Bán Tiên

Chương 510: Y thuật cao siêu




Nhìn thấy rõ được là ai vừa tới ngoài cửa, không có gì bất ngờ, vẫn là thầy trò

Minh tăng.

Cho dù là người nằm ngửa hay nằm úp sấp, đều nỗ lực dùng những tư thế khác

nhau nở nụ cười hòa nhã chào người tới, không chỉ bởi vì hiện đang ăn nhờ ở

đậu, lúc này làm sao còn có thể không biết là Minh tự đã đưa bọn họ đi ra,

đương nhiên, rõ ràng hơn nữa chính là hiện tại Minh tự đang cứu chữ cho bọn

họ.

Ngay cả một con chó cũng sẽ vẫy đuôi khi được người nào đó ném cho cục

xương, huống chi là người.

Nhất là Nam Trúc, nằm úp sấp tại đó nở nụ cười đặc biệt nịnh nọt.

Với gã mà nói, nơi đây chính là Minh tự trong truyền thuyết, nơi mà không có

người nào dám tự tiện xông vào, hiếm có người có thể đi vào, không nghĩ tới

khi tỉnh lại sau cơn hôn mê thì mình đã ở trong Minh tự. Hồi đó, khi còn ở trong

đạo quan tại vùng núi hẻo lánh kia, gã làm sao có thể tưởng tượng được đến, có

một ngày mình có thể có quen biết Minh tăng, hơn nữa còn được đích thân

Minh tăng ra tay cứu chữa, còn tán gẫu cả với Minh tăng.

Dù sao thì sau khi tỉnh lại, gã cảm thấy rất vinh dự vì lần này mình bị thương.

Những đau đớn phải gánh chịu tại trong ngục tù Trấn Hải ty lúc trước, sau khi

gặp được Minh tăng, gã bỗng nhiên cảm thấy cũng có chút đáng giá.

Thầy trò ba người đi vào cửa, trên mặt đầy sự kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng

nhìn kĩ những người bệnh tại hiện trường.

Bạch Vân thử hỏi một câu, “Vừa rồi các ngươi cãi nhau sao?”

“Ách…” Dữu Khánh có chút lúng túng.

Nam Trúc cũng rất bối rối, khiêm tốn đáp:

“Đã khiến đại sư chê cười.”

Trường Không và Bạch Vân quay mặt nhìn nhau, bọn họ nào có chê cười gì, mà

đang kinh ngạc với trạng thái tinh thần, đầu óc của hai bên cãi nhau, với tổn

thương nặng nề như thế, bất kể là người nào trong hai vị này hẳn phải là không

nằm nghỉ ngơi một tháng trở lên là không thể xuống giường mới đúng, nhưng

bây giờ chỉ mới trôi qua một ngày mà thôi, vậy mà hai người này đã có thể cãi

nhau ầm ĩ, đỏ mặt tía tai rồi, có thể nói là tràn đầy tinh khí thần.

Thầy trò ba người đều hoài nghi có phải là mình đã nghe lầm và nhìn lầm rồi

hay không, nếu không phải là chính tay mình khám và chữa trị, thật sự không

thể tưởng tượng được hai vị này chính là người lúc trước đã bị tổn thương nặng

nề như vậy.

Nhìn thấy trên mặt đất có một tấm ván gỗ trống không, Bạch Vân bỗng hỏi:

“Một vị nữa đâu rồi?”

Dữu Khánh: “Chắc là đi lên lầu ngắm biển rồi?”

Ngắm biển? Trường Không và Bạch Vân lại quay mặt nhìn nhau, như vậy liền

có thể chạy lên chạy xuống khắp nơi rồi sao?

Nam Trúc cất cao giọng kêu gọi, gần như là gầm thét: “Lão Cửu, lão Cửu nhanh

xuống đây, đại sư tới xem bệnh cho chúng ta này.”

