Tìm tới Thanh Nha không chỉ là về chuyện ông chủ phía sau của Linh Tê trai
mà còn cả việc lúc trước muốn tìm hiểu rõ thế cục hiện nay, lo lắng sẽ bị Địa
mẫu cấp trừng trị.
Bây giờ đã có cả hai chuyện cần thiết này gom chung một chỗ, sư huynh đệ ba
người không thể không lần nữa chạy tới Kinh Hồng điện, lần này làm như thế
nào cũng phải nghĩ cách tìm cho được Thanh Nha.
Nhưng khi chạy đến cổng Kinh Hồng điện nhờ thông báo, kết quả vẫn là như
cũ, quản sự đưa đón khách tại cổng vào vẫn khách khí nói những lời kia, “Ba vị,
thật xin lỗi, Thanh gia ra ngoài làm việc còn chưa có trở về.”
Dữu Khánh hỏi: “Khoảng lúc nào có thể trở về?”
Quản sự cười khổ nói: “Ngài, ngài đừng làm khó ta a. Thanh gia là nhân vật nào
chứ? Việc của ngài ấy làm sao có thể để cho người khác dễ dàng nắm giữ, ta thì
càng không có khả năng biết được rồi.”
Sau một hồi khách sáo lịch sự mới đuổi đi được sư huynh đệ ba người, nhưng
diễn biến tiếp theo lại không giống với lúc trước, phát hiện thấy sư huynh đệ ba
người vẫn không có đi xa, mà là ngồi ở phía đối diện bên kia đường, ngồi thành
một hàng dõi đôi mắt trông mong nhìn sang bên này.
Hai gã trông cổng đứng hai bên cổng tiến đến bên cạnh vị quản sự kia, một
người hỏi: “Hoàng quản sự, Thanh gia hình như vẫn một mực ở bên trong a?”
Quản sự hừ một tiếng, nhìn chằm chằm sư huynh đệ ba người ở đối diện bên kia
đường, “Như vậy mà còn không hiểu sao, không muốn gặp.”
Một gã trông cổng khác nói ra: “Trực tiếp đánh đuổi đi không phải xong rồi
sao.”
Quản sự lườm gã một cái, “Các ngươi biết cái rắm, bọn họ thích ngồi bên
đường thì cứ để cho bọn họ ngồi đi, nếu tới đây thì ứng đối cho lịch sự vào,
nghìn vạn lần đừng có trêu chọc bọn hắn.”
Có một số việc y không tiện nói lung tung khắp nơi, cảnh tượng tại Kinh Hồng
điện đêm đó, Vương Vấn Thiên bị U Sai đem đi kia, khi sự việc vừa mới bắt
đầu xảy ra thì y cũng chạy đến hiện trường, lúc đó tận mắt nhìn thấy được ba
tên gia hỏa đang ngồi đối diện bên kia đường, hơn nữa Bàng Thành Khâu cũng
từng đặc biệt dặn dò, không nên trêu chọc bọn hắn.
“Vâng, đã hiểu rồi.”
Hai gã người làm trông cổng liên tục đáp lời, đại khái đã nghe hiểu, ba vị kia
hẳn là có chút lai lịch, không phải người thường.
Cũng không khó hiểu được, người có thể nhiều lần chạy thẳng tới đây tìm
Thanh Nha, có thể là người bình thường sao?
Không biết rằng Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm tới bên này đột nhiên híp
mắt lại, nhìn chăm chú vào động tác môi khi bọn họ nói chuyện với nhau.
Ngồi ở bên này đường nghe được tiếng đàn sáo ca hát vui vẻ từ bên trong Kinh
Hồng điện vẳng vẳng truyền ra, Nam Trúc nhịn không được buông tiếng thở
dài, “Nói tới mới nhớ, chúng ta dù sao cũng là người từng một ngày kiếm hơn
trăm triệu a… Đến lúc nào chúng ta mới có thể giống như những người bên
trong tiêu tiền như nước tìm khoái hoạt chứ. Được như vậy thì hay quá.”
Mục Ngạo Thiết nhàn nhạt đáp lại một câu, “Dung tục!”
Nam Trúc liếc mắt khinh bỉ, nhưng mà đấu võ miệng với tên đầu gỗ như lão
Cửu cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy gã quay đầu lại nhìn hướng về phía Dữu
Khánh lúc này ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, chuyển đổi chủ
đề câu chuyện, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, chúng ta đây việc lớn việc nhỏ gì
cũng đều tìm đến Thanh Nha, thích hợp sao? Nếu như ta là y, sợ rằng cũng bị
làm phiền đến phát hoảng, dù sao chúng ta cũng không có giao tình gì a.
