Bán Tiên

Chương 506: Tra tấn (4)




Ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có, thậm chí còn không kịp

phản ứng, thân thể theo bản năng co lại.

Kẻ hành hình cũng không có đùa giỡn cho gã chết tại trên cây cột đồng nung

đỏ, xích sắt buộc tại hai bên được kéo ra, trực tiếp vứt người bay ra ngoài.

Hai sợi xích sắt kéo cánh tay Nam Trúc lại giữ gã quỳ trên mặt đất không bị

ngã, cái đầu rũ xuống, phía sau lưng gã đã biến thành huyết nhục mơ hồ, một

đám da thịt bị phỏng và lở loét, khói đen vẫn còn bốc lên, có mùi thịt cháy khét

tỏ ra, dầu mỡ rịn ra bên ngoài, nhìn thực sự là vô cùng thê thảm.

Có nước đá được chuẩn bị từ lâu được bưng tới, trong nước vẫn còn những mẩu

vụn đá nổi lềnh bềnh, ào ào, một chậu nước đá giội lên trên mặt Nam Trúc.

Nam Trúc giật mình tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, chậm rãi mở hai mắt ra, chậm rãi

ngước đầu nhìn, rõ ràng phần bị tổn thương là phía sau lưng, nhưng gã cảm thấy

ngay cả mỗi một luồng không khí hít vào phổi cũng giống như lưỡi dao, thân

thể không tự chủ được mà run rẩy, cảm giác như linh hồn mình đã rời khỏi thân

thể, đang bay lở lửng bên ngoài, giống như có thể phi thăng thành tiên bất cứ

lúc nào.

Đồng thời nó cũng đem tới một loại cảm giác khác, tuyệt vọng!

“Bây giờ đã suy nghĩ rõ ràng rồi hay chưa? Nói hay không?”

“Không biết… Ta thật sự không biết… Cầu các ngươi buông tha ta đi.” Nam

Trúc gian nan đứt quãng nói ra một câu đó, nói xong liền khóc, khóc một cách

vô thanh, nước mắt không tự chủ được chảy dài trên mặt xuống.

Lúc trước cho rằng bị bắt vào đây sẽ chịu đau khổ, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng,

tuy nhiên không ngờ tới lại đau đớn như thế này, ngay cả hít thở cũng đau đớn,

nhưng trong đầu gã vẫn còn cất lên những lời nhắc nhở: Không thể nói a, không

thể nói a!

“Vậy thì chờ tới khi nào ngươi nhớ ra rồi nói đi.”

Tại bên cạnh, bắt đầu có người đổ một lượng lớn muối bột vào trong một thùng

nước khác, chiếc gậy thọc vào trong khuấy đều khuấy đều, sau khi đã khuấy ổn

rồi, thùng nước được xách tới đây, dùng muỗng múc nước lên, tưới vào vùng

thịt bỏng cháy, máu thịt bầy nhầy còn bốc lên mùi thịt cháy nơi lưng Nam Trúc.

Lúc ban đầu không có tưới nhiều, chỉ chậm rãi tưới xuống một ít.

Cho dù là như thế, thân thể Nam Trúc vẫn là bỗng nhiên cứng ngắc lại, hô hấp

dồn dập ngắt quãng, sau đó hai tay bắt đầu run rẩy giống như động kinh, môi

miệng run rẩy cầm cập.

Nước muối tưới xuống trên lưng gã, dần dần xâm nhập vào trong vết nứt do

cháy bỏng phía sau lưng, chậm rãi chảy xuống, cuốn theo những đám máu.

Đi tới đây, Tây Kình Nguyệt chỉ ở bên cạnh hơi nhìn một chút rồi xoay người

rời đi.

Gã đi thẳng tới phòng tra tấn, nơi thẩm vấn Dữu Khánh, đãi ngộ nơi đây rõ ràng

tốt hơn rất nhiều, cho dù bốn phía bày đầy dụng cụ cực tra tấn, nhưng vẫn có

dời một chiếc ghế cho Dữu Khánh ngồi.

Nhân viên thẩm vấn thì ngồi ở sau mộc cái bàn, đang hỏi đáp với nghi phạm.