Không cần gã gọi, dưới lầu liên tục có tiếng xưng hô “Đại sư” đã đánh động tới

Mục Ngạo Thiết ở bên trên, y cất bước đi xuống, chỉ là đi tương đối chậm mà

thôi, động tác rất cẩn thận, rõ ràng là không dám gây ra tác động tới vết thương.

Y cũng gần như chân trần, chỉ là phần trước đôi bàn chân được băng vải trắng

quấn kín đáo chặt chẽ, gần như là dùng gót chân để bước đi.

Khi sư huynh đệ ba người được đưa đến nơi này, cũng không dễ đánh giá người

nào là bị thương nặng, người nào bị thương nhẹ. Nhìn từ góc độ sau chấn

thương thì Mục Ngạo Thiết là thuộc về loại bị khuyết tật, còn Dữu Khánh xem

như là bị phế tu vi, chí ít cũng còn là một người bình thường.

Còn nhìn từ bên ngoài thì Nam Trúc có thương tích thảm thương nhất, tình

trạng thương tích vô cùng thê thảm.

Trường Không nói Mục Ngạo Thiết nằm xuống, tháo băng bó trên hai bàn chân

y ra, kiểm tra trước khi đổi thuốc.

Bạch Vân thì vạch mở lớp băng trên lưng Nam Trúc, cũng để thực hiện kiểm tra

trước khi đổi thuốc, vết thương đó thực sự khủng khiếp, khiến người ta nhìn

thấy mà muốn nôn cả ra, giống như là một lớp bùn dày đặc bẩn thỉu đã khô đi.

Minh tăng quỳ một gối xuống tại trước mặt Dữu Khánh, một tay đặt tại trên đầu

gối lần gảy tràn hạt đen nhánh, một tay đặt tại trên người Dữu Khánh để kiểm

tra tình trạng chấn thương. Tổn thương của Dữu Khánh là khó xử lý nhất, cần

phải chính ông ta ra tay giải quyết, không giống hai vị khác chỉ cần đổi thuốc là

được rồi.

Dữu Khánh cũng nhân cơ hội này nói ra thỉnh cầu của mình, “Đại sư, ngài xem,

có thể cởi bỏ cấm chế trên người ta ra hay không, để ta có thể hành công vận

khí, như vậy cũng có thể nhanh khỏi hơn một chút, có được không? Cứ một

mực nằm như vậy, động cũng không thể động, thực sự là quá khó chịu a.”

Minh tăng lườm hắn một cái, nhàn nhạt trả lời: “Không động đậy, sẽ trợ giúp

ngươi khôi phục.”

Ông ta biết rõ vị này chính là được đưa tới lúc đã hôn mê, đến bây giờ vẫn còn

không biết được tình trạng tổn thương của mình, nếu không, đại khái sẽ cười

không nổi.

Không cởi bỏ cấm chế của người bị thương, không để cho người bị thương

động đậy tự do cũng là có nguyên nhân, kinh mạch hành khí của người bị

thương đã bị tan vỡ thành mảnh nhỏ, phí rất nhiều thời gian và công sức mới

chỉnh đốn kết nối lại lần nữa, có một số kinh mạch thậm chí đã bị chấn vỡ

không thể phục hồi lại như cũ.

Nói cách khác, kinh mạch hành khí trong cơ thể Dữu Khánh có không ít nơi đã

bị thiếu hụt, tình trạng này có thể dựa vào dược lý để chữa trị lại hay không,

ngay cả Minh tăng cũng không nắm chặt, nếu không khôi phục được, tất nhiên

là tu vi bản thân sẽ bị phế bỏ, căn cơ tự nhiên cũng sẽ bị phá hủy.

Thời điểm này, kinh mạch hành khí chỉ mới được chắp nối lại, không có khả

năng cởi bỏ cấm chế trên người Dữu Khánh, một khi pháp lực từ khí hải được

dẫn vào kinh mạch, lập tức sẽ khiến cho kinh mạch mới được chắp nối bị xông

vỡ.

