trên giấy

chính là biểu tượng của cửa hàng.

Vừa nghe nói như vậy, sư huynh đệ ba người đều vui mừng khó tả, cảm thấy

hẳn là đã tìm được rồi.

Dữu Khánh nhìn hình vẽ trên giấy, tự mình so sánh trước một lần với trang trí

trên chiếc nhẫn, sau đó tháo chiếc nhẫn xuống, đặt ở trên tờ giấy, đưa tay mời,

“Chưởng quỹ, tự mình so sánh đi.”

Lão già còng lưng trước tiên chắp tay bày tỏ xin lỗi vì đã làm phiền, sau đó mới

cầm lấy chiếc nhẫn, đưa tới hình vẽ trên trang giấy, đặt sát với nhau so sánh một

cách chậm rãi và cẩn thận, một lúc lâu sau mới gật gật đầu, cầm chiếc nhẫn đặt

ở trên quầy hàng đẩy trả trở về.

Dữu Khánh cầm chiếc nhẫn lên thổi phù một cái, rồi xoay xoay đeo lại vào

ngón tay, hỏi: “Bây giờ chúng ta đã có thể gặp mặt được chưa?”

Lão già còng lưng than thở: “Ông chủ sẽ không dễ dàng hiện thân gặp người,

nhưng mà ông chủ đã nói rồi, nếu như trang trí trên nhẫn và biểu tượng cửa

hàng thực sự giống nhau, vậy thì nói cho ngài biết địa chỉ của ông chủ.”

Ánh mắt sư huynh đệ ba người sáng lên, Nam Trúc vội hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”

Lão già còng lưng nhìn nhìn xem ý của Dữu Khánh, rồi mới chậm nói nói cho

biết, “Tử Lan đảo.”

“Tử Lan đảo?” Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Ở đâu?”

Lão già còng lưng có phần sửng sốt, dường như có vẻ hơi quái lạ, nhưng vẫn tỉ

mỉ giải thích: “Một hòn đảo ở sâu trong Minh Hải, Giao nhân Hải tộc biết rõ nới

đó.”

Có lời này là đủ rồi, ba người đã biết làm sao để đến đó.

Nhưng Dữu Khánh vẫn hỏi tiếp: “Ông chủ của các ngươi ở nơi nào trên đảo,

còn nữa, hình dáng như thế nào, tránh để gặp được nhưng lại bỏ qua.”

Lão già còng lưng chỉ chỉ vào biểu tượng trên tờ giấy, “Ta cũng chưa từng tới

đó. Nếu ông chủ bằng lòng lộ diện gặp ngài, ngài tự nhiên có thể gặp được, có

thứ này để nhận biết, tự nhiên sẽ không bỏ qua. Tiểu lão nhi ta chỉ là một người

làm việc trong cửa hàng, nhiều hơn nữa thì ta cũng không biết, cũng không có

thể nói bậy cái gì.”

Lời đã nói đến nước này, không cần phải ép buộc nữa, chỉ cần có được địa chỉ

cũng đã đủ rồi.

Tại trước lúc sắp chia tay, Dữu Khánh hỏi: “Nếu có người đến hỏi ông, chúng ta

hai lần tới đây làm gì, ông trả lời thế nào?”

Lão già: “Quý khách yên tâm, cho dù là vì ông chủ của chúng ta, ta cũng không

thể nói lung tung, đương nhiên là tới đặt mua hàng, là lần thứ hai tới thúc giục

giao hàng.”

Dữu Khánh gật đầu tán thưởng.

Cùng với một lão già như thế này quả thực cũng không có gì nhiều để trò

chuyện, sư huynh đệ ba người hơi chút khách sáo một hồi rồi cũng cáo từ rời đi.

Ba người vừa rời đi, con mèo kia lại từ phía sau đi ra, mạnh mẽ gồng mình tung

người nhảy lên, trở lại trên mặt quầy, cùng với lão già còng lưng nhìn theo bóng

lưng ba người dần dần rời xa khỏi ngõ hẻm.

