Cửa hàng đã trải qua nghìn năm, Cổ Thanh Chiếu tự nhiên biết được tồn tại ở
Ảo Vọng khó khăn như thế nào, qua năm tháng dài dằng dặc biết bao nhiêu là
chuyện vô thường, cảnh vật còn người không càng là tình trạng bình thường của
những cửa hàng tại Ảo Vọng, cửa hàng thay đổi luân chuyển, những chủ cửa
hàng có thể duy trì được ba trăm năm đã là không dễ, chỉ có một số ít, huống
chi là nghìn năm.
Những cửa hàng thuộc số ít đó đa số đều là thế gia, hoặc là một số đại phái
truyền thừa chân chính có nần tảng chắc chắn tại Tu Hành giới.
Nghĩ tới điểm này, Cổ Thanh Chiếu đương nhiên muốn hỏi, “Cửa hàng Linh Tê
trai đó là cửa hàng của thế gia hay là đại phái truyền thừa nào sao?”
Thanh Nha lắc đầu: “Hẳn là không phải, nếu là phải, với truyền thừa có số có
má, tên Thám Hoa chó chết kia còn cần phải tìm ta nhờ hỗ trợ thăm dò sao?”
Cổ Thanh Chiếu cảm thấy ngạc nhiên, “Phía sau không có truyền thừa, một cửa
hàng không có gì nổi bật làm sao có khả năng tồn tại lâu như vậy?”
Thanh Nha: “Ta cũng không biết rõ tình huống cụ thể như thế nào, tên Thám
Hoa chết tiệt kia tại sao lại đúng lúc tra xét đến cái cửa hàng này chứ?”
Cổ Thanh Chiếu càng thêm kinh ngạc, “Ngay cả ngươi cũng không biết tình
huống sao? Sao có thể như vậy chứ? Nếu như ngươi cảm thấy cửa hàng đó có gì
đó không bình thường, ngươi có thể nhịn đến bây giờ không đi tra xét nền tảng
của nó sao?”
Thanh Nha cầm hạt đậu phộng vừa bóc ra chậm rãi thả vào trong miệng, dùng
một bên hàm răng nhai nuốt, cũng nằm xuống lại, “Can nương không cho ta
đụng tới nó.”
“Can nương? Không để cho ngươi đụng tới sao? Có ý gì chứ?”
“Năm đó, khi ta mới bắt tay vào lo công việc, Can nương sợ ta đụng chạm lung
tung đến một số người, nên đã dặn dò một ít chuyện, trong đó thì có một số cửa
hàng niên đại xa xưa vẫn duy trì liên tục cho đến bây giờ. Can nương đã nhắc
nhở rồi, những cửa hàng đó có thể truyền thừa nghìn năm, phía sau tất nhiên có
nguyên do, là ta không trêu chọc nổi, xảy ra chuyện thì ngay cả Can nương
cũng chưa hẳn có thể bảo vệ được ta.
Trong số những cửa hàng Can nương liệt kê ra đó thì có Linh Tê trai này.
Ta mặc dù không dám đụng vào, nhưng cũng không nhịn được tò mò, từng âm
thầm quan sát Linh Tê trai, thậm chí còn âm thầm quan sát trong một quãng
thời gian dài, nhưng cũng không có nhận thấy được bất kỳ dị thường gì, chỉ
phát hiện được Linh Tê trai này nhìn như nằm ở trong góc hẻo lánh, buôn bán ế
ẩm, thực ra việc kinh doanh vẫn khá tốt, đa số là các đơn hàng với những khách
hàng quen tích lũy được qua nhiều năm làm ăn uy tín, trong số đó còn có không
ít đơn hàng ổn định giao hàng thường xuyên theo định kỳ mà thậm chí không
nhìn thấy cả khách hàng, nhưng đường đi của hàng hóa vẫn rõ ràng.
Sau khi quan sát, thực ra lúc đó ta cũng có sự nghi vấn giống như tên Thám Hoa
chó chết này vậy, chỉ biết phía sau Linh Tê trai có ông chủ khác, nhưng lại
không biết ông chủ đó rốt cuộc là người nào, những người sát vách cũng không
có ai từng nhìn thấy. Ông chủ phía sau rất thần bí, ta cũng muốn biết rõ đó là ai,
nhưng bởi lúc trước Can nương đã dặn dò, cho nên ta cũng không dám điều tra
sâu hơn.”