Lão Thập Ngũ, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, đúng là người ta có điểm
nhược điểm bị ngươi nắm trong tay, nhưng nếu như ngươi cứ cầm lấy nhược
điểm đó đi sai khiến người ta thì cho dù là ai cũng không thể chịu nổi. Lỡ như
thật sự khiến người ta chán ngấy đến mệt, loại địa đầu xà này nhưng không dễ
chọc nha, vạn nhất kích thích người ta đi diệt khẩu thì không còn vui vẻ gì nữa
rồi.”
Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào chiếc cổng đối diện, chậm rãi nói: “Ta không
đến mức không thức thời như thế, ta dám làm phiền y tự nhiên là có nguyên
nhân để dám làm phiền y, ngươi yên tâm đi, vị địa đầu xà đó không có tư cách
trở mặt cùng chúng ta, có thể sai khiến thì cứ việc sai khiến.”
Nghe được lời này, hai người Nam, Mục đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn, vẻ
mặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Nam Trúc tự nhiên muốn hỏi, “Vì sao như vậy?”
Dữu Khánh: “Bởi vì ta nắm được vị trí bảy tấc của con rắn đó.”
Nam Trúc lập tức bất mãn nói: “Tại trước mặt hai chúng ta, đùng có làm kéo
văn kéo vẻ làm gì, tình huống như thế nào?”
Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, nhấc tay che miệng của mình, còn đè thấp
giọng xuống thêm mấy phần, “Con xà này có thể là được người khác nuôi, phía
sau y hẳn là còn có chủ nhân khác. Lần trước ta tới kiếm thuốc, trong lúc vô ý
nghe được y nói chuyện với lão bản nương của nơi này…”
Hắn nói cho hai vị sư huynh biết nội dung cuộc nói chuyện mà hắn vô tình phát
hiện được khi tới đây kiếm Bạch La sa, hắn cũng chỉ nói là trong lúc tình cờ mà
nghe được, không nói là dùng Quan Tự quyết để nhận ra.
Hai người Nam, Mục nghe xong thì khá kinh ngạc, Nam Trúc nghi vấn: “Có thể
làm Can nương của Thanh Nha, tất nhiên không thể là nhỏ tuổi, phía sau vậy
mà còn trốn một cái lão bà nương muốn âm thầm chơi chúng ta, người nào
nha?”
Dữu Khánh: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai chứ? Ta hỏi Thanh Nha hắn có thể nói
cho ta biết sao?”
Nam Trúc hỏi: “Ngươi từng đắc tội với nữ nhân nào đó sao? Lại còn là một bà
già! Mà này, trong ba người chúng ta, có ai từng đắc tội với một người như vậy
hay không?”
Mục Ngạo Thiết trầm mặc suy nghĩ.
Nam Trúc bỗng nói: “Sẽ không phải chính là Địa mẫu đi? Lão Thập Ngũ, ngươi
ngẫm lại mà xem, chuyện giữa ngươi và nữ đệ tử kia của bà ta, nhắc tới thì rất
có khả năng a. Ngoại trừ bà ta ra, ta không nghĩ ra được chúng ta hà đức hà
năng gì mà có thể nhanh như vậy liền đắc tội được với một lão bà có thể sai
khiến nhân vật như Thanh Nha vậy.”
Dữu Khánh: “Nếu Địa mẫu muốn xử ta, còn cần chờ tới bây giờ sao? Quỷ mới
biết rõ đã trêu chọc người nào. Từ khi biết rõ còn có một ‘Can nương’ gì đó trốn
ở phía sau y, ta không thể không hoài nghi một chuyện, y và Vương Vấn Thiên
chụm vào với nhau để đùa giỡn trên đầu chúng ta thật sự là một chuyện trùng
hợp sao?
Nghe lời nói như vậy, không đơn giản chỉ là Can nương của Thanh Nha, mà còn
là Can nương của Cổ Thanh Chiếu, lão bản nương Kinh Hồng điện, mà sự việc
lại trùng hợp xảy ra tại Kinh Hồng điện, hơn nữa, Cổ Thanh Chiếu cố tình giội
nước bẩn lên người chúng ta, Cổ Thanh Chiếu và Kinh Hồng điện rõ ràng cũng
tham dự vào trong đó. Hiện tại chúng ta đều đã biết rõ bối cảnh của Kinh Hồng
điện, đó cũng không phải là một thiếu Chưởng môn Già La Sơn có thể điều
khiển, nhất là còn sai khiến Cổ Thanh Chiếu phối hợp làm ra loại chuyện có thể
sẽ đập vỡ chiêu bài của mình.”