Sở dĩ có sự ưu đãi như vậy, là bởi vì Dữu Khánh có thân phận Thám Hoa lang,

Tây Kình Nguyệt biết rõ thân phận hắn, cũng biết có khả năng có không ít

người đang nhìn chằm chằm vào đây, vì vậy trước đó đã có dặn dò trước, bảo

thủ hạ trước tiên không bên làm ẩu.

Nhìn thấy Tây Kình Nguyệt đã đến, nhân viên thẩm vấn lập tức đứng dậy, để

bày tỏ sự tôn kính.

Tây Kình Nguyệt nhìn nội dung thẩm vấn một chút, rõ ràng là nước đổ đầu vịt,

chân mày cau lại, hơi trầm mặc một chút, sau đó quay đầu lại phất tay, người đi

theo phía sau lập tức đưa khay chứa đồ vật đến trước mặt Dữu Khánh.

Dữu Khánh tập trung nhìn vào trong khay thấy là hai cái ống kim loại, trong

lòng lập tức biết rõ, nhưng cố ý làm ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, như không

biết là vật gì.

Chắp tay sau lưng bước chậm đến gần, Tây Kình Nguyệt đưa tay cầm lấy một

cái ống kim loại, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, “Tại vị trí bắt nguồn vụ cháy ở

trong phòng Vương Tuyết Đường tìm được một cái, bên trong còn có thể ngửi

được mùi lưu huỳnh lưu lại, kết hợp với tình huống xảy ra vụ án, không khó

đoán ra được, đây có thể là một cái mồi nhóm lửa đặc chế. Vì vậy lập tức kiểm

tra kỹ đám cháy trong kho củi của Lang Hoàn cư, quả nhiên lại từ trong tro tàn

tìm được một cái khác. Kết hợp tình huống hai điểm bốc cháy, suy luận ngược

trở lại, không thể nghi ngờ, hai thứ này chắc chắn là mồi nhóm lửa.”

Gã bỏ ống kim loại xuống, lại cầm lấy một cái nắp chụp kim loại, “Nắp đậy mồi

nhóm lửa không có khả năng dễ dàng bung ra, cho dù bị hỏa hoạn cũng sẽ

không dễ dàng bung ra, đây là được người mở ra. Người nào sẽ mở ra nắp đậy

mồi nhóm lửa ngay tại gian phòng của Vương Tuyết Đường, lại còn vứt lại đó

kể cả nắp đậy chứ? Chỉ có thể nói rõ không phải kẻ phóng hỏa muốn bỏ lại, mà

bởi vì không mang đi được.

Khác với mồi nhóm lửa bình thường chính là trên nắp đậy này còn có khoen

kéo. Kết hợp với tình huống điểm cháy và những gì còn lại tại hiện trường, liền

không khó tưởng tượng được, có người lặng lẽ âm thầm bố trí tại gần cửa sổ

điểm cháy, nối liền nắp đậy với dây ngầm đi qua góc cửa sổ dẫn ra bên ngoài,

chỉ cần chờ đến thời cơ thích hợp thì ở bên ngoài lôi kéo sợ dây đã ẩn giấu, mồi

nhóm lửa liền được mở ra, lại bởi vì cửa sổ bị đóng cho nên không có cách nào

lôi kéo nắp đậy ra ngoài, vì vậy mới còn lưu lại tại hiện trường.

Mà trong mồi nhóm lửa này vừa lúc ẩn giấu chất độc ‘Bạch La sa’ vốn cần phải

dùng lửa để thúc đẩy, cho nên mồi lửa này cũng không phải là mồi nhóm lửa

bình thường, mà là vật đặc chế dùng để ám sát.

‘Bạch La sa’ mặc dù độc, nhưng cũng không đủ để đẩy Vương Tuyết Đường

vào chỗ chết, vì vậy ngoại trừ vật này ra, hung thủ còn thực hiện một sắp xếp vô

cùng khéo léo, hắn làm ra trận hỏa hoạn đầu tiên tại kho củi, rồi tận dụng sự hỗn

loạn của trận hỏa hoạn đó, khi mà người qua người lại ở khắp mọi nơi, không

có người nào chú ý đến có người ở ngoài cửa sổ kéo sợi dây mở nắp đậy mồi

nhóm lửa kia.

