Bán Tiên

Chương 507: Mượn cớ




Minh tự đòi người? Đòi hắn? Một đám người làm việc bên trong phòng tra tấn

kinh nghi nhìn nhau, lần lượt nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh lúc này ánh

mắt tan rã, thất khiếu chảy máu.

Tây Kình Nguyệt hơi im lặng, rồi trầm giọng hỏi: “Bọn họ nói đòi người, chúng

ta liền đưa sao? Dựa vào đâu?”

Tề Đa Lai thở vắn than dài nói:

“Dám đến đòi người đương nhiên là có lý do. Người bên kia đến có nói rồi, vẫn

luôn đang truy xét chân tướng vụ việc Giao nhân bị vị Thám Hoa lang này giết

chết, được biết bên người vị này còn có hai kẻ trợ giúp, đang định xác minh lại

lần nữa, lại bỗng nhiên nghe nói bên trong Trấn Hải ty có nội gian, sợ rằng sẽ hạ

thủ sát nhân diệt khẩu ba người bọn họ, vì vậy khẩn cấp phái người tới đưa ba

người bọn họ đi. Bên kia đã nói rồi, việc Giao nhân bị giết xảy ra trước, mọi

người phải nói đạo lý, mọi việc phải có thứ tự trước và sau.”

Tây Kình Nguyệt tức thì cười nhạt, “Vậy thì quả thực là trùng hợp, sớm không

tìm bọn họ, muộn không tìm bọn họ, khi đám người vừa rơi vào trên tay chúng

ta liền tới dẫn người đi, chơi cái trò xấu gì vậy chứ?”

Tề Đa Lai: “Nói những việc này không có tác dụng, người ta đã nói chuyện đến

nước này rồi, dù sao ta cũng đã đúng lúc tới đây thông báo cho ngươi. Có muốn

tiếp tục chơi đùa chết ba người bọn họ hay không, chính ngươi nhìn mà làm. Ta

nhắc nhở ngươi thêm một lần, người ta là lo lắng nội gian bên trong Trấn Hải ty

sẽ ra tay sát nhân diệt khẩu với ba người bọn họ, nếu bây giờ ngươi giết chết

bọn họ, e rằng Minh tự sẽ tìm tới Trấn Hải ty đề nghị dẫn ngươi đi thẩm vấn.

Tiến vào Minh tự, một cái tường viện bạch cốt phân sinh tử, ngoại nhân không

được nhúng tay, đến lúc đó ngươi chết hay sống chỉ sợ Ngũ Động chủ cũng

chưa chắc đã dám bảo đảm.”

Nghe được lời ấy, một đám thuộc hạ từng người đều vô cùng lo sợ, đều đã biết

được đời đời Minh tăng của Minh tự và đời đời Đại thánh Thiên Lưu sơn đã có

thỏa thuận với nhau, tôn trọng lẫn nhau!

Nói chung chính là Thiên Lưu sơn không lấy thế ép người, Minh tự cũng sẽ

không ra lệnh cho Hải tộc làm loạn, duy trì trật tự bình thường cho địa vực

Minh Hải này, mọi người đều được bình an vô sự.

Đã không cần tới Tây Kình Nguyệt dặn dò, một đám thuộc hạ lập tức ra dáng vì

muốn tốt cho Tây Kình Nguyệt, nhanh chóng dời tấm sắt dày nặng đè ở trên

người Dữu Khánh đi, nhanh chóng cởi bỏ xích sắt trói chặt.

Tây Kình Nguyệt trầm giọng hỏi: “Đây là ý của Chưởng lệnh sao?”

Tề Đa Lai: “Chưởng lệnh tạm thời chưa nói là có thả người hay không, chỉ bảo

ta nhanh chóng tới thông báo cho ngươi một tiếng, nói ngươi đừng để ba tên gia

hỏa này mất mạng.”

Nghe nói vẫn còn chưa quyết định thả người, Tây Kình Nguyệt phất tay áo bỏ

đi, “Muốn giao người cũng phải là giao trực tiếp cho Thiên Lưu sơn. Để ta đi

tìm Chưởng lệnh lý luận.”

Thấy gã sải bước rời đi, Tề Đa Lai lắc đầu, cũng không có đuổi theo, biết rõ

người ta cũng có áp lực của người ta, Lang Hoàn cư xảy ra sự việc như vậy, nếu

không đưa ra được một lời giải thích hợp lý thì đó chính là đánh vào mặt mũi

của Ngũ Động chủ, người ta tự nhiên sẽ phải chia sẻ lo lắng với cấp trên.

Quay đầu lại nhìn, thấy Dữu Khánh đang loạng choạng tìm cách đứng dậy, Tề

Đa Lai phất tay ra hiệu cho người tới dìu hắn đứng lên.