Bỗng nhiên, con mèo trắng nói ra tiếng người, là giọng nói của một người phụ

nữ, “Tên béo, tay thật tiện!”

Lão già còng lưng nhớ tới cảnh tượng Nam Trúc động thủ sờ loạn Bạch miêu,

tức thì rịn mồ hôi lạnh.

Bạch miêu lại nói: “Chuẩn bị di chuyển đi.”

Lão già còng lưng khom người, “Vâng.”

Đi tới đầu hẻm, sư huynh đệ ba người cảm thấy khả năng nhận biết bằng thị

giác kém đi một chút, nhìn yêu khí, nhân khí trên thân những kẻ qua lại trên

đường phố có phần mơ hồ, biết rõ dược hiệu đã lại sắp tan hết rồi, vì vậy bọn

hắn lại lấy “Lam sắc yêu cơ” ra bôi lên mí mắt một chút màu lam nhạt, năng lực

phân biệt bằng thị giác lại được khôi phục, chỉ cần thoáng nhìn liền biết kẻ đi

qua chính là người hay là yêu.

Với thứ này, trừ khi là thực sự dùng không nổi, nếu không thì khi đi lại trong Tu

Hành giới đều sẽ luôn luôn dùng tới.

Đương nhiên, khi tu vi đến Huyền cấp, và thi pháp thì cũng có thể dùng Pháp

nhãn để nhận biết, nhưng mà nếu một mực tiêu hao pháp lực để không ngừng

thi pháp thì cũng không phải chuyện gì hay, không bằng dùng một chút vật

phẩm phụ trợ vừa thuận lợi vừa bớt việc.

Nam Trúc quay đầu lại nhìn cửa hàng ở cuối ngõ hẻm một cái, hỏi: “Bây giờ

chúng ta đi đến hòn đảo gì đó luôn sao?”

Dữu Khánh: “Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả về ông chủ cửa hàng đó, Cổ

Thanh Chiếu đã nói sẽ trả lời cho chúng ta trong vòng 3 ngày, nếu chúng ta có

thể nắm giữ nhiều thêm một chút tình hình rồi mới đi thì sẽ càng ổn thỏa hơn.

Nhân tiện, chúng ta tìm hiểu thêm về tình hình trên hòn đảo kia xem như thế

nào.”

Nam Trúc gật đầu: “Ừm, đợi chờ nhiều thêm một ngày cũng không sao.”

Bọn hắn cũng không dám thăm hỏi khắp nơi những thông tin có liên quan tới

Tử Lan đảo, bởi vì chính bản thân bọn hắn cũng lo lắng có người đang nhìn

chằm chằm nhất cử nhất động của mình. Bọn hắn dự định sau khi trở về sẽ nhờ

Hồ Vưu Lệ hỗ trợ hỏi thăm một chút. Đến chạng vạng tối, khi Hồ Vưu Lệ dẫn

theo Tiểu Hắc trở về nhà, sư huynh đệ ba người mở lời hỏi, kết quả Hồ Vưu Lệ

thì ra có biết một chút tình hình Tử Lan đảo.

Then chốt là Tử Lan đảo đó cũng không phải là nơi bí mật gì, đa số cư dân sống

lâu năm tại Ảo Vọng đều có nghe nói về nó. Đó là một hải đảo mọc rất nhiều rất

nhiều Tử Mao thảo, bình thường không có ai muốn đi đến hòn đảo đó, bởi vì Tử

mao thảo là một loại cỏ ăn thịt người.

Hơn nữa, trên đảo còn có một con Bất Yêu quái tu vi thâm hậu chiếm đóng, mà

tính cách của Bất Yêu quái đa số đều quái đản, không hòa đồng, cho nên ít có

người sẵn lòng đi tới hòn đảo đó, nếu có đến đó thì cũng cẩn thận thu mình

hành sự, tận lực tránh trêu chọc tới con Bất Yêu quái kia.

Nghe nói, cỏ ăn người trên đảo hình như chính là do Bất Yêu quái kia gieo

trồng.