Càng tuyệt diệu hơn chính là trận hỏa hoạn trước tạo ra rất nhiều khói, đã đánh

lừa được Vương Tuyết Đường, khiến cho Vương Tuyết Đường mất cảnh giác,

mới dẫn đến y không thể nhận thấy được khói độc bên trong phòng, chờ đến khi

y phát hiện ra được thì đã muộn rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương

Tuyết Đường không thể chạy ra được ngay cả căn phòng khách sát bên. Đã có

người thông qua các loại bố trí chặt chẽ tỉ mỉ mới dẫn đến Vương Tuyết Đường

mất đi tính mạng.

Thực lòng mà nói, nếu không nhờ những thứ còn sót lại hiện trường dẫn dắt gợi

ý suy luận, đúng là khó mà tưởng tượng được có người có thể thiết kế ra thủ

đoạn ám sát cao minh như thế, nói ra thực sự khiến người bội phục. Thảo nào

mọi người đều nói Thám Hoa lang là tài tử đệ nhất thiên hạ, quả nhiên là danh

bất hư truyền!”

Thám Hoa lang? Tài tử đệ nhất thiên hạ? Những người khác bên trong phòng

tra tấn nghe nói vậy thì đều quay mặt nhìn nhau, có vẻ vô cùng kinh ngạc, cái

tên để ria mép trông có vẻ hèn mọn này chính là vị đại tài tử trong truyền thuyết

kia sao?

Dữu Khánh ra vẻ giống như đang nghe kể lại một câu chuyện, nghe đến cuối

cùng thì trong mắt hiện ra sự kinh ngạc, “Ngươi sẽ không phải có ý nói rằng

hung thủ là ta đi? Lời này cũng không thể nói lung tung nha. Đúng là ta có đi

đến căn phòng của Vương Tuyết Đường, nhưng ta không có lắp đặt mồi nhóm

lửa gì nha, trước khi chúng ta đi vào thì đã bị người của Già La Sơn giữ lại lục

soát người, ngay cả vũ khí gì gì đó đều bị lột ra rồi, không có khả năng mang

theo mồi nhóm lửa đặc chế gì đó đi vào. Trò đùa này của đại nhân thực quá lớn

đi.”

Hiện tại hắn còn chưa biết được người trước mắt này là Đại chưởng vệ của Trấn

Hải ty.

Đã bị lục soát thân thể sao? Tây Kình Nguyệt sửng sốt, việc này là một tình tiết

mới mà gã chưa biết.

Muốn biết có phải thật hay không thì rất đơn giản, Đồ Hưu Khôi và đám nhân

viên Già La Sơn liên quan đều bị giam giữ tại đây, hỏi một cái liền biết.

Gã lập tức hất đầu ra hiệu cho người ở bên cạnh.

Thủ hạ tùy tòng của gã hiểu ý, lập tức bước nhanh rời đi.

Chờ đợi một khoảng thời gian, người của gã đã quay trở lại, cũng đem về một

bản khẩu cung giao cho gã.

Tây Kình Nguyệt cầm lấy bản khẩu cung nhìn xem, càng xem càng cau mày,

không sai, những bảo vệ có mặt lúc đó và Đồ Hưu Khôi đều đã chứng minh,

trước khi Dữu Khánh và Nam Trúc tiến vào căn phòng của Vương Tuyết Đường

thì quả thực đã bị lục soát, những vật khả nghi đều bị lôi ra đặt tại bên ngoài,

không cho phép đem vào, không có thứ gì tương tự như mồi nhóm lửa.

Có nhiều nhân chứng như vậy, chắc hẳn không có giả.

Kết quả này quả thực khiến cho Tây Kình Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ. Trước

tiên gã không có suy nghĩ chuyện gì khác, mà chuyển sự hoài nghi lên người

Thanh Nha, có phải là Thanh Nha cùng phối hợp, hỗ trợ mang đồ vật đi vào hay

không, bởi vì khi Văn Hầu chết, Thanh Nha và vị Thám Hoa lang này cũng có

liên hệ.