Lập tức có người tới giúp đỡ Dữu Khánh đứng lên, nhưng sau đó, khi buông tay

ra, Dữu Khánh lại giống như bị uống say, ánh mắt uể oải, bước chân lảo đảo, rồi

đột nhiên hai chân mềm nhũn, phù phù khuỵu xuống đất, “Phốc” một tiếng, từ

trong miệng phun ra một đống máu tươi nhìn thấy mà giật mình, đổ rầm xuống,

nằm gục trên mặt đất, sau đó không có động tĩnh gì nữa, đôi mắt đỏ ngầu phủ

đầy tơ máu trừng lớn ra.

Tề Đa Lai kinh hãi, lập tức đi đến quỳ một gối xuống đất, nhanh chóng đưa tay

kiểm tra cho hắn, sau đó khóe miệng nhếch lên, chậm rãi thu tay lại, cất tiếng

thổn thức, “Nghe nói tên này muốn bỏ văn theo võ, lần này e rằng phải thay đổi

bỏ võ theo văn lại rồi.”

Kết quả gã ta kiểm tra ra được là tình trạng tổn thương rất nặng, ngũ tạng lục

phủ đều đã bị tổn thương không nhẹ, chỉ cần có thể được cứu chữa kịp thời, hẳn

là không có lo lắng về tính mạng, hiện nay chỉ là bị ngất đi mà thôi. Nhưng có

một kết quả e rằng đối với người trong giới tu hành mà nói là rất khó tiếp nhận.

Kinh mạch vận khí hành công của vị Thám Hoa lang này đã bị thương cực kỳ

nghiêm trọng, nói nó đã tan vỡ thành mảnh nhỏ cũng không quá đáng, một thân

tu vi bị hủy chỉ là thứ yếu, quan trọng là căn cơ tu hành e rằng bị phế rồi.

Nghe gã ta nói ra như thế, những người khác cũng lập tức đưa tay đến kiểm tra,

sau đó đều rụt rè thu tay lại, đều đã hiểu được lời nói đó của đại Chưởng mục là

có ý gì.

“Theo dõi hắn cho tốt đi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sợ rằng vị Đại chưởng vệ

kia của các ngươi sẽ không được dễ chịu.”

Ném lại một câu xong, Tề Đa Lai cầm lấy bản khẩu cung thấm vấn Dữu Khánh

nhìn nhìn xem một chút, không phát hiện thấy nội dung có gì hay, bởi vì ngay từ

đầu đã không có khai ra cái gì, gã ta suy nghĩ một chút, đặt bản thẩm vấn xuống

rồi rời đi…

Tại trên sân thượng nóc nhà, cả một đêm không được yên bình, Chu Hiên đứng

chắp tay nhìn chân trời màu trắng bạc xa xa.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, đã sắp hừng đông rồi.

Tây Kình Nguyệt tìm đến Chu Hiên, hành lễ xong vừa muốn muốn nói gì đó,

nhưng đã bị Chu Hiên nhấc tay ngăn cản lại, chỉ chỉ không trung.

Tây Kình Nguyệt thuận thế nhìn tới, chỉ thấy một con phi cầm lướt tới, lộn vòng

trên không hóa thành hình người rơi xuống, hai tay dâng lên một phần mật tín.

Chu Hiên tiếp nhận lấy mật tín mở ra xem, khẽ gật đầu, rồi phất tay ra hiệu cho

kẻ đưa tin lui ra, sau đó y mới hỏi: “Ngươi định nói gì vậy?”

Tây Kình Nguyệt: “Chưởng lệnh, ý đồ Minh tự đòi người rất rõ ràng, cái gì mà

vụ án Giao nhân bị giết cơ chứ, rõ ràng là mượn cớ. Ta thấy chính là định bảo

vệ người.”

Chu Hiên chắp tay sau lưng, cười ha hả nói: “Mượn cớ sao? Mượn cớ thì thế

nào chứ? Dùng cớ để mượn cũng đã rất không tệ, đã là rất nể tình rồi. Ngươi

cảm thấy Minh tự muốn bảo vệ một người nào đó là rất khó sao? Chỉ cần không

phải là chuyện phá trời, ngươi cảm thấy Đại thánh sẽ không nể mặt Minh tự

sao? Nếu như hắn không tìm cớ, trực tiếp đăng môn không cho mặt mũi để đòi

người, dựa vào tư cách của ngươi và ta thì có thể làm gì được người ta chứ?”

Tây Kình Nguyệt bặm chặt môi một hồi, không thể phản bác, nhưng vẫn nói ra:

“Chưởng lệnh, vị Thám Hoa lang này có hiềm nghi rất lớn, hai vụ án ‘Bạch la

sa’ liên tiếp nhất định có liên quan với hắn.”