Nam Trúc trầm tư suy nghĩ, nghe vậy cũng đã hiểu rồi, thần sắc dần dần trở nên
nghiêm trọng, “Theo như lời ngươi nói như vậy, bắt đầu từ khi Vương Vấn
Thiên tìm chúng ta gây phiền toái, vị Can nương kia quả thực có khả năng cũng
đã tham gia vào rồi. Không đúng a, nếu đã biết rõ người ta muốn xử ngươi,
ngươi còn vội vàng lao đến trước mặt người ta làm gì, muốn chết sao?”
Dữu Khánh: “Nếu như Thanh Nha thật sự muốn đùa chết chúng ta thì đã sớm hạ
thủ rồi, dựa vào thực lực và thế lực của y tại Ảo Vọng, muốn đùa chết chúng ta
không khó chút nào, không đáng dây dưa kéo dài, cũng không đáng vòng vo…”
Hắn nhún vai, “Dù sao thì chúng ta cũng không có thế lớn như người ta, cũng
đâu không thắng người ta, nếu đã như vậy, chúng ta đây cứ tự đưa tới cửa để
cho y xử đi, thay vì để cho y nhàn rỗi kiếm chuyện, khiến chúng ta mù mờ
không rõ tình huống, không bằng chúng ta tìm chuyện cho y làm đi.”
Trên thực tế, sau khi hắn biết được tình hình thì vẫn luôn làm như vậy, kể cả
việc ám sát Vương Tuyết Đường cũng lôi Thanh Nha vào cùng nhau chơi đùa.
Nam Trúc lo lắng hỏi, “Tuy là nói như vậy, nhưng để cho Thanh Nha tham gia
vào chuyện Linh Tê trai, thật sự thích hợp sao?”
Lúc trước không biết còn có kẻ ẩn giấu phía sau Thanh Nha thì không sao, bây
giờ đã biết rõ người ta bụng dạ khó lường mà vẫn còn để cho người ta tham gia
vào loại chuyện này, gã bắt đầu lo lắng.
Dữu Khánh: “Chuyện không thích hợp mà vẫn tìm y làm cũng không chỉ có một
chuyện, sợ cái gì? Sợ y không giúp chúng ta tìm vị Đông gia thần bí kia, hay là
sợ y mượn cơ hội lập mưu?”
Mục Ngạo Thiết đột nhiên nói ra một câu, “Có phải hay không là kẻ đứng sau
tên Người mặt sắt kia lại theo dõi chúng ta?”
Ba người lập tức im lặng, không phải là không có khả năng này, đó là một đoạn
quá khứ đau thương, ký ức vẫn còn mới mẻ khó quên, có lẽ độc thủ phía sau
màn lại muốn lặp lại câu chuyện giống việc tìm kiếm Kim Khư kia.
Dữu Khánh: “Nếu như thật sự là độc thủ phía sau màn kia, vậy thì với tình trạng
trước mắt chưa hẳn là chuyện xấu, chúng ta sẽ càng thêm an toàn… Nhưng hẳn
là không phải, nếu phải, độc thủ phía sau màn sẽ hi vọng chúng ta nhanh chóng
hết sức tìm được, mà không phải ngáng chân ngăn cản chúng ta.”
Dứt lời hắn hất hất cằm về phía chiếc cổng đối diện, “Lão Thất, ngươi không
phải muốn đi vào tiêu tiền như nước khoái hoạt một lần sao? Hôm nay sẽ thành
toàn cho ngươi một lần.”
Ánh mắt Nam Trúc lập tức sáng lên, “Ngươi mời khách?” Sau đó lập tức giống
như tỉnh ngộ vậy, xùy một tiếng, “Đùa gì vậy chứ, chỉ với chút tiến đó trên
người ngươi, tiến vào đó còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng. Được rồi, ngồi
bên đường nghèo hèn thì nghèo hèn một chút đi, cũng còn tốt hơn so với vào đó
mà móc không ra tiền, mất mặt.”
Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào cánh cổng phía đối diện, lạnh lùng nói: “Ta
không mời khách, có người mời khách, tên địa đầu xà kia vẫn ở bên trong, hoàn
toàn chưa từng rời đi.”
Hai vị sư huynh đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, Nam Trúc: “Làm sao ngươi
biết?”
