Đền tường viện? Phải đền bao nhiêu tiền cho tường viện của Tảo Trần tự bây
giờ?
Sư huynh đệ ba người nhìn bức tường viện thủng lỗ chỗ kia, tất cả đều trợn tròn
mắt, trong đầu lóe lên ý nghĩ như nhau, mỗi người đều run sợ đến mức không
dám hé răng.
Đối mặt với việc bị tra tấn nặng nề trong Trấn Hải ty, ba người còn có thể kêu
gào mấy tiếng, nhưng khi nói tới việc đền tiền, lập tức trở thành anh hùng hụt
hơi, vẻ nao núng, hoảng sợ hiện rõ trên nét mặt.
Minh tăng đợi một hồi không thấy đáp lại, ngạc nhiên hỏi: “Không lẽ các ngươi
cảm thấy không có quan hệ gì với các ngươi hay sao?”
Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải, thấy hai vị sư huynh đều không biết đang nhìn
đi nơi nào, giống như không nghe được gì, lúc này dường như cũng chỉ có thể là
người chưởng môn mình đây phải ra mặt, liền cẩn thận hỏi dò: “Đại sư cảm
thấy phải đền bao nhiêu tiền?”
Minh tăng hơi giật mình, ngay lập tức hỏi: “Cần tiền của các ngươi để làm gì
chứ?”
Sư huynh đệ ba người cũng là sửng sốt, Dữu Khánh lại thử hỏi: “Vậy ý của đại
sư là?”
Minh tăng hỏi ngược lại: “Lẽ nào các ngươi không cảm thấy cẩn phải sửa sang
lại trước rồi mới đi sao?”
Trên eo buộc một tấm vải bố, Nam Trúc tiếp lời, “Chỉ như vậy sao?”
Minh tăng: “Vậy các ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Nam Trúc liên tục xua tay, “Tốt tốt tốt, như vậy rất tốt, phải là vậy, chúng ta
sửa!” Gã vỗ vỗ bộ ngực trần của mình đưa ra lời đảm bảo.
Dữu Khánh bí mật chọc chọc đầu ngón tay vào sau eo gạ cũng vô dụng, gã vẫn
là rất dứt khoát ôm đồm trách nhiệm, cất lời đồng ý tới.
Sau khi đã xác định xong kế hoạch sửa chữa tường viện, Minh tăng xoay người
trở vào trong chính điện, tiếp đó chính là Trường Không và Bạch Vân chỉ điểm
ba người đi làm việc. Bọn họ đi xuống vách dưới núi nhặt xương sọ, nơi đó có
xương sọ do Hải tộc không ngừng thu gom tới từ trong Minh Hải, chồng chất
như bãi đá lộn xộn.
Nam Trúc mượn cớ không có y phục để mặc, hỏi có thể cho gã một kiện tăng
bào để mặc hay không, Trường Không, Bạch Vân cũng không có keo kiệt, hơn
nữa, quả thực cũng cảm thấy nếu để cho người ta nhìn thấy gã không mặc áo
quần gì làm việc tại Minh tự thì khá bất nhã, vì vậy đưa cho gã một bộ tăng bào.
Nhận được quần áo, Nam Trúc rất mừng rỡ, yêu quý vô cùng, không ngừng lôi
kéo thưởng thức nó.
Khi đi xuống tới dưới vách núi để vận chuyển xương sọ thì thấy lão Thất và lão
Thập Ngũ nhìn mình với ánh mắt bất thiện, gã biết rõ hai người rất có ý kiến với
việc mình quá tích cực ôm đồm trách nhiệm đồng ý làm việc này, lập tức làm ra
động tác trấn an, nhìn nhìn Trường Không và Bạch Vân đứng trên đỉnh núi,
đoán chừng họ sẽ không nghe được, mới nhỏ giọng thì thầm: “Có thể không
đồng ý được sao? Chúng ta không đồng ý cũng không được a. Ngoài ra, đây
chính là một công việc đẹp đẽ, tường viện của Minh tự là được chúng ta tu sửa,
trong thiên hạ có mấy người có thể có được cơ hội này cơ chứ, kể ra ngoài thực
sự là chuyện rất có mặt mũi nha.”