Cổ Thanh Chiếu nhíu mày, “Thì ra là thế, không biết vị Thám Hoa lang này vì
sao lại muốn theo dõi ông chủ thần bí của cửa hàng kia?”
“Quỷ mới biết rõ hắn muốn làm gì, nói chung, chuyện mà hắn rước tới luôn
luôn khiến người ta khó lòng đề phòng, tìm tới cửa cũng không phải là chuyện
gì tốt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, ngươi có điều tra hay không? Ta nên giải thích với
hắn như thế nào? Đã hẹn là trong vòng ba ngày sẽ trả lời cho hắn.”
Thanh Nha chậm rãi nuốt đậu phộng trong miệng xuống, trở nên trầm mặc và
do dự. Theo bản năng, y chính là muốn từ chối, sợ mình lại bị Dữu Khánh liên
lụy, nhưng đồng thời y cũng cảm thấy tò mò, rất muốn biết Dữu Khánh định
làm gì, bản thân cũng muốn biết rõ bối cảnh của Linh Tê trai.
Sau khi suy nghĩ một lúc, y chậm rãi nói: “Nếu là Can nương đã có dặn dò, vậy
thì hỏi xem ý của Can nương đi.”
Nhìn nhìn cái chân gãy của mình, “Chân cẳng ta bất tiện, ngươi đi một chuyến
đi.”
Cổ Thanh Chiếu quay đầu lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, gật đầu đứng dậy.
Bà ta nói đi là đi, đi xuống lầu liền trực tiếp gọi người chuẩn bị một chiếc xe
ngựa không phô trương, chui vào bên trong xe, lặng yên rời khỏi Kinh Hồng
điện…
Trăng sao xoay chuyển, khoảng chừng hơn một canh giờ sau, chiếc xe ngựa kia
lại quay trở về, rèm xe được vén lên, Cổ Thanh Chiếu chui ra khỏi xe ngựa, mơ
hồ nghe thấy âm thanh đàn ca múa hát còn chưa tan cuộc, đi băng qua dãy hành
lang thỉnh thoảng gấp gấp khúc khúc, lần nữa leo lên trên lầu các gặp mặt
Thanh Nha.
Vẫn bóc đậu phộng ăn, Thanh Nha ngước mắt hỏi, “Thế nào?”
Tại bên cạnh ghế y nằm, rải một đống vỏ đậu phộng, một ngày không biết ăn
hết bao nhiêu là đậu phộng.
Cổ Thanh Chiếu ngồi xuống bên cạnh y, lắc đầu, “Can nương nói, bảo ngươi
đừng đụng tới thì không nên đi đụng, không cần biết rõ thì không nên suy nghĩ
nhiều, chừa lại cho mình một chút đường sống.”
Thanh Nha nghe vậy thì khẽ thở dài, ít nhiều cũng có phần thất vọng, y rất hiếu
kỳ không biết có chuyện gì với Linh Tê trai kia, vốn tưởng rằng có thể lấy tên
Thám Hoa chó chết đó làm cớ để điều tra từ đầu một lần, không nghĩ tới vẫn là
bị từ chối, chỉ có thể khẽ gật đầu nói: “Hiểu rồi, vậy thì ngươi cũng chỉ có thể
trả lời cho tên Thám Hoa chết tiệt kia như vậy. Chỉ sợ tên kia không hài lòng.
Chỉ mong hắn không lấy được thông tin mình mong muốn thì đừng có tiếp tục
chạy tới đây kiếm chuyện.”
Cổ Thanh Chiếu: “Đại khái sẽ không đâu.”
Thanh Nha xùy một tiếng, nói: “Ta chỉ mới gặp hắn mấy lần, hắn đã làm như là
rất quen thuộc với ta, với tính cách trời ơi của hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ khách
khí sao? Chỉ sợ hắn cảm thấy mình là tài tử đệ nhất thiên hạ, cảm thấy qua lại
với ta chính là đã cho ta mặt mũi. Mẹ nó, là thứ gì chứ!”