Lúc này, Tề Đa Lai đi đến, khoanh tay đứng ở bên cạnh Chu Hiên.

Giọng Chu Hiên trở nên to hơn một chút, có ý cảnh cáo, “Hiềm nghi chính là

hiềm nghi, không thể xem như chứng cứ, ngươi có chứng cứ không? Bây giờ

chỗ dựa của người ta đã ra mặt rồi, không thể tùy chúng ta muốn như thế nào thì

làm như thế đó. Chứng cứ, ta cần chính là chứng cứ. Bây giờ ngươi có thể đưa

ra chứng cứ không? Chỉ cần ngươi có thể đưa ra chứng cứ, ta có thể không giao

người cho Minh tự, ngươi có không?”

Tây Kình Nguyệt: “Cho thuộc hạ thêm một chút thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp

cạy mở miệng của bọn họ.”

Chu Hiên: “Nói nhảm! Ngươi cho rằng trời còn chưa sáng người ta đã chạy tới

đây đòi người là vì cái gì?”

Tây Kình Nguyệt hít sâu một hơi, “Thuộc hạ đề nghị trước tiên giao người cho

Thiên Lưu sơn. Nếu như Thiên Lưu sơn muốn giao người cho Minh tự, chúng

ta cũng không còn gì để nói. Đến lúc đó, nếu có trách nhiệm gì thì cũng không

dính dáng tới chúng ta.”

Chu Hiên trợn tròn đôi mắt, “Chút tâm trí này của ngươi còn nghĩ đến việc báo

cáo kết quả công tác cho Đệ Ngũ động sao? Lúc trước ta đã nói một đống lời

nói, đều là vô ích rồi hả? Ngươi không biết chúng ta đang tranh đoạt thời gian

sao? Ta đã nói rồi, cần phải tại trước khi Địa mẫu tham gia vào việc này, xác

định được vụ án, ngươi đưa người đẩy tới đẩy lui là có thể từ chối được trách

nhiệm sao? Nếu thật sự để cho Địa mẫu đụng tay vào rồi, cho dù chúng ta đẩy

một vạn người cho Thiên Lưu sơn thì cũng không có cách nào báo cáo với

Thiên Lưu sơn.”

Tây Kình Nguyệt cũng có phần tức giận, “Trái nhảy ra một kẻ tới lấy người,

phải nhảy ra một kẻ tới đòi người, phía trước bị người lấy đi một tên địa đầu xà,

phía sau lại bị người dẫn đi tên Thám Hoa lang, hai kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất

đều đã thả ra rồi, vậy thì còn điều tra cái gì nữa chứ, lấy cái gì để kết án vụ án

này a?”

Chu Hiên cũng trở nên trầm mặc, cau mày suy tư, đây là điểm khó xử khi ngồi

vị trí này, ở gần trung tâm, quá nhiều đại nhân vật, quá nhiều đơn vị liên quan,

rất khó điều hòa với nhau.

Ở bên cạnh, Tề Đa Lai đột nhiên chen vào: “Vậy thì dùng tên Đồ Hưu Khôi kia

gánh tội thay để kết án đi.”

Lời này vừa được nói ra, Chu Hiên và Tây Kình Nguyệt đều quay nhìn gã ta.

Chu Hiên nhịn không được hỏi một câu, “Đồ Hưu Khôi? Hắn là ai?”

Tề Đa Lai đáp: “Già La Sơn trưởng lão, cũng là anh em kết nghĩa với Vương

Tuyết Đường, là tâm phúc trong tâm phúc của Vương Tuyết Đường. Hắn không

có núi dựa hay bối cảnh gì. Từ giờ trở đi, Vương Tuyết Đường chính là do hắn

giết!”

Tây Kình Nguyệt: “Ngươi nói vậy chẳng phải là đang nói nhảm sao?”

Tề Đa Lai hỏi ngược lại: “Ta nói nhảm điểm nào? Ta vừa mới nhìn xem khẩu

cung của vị Thám Hoa lang kia, khi hắn tiến vào căn phòng Vương Tuyết

Đường thì đã bị lục soát, không thể đem mồi nhóm lửa dùng để hạ độc giết

người kia vào được. Kẻ nào có thể dễ dàng bố trí sát chiêu ngay tại bên cạnh

Vương Tuyết Đường chứ? Đương nhiên là kẻ có thể dễ dàng ra vào căn phòng

của Vương Tuyết Đường, đương nhiên là người biết rõ thói quen sinh hoạt của

Vương Tuyết Đường mới dễ ra tay. Đồ Hưu Khôi là thích hợp nhất.”