Không cho động đậy, quả thực là vì để cố định kinh mạch giúp dễ dàng khôi

phục.

Thấy người ta đã nói như vậy, Dữu Khánh đành phải cười gượng đáp: “Vậy thì

nghe lời đại sư.”

Cấm chế trên người Nam Trúc cũng không được cởi bỏ, ngoại thương quá nặng,

cũng không thích hợp động đậy, nếu không sẽ xé rách vết thương, phải nằm sấp

để dưỡng thương cho tốt.

Nằm ở trên tấm ván, Mục Ngạo Thiết lặng lẽ nhìn Dữu Khánh một cái, trong

mắt lóe lên một nét bi ai, y biết rõ ẩn ý trong lời Minh tăng nói là có ý gì.

Trong sư huynh đệ ba người, chỉ có mình y đã được cởi bỏ cấm chế trên thân,

khi y vận khí hành công thì vẫn sẽ có trợ giúp cho việc trị liệu.

Và sau khi tỉnh lại, trước tiên y cũng đã kiểm tra tình trạng chấn thương của

Nam Trúc và Dữu Khánh, không thể không quan tâm tới, tất nhiên là phải kiểm

tra.

Kết quả phát hiện thấy, lão Thất chỉ bị ngoại thương mà thôi, chẳng qua là chịu

đau đớn nhiều một chút, sớm muộn sẽ có thể bình phục, nhưng thực sự có vấn

đề chính là lão Thập Ngũ, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương, kinh mạch hành

khí vỡ thành mảnh nhỏ, nói cách khác, tu vi bản thân đã bị phế bỏ rồi!

Đường đường là Chưởng môn Linh Lung quan, tu vi bị phế rồi, y cũng không

biết sau khi trở về phải đối diện với tiểu sư thúc như thế nào.

Y cũng không biết sau khi lão Thập Ngũ biết được sự thực thì có thể tiếp nhận

được kết quả này hay không.

Y không biết Trấn Hải ty đã dùng tới cực hình gì mà khiến cho lão Thập Ngũ

trở thành như thế.

Đối diện với tình trạng tổn thương đó của lão Thập Ngũ, việc y bị thiếu đi bảy

ngón chân trái lại không tính là gì, tính cách của y vẫn là một đại nam nhân.

Chính là bởi vì như thế, y mới không thốt một tiếng nào, cho dù nghe được lão

Thất và lão Thập Ngũ cãi nhau, y cũng không lên tiếng, yên lặng lảng tránh

sang một bên, rất sợ bị lão Thập Ngũ hỏi tình trạng bị thương của mình như thế

nào, y không dám đối mặt trả lời, sợ để cho lão Thập Ngũ nhìn ra manh mối gì

đó rồi bị kích động.

Khi lão Thất và lão Thập Ngũ chỉ trích lẫn nhau, so sánh xem ai thê thảm hơn,

kỳ thực y rất muốn khuyên nhủ lão Thất, muốn nói cho lão Thất biết sự thật,

muốn làm cho lão Thất nhường lão Thập Ngũ một chút, bởi vì quả thực là lão

Thập Ngũ thê thảm hơn.

Minh tăng hơi buông rũ mắt xuống, bàn tay chậm rãi lần gạt tràng hạt bỗng

nhiên dừng lại, tràng hạt rủ xuống tại trên tay, hơi lay động, một tay còn lại

đang đặt ở trên thân thể Dữu Khánh thi pháp kiểm tra chấn thương, đột nhiên co

giật lại, giống như là bị điện giật vậy.

Đôi mắt ông ta đột nhiên mở to, tràn đầy vẻ kinh nghi bất định nhìn chằm chằm

vào Dữu Khánh.

Phản ứng này khiến cho Dữu Khánh nhìn thấy mà trong lòng có phần sợ hãi,

nhân vật như vậy làm sao lại có phản ứng dữ dội như thế? Khiến cho hắn nhịn

không được cất lời thử hỏi, “Đại sư, tình trạng tổn thương của ta rất nghiêm

trọng sao? Bản thân ta cảm nhận thấy, hình như rất tốt a, chỉ có cảm giác nằm

lâu khó chịu mà thôi, như vậy hẳn là không có vấn đề gì, phải không?”