Việc đã đến nước này, Dữu Khánh cũng chỉ có thể nghẹn ra mấy chữ, “Ngươi
thật là tiện!”
Sau khi di chuyển một chuyến xương sọ, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết liền
không thực hiện nữa, bắt đầu có vẻ như bỏ việc nửa đường. Chẳng phải lão Thất
thích làm việc này sao, hai người dây dưa kéo thời gian, để cho một mình lão
Thất chạy tới chạy lui làm việc.
Dù vậy, Nam Trúc vẫn là làm việc không biết mệt mỏi, vô cùng ân cần với
Trường Không và Bạch Vân, làm cho Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều có
chút hoài nghi không biết có phải lão Thất muốn phản bội sư môn thay đổi môn
phái hay không nữa.
Khi không có người nào chú ý đến, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không
được mắng một câu, “Thảo nào năm đó cứ phải muốn tìm con gái của Thái
Thú.”
“Ừm, là bản tính khó dời đi.” Dữu Khánh cũng hùa thêm một câu, thỉnh thoảng
quan tâm tới Đầu To nằm trên đầu vai mình, phát hiện thấy nó vẫn không có
chút nào động đậy, cũng không biết lúc nào mới có thể sống động trở lại.
Trên sân thượng của Trấn Hải ty, Chu Hiên đang chiêu đãi quý khách, Tề Đa
Lai bước nhanh tới nhìn thấy vậy thì đứng ở một bên khoanh tay chờ đợi.
Quý khách đến đây cũng không vì lí do gì khác, chính là bởi vì việc Vương
Tuyết Đường bị giết chết, mặc dù vụ án đã được kết luận, nhưng còn có không
ít khách nhân của Lang Hoàn cư bị Trấn Hải ty giam giữ, lí do là muốn tra rõ
hung thủ còn có đồng phạm nào hay không.
Liên quan tới cái chết của họ hàng thân thích với Địa mẫu, cho dù lúc ban đầu
rất nhiều người bị bắt giam đều có quan hệ, nhưng đa số những mối quan hệ đó
cũng không dám tùy tiện hỗ trợ, đều phải chờ xem tình hình.
Bây giờ được biết vụ án đã có kết luận, các mối quan hệ khác nhau mới lần lượt
tìm tới, hi vọng Trấn Hải ty có thể cho thể diện để thả người.
Ở một bên lắng nghe, Tề Đa Lai thỉnh thoảng mỉm cười, thực ra trong lòng
cũng cảm thấy buồn cười, chuyện lần này, Chưởng lệnh thuận thế mà làm việc,
bình tĩnh ung dung làm ra chuyện như thế, lúc đó Tây Kình Nguyệt bắt người
không rào trước đón sau gì, rất là sảng khoái, bây giờ đại khái đã biết mùi rồi,
chiêu bài của Lang Hoàn cư cũng thật sự đã bị nện xuống đất, đoán chừng sắc
mặt của Ngũ Động chủ cũng không dễ nhìn.
Sau khi đã nói chuyện, trao đổi xong, quý khách không tiếp tục quấy nhiễu,
đứng dậy cáo từ, “Chu huynh, vậy chuyện này liền trông cậy vào ngươi quan
tâm nhiều hơn rồi.”
Đứng dậy tiễn khách, Chu Hiên nói: “Trần huynh đã đích thân tới đây chào hỏi,
mặt mũi này Chu mỗ như thế nào cũng phải cho a. Một chút nữa ta sẽ cho người
giải quyết người của ngươi trước, tranh thủ hôm nay sẽ cho hắn một cái kết
luận. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, một chút liên quan nhỏ sẽ do ta chịu trách
nhiệm. Hôm nay sẽ khép lại vụ án với hắn, để cho hắn đi ra ngoài.”
Vì vậy, cả khách và chủ đều vui mừng, khách nhân nhận ân tình vui mừng rời
đi.
Sau khi tiễn khách nhân rời đi xong, Tề Đa Lai mới bẩm báo: “Chưởng lệnh,
theo quan sát, ba người bị trọng thương tiến vào Minh tăng kia, bây giờ đang
làm việc tại Minh tự.”