Cổ Thanh Chiếu: “Ta cũng lo lắng việc này. Can nương nói không cần phải lo
lắng, nói rằng lần này hắn không có thời gian tính toàn việc này, nói là sắp tới
đây hắn sẽ một chuyến chỗ sâu trong Minh Hải, nói đó là cơ hội tốt để cho
ngươi hạ thủ.”
Thanh Nha kinh ngạc, “Ngay cả việc hắn sắp đi đâu, Can nương cũng biết rõ
sao?”
Cổ Thanh Chiếu hơi nhún vai, “Có gì phải kỳ quái chứ, nếu như Can nương đã
nói như vậy, vậy thì hẳn là không sai.”
Thanh Nha im lặng gật đầu, thể hiện đồng ý, rồi cất lời dò hỏi: “Bảo ta đi Minh
Hải hạ thủ sao?”
Cổ Thanh Chiếu: “Ngươi đã quên lời Can nương dặn dò rồi. Nếu muốn đích
thân ngươi hạ thủ thì càon cần phải chờ tới bây giờ sao? Vẫn theo cách cũ,
không phải ngươi nói vị thiếu Các chủ Xích Lan các sắp tới đây sao? Nếu ngươi
đã có thể xúi giục hắn tới Ảo Vọng, tiếp tục xúi giục hắn đến Kinh Hồng điện
tìm ngươi, hẳn là không khó đi?”
“Dụ người tới thì đơn giản, ý của Can nương là để cho vị thiếu Các chủ đó đi
vào chỗ sâu trong Minh Hải rồi động thủ sao?”
“Chính là như vậy. Đã đến chỗ sâu trong Minh Hải, vị thiếu Các chủ đó liền có
thể động thủ mà không phải kiêng nể gì cả. Tại nơi đây hắn ít nhiều cũng phải
kiềm chế một chút, không có khả năng hoàn toàn bỏ qua quy củ của Thiên Lưu
sơn và Ảo Vọng.”
“Việc này sợ rằng không dễ làm nha, tên Thám Hoa chó đó có mối quan hệ với
Minh tự, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi. Có được quan hệ với Minh tự, tự nhiên là
có được quan hệ với Hải tộc, có Hải tộc hỗ trợ, muốn xử lý được tên Thám Hoa
chó chết đó ngay tại trong Minh Hải gần như là chuyện không thể. Ta sợ rằng ta
đi cũng không có cách nào thoát ra được Minh Hải, đoán chừng Long Hành
Vân cũng không dám mạo hiểm như vậy.”
“Cho nên trước tiên ngươi phải dẫn hắn đến Minh tự một chuyến, trước tiên
tranh thủ được Minh tự ủng hộ.”
Thanh Nha lập tức sửng sốt, “Tranh thủ để được Minh tự ủng hộ? Làm sao có
thể như vậy, trước đây ta cũng không phải chưa từng đi gõ cửa Minh tự, ngay cả
cổng Minh tự ta còn không thể nào đi vào được, càng không có khả năng thuyết
phục Minh tự ủng hộ chúng ta đi xử lý tên Thám Hoa chó chết đó.”
“Cho nên mới nói ngươi cần dẫn vị thiếu Các chủ kia đi, có hắn đến đó, ngươi
tự nhiên có thể đi vào, tự nhiên có thể thuyết phục được Minh tự.”
“Điều đó là không thể nào nha? Tại phía bên Thiên Lưu sơn, Xích Lan các còn
có chút liên hệ, nhưng Minh tự chỉ sợ chưa chắc đã để vào mắt, cũng không
phải là chưa chắc, mà khẳng định sẽ không. Tại trong mắt Minh tự, Long Hành
Vân tính là thứ gì chứ? Minh tự không đáng cho Long Hành Vân mặt mũi.”
Cổ Thanh Chiếu than thở: “Ta cũng cảm thấy quái lạ, cảm thấy không có khả
năng này, nhưng nếu Can nương đã nói có thể được, vậy thì chắc hẳn sẽ không
có vấn đề gì. Nếu Can nương đã nói như vậy rồi, không quản có được hay
không, ngươi cũng phải nỗ lực thử xem.”
Thanh Nha nhíu mày, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng gật đầu…