Tây Kình Nguyệt xùy một tiếng, nói: “Chính ngươi cũng đã nói rồi, hắn là tâm

phúc trong tâm phúc của Vương Tuyết Đường.”

Tề Đa Lai: “Bởi vì Vương Vấn Thiên sống không được bao lâu nữa, Vương gia

không còn người nối nghiệp, nếu như Vương Tuyết Đường chết đi, kẻ nào của

Già La Sơn lấy được những chất béo kia chứ? Tự Tây Kình huynh suy nghĩ mà

xem.”

Tây Kình Nguyệt không nói nên lời.

Chu Hiên hơi chút suy nghĩ, rồi gật đầu nói: “Phải làm kín đáo một chút.”

Tề Đa Lai: “Tên Đồ Hưu Khôi đã bị Tây Kình huynh bắt lại rồi, đã có thể tùy ý

chi phối, hoàn toàn có thể làm lại một lần thẩm vấn theo ý chúng ta muốn, thuận

tiện mời người của Ty Nam phủ cùng Đại Nghiệp ty tại Ảo Vọng tới dự thính

trực tiếp, lại có thêm những kẻ bị bắt bên Tinh La đảo làm bằng chứng Vương

Tuyết Đường cậy vào thế của Địa mẫu để làm xằng làm bậy tại vùng này. Sau

đó thì sao, đó chính là Đồ Hưu Khôi nghe nói chúng ta muốn đem hắn giao cho

Ty Nam phủ, không muốn tiếp tục chịu đau đớn, dứt khoát tìm sự thống khoái,

đã tự sát rồi.” Nói xong, nhấc tay làm một cáo động tác cắt cổ.

Tây Kình Nguyệt dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn vị đồng liêu này, cũng biết

tại Trấn Hải ty vị này làm không ít loại chuyện này, quả thật là rất quen việc dễ

làm.

Chân mày Chu Hiên chậm rãi giãn ra, chậm rãi nghiêng đầu nhìn tới Tây Kình

Nguyệt, “Người của Minh tự vẫn còn đang chờ đợi, đi thả người đi!”

Tây Kình Nguyệt muốn nói lại thôi, phát hiện nói cái gì cũng đều là lời nhảm,

cuối cùng chắp tay cáo lui.

Đã không còn người khác, Tề Đa Lai nói ra sự lo lắng của mình, “Chuyện khác

đều dễ làm, chỉ là phía bên Lương Đại tiên sinh, hắn là muốn đẩy Thám Hoa

lang vào trong chỗ chết, hắn muốn gán tội danh lên người Thám Hoa lang,

chúng ta làm như vậy có thích hợp không?”

Chu Hiên giao mật tín trong tay ra cho gã ta xem, “Người của Minh tự vừa tới,

ta liền cho người khẩn cấp liên hệ với Lương Đại tiên sinh, ngươi nhìn hồi âm

liền biết. Minh tự vừa ra tay, Lương đại tiên sinh cũng không dám va chạm

cứng rắn, đã dẫn được Thanh Nha đi rồi mà không để cho Minh tự đưa A Sĩ

Hành đi, nếu Minh tự bám chặt vào điểm này, hắn cũng chịu không được. Bảo

chính chúng ta nhìn mà làm, có thể giải quyết tốt hậu quả một cách phù hợp là

được. Ai! Đụng phải kẻ càng không nói đạo lý hơn, đành phải lùi bước rồi.”

Tề Đa Lai thổn thức, trả lại mật tín.

Chu Hiên vò vò, chà xát mật tín thành bột mịn, trên mặt lại hiện ra sự hoài nghi,

thì thầm tự nói, “Nếu Minh tự muốn đòi người, cho dù A Sĩ Hành đã bị định tội

danh thì cũng có thể kéo ra, có cảm giác như lần này Minh tự rất nôn nóng, có

phần không giống với phong cách hành sự ít hỏi thế sự của Minh tự.

Giống như đang lợi dụng ân oán giữa Địa mẫu và Thiên Lưu sơn, giống như là

muốn đem A Sĩ Hành giũ sạch khỏi việc này, tựa như là muốn bảo đảm cho A

Sĩ Hành toàn thân thối lui. Còn có cả lí do đòi người kia nữa, từng điểm từng

điểm kết nối với nhau, không biết có phải bị ảo giác hay không, tại sao ta lại có

cảm giác như không phải Minh tự đang xử lý việc này?”

Tề Đa Lai nói:

“A Sĩ Hành e rằng không thể toàn thân thối lui rồi, Tây Kình Nguyệt hạ thủ

tương đối nặng, đã đánh cho hắn trọng thương, một thân tu vi và căn cơ tu hành

của A Sĩ Hành sợ rằng bị phế rồi.”