Đang chắp tay bước đi, Chu Hiên trố mắt, hỏi: “Làm việc? Làm việc gì?”
Tề Đa Lai: “Nhìn qua, hẳn là đang sửa chữa lại tường viện của Minh tự.”
Chu Hiên ngạc nhiên: “Bị thương nặng như vậy mà bây giờ đã có thể làm việc
được rồi sao?”
Tề Đa Lai: “Ta cũng rất bối rối, còn cố ý đi đến gần đó để đích thân mình nhìn
xem, thoạt nhìn chấn thương của cả ba người dường như đã khỏi rồi.”
Chu Hiên kinh ngạc dừng lại, đối mặt hỏi: “Bị thương nặng như vậy, một hai
ngày liền có thể khỏi rồi sao? Y thuật của Minh tự lại cao siêu như thế sao?”
Tề Đa Lai: “Cứu chữa khẳng định là do Minh tự cứu chữa, tình hình cụ thể thì
cần đợi tìm hiểu.”
Chu Hiên vuốt râu trầm ngâm, “Người bình thường ngay cả tiến vào Minh tự
cũng vào không được, ba tên gia hỏa kia có thể mày mò tường vây của Minh tự,
xem ra vị Thám Hoa lang đó thật sự khá được Ứng Tiểu Đường coi trọng, nếu
không thì làm sao có mặt mũi lớn như vậy.”
Tề Đa Lai gật đầu…
Nơi nào cần tu bổ, nơi nào phải làm lại, Trường Không và Bạch Vân cũng
không có khách sáo, những nơi trước đó cần được sửa chữa cũng gộp vào trong
lần này tính lên đầu ba người, vì vậy ba huynh đệ gần như đã sửa chữa, làm lại
hết một phần ba toàn bộ tường vây của chùa.
Công việc này không phải hoàn toàn dựa vào sức lực, không phải đem xương sọ
sắp xếp chất chồng lên nhau là được, mà cần phải đan xen gắn kết với nhau và
còn phải gọn gàng chỉnh tề, nó đòi hỏi từng cái đầu từng cái đầu phải được sắp
xếp khéo léo, có ý đồ, vì vậy mà chút công việc này cũng làm cho ba người làm
đến sáng ngày hôm sau mới xem như hoàn thành.
Sau khi đã làm xong công việc, ba người thu dọn đồ đạc của mình, đi đến chính
điện chào tạm biệt Minh tăng.
Hai lão tăng áo bào trắng ngồi hai bên trong đại điện khiến cho ba huynh đệ
nhìn ngó không ngừng.
Nói lời từ biệt xong, Minh tăng đang khoanh chân đả tọa tại chính vị chợt nhìn
chằm chằm vào Đầu To trên đầu vai Dữu Khánh hỏi ra một câu, “Hỏa Tất Xuất
gặm xương trắng, có phải lấy xương làm thức ăn hay không?”
Dữu Khánh hơi giật mình, nhưng vẫn là trả lời: “Là có gặm ăn xương.”
Minh tăng lập tức khuyên bảo, “Nếu là như thế, phải ghi nhớ kỹ, không thể để
cho nó gặm ăn xương người mới, nếu như ăn tủy biết được mùi vị, thì có lẽ sẽ
nhìn mạng người như rơm rác. Xằng bậy tạo sát nghiệt tất sẽ rơi vào tà đạo,
không được thế gian dung nạp, e rằng không phải ngươi có thể bảo vệ.”
Dữu Khánh thần tình trang nghiêm, chắp tay đáp lễ, “Vãn bối nhất định ghi nhớ
lời tiền bối giáo huấn.”
Nam Trúc lại tiếp thêm một câu, “Nếu có rảnh rỗi nhất định thường tới bái kiến
tiền bối.”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết biết tâm tư của gã, thiếu một chút nhịn không
được trợn tròn mắt.
Minh tăng cười nhạt, “Miễn đi, nơi đây không chào đón các ngươi, đi thôi.”