Dữu Khánh: “Bởi vì ta thông minh hơn các ngươi, ta biết phán đoán, nếu không
thì vì sao phải truyền chức vị Chưởng môn cho ta chứ?” Dứt lời hắn liền đứng
dậy bước đi, “Thực không dám giấu giếm, lúc trước ta lại thiếu nợ Thanh Nha
hai nghìn vạn, không quan tâm thiếu nợ nhiều thêm chút. Đồ chó, vậy mà lại co
mình ở trong đó đùa giỡn ta nửa ngày, tiến vào cứ thoải mái vui chơi đi, hôm
nay chúng ta cũng mở mắt nhìn việc đời!”
Lại thiếu nợ hai nghìn vạn? Hai người Nam, Mục giật nảy mình, nhưng rồi rất
nhanh liều hiểu ra gì đó, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Cổng vào Kinh Hồng điện vừa mới đưa tiễn đi mấy chiếc xe ngựa, người trông
cửa nhìn thấy sư huynh đệ ba người lại đi tới, một người nhanh chóng quay lại
gọi một tiếng, gọi vị Hoàng quản sự kia quay ra lại.
Dữu Khánh cũng không quản y là Hoàng quản sự hay là Lý quản sự, ngay mặt
cất tiếng hét to oán trách, “Tránh ra!”
Hoàng quản sự ngăn cản lại, liên tục thở dài nói: “Ngài, Thanh gia thật sự còn
chưa có trở về.”
Dữu Khánh: “Bên ngoài vắng vẻ lạnh lẽo, ngồi khó chịu, ta muốn đi vào tiêu
tiền tìm vui cũng không được sao?”
“…” Hoàng quản sự nghẹn lời, hai tên trông cửa cũng ngây ngẩn sững sờ.
Nhưng Hoàng quản sự rất nhanh lại cười bồi, nói: “Ngài a, thật, ta không lừa
gạt ngài, Thanh gia thật sự chưa trở về, ngài đừng làm khó chúng ta nữa.”
“Làm khó?” Dữu Khánh nhíu mày, đột nhiên một quyền nhằm thẳng vào mặt
đối phương.
Bộp! Ôi một tiếng, Hoàng quản sự trở tay không kịp, bị nện một cú nổ đom
đóm mắt, lảo đảo lui về phía sau.
“Đánh hắn.” Dữu Khánh hét lên một tiếng, rồi lập tức tiến lên tiếp tục đấm đá.
Hai người Nam, Mục thoáng sửng sốt một chút, sau đó cũng xông tới, sư huynh
đệ ba người liên thủ quần ẩu, quyền đấm cước đá, ngay cả hai gã trông cửa tới
khuyên can cũng bị đánh nằm cuộn mình trên đất.
Những kẻ trông cửa tiếp đón, chiêu đãi khách nhân xem như khôn khéo, nhưng
thực lực đánh nhau quả thực không được tốt lắm, có chút ngoài dự liệu của Dữu
Khánh, hắn vốn còn định mượn cơ hội đánh nhau này để dỡ cổng Kinh Hồng
điện, cuối cùng không thể đạt được như mong muốn.
Nhưng bên trong lại có rất nhiều hộ vệ giữ nhà đánh nhau lợi hại, tại cổng vào
vừa xảy ra động tĩnh, lập tức soàn soạt lướt ra một số bóng người.
Những người này vừa muốn xông lên động thủ, lập tức có người hô lên: “Dừng
tay!”
Là Bàng Thành Khâu khẩn cấp hiện thân, gã lắc mình rơi xuống tại cửa vào.
Dữu Khánh giương mắt nhìn, nhịn không được âm thầm cười nhạt, hắn đã biết
bên trong này có người một mực nhìn chằm chằm vào mình, quả nhiên vừa mới
gây chuyện liền lộ diện ra rồi, nhưng hắn vẫn là phất tay ra hiệu cho hai người
Nam, Mục dừng tay.
Nhân thủ từ bên trong lao ra vội vàng đưa ba người bị thương rời đi.
Người qua người lại bên ngoài, cùng xe ngựa lui tới đều dừng lại xem náo nhiệt,
đều rất kinh ngạc, vậy mà lại có người dám gây sự ngay cổng vào Kinh Hồng
điện?
Ánh mắt Bàng Thành Khâu đảo qua sư huynh đệ ba người, trầm giọng hỏi:
“Các ngươi có phải đã tìm sai địa chỉ gây rối rồi hay không?”
Dữu Khánh: “Ta muốn đi vào tiêu tiền tìm vui, bọn họ lại ngăn cản không cho
ta vào, nói là Thanh Nha không cho ta vào, ta nghĩ Thanh Nha làm sao có khả
năng nói lời như vậy, dù sao thì Thanh Nha cũng không phải là người của Kinh
Hồng điện, liền giúp Thanh gia giáo huấn bọn họ một chút.”