Nghe được lời này, Mục Ngạo Thiết nằm trên ván gỗ liền nghiêng đầu nhìn hắn,

trong mắt lại hiện lên vẻ đau thương.

Chính vào lúc này, Bạch Vân đang kiểm tra vết thương, đổi thuốc cho Nam

Trúc bỗng nhiên cất tiếng “Di” ngạc nhiên, rồi gấp gáp gọi: “Sư tôn, ngài mau

đến xem đi!”

Nam Trúc có thể động đậy cái đầu, gã nằm sấp ở đó lắc đầu từ bên này sang bên

kia, nhưng mà không thể thấy được tình hình gì phía sau lưng mình, chỉ có thể

thấp thỏm lo lắng, không biết vết thương của mình như thế nào rồi, lại khiến

người ta ngạc nhiên như vậy.

Minh tăng nghe tiếng quay đầu nhìn tới, Nam Trúc ở ngay tại một bên còn lại

của ông ta, quay đầu nhìn sang là có thể biết được có tình huống gì.

Chỉ thấy Bạch Vân ở bên kia đưa một tay bóc mở một góc lớp vảy vết thương

buồn nôn trên lưng Nam Trúc, lộ ra làn da non hồng hào bên dưới lớp vảy.

Vừa rồi, khi Bạch Vân lau rửa chỗ vết thương, nhìn thấy có miếng thịt cháy sém

sắp rụng ra, vốn định thuận tiện bứt ra làm sạch, nào ngờ vừa dùng sức nhẹ

nhàng kéo một chút thì lập tức bung ra một mảng lớn, sau đó liền nhìn thấy

được làn da non bên dưới lớp vảy sẹo, gã quả thực là không thể tin được, nhanh

chóng gọi sư phụ nhìn xem.

Trường Không liếc mắt nhìn sang bên này, vẫn còn chưa kịp giúp Mục Ngạo

Thiết tháo ra hết lớp băng quấn hai bàn chân, nhịn không được đứng dậy đi tới

nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

Minh tăng đưa tay tiếp nhận lấy phần vảy sẹo mà đồ đệ bóc ra, trong lòng rất

kinh nghi, tiếp tục chậm rãi kéo vảy sẹo nhìn buồn nôn đó lên, tiếp tục chậm rãi

bóc ra.

Cho đến khi nguyên một miếng vảy sẹo đã được bóc mở ra hết, Minh tăng cũng

kéo vảy sẹo ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên lưng Nam Trúc.

Trên lưng Nam Trúc xuất hiện một mảng da lớn trắng hồng, dưới lớp vảy sẹo

được bóc ra làn da non trắng hồng, một làn da non vô cùng mịn màng, hoàn

toàn khác biệt với làn da còn nguyên vẹn ở những nơi khác trên thân, không

được tự nhiên, giống như bị sụt xuống vậy.

Bạch Vân và Trường Không lại tiếp tục lau rửa những vảy sẹo còn lại trên

mông, trên đùi Nam Trúc, phát hiện thấy phía dưới vảy sẹo đều giống nhau, vết

thương nặng như vậy, chỉ trong thời gian một ngày đã mọc ra làn da mới mềm

mại.

Mặc dù thân thể Dữu Khánh không thể động đậy, nhưng con mắt vẫn nhìn thấy

được, cảnh tượng này làm cho con mắt hắn nháy nháy, dường như đã nhận ra

được gì đó.

Mục Ngạo Thiết nhịn không được ngồi dậy nhìn xem, đương nhiên cũng đã

thấy được, trong đầu lướt qua tình hình vết thương khi sư huynh đệ ba người cắt

mở vị trí gồ lên sau cổ của mình.