Lời nói rất thẳng, có chút kiểu như người xuất gia không nói dối, lập tức khiến
cho Nam Trúc tan vỡ ý đồ mà vẻ mặt bối rối.
Lúc này Trường Không đưa tay tiễn khách, Dữu Khánh nhấc tay lên ra hiệu chờ
một chút, hắn hỏi ra nghi vấn luôn hiện trong lòng, “Vì sao Đại sư đúng lúc
xuất thủ cứu bọn ta?”
Minh tăng: “Đương nhiên là có người nhờ cậy.”
Dữu Khánh lập tức hỏi: “Người nào chứ?”
Minh tăng mỉm cười: “Tự đoán đi.”
Đối phương không nói cho biết đáp án, ba huynh đệ cũng không dám miễn
cưỡng, chỉ có thể chắp tay chào từ biệt.
Đi ra khỏi cổng Minh tự, phía sau rầm một tiếng, cổng đóng lại, ba người quay
đầu nhìn lại, rồi nghênh ngang rời đi, trong lòng vẫn vương vấn nghi hoặc, Nam
Trúc nhịn không được thì thầm, “Ai có thể nhờ cậy được Minh tự cứu chúng ta
chứ?”
Dữu Khánh thở dài một tiếng, “Còn có thể là ai, liên quan duy nhất cũng chính
là Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường rồi. Khẳng định là ông ấy niệm tình cũ
với A Tiết Chương.”
Nam Trúc gật đầu, “Cũng phải, đã coi ngươi là người đó rồi, cũng không biết
bây giờ người đó đang ở nơi nào, mấy năm nay không có một chút tin tức nào,
cũng không thấy gửi tin tức về trong quan báo tung tích.” Trong miệng thì thầm,
đôi tay vẫn rất hạnh phúc mà không ngừng vuốt ve thưởng thức chiếc tăng bào
của mình.
Dữu Khánh khinh bỉ nói: “Chỉ sợ người trong Minh tự ngâm nước tiểu, ngươi
cũng cho là bảo vật đi?”
Mục Ngạo Thiết cũng nhìn không quen, hừ một tiếng.
Nam Trúc hơi chút sững sờ, ngay sau đó liền phản ứng lại, cười nhạo nói: “Ta
nói các ngươi nha, luận về kinh nghiệm giang hồ, hai người các ngươi còn non
một chút, thứ này không phải là bảo thì là cái gì? Ngàn vàng không đổi, phải cất
giữ nó như bảo vật, tại thời điểm mấu chốt lấy ra mặc, nói là tăng bào do Minh
tự đưa cho, nắm đấm đánh tới người cũng sẽ phải mềm đi ba phần, đao kiếm
chém tơi đây cũng phải lệch đi một ít.
Lui một vạn bước mà nói, cầm tăng bào của Minh tự ra ngoài bán, với sự khan
hiếm của nó, đoán chừng cũng có thể bán được không ít tiền. Đây là một khoản
tiền lớn a. Ta hao hết tâm tư lấy tới tay, các ngươi vậy mà có mắt không tròng
không biết hàng. Hai vị đệ đệ, tương lai chờ xem đi!”
Dứt lời, lại rất hạnh phúc phủi phủi bụi dính trên tăng bào.
Hai người Dữu, Mục đều đồng thời sững sờ, lại cùng nhau quay đầu lại nhìn về
phía Tảo Trần tự cổng đóng chặt.
Đi vượt qua một đoạn, Nam Trúc phát hiện thấy bên cạnh không có người nào,
quay nhìn lại, sửng sốt hỏi: “Đi a, các ngươi ngẩn ra đó làm gì vậy?”
Dữu Khánh quay đầu lại nói, “Đã biết bộ y phục này có hữu dụng, vì sao lúc đó
không nói cho chúng ta biết, kiếm nhiều thêm hai bộ không phải tốt hơn sao?”
Nam Trúc liền thấy vui vẻ, “Các ngươi ngốc nha. Lúc đó ta không có mặc y
phục mới có cớ để lấy, trên người các ngươi có mặc đồ còn mở miệng hỏi, vạn
nhất để người ta nhìn thấu, chẳng phải là ngay cả ta cũng không lấy được sao?