Gã hoài nghi Thanh Nha và Dữu Khánh vốn là một nhóm, nhưng mà có người

đã kéo Thanh Nha ra khỏi việc này, với địa vị của gã cũng không có cách nào

tiếp tục thẩm vấn Thanh Nha.

Sau khi hơi chút suy nghĩ, gã chậm rãi nói: “Không hổ là Thám Hoa lang, thủ

đoạn quả nhiên cao minh, giúp bản thân mình phủi sạch sẽ như vậy, nhưng mà

có một điểm ngươi phủi sạch không được, chất độc dùng để giết chết Văn Hầu

cũng là ‘Bạch La sa’. Ta biết rõ ngươi nghĩ như thế nào, không có chứng cứ thì

không làm gì được ngươi, quả thực cũng là lý lẽ này, nhưng đáng lẽ lần này

ngươi không nên gây rắc rối tại Lang Hoàn cư, mạng của ngươi không quý giá

bằng chiêu bài của Lang Hoàn cư.

Việc đã đến nước này, ta biết rõ ngươi sẽ không dễ dàng thú nhận, nhưng ta

không ngại nói rõ cho ngươi biết, đặt tại trước mặt ngươi chỉ có hai con đường.

Con đường thứ nhất, đừng cho là ta không dám giết ngươi, ngươi không khai

nhận, hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ, căn phòng tra tấn này chính là nơi kết

thúc cuối cùng của ngươi, ngươi sẽ chết rất thảm, chết cũng là chết uổng mà

thôi.

Con đường thứ hai, thành thành thật thật khai ra đi, sự chết sống của ngươi liền

sẽ không do ta xử lý. Với danh tiếng của ngươi, có lẽ Chưởng lệnh sẽ đưa ngươi

giao cho Thiên Lưu sơn xử lý, có thể giữa được mạng sống hay không thì phải

nh9ìn vận may của chính ngươi rồi.”

Dứt lời, gã xoay người đối diện với thủ hạ liên quan, “Vị này thế nhưng là

Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh, không nên làm cho thê thảm quá không dễ

nhìn, đắp cái mền cho hắn.”

“Vâng.”

Một đám người thét to một tiếng, nhanh chóng vung tay lên, trực tiếp bắt lấy

Dữu Khánh đi, kéo đến một bên, đè nằm trên một cái ghế rộng bằng sắt, trói kỹ

lại, sau đó lại khiêng một tấm sắt dày nặng đặt lên trên người Dữu Khánh.

Có người hảo tâm nhắc nhở: “Thám Hoa lang, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu,

không nghĩ tới gặp được ngài tại nơi đây. Trước tiên ngài cứ chịu một chút, nếu

là muốn khai ra thì nhanh chóng mở miệng, chúng ta sẽ lập tức dừng tay.”

Dữu Khánh không hiểu những người này muốn làm gì, tra tấn cũng không phải

là chuyện gì hay, nói không có chút nào hoảng sợ là giả, lập tức giận dữ hỏi:

“Các ngươi muốn làm gì vậy? Định vu oan giá họa hay sao?”

“Thám Hoa lang, ta không có ngôn từ nho nhã văn vẻ như văn nhân các ngươi,

chính là tra tấn bức cung a. Nào, bắt đầu đi.”

Lời người hảo tâm vừa dứt, người ở hai bên trái phải đều vung tay lên, trong tay

mỗi người là một cái búa sắt lớn.

Rầm! Cái búa bên trái nhất nện lên trên bản sắt, sau khi được nâng lên thì đến

lượt chiếc búa bên phải nện đi xuống, rầm!

Chỉ sau lượt nện đầu tiên, Dữu Khánh đã cảm thấy trong người như có một

dòng điện, cả người tê dại, ngũ tạng lục phủ đều chấn động.

Lúc đầu cũng không cảm thấy quá khó chịu đựng, chờ đến khi rầm rầm rầm, hết

búa này đến búa khác hạ xuống, sau đó hắn mới cảm nhận được cảm xúc mất

hồn trong đó.

