Bán Tiên

Chương 505: Tra tấn (3)




“Ta không nên vô lễ với Đại chưởng vệ, ta sai rồi.”

“Ta xin lỗi Đại chưởng vệ, ta sai rồi.”

Được biết mình sắp được thả ra, Thanh Nha có thể nói là liên tục cất lời xin lỗi,

không dám tiếp tục có bất kỳ chút do dự nào.

Tình hình đã rất rõ ràng, Tây Kình Nguyệt đang kiếm cớ để trừng trị y, nếu

không nhanh chóng nói lời xin lỗi thì một búa vừa rồi kia chính là bài học.

Tề Đa Lai khuôn mặt sa sầm xuống, nhìn chằm chằm vào Tây Kình Nguyệt,

nhưng mà gã ta cũng không tiện nói gì, lời nói của người ta cũng có cái lý của

người ta, yêu cầu người khác xin lỗi thì có sai sao? Gã ta thầm trách tên Thanh

Nha này tự tìm đau khổ, đã bị bắt giam đến nơi này mà còn dám nói năng lỗ

mãng với Tây Kình Nguyệt, đó không phải là tự tìm đau khổ thì là gì?

Tây Kình Nguyệt ném chiếc búa trong tay xuống, lại đưa một tay chụp lấy tóc

Thanh Nha, “Ta nghe nói lúc trước tại Kinh Hồng điện, ngươi ngay tại trước

mặt mọi người uy hiếp nhân viên thi hành công vụ của Trấn Hải ty, tuyên bố sẽ

cho hắn không nhìn thấy được mặt trời ngày hôm sau, ngươi nói lại lần nữa cho

ta nghe xem?”

Thanh Nha lắc đầu, “Không dám, nhỏ không dám nữa rồi.”

Đúng lúc này Tề Đa Lai chen vào một câu, “Tây Kình huynh, như vậy có lẽ

cũng đủ rồi.”

Tây Kình Nguyệt buông tóc Thanh Nha ra, vỗ vỗ vào mặt y, “Sau này nếu để

cho ta nghe được những lời nói tương tự, thì không chỉ đơn giản là nhổ đi mấy

chiếc răng, đánh gãy một chân như vậy đâu.”

Dứt lời tung một quyền, đấm mạnh vào nơi bụng Thanh Nha.

“Phốc!” Thanh Nha lại phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Tề Đa Lai giận dữ, vừa định cất lời quở trách thì Tây Kình Nguyệt đã giành

trước quát lớn lên: “Thả người!”

Một tiếng quát này làm cho Tề Đa Lai nghẹn lại, lời nói đến bên miệng lại phải

nuốt trở vào.

Đã được tháo dây xích sắt ra, Thanh Nha làm gì còn có vẻ tiêu sái đạp guốc gỗ

lọc cọc như lúc trước, một cái chân đạp đất kéo theo một chân khác lê theo,

người lung lay như muốn sắp đổ.

“Khiêng đi ra ngoài.”

Tề Đa Lai cất tiếng kêu gọi, lập tức có người lôi một tấm ván tới, đặt Thanh

Nha lên khiêng ra ngoài.

Bên ngoài nhà tù, Bàng Thành Khâu đã đứng sẵn chờ y, gã đã được thả ra trước

rồi, gã còn chưa có bị thẩm vấn, dáng vẻ còn rất tốt, nhìn thấy Thanh Nha được

khiêng ra ngoài thì thất kinh, bộ dạng máu chảy đầm đìa này rõ ràng là đã bị

cực hình.

Nơi đây cũng không phải là nơi để cho gã ân cần thăm hỏi, Tề Đa Lai phất tay

ra hiệu, thể hiện cho gã nhanh chóng đưa người trở về trước đi rồi nói tiếp.

Thanh Nha được nâng bổng lên, khiêng ngang đi ra ngoài.

Bên ngoài Trấn Hải ty có một chiếc xe ngựa dừng chờ, bên trong khoang xe, Cổ

Thanh Chiếu ngồi yên tĩnh chờ đợi, khi nhìn thấy Thanh Nha máu chảy đầm đìa

được đưa tới, bà ta cũng bị làm cho kinh hãi.