Đi thôi, đừng có lưu luyến nữa, bây giờ ngươi có trở lại, người ta cũng sẽ không
cho, thậm chí còn chưa chắc đã cho các ngươi vào cổng, đừng có để vì vậy mà
nhắc nhở bọn họ thu lại bộ này của ta nha.”
Suy nghĩ cũng phải, Dữu Khánh lắc đầu xoay người, “Được rồi, ba tên đạo sĩ
cùng nhau mặc tăng bào lang thang khắp nơi, quả thực rất không dễ coi, nếu tổ
sư gia nhìn thấy e rằng cũng sẽ không vui.”
Trong lòng còn có một suy nghĩ không có nói ra, bản thân mình đường đường là
Thám Hoa lang, hành tẩu giang hồ còn cần phải dựa vào việc mặc tăng bào của
Minh tự để bảo vệ mình sao, trên mặt không vinh quang, dễ dàng khiến người
cười nhạo.
Ba người tiếp tục cất bước đi về phía Ảo Vọng phồn hoa, Mục Ngạo Thiết hỏi:
“Đi đâu? Về Hồ Vưu Lệ gia sao?”
Dữu Khánh: “Trước tiên đi tìm Thanh Nha đã.”
Nam Trúc: “Tìm y làm gì?”
“Vương Tuyết Đường chết, tuy rằng Trấn Hải ty đã kết án rồi, nhưng cuối cùng
là kết án như thế nào, chuyện này hòa thượng cũng nói không được rõ ràng. Sự
việc đã được xử lý sạch sẽ hay chưa, Địa mẫu có tìm chúng ta phiền phức hay
không? Chúng ta dù sao cũng cần phải biết rõ tình huống mới có thể yên tâm,
mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm cái gì. Thanh Nha tin tức linh
thông, y hẳn phải biết rõ ràng, đến hỏi cho biết.”
Ba người một đường nhỏ giọng nói chuyện, bóng lưng càng ngày càng rời xa
Minh tự, ngăn cách bởi một cái eo biển, lại giống như hai cái thế giới.
Kinh Hồng điện, trên lầu các u tĩnh, Thanh Nha nằm trên ghế, gác một cái chân
được buộc chặt cố định.
Y nằm đó, vẫn nhàn nhã thảnh thơi như trước, trong tay vẫn đều đặn bóc đậu
phộng ăn, nghe được có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu nhìn lại, là Cổ
Thanh Chiếu đi lên, vừa mới phân thần, lập tức ôm lấy nửa bên quai hàm cất lên
một tiếng kêu rên.
Cổ Thanh Chiếu vừa nhìn thấy đã biết là chuyện gì xảy ra, nhai đậu phộng lại
không cẩn thận cắn vào vết thương mất răng rồi, lập tức cười mắng: “Đã mấy
lần rồi a, răng cũng đã không còn, bảo ngươi đừng ăn nữa, lại cứ nhịn không
được, đáng đời!”
Thanh Nha ôm lấy quai hàm buông tiếng thở dài, “Răng sẽ không mọc ra lại
nữa rồi, mấy chiếc răng này là triệt để không còn nữa rồi… Tây Kình Nguyệt,
có bản lĩnh cả đời đừng có để rơi vào trong tay ta.”
Chính vào lúc này, Bàng Thành Khâu lại bước nhanh đi lên lầu, hành lễ với hai
người xong, gã bẩm báo: “Thanh gia, vị Thám Hoa lang kia tới rồi, dẫn theo cả
hai gã đồng bạn, nói là tới gặp mặt nói chuyện với ngài.”
Thanh Nha nghe vậy giật mình, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, cầm
tay vịn chống ngồi dậy, nếu không phải là chân không ổn, có lẽ là đã bật người
đứng lên.
Y thổi phù một cái, nhổ đậu phộng dính máu trong miệng ra, khuôn mặt âm u
trầm giọng nói: “Tên Thám Hoa chó chết, lại tới nữa! Ngươi đi nói cho hắn biết,
nói là ta không có ở đây. Nhớ kỹ, về sau, hễ là hắn chủ động tới tìm ta, đều nói
là ta không có mặt!”