Thị giác mơ hồ, hoa cả mắt, nỗ lực mở to hai mắt để nhìn, nhưng không nhìn rõ

được cái gì, chỉ có những bóng dáng choáng váng đang đung đưa lay động.

Hắn muốn nỗ lực hít thở, nhưng không gian có thể hít thở không khí vào trong

cơ thể có cảm giác càng ngày càng ít đi, không khí hít vào càng ngày càng

không đủ, cảm giác như sắp nghẹt thở nhưng chậm chạp không có bị nghẹt thở,

làm cho sự đau đớn bởi vì ngộp thở gần chết kéo dài ra, khiến người ta cứ một

mực quanh quẩn bồi hồi tại biên giới cái chết.

Cái gì cũng nghe không được rồi, ngay cả âm thanh nện búa vang vọng thật lớn

ngay trên người cũng nghe không được, bị sự đau đớn bên bờ vực cái chết giày

vò, hắn rất muốn nói ra mình khai, nhưng một giọng nói nào đó trong tâm trí

sắp tan rã lại nhắc nhở bản thân mình, nói ra sẽ hại chết lão Thất, lão Cửu và

Liễu Phiêu Phiêu.

Trong đầu liên tục đang dùng những lời này để nhắc nhở bản thân mình.

Nhãn cầu của hắn đã bắt đầu lồi ra bên ngoài, trên nhãn cầu phủ đầy tơ máu,

nhìn rất đáng sợ.

Một ngụm máu tươi sặc ra ngoài, chảy sang một bên mặt, rơi xuống.

Sau đó lại một ngụm tiếp một ngụm máu tươi sặc chảy ra.

Một búa nện xuống, trong miệng hắn liền sẽ sặc ra một ngụm máu, thất khiếu

đều đang rịn máu ra.

Thân hình nho nhỏ của Đầu To không biết từ lúc nào đã bò ra dừng tại trên cửa

phòng tra tấn.

Vào lúc này, cánh cửa phòng tra tấn cũng được mở ra, đã liên tục chạy vào mấy

phòng tra tấn, Tề Đa Lai chạy tới nơi này, nhìn thấy thế thì cười khổ, phát hiện

được Chưởng lệnh nói quả thực không sai, cho dù không có dặn dò Tây Kình

Nguyệt dùng cực hình thì bản thân Tây Kình Nguyệt cũng sẽ tra tấn.

Gã ta hô to một tiếng, “Dừng tay!”

Cảnh tượng ngươi một chùy, ta một chùy lập tức dừng lại.

Tây Kình Nguyệt quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy vị này làm sao lại tới đây

rồi, cau mày nhìn chằm chằm vào gã ta.

Tề Đa Lai đến gần bên cạnh dụng cụ tra tấn, nhìn nhìn Dữu Khánh nằm trong

đó, thần thái dường như đã sắp hồn phi phách tán, lập tức quay đầu lại nhìn về

phía Tây Kình Nguyệt, kinh nghi hỏi: “Dùng cái này, ngươi không phải là định

trực tiếp đùa chết hắn đi?”

Tây Kình Nguyệt: “Sẽ không để cho hắn chết nhẹ nhàng như vậy.”

Tề Đa Lai buông tiếng thở dài, tiếp đó nhanh chóng kêu gọi người, “Dừng đi,

nhanh chóng bỏ ra đi, đừng để đùa chơi chết người luôn rồi.”

Người hành hình đều là thủ hạ của Tây Kình Nguyệt, đều biết Tây Kình Nguyệt

và Tề Đa Lai bình thường rất không hợp nhau, tự nhiên đều quay đầu lại nhìn

phản ứng của Tây Kình Nguyệt.

Tây Kình Nguyệt trầm giọng hỏi: “Tề Đa Lai, ngươi lại có lí do gì để thả người

hay sao?”

Tề Đa Lai than thở: “Ta cũng không muốn tới đây nhìn sắc mặt này của ngươi

a, nhưng là không có cách nào khác, người bên dưới tới đây e rằng không ngăn

được ngươi, ta chỉ đành phải đích thân chạy đi một chuyến. Ngươi nghe ta nói

a, không dừng tay không được, Minh tự tới đây đòi người rồi.”