Vừa nghe nói là tình hình như thế, sư huynh đệ ba người hơi cảm thấy lúng

túng, ông chủ của Linh Tê trai làm sao sẽ ở tại một nơi như vậy chứ?

Khi một chút ánh nắng hoàng hôn cuối cùng biến mất khỏi chân trời, sự náo

nhiệt trong Kinh Hồng điện chỉ vừa mới bắt đầu.

Có vị khách quý tới, nhưng không chịu đến nơi oanh ca yến hót, thay vào đó gã

ta chui vào một đình đài yên lặng, dựa vào lan can ngắm trăng, chiết phiến trong

tay nhẹ nhàng lay động.

Gã ta môi hồng răng trắng, y phục trắng như tuyết, là một nam tử dễ nhìn, chỉ là

nét mặt có khí chất tà mị, không phải ai khác, chính là con trai của Các chủ

Xích Lan các, Long Hành Vân.

Có hai gã tùy tùng đứng bên cạnh, một kẻ chính là Thôi Du, là thủ hạ tâm phúc

của Tần Quyết lúc sinh tiền, sau khi Tần Quyết chết, Thôi Du xem như dính hào

quang của Tần Quyết, ôm được bắp đùi Long Hành Vân, coi như là Long Hành

Vân niệm tình cũ của người anh em kết nghĩa lúc sinh thời.

Một kẻ khác thì là lão già tóc bạc tuổi tác đã lớn, đầu tóc bạc trắng rẽ giữa,

choàng khăn tự nhiên, tuy rằng đã già nhưng vẫn có thể nhận ra được sự phong

thái tuấn tú phóng khoáng của thời tuổi trẻ, lúc này trông vẫn khá tiêu sái, chỉ là

trên miệng ngậm một cái tẩu thuốc ngắn không hợp với khí chất ông ta, thỉnh

thoảng phun ra một ngụm khói thuốc, ngón tay cầm tẩu thuốc nhìn thon dài.

Ông ta tên là Ngân Sơn Hà, là một trong những hộ vệ thân tín của Các chủ Xích

Lan các.

Ông ta xuất hiện tại nơi này, đều là bởi vì hành vi không nghe lời của Long

Hành Vân lúc trước, dám lung tung xông vào Tiểu Vân gian, còn chạy đến U

Giác Phụ đi gây sự, vì vậy lần xuất hành này, Các chủ Xích Lan các phái thêm

một hộ vệ thân tín cùng đi theo, nói trắng ra chính là phái theo một người có thể

quản được con trai của mình, tránh để gây ra chuyện gì đại phiền toái.

Thân ảnh vội vã của Cổ Thanh Chiếu cũng từ nơi không xa đi tới đây, bà ta vừa

nghe báo tin thì khẩn cấp chạy tới, vừa bước vào đình đài, liền kêu lên: “Ôi a,

ngọn gió nào đưa thiếu Các chủ thổi tới đây vậy chứ, ngài đã lâu rồi không có

tới Kinh Hồng điện nha.”

Khi đi tới trước mặt lại còn nhún nửa người hành lễ, ánh mắt đồng thời liếc nhìn

Thôi Du và Ngân Sơn Hà ở bên cạnh.

Long Hành Vân cười thản nhiên, gập chiết phiến trong tay lại, rồi trực tiếp vươn

thẳng ra, đặt dưới cằm Cổ Thanh Chiếu nâng người dậy, hài hước nói: “Đã rất

lâu không gặp, lão bản nương có nhớ ta không.”

Cổ Thanh Chiếu đứng dậy cười nói: “Quý khách như thiếu Các chủ vậy, không

có lí do gì để không nhớ a.”

Chiết phiến trong tay Long Hành Vân lại trượt xuống dưới, dừng lại trên bộ

ngực căng tròn của bà ta, vẩy vẩy, hỏi: “Nơi nào nhớ?”

