Bán Tiên

Chương 511: Linh sủng




Y thuật cao siêu sao? Trường Không và Bạch Vân cùng nhau nhìn về phía sư

phụ.

Minh tăng dường như cũng sững sờ trong thoáng chốc, cúi người nhặt lên tấm

vải băng bó chân Mục Ngạo Thiết, không ngại bẩn thỉu mà đặt ở trước mũi ngửi

ngửi vị thuốc, rồi ánh mắt lại đảo qua sư huynh đệ ba người đang dõi mắt trông

mong nhìn mình, thần sắc lóe lên nét đăm chiêu.

Thả tấm vải băng chân rơi xuống, đối với lời khen tăng y thuật cao siêu đó, ông

ta không có đáp lại lời nào, nhìn nhìn tình trạng của ba người, “Không cần đắp

thuốc nữa, mới khỏi trọng thương, để tránh chuyện bất ngờ, vẫn nên tiếp tục

nằm ngửa nằm sấp đi, đừng nhúc nhích, tiếp tục tĩnh dưỡng một ngày nữa xem

sao.”

Dữu Khánh vội tiếp lời: “Được, đại sư y thuật cao siêu, liền nghe lời đại sư.”

“Phải phải phải.” Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết liên tục gật đầu hùa theo.

Minh tăng xoay người, chân trần cất bước rời đi, tràng hạt chậm rãi xoay

chuyển trên tay.

Trường Không và Bạch Vân cũng không có ý tán gẫu gì với người ngoài, nhanh

chóng thu dọn nơi này xong, rồi cũng rời đi.

Đã không còn có người ngoài, Dữu Khánh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, hỏi:

“Lão Thất đã bị thương đến như vậy, nhưng chỉ mới một ngày, vảy vết thương

đã bung ra, các ngươi nghĩ như thế nào về việc này?”

Nam Trúc nghiêng đầu hỏi Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu, ta thật sự đã gần như

khỏi rồi sao?”

Gã vẫn còn nhớ như in tình hình mình bị kéo tới nướng trên cột đồng, cho dù

nhìn không thấy, vẫn có thể tưởng tượng được mình bị thương nặng như thế

nào, đó thực sự là đã phải chịu đựng đau khổ rất lớn, nếu không thì cũng sẽ

không cãi vã ầm ĩ đến mức đỏ mặt tía tai với Dữu Khánh.

Mục Ngạo Thiết không để ý đến gã, đi chân trần tới trước mặt Dữu Khánh, ngồi

xổm xuống, đưa tay kiểm tra cho Dữu Khánh.

Nam Trúc lập tức gào lên: “Hắn ầm ĩ kêu gào, nhưng trên người cũng không có

chút vết thương nào, ngươi quan tâm hắn làm gì, trước tiên xem cho ta đã a.”

Dữu Khánh cũng nói: “Ta không sao.”

Sau khi kiểm tra cho hắn xong, Mục Ngạo Thiết chìm vào trầm mặc, sau khi

làm cho Dữu Khánh bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an thì y mới đáp lại một

câu, “Thực ra, ngươi vốn là bị thương nặng nhất.”

“Ta?” Dữu Khánh cảm thấy bất ngờ.

Nam Trúc cũng ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Dữu Khánh từ trên xuống dưới.

Mục Ngạo Thiết hơi gật đầu nói:

“Ngày hôm qua khi ta tỉnh lại, ta nhìn thấy Minh tăng từ trên bên trong ngực

bụng ngươi lấy ra non nửa chậu máu, ngũ tạng lục phủ của ngươi đều đã bị

thương nặng, có nguy hiểm đến tính mạng, may mà được cứu chữa kịp thời.

Kinh mạch còn bị vỡ thành mảnh nhỏ, Minh tăng phí rất nhiều thời gian mới

ghép nối, chắp vá lại được những kinh mạch bị tan vỡ thành mảnh nhỏ đó cho

ngươi, nhưng cũng không thể tập hợp được hoàn toàn, có một số vị trí quả thực

đã bị hư hại quá nặng nề, ta đã nghĩ đến việc căn cơ tu hành của ngươi bị hủy

rồi, tu vi cũng sẽ bị phế bỏ.”

Hiếm khi thấy y nói ra những lời nói dài như vậy, Nam Trúc nghe vậy mà sững

sờ, không nghĩ tới lúc trước lão Thập Ngũ bị thương nặng như vậy.

Dữu Khánh kinh nghi hỏi: “Bây giờ ta đã khôi phục lại rồi sao?”

Mục Ngạo Thiết gật gật đầu lần nữa.

Vì vậy, bên trong tháp lại chìm vào in lặng, về phần mọi người bị thương nặng

như vậy vì sao đã bình phục, trong lòng sư huynh đệ ba người đều có đáp án…

Ngày hôm sau, Minh tăng lại dẫn theo hai gã đồ đệ đi tới Bạch cốt tháp.