Mấy người vội vàng đưa Thanh Nha vào trong khoang xe, sau đó Cổ Thanh

Chiếu trầm giọng hỏi: “Ngươi bị thương thế nào?”

Thanh Nha thở hổn hển nói: “Trước tiên cởi bỏ cấm chế trên người ta đã.”

Cổ Thanh Chiếu lập tức đưa tay đến trên người y sờ tìm một hồi, sau khi tìm

đúng cấm chế thì ra tay giải trừ.

Xe ngựa sau đó cũng lăn bánh rời đi, nhanh chóng trở về Kinh Hồng điện…

Bên trong Trấn Hải ty có một chỗ không gian kiểu như giếng trời, bốn mặt đều

có cầu thang hình chữ “Z” đi thông lên trên, lối vào nhà tù ở tại dưới cùng của

giếng trời.

Liễu Phiêu Phiêu ẩn thân tại phía sau cửa sổ một căn phòng, xuyên qua khe hở

cửa sổ, nàng ta nhìn thấy được Thanh Nha được khiêng đi ra ngoài, trên người

máu chảy đầm đìa, cũng nhìn thấy được sư huynh đệ ba người Dữu Khánh bị

đưa vào trong nhà tù.

Ngay cả tên địa đầu xà Thanh Nha kia tiến vào không được bao lâu, khi đi ra

cũng phải nằm trên cáng, Liễu Phiêu Phiêu cực kỳ lo lắng cho sư huynh đệ ba

người Dữu Khánh.

Nhưng nàng ta lại không dám đi vào trong ngục để quan sát, việc Văn Hầu bị

dùng độc giết chết vẫn còn chưa qua được mấy ngày, sự việc vẫn chưa qua đi,

nàng ta cũng không có thể nói rằng mình đã hoàn toàn thoát được hiềm nghi,

lúc này nàng ta hoàn toàn không thể đi quan tâm đến ba người Dữu Khánh.

Nàng ta cũng không biết Thanh Nha biến thành bộ dạng như vậy thì đã có cung

khai ra điều gì hay không, ví dụ như việc cung cấp “Bạch la sa” cho cho Dữu

Khánh chẳng hạn, tất cả mọi thứ đều khiến cho nàng ta âm thầm lo sợ.

Hiện tại, nàng ta đại khái cũng biết được tại Lang Hoàn cư đã xảy ra chuyện gì,

biết việc Vương Tuyết Đường bị dùng độc giết chết rồi. Nàng ta đoán rằng là do

đám người Dữu Khánh làm ra, không biết bọn họ như thế nào làm được chuyện

đó, cũng không biết Dữu Khánh nghĩ như thế nào mà dám chạy đến Lang Hoàn

cư để động thủ, thực sự là quá mức bạo gan làm loạn đi.

Nàng ta biết rất rõ rằng nếu như Vương Tuyết Đường không bị chết tại Lang

Hoàn cư thì căn bản sự việc sẽ không gây ra ồn ào lớn như vậy, Tây Kình

Nguyệt cũng sẽ không làm ra thế trận lớn như thế…

Cùng nhau bị đưa vào đại lao, khi sư huynh đệ ba người bước đi tại trong lối đi

nhỏ, Nam Trúc nhịn không được cười hắc hắc, nói: “Chúng ta mới đến Ảo

Vọng được bao lâu a, bây giờ đã hai lần tiến vào đây rồi.”

Nhưng không bao lâu sau, gã liền không thể cười được nữa rồi, tại chỗ giao

nhau trong địa lao, ba người đã bị tách ra, mỗi người bị đưa đến một nơi khác

nhau.

Sư huynh đệ ba người bị đưa đến các phòng tra tấn khác nhau. Vừa nhìn thấy

công cụ tra tấn bên trong phòng, mỗi người đầu lập tức trở nên căng thẳng, vừa

tới liền đẩy bọn họ vào nơi như thế này, là có ý gì chứ?

Mục Ngạo Thiết được đãi ngộ cao nhất, y là người đầu tiên được Tây Kình

Nguyệt đích thân thẩm vấn.