Cổ Thanh Chiếu rất tự nhiên mà dùng quạt tròn ngăn cản lại, đẩy động tác khiêu

khích ra ngoài, “Thiếu Các chủ hôm nay làm sao lại chạy tới trốn tại nơi này

kiếm thanh tịnh vậy chứ?”

Long Hành Vân cũng không vòng vo với bà ta, chắp tay nói: “Thanh Nha đâu?

Bảo hắn tới gặp ta.”

Cổ Thanh Chiếu lập tức nói: “Ôi, thật đúng là không khéo, Thanh gia có việc

không có mặt tại đây, không tới được, không có cách nào tiếp đãi ngài. Hắn chỉ

là một đại nam nhân không biết tình cảm thú vị, có gì hay chứ, chỗ ta có cô

nương tốt bồi bạn cùng ngài.”

Vẻ mặt Long Hành Vân tức thì sầm xuống, “Ta có thể tới nơi này tìm hắn, còn

có thể không biết hắn đang ở đâu hay sao, ngươi cho rằng ta đang nói nhảm với

ngươi sao? Ta nói lại một lần sau cùng, lập tức bảo hắn tới đây gặp ta.”

“Việc này…” Cổ Thanh Chiếu bị làm cho có chút bối rối, đành phải giải thích:

“Không dối gạt thiếu Các chủ, hắn bị thương, thật sự không thích hợp đứng dậy

đi lại.”

Long Hành Vân: “Còn chưa có chết đi?”

Cổ Thanh Chiếu không nói nên lời, lúc này không dám làm trái, xin gã chờ một

chút, rồi vội vã rời đi.

Khi quay trở lại thì bên người đã có thêm một người, chính là Thanh Nha, một

chân bước đi, kiểu đi điểm xuống mặt đất lướt tới.

Đi vào bên trong đình, Thanh Nha vội chắp tay nhiệt tình chào: “Không biết

thiếu Các chủ giá lâm, không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón.”

Long Hành Vân xem xét một chân bị băng bó cố định của y, kinh ngạc hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cũng không thể là bị té ngã nha, bị người nào đánh gãy

chân hay sao?”

Thanh Nha cười khổ, “Một lời khó mà nói hết, không nói cũng được, còn là nói

chuyện của ngài đi, không biết thiếu Các chủ tới nơi này, có gì phân phó?”

Long Hành Vân cũng không phải loại người vòng vo, hỏi: “Nghe nói gần đây

ngươi qua lại tương đối thân cận với vị Thám Hoa lang kia?”

“A Sĩ Hành?”

“Còn có thể có người khác sao?”

“Là có tiếp xúc qua mấy lần, chẳng lẽ việc ta qua lại với hắn làm cho thiếu Các

chủ không vui sao?”

“Ngươi qua lại với ai là tự do của ngươi, ta quản không được, ta chỉ muốn hỏi

ngươi một câu, quan hệ giữa các ngươi có tốt không?”

“Cũng không thể nói là quan hệ tốt, chỉ là ứng phó cho qua chuyện mà thôi, có

vấn đề gì sao?”

“Giúp ta một chút việc nhỏ.”

“Ngài cứ việc nói.”

“Ta chỉ một địa điểm, ngươi giúp ta hẹn hắn tới đó, chuyện khác ngươi không

cần phải xen vào.”

Thanh Nha tức thì không nói nên lời, y há có thể không biết đối phương muốn

làm gì sao, chỉ là phát hiện loại người có gia thế bối cảnh này thực sự là trực

tiếp, hoặc nói là, không có để Thanh Nha y vào trong mắt, trực tiếp mở miệng

sai khiến.

Nếu đã như vậy, y cũng nói thẳng, “Sự việc giữa thiếu Các chủ và hắn ở tại U

Giác Phụ đã rất ồn ào huyên náo, ta tại nơi đây cũng có nghe được một chút,

thiếu Các chủ muốn làm gì, ta ít nhiều có thể đoán được một chút, việc này ta

thực sự không tiện tham dự, thứ cho Thanh mỗ bất lực.”