Lại là Bạch Vân mở băng vải đắp trên lưng Nam Trúc, lúc này lớp da non mới

mọc trên lưng Nam Trúc đã không còn trắng hồng nữa, màu sắc đã thay đổi

không khác với màu da bình thường lắm, chỉ là rõ ràng vẫn còn trắng hơn rất

nhiều, cảm giác bị lõm vào so với vị trí không bị thương cũng đã biến mất, đã

khá đầy đặn và đồng đều.

Tuy nhiên, toàn bộ thân thể Nam Trúc thoạt nhìn rõ ràng đã gầy đi.

Minh tăng nhìn thấy thế thì khẽ lắc đầu, hiển nhiên rất kinh ngạc trước khả năng

phục hồi vết thương của Nam Trúc, sau đó lại ngồi xổm tại trước mặt Dữu

Khánh, lần nữa đưa tay ra, kiểm tra và xác nhận, sau đó đột nhiên xuất thủ cởi

bỏ cấm chế trên người Dữu Khánh, đứng lên nói: “Ngươi hành công vận khí

nhìn xem có bình thường hay không.”

Dữu Khánh đã cảm thấy thân thể có thể động đậy được rồi, cố gắng đứng lên,

tiếp đó khoanh chân ngồi xuống, sau khi nhắm mắt hành công vận khí một

vòng, hắn mở mắt ra gật đầu đáp: “Y thuật của Đại sư quả thực cao siêu, ta đã

khôi phục lại như thường.”

Đối với việc vị này chụp được cơ hội liền khen ngợi y thuật của mình, Minh

tăng chỉ cười mà không nói.

Phía bên kia, Trường Không định đi tháo băng kiểm tra cho Mục Ngạo Thiết,

nhưng bị Mục Ngạo Thiết từ chối, “Ta ổn rồi, đã gần như khỏi hẳn rồi, không

cần tiếp tục kiểm tra.”

Trường Không quay đầu lại nhìn về phía sư phụ.

“Tùy hắn đi, không miễn cưỡng.” Minh tăng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại một câu,

đồng thời phất tay ra hiệu cho Bạch Vân, đợi cho Bạch Vân cởi bỏ cấm chế trên

người Nam Trúc xong, ông ta mới nói: “Tảo Trần tự khó chứa khách nhân cuồn

cuộn hồng trần, nếu như chấn thương đã khỏi rồi, vậy thì không lưu lại chư vị

nữa.”

Vừa đứng lên đang hoạt động thân thể giãn gân giãn cốt, Nam Trúc nghe vậy thì

ngẩn ra. Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau một chút, sau đó Dữu

Khánh cười gượng nói: “Đại sư, là như thế này, Trấn Hải ty vu oan chúng ta giết

chết người, cố ý hãm hại chúng ta, nếu như đại sư đã cứu chúng ta, không ngại

làm chuyện tốt đến cùng, tiếp tục khoan dung chứa chúng ta một hồi.”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe vậy thì lại liên tục gật đầu phụ họa, nói

trắng ra chính là sợ sau khi rời đi thì lại bị Trấn Hải ty bắt về giày vò.

Minh tăng biết được bọn họ đang lo lắng điều gì, lên tiếng giải ưu: “Yên tâm đi,

đã tìm được hung thủ giết người, là một vị trưởng lão của Già La Sơn, đã kết án

rồi. Trấn Hải ty sẽ không tiếp tục gây rắc rối với các ngươi nữa, chuyện này đã

qua đi, các ngươi có thể yên tâm trở về.”

Đã tìm được hung thủ rồi? Sư huynh đệ ba người lại lần nữa quay mặt nhìn

nhau, có thể nói là có phần sửng sốt, hung thủ rõ ràng chính là bọn họ, tại sao

lại toát ra một tên hung thủ là trưởng lão của Già La Sơn chứ?

Nam Trúc nhịn không được hỏi: “Đại sư, hung thủ là vị trưởng lão nào của Già

La Sơn vậy?”

Minh tăng lạnh nhạt nói: “Không rõ ràng lắm, bần tăng chỉ có biết một chút nên

thông báo cho các ngươi biết mà thôi. Ta không có quan tâm lắm tới những việc

này, cũng không biết quá nhiều nhân vật. Nói chung, các ngươi có thể yên tâm

rời đi.”

Nghe nói như vậy, sư huynh đệ ba người đành phải bỏ qua vấn đề này, nhưng ít

nhất bọn hắn cũng đã cảm thấy yên tâm, sự việc có thể trôi qua kiểu như vậy thì

không thể tốt hơn rồi.

Dữu Khánh nói: “Nếu là như thế, chúng ta liền không quấy rầy nữa, lập tức cáo

từ.”