Chỉ có mình Nam Trúc không nhìn thấy được phía sau lưng mình xảy ra chuyện

gì, nói chung là rất lo lắng, giọng điệu sợ sệt hỏi: “Có chuyện gì vậy đại sư, có

tốt không?”

Minh tăng trên tay vẫn cầm một miếng vảy sẹo to lớn nhìn rất buồn nôn chậm

rãi quay đầu nhìn tới Dữu Khánh, khả năng khôi phục cường đại trên thân tên

mập mạp này, vừa rồi ông ta cũng đã trước một bước phát hiện thấy trên người

Dữu Khánh, vừa rồi, ông ta giật mình rút tay từ trên người Dữu Khánh về, cho

rằng mình gặp ảo giác.

Khi ông ta kiểm tra cho Dữu Khánh thì phát hiện thấy ngũ tạng lục phủ đã khỏi

hẳn, các chức năng cơ thể đã hoạt động lại bình thường, những kinh mạch hành

khí bị phá vỡ thành mảnh nhỏ kia cũng đã khỏi hẳn như thường, giống như chưa

bao giờ có bất kỳ tổn thương nào vậy, không thấy có bất kỳ thiếu sót gì.

Bây giờ nhìn thấy được tình hình phục hồi của Nam Trúc, ông ta đã hiểu rõ rồi,

những gì phát hiện thấy trên người Dữu Khánh không phải là ảo giác, mà thực

sự là đã khôi phục lại rồi.

Ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Mục Ngạo Thiết đang ngồi dậy, “Cởi lớp băng

trên bàn chân hắn ra đi.”

Trường Không và Bạch Vân lập tức bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, sau đó

mỗi người nắm lấy một chân của Mục Ngạo Thiết, động tác rất nhanh chóng,

cởi ra hết lớp băng bó nơi hai chân, lộ ra đôi bàn chân bị cắt xén không còn trọn

vẹn, trên đầu hai bàn chân chỉ còn có ba ngón.

Nhưng mà, lớp vảy nơi vị trí bảy ngón chân cụt cũng rơi ra theo lớp băng bó

vừa được cởi ra, cảnh tượng thê thảm của bảy miệng vết thương đã biến mất,

nơi đó cũng đã mọc ra da non trắng hồng.

Ném lớp vảy sẹo to trên tay xuống, Minh tăng chậm rãi đi tới dừng chân ngóng

nhìn một hồi, cũng hơi thở ra một hơi nhẹ nhõm, thiếu một chút đã cho rằng

ngay cả chân tay cụt cũng có thể tái sinh, chậm rãi nói: “Xem ra, các ngươi đã

không cần phải đổi thuốc nữa rồi.”

Trường Không và Bạch Vân thì lần lượt cũng có phản ứng tương tự, đều chạy

tới ngồi xổm xuống bên người Dữu Khánh, đều xuất thủ kiểm tra nội thương

của Dữu Khánh.

Chỉ chốc lát sau, hai người lại lần lượt đứng lên, nhìn nhau không nói nên lời.

Ánh mắt thầy trò ba người bắt đầu quét qua quét lại trên thân sư huynh đệ ba

người, quan sát một hồi, bây giờ bọn họ rốt cuộc đã biết được, vì sao trước đó

bị thương nặng như vậy, nhưng bọn họ vẫn còn đầy đủ tinh khí thần cãi nhau

ầm ĩ, đỏ mặt tía tai, thì ra là gần như đã khỏi hẳn rồi.

Dữu Khánh đột nhiên toát ra một câu khen tặng, “Y thuật của Đại sư quả thực

cao siêu!”

Ánh mắt đảo qua tấm vảy sẹo to lớn trên mặt đất, Nam Trúc dường như cũng đã

hiểu được gì đó, nghe lời Dữu Khánh nói liền tỉnh ngộ, lập tức cùng với Mục

Ngạo Thiết đồng thời liên tục gật đầu, tỏ rõ sự tán đồng.