Mục Ngạo Thiết còn chưa kịp phản ứng lại đây là có chuyện gì thì đã bị người

xông lên đè lại, rồi kéo thẳng đến trước giá hành hình dùng xích sắt trói lại.

Lúc này, một gã nhân viên phục vụ của Lang Hoàn cư được đưa đến đây, Tây

Kình Nguyệt ra hiệu về phía Mục Ngạo Thiết, hỏi: “Nhìn xem một chút, có phải

là hắn hay không?”

Người phục vụ quan sát một chút liền nhận ra, gật đầu đáp: “Không sai, chính là

hắn. Ngày hôm qua chính là hắn bảo ta đến dọn dẹp căn phòng của Vương

Tuyết Đường.”

Tây Kình Nguyệt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mục Ngạo Thiết, “Ngươi hẳn là

không điếc, lời hắn nói ngươi đều đã nghe thấy rồi. Hắn nói ngươi có bảo hắn đi

dọn dẹp phòng của Vương Tuyết Đường, ngươi có thừa nhận không?”

Cho dù rơi vào tình trạng như thế này, Mục Ngạo Thiết vẫn hơi thể hiện ra vẻ

ngông nghênh ngạo nghễ, “Không sai, quả thực ta đã dặn dò hắn như vậy.”

Thấy hắn đã thừa nhận rồi, vẻ mặt Tây Kình Nguyệt hơi nguôi, quay đầu lại hỏi

người phục vụ: “Về sau thì sao?”

Người phục vụ nói: “Sau đó ta gọi người đến dọn dẹp. Người đi quét dọn đi

không bao lâu thì quay trở lại, còn mắng ta một trận, nói rằng ta nói bậy hại bọn

họ đi một chuyến vô ích, nói là người ta không cho vào dọn dẹp phòng Vương

Tuyết Đường.”

Tây Kình Nguyệt lại hỏi Mục Ngạo Thiết, “Là hắn đang nói dối, hay là ngươi

đang nói dối?”

Mục Ngạo Thiết: “Là ta đang nói dối.”

“Nói cách khác, trong phòng Vương Tuyết Đường quả thực không có ai gọi

người đến quét dọn, là tự ngươi làm việc vượt quyền lừa gạt người của Lang

Hoàn cư đi dọn phòng?”

“Đúng vậy, là ta lừa hắn.”

Tây Kình Nguyệt lập tức hỏi: “Vì sao phải làm như vậy, ý định làm gì?”

Thấy đối phương thừa nhận rất dứt khoát lưu loát, gã cho rằng mình đã sắp tới

gần sự thật rồi.

“Chắc hẳn đại nhân cũng đã biết ân oán giữa chúng ta và Vương Vấn Thiên,

con trai của Vương Tuyết Đường tại Kinh Hồng điện đi.”

“Ừm, quả thực ta có nghe nói tới việc này, có liên quan với chuyện này sao?”

“Vương Tuyết Đường đột nhiên quay trở lại Ảo Vọng, chúng ta lo lắng hắn tìm

tới tính sổ chúng ta, chúng ta quả thực cũng không thể trêu vào Già La Sơn, nên

muốn tìm tới Vương Tuyết Đường giải thích một chút, muốn hóa giải ân oán

đó. Sau khi tìm tới Vương Tuyết Đường, lúc đó ta cũng không biết sau khi hai

vị huynh đệ của ta tiến vào gian phòng của hắn thì đã xảy ra chuyện gì, không

biết vì sao đi vào đã rất lâu mà còn chưa có đi ra. Ta lo lắng Vương Tuyết

Đường gây chuyện bất lợi cho họ, muốn làm cho người của Lang Hoàn cư đi tới

lộ mặt một chút, tránh để Vương Tuyết Đường gây ra chuyện xằng bậy, cho nên

mới lừa người đến đó quét dọn.”

Lời này nghe vào tai quả thực hợp tình hợp lý, nhưng không phải là kết quả mà

Tây Kình Nguyệt muốn, “Xem ra, ngươi từ lâu đã suy nghĩ phải trả lời như thế

nào rồi.”