Nào ngờ Minh tăng lại nói tiếp: “Cũng không cần sốt ruột như vậy. Bần tăng

còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành, cần phải làm phiền chư vị.”

Sư huynh đệ ba người bỗng thấy kinh nghi, dựa vào thân phận và địa vị của vị

này, chuyện gì mà chẳng phải chỉ cần lên tiếng kêu gọi là được, còn có thể có

tâm nguyện gì chưa xong phải cần đến loại tiểu nhân vật như bọn hắn xuất lực?

Dữu Khánh khách khí đáp: “Đại sư có việc gì phân phó cứ việc mở miệng, chỉ

cần ba người bọn ta có thể làm được, nhất định làm hết sức.”

Minh tăng ánh mắt bình thản, “Trên tường viện của Tảo Trần tự xuất hiện một

vị khách không mời mà đến, rất có khả năng gặm cắn, đã gặm nát xương cốt

trên tường viện thành một đống hỗn độn, thủng lỗ chỗ khắp nơi, còn có thể nuốt

vân thổ vụ thả ra khói đen. Trường Không, Bạch Vân không chịu nổi sự quấy

nhiễu của nó, hàng ngày phải quét dọn rất nhiều lần, nhưng không làm gì được

nó. Chắc hẳn ba vị có thể giải ưu giúp đệ tử của bần tăng.”

Vừa nghe lời này, sư huynh đệ ba người lập tức biết đó là Đầu To. Nghĩ đến

việc Đầu To thích gặm xương, lại nghĩ đến việc Minh tự này chính là dùng

xương trắng xây dựng nên, không khỏi toát mồ hôi lạnh, với đức tính có gì ăn là

ăn luôn miệng của Đầu To, nếu như ở tại Minh tự một tháng, chắc hẳn sẽ khiến

cho Minh tự trong truyền thuyết này phải bị tháo dỡ.

Hơn nữa, nghe ý tứ trong lời người ta nói, dường như đã biết rõ Đầu To có liên

quan với bọn hắn.

Suy nghĩ cũng phải, tốc độ chạy trốn của Đầu To cho dù có nhanh, cũng không

có khả năng tránh được Minh tự xuất thủ, nếu không phải là biết được có liên

quan với bọn hắn, e rằng đã xử lý Đầu To rồi.

Lúc trước bọn họ còn lo lắng không biết Đầu To đã chạy đi đâu, không ngờ rằng

nó đã tới đây phá hoại Minh tự.

Dữu Khánh vội lúng túng nói: “Thực ra là một con Linh sủng ta nuôi, không

nghĩ rằng sẽ theo tới nơi đây. Đại sư chớ trách, ta lập tức sẽ đi thu nó.”

Bọn hắn nhanh chóng đi ra Bạch cốt tháp, Nam Trúc với cánh tay trần và Mục

Ngạo Thiết đi chân trần cũng đi ra ngoài theo, cả ba người đều rất quan tâm tới

Đầu To, bởi vì đều coi Đầu To là báu vật.

Ba người đi ra ngoài sân, quét mắt nhìn khắp xung quanh.

Thầy trò ba người cũng đã đi ra. Bạch Vân đi tới trước mặt bọn hắn, chỉ chỉ tới

mấy chỗ, “Các ngươi nhìn xem, trên tường bên kia có mấy cái lỗ thủng, còn có

trên tường bên này, còn có cả tường sân sau. Đây đều là những lỗ thủng có thể

nhìn thấy, còn có một số nơi, từ mặt ngoài thường thì nhìn không thấy bị gì, kì

thực bên trong đã bị đục rỗng một mảng lớn, đã lung lay sắp đổ, chỉ cần gặp

phải gió lớn một chút, khẳng định sẽ bị sụp đổ.”

Toát mồ hôi! Sư huynh đệ ba người thật sự là liên tục rịn mồ hôi, nhưng mà

nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy Đầu To ở đâu.

Trường Không cũng đi tới chen thêm một câu, “Con côn trùng kia đã thành tinh,

ngươi ở trong phòng thì có thể nghe thấy tiếng nó gặm nhấm, nhưng chỉ cần

ngươi vừa ra phát ra tiếng động, nó lập tức liền im lìm, ngươi chưa kịp tới gần

nó đã bỏ chạy mất bóng.”

Dữu Khánh liên tục gật đầu cúi người xin lỗi, đã hiểu, đã quá hiểu, Đầu To là

chính tay hắn bắt được, hắn làm sao có thể không biết đặc điểm của nó, quả

thực là không dễ bắt.

