Khi bầu trời bắt đầu hửng sáng thì tại bên trong cửa cổ tầng cao nhất Bạch cốt
tháp của Minh tự đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, ánh sáng không quá
mạnh, cũng không chiếu rọi bao xa, ấm áp dịu nhẹ.
Sáng sớm, Trường Không đang làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị cho buổi tập sớm,
chợt thấy trên đỉnh tháp có dị thường, thần sắc trở nên trang nghiêm, lẩm bẩm
một tiếng, “Phật quang!”
Ngay lập tức, Trường Không ném chiếc khăn mặt trong tay xuống, cất bước
nhanh chóng đi tới bên ngoài chính điện.
Gã vừa định đi vào thông báo, bên trong liền truyền ra giọng nói ôn hòa của sư
phụ, “Ta đã biết rồi.”
Theo sau đó, Minh tăng từ bên trong đại điện tối như mực bước chân trần đi ra,
tay lần lần tràng hạt, đi tới dưới mái hiên, ông ta ngước mắt nhìn về phía ánh
sáng nhu hòa trên đỉnh Bạch cốt tháp, chắp tay lễ kính rồi mới cất bước đi
xuống bậc cấp, một đường chậm rãi đi đến.
Lúc này, Bạch Vân cũng từ hậu viện chạy tới, nhìn thấy vậy thì tránh tại một
bên dưới bậc cấp, đứng song song với Trường Không cùng chắp tay lễ kính, đối
diện với Bạch cốt tháp miệng thì thầm lẩm bẩm, không có theo sư phụ cùng đi
đến đó.
Cùng lúc đó, bên trong chính điện lại có hai thân ảnh mặc tăng bào trắng tinh đi
ra, chính là hai vị tăng nhân già râu dài trắng như tuyết vốn vẫn luôn luôn chỉ
ngồi tham thiền, hai hòa thượng già cũng đến đứng dưới mái hiên hướng về
phía Bạch cốt tháp chắp tay lễ kính, trong miệng lẩm bẩm đọc, tất cả đều có vẻ
mặt thành kính.
Minh tăng đi vào bên trong tháp, bước lên bậc thang bạch cốt trong tháp, từng
bước một dần dần đi lên, đi ngang qua cửa sổ thì có thể nhìn thấy được ánh đèn
huy hoàng rực rỡ phía Ảo Vọng, hoặc nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ lấp
lánh ẩn hiện ánh sao, cũng có khi nhìn thấy phía chân trời ửng lên một màn
trắng bạc, cứ như vậy một đường bước chậm theo cầu thang xoay quanh đi lên.
Khi sắp đi đến cầu thang trên đỉnh tháp, thân hình khoác áo cà sa màu đen với
những đường kim tuyến ca-rô của ông ta chìm vào trong ánh sáng trắng nhu hòa
từ trên cao chiếu xuống bao phủ, leo lên tới tầng cao nhất thì ngay cả bóng lưng
cũng rơi vào trong ánh sáng trắng dịu nhẹ đó.
Ông ta vẫn chưa dừng bước, tiếp tục đi đến vị trí trung tâm của ánh sáng trắng
nhu hòa, nơi sáng nhất. Tại vị trí trung tâm, nơi ánh sáng trắng dịu nhẹ tụ tập
nhiều nhất mơ hồ có một cái bóng người do ánh sáng nhu hòa tụ thành, căn bản
không thấy rõ hình dáng, càng không phải nói muốn thấy rõ khuôn mặt.
Minh tăng đi tới trước mặt bóng dáng ánh sáng hình người, chậm rãi quỳ xuống
đất, thành kính, chắp tay dập đầu mà bái…
Kể từ sau khi bị thương, sư huynh đệ ba người dành cả một ngày tĩnh dưỡng
nghỉ ngơi, hồi phục, ánh nắng bên ngoài trong sáng rực rỡ, bên trong phòng, sư
huynh đệ ba người cũng không tiếp tục nán lại được nữa, lại nhảy xuống lầu, đi
về phía Bắc thị.
Về phần Tiểu Hắc, ba người cũng lười quan tâm tới, dù sao thì bọn hắn chăm lo
cho nhóc con thì cũng chỉ biết ép nó luyện chữ mà thôi, Tiểu Hắc đương nhiên
không thích đi cùng bọn họ, dứt khoát đi theo Hồ Vưu Lệ lang thang đầu đường
cuối ngõ làm buôn bán.
Thật thoải mái khi không bị vướng bận bởi con nít, lúc này ba người lang thang
trên đường phố, không cần biết có tiền hay không, cũng không quan tâm lúc
trước gặp phải chuyện gì hay đã làm cái gì, tâm trạng của ba người hiện tại rất
tốt, ít nhất thì cả thể xác và tâm thần đều tương đối thoải mái.
Đêm tối hôm đó mặc dù không tìm được Thanh Nha, nhưng cũng xem như từ
trong miệng Cổ Thanh Chiếu biết được một số thông tin mà bọn họ muốn biết,
Minh tự can thiệp vào, mối liên quan của bọn họ với vụ án liền được phủi sạch,
Vương Tuyết Đường chết, khoản nợ của Địa mẫu không tính được lên đầu bọn
hắn, trăm phần trăm chính là do trưởng lão Đồ Hưu Khôi của Già La Sơn giết
chết.
Bởi vì có người của Ty Nam phủ tham dự thẩm vấn, cho nên chứng cứ vô cùng
xác thực.
Về phần vì sao, Cổ Thanh Chiếu không giải thích rõ ràng, chỉ loáng thoáng
nhắc nhở về việc Đại thánh bức tử đệ tử của Địa mẫu, sư huynh đệ ba người lập
tức hiểu rõ rồi, đã biết được vì sao nhanh như vậy liền điều tra ra được Đồ Hưu
Khôi là hung thủ.
Cho nên, vào lúc này sư huynh đệ ba người có thể nói là thoải mái lang thang
dạo phố khắp Ảo Vọng.
Nhìn xem khung cảnh phồn hoa trên đường phố, Nam Trúc đột nhiên có cảm
xúc khác, cất lời cảm khái, “Không làm chuyện đuối lý thật là tốt a!”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhịn không được trừng mắt lườm gã, người
trước hỏi: “Ngươi có thể đừng đánh rắm lung tung được không hả?”
Mục Ngạo Thiết cũng bồi một câu, “Chúng ta cũng không làm chuyện gì đuối
lý.”
Nam Trúc nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh, cất tiếng cười gượng, nói: “Yên
tâm đi, không có người nào nghe được, nghe được cũng không hiểu.”
Cứ vậy một đường đi dạo, bọn hắn lại đến Bắc thị, lại đi đến khu vực Lão Tỉnh
khanh, đã quen đường, ba người lại vòng vòng đi đến ngõ hẻm, đứng trước cửa
“Linh Tê trai”.