Thấy không biết nó ở đâu, hắn đành phải gọi lớn: “Đầu To, đi ra, Đầu To, mau

ra đây…”

Sau khi gọi liên tục mấy tiếng, ánh mắt mọi người lần lượt tập trung lên trên

một bức tường, nhìn thấy tại trong hốc mắt của một bộ xương bò ra một con côn

trùng hình dạng như con dế mèn, nó thò đầu ra nhìn nhìn, chính là Đầu To.

Nhìn thấy ba người Dữu Khánh, lại thấy Dữu Khánh đang kêu gọi, Đầu To mới

nhảy ra khỏi hốc mắt xương sọ, sau đó bay sang trái một hồi lại bay sang phải

một chút, nhận thấy quả thực không có trở ngại gì, nó mới vù một cái giống như

mũi tên rời dây cung rơi tại đầu vai Dữu Khánh, còn có chút động tác cẩn thận

tránh né thầy trò Minh tăng.

Nào ngờ đột nhiên có một luồng khí cơ dâng trào lên, vọt tới, giống như một

luồng gió xuân thổi phất lên vai Dữu Khánh, và Đầu To cũng từ trên người Dữu

Khánh chậm rãi trôi nổi lên, chậm rãi bay về phía Minh tăng.

Mọi người lập tức dồn dập xoay người nhìn tới, chỉ thấy Đầu To giống như

ngừng lại trước mắt Minh tăng, giãy giụa không ngừng, có thể thấy Minh tăng

chỉ là muốn quan sát kỹ càng nó một chút, cũng không có cưỡng ép, nhưng Đầu

To dường như không phục, lập tức nổi giận, tức thì trên người nó hiện lên

những vết rạn với ánh sáng đỏ lưu chuyển, từ thân bụng bắt đầu xuất hiện ánh

sáng đỏ với nhiệt độ cao.

Minh tăng nhìn thấy vậy thì kinh ngạc, “Đây chẳng lẽ chính là Hỏa Tất Xuất

trong truyền thuyết sao?”

Thấy đã bị nhận ra rồi, Dữu Khánh đành phải thành thật thừa nhận: “Chính

phải. Trước đây, trên đường vào kinh thành đi thi, khi đi ngang qua Cổ Trủng

Hoang Địa thì tình cờ bắt được nó, nuôi dưỡng nó như một Linh sủng.”

Minh tăng quan sát tỉ mỉ một lúc, rồi cất lời cảm thán, “Xem nó hành, phân biệt

nó vận, con trùng này xác thực đã thông linh tính. Bên trong Chu thiên có năm

trùng, Lỏa, Lân, Mao, Vũ, Côn, con trùng này nhìn hình dáng như trùng, nhưng

kỳ thực là do Dương trong Địa Âm dựng dục ra, vượt ra khỏi năm trùng, đứng

trong hàng Âm Dương, là thân thể phi phàm, nếu như không có cơ duyên trên

người, e rằng khó khiến nó nhận chủ.”

Lời nói đến đây, không khỏi quan sát Dữu Khánh từ trên xuống dưới kỹ một

chút.

Sư huynh đệ ba người kỳ thực đọc sách đều không nhiều, nghe nói vậy thứ hiểu

thứ không, nói chung không quản có hiểu hay không, đều vâng vâng dạ dạ là

được, đều cho rằng cứ làm như vậy tại trước mặt Minh tăng sẽ không có sai.

Chính vào lúc này, tăng bào và áo cà sa trên người Minh tăng đột nhiên không

gió tự lay động, quanh thân huyễn hóa ra hư ảnh, rất nhanh liền bành trướng trở

nên cao to.

Nhìn như hư ảnh, kì thực lại ẩn chứa uy lực thật lớn, trực tiếp đẩy những người

khác ra.

Mọi người nhanh chóng lui về phía sau nhìn thấy một pho tượng bóng dáng

Minh tăng hư huyễn hiện ra, phóng ra từ trên bản thể của Minh tăng, cao to uy

nghiêm như thần phật, chắp tay nhắm mắt lẩm bẩm, khiến người ta phải ngưỡng

vọng.

Bị ép buộc đây ra, mọi người không rõ hiểu chuyện gì xảy ra, trong lần đầu tiên

tới Minh tự Dữu Khánh đã từng gặp qua cảnh tượng này nên thấy bình thường,

chỉ cảm thấy huyễn ảnh này càng thêm cao to hơn mà thôi, nhưng Nam Trúc và

Mục Ngạo Thiết lại là lần đầu nhìn thấy, rất kinh ngạc.

Trong bóng dáng huyền ảo, chỉ có một tăng và một trùng giằng co với nhau.

Tăng nhân nhắm mắt chắp tay lẩm bẩm, áo cà sa, tăng bào tung bay.

Đầu To lơ lửng trong không trung thì đang tiếp tục giãy giụa, một thân lập lòe

lấp lánh ánh sáng đỏ, ra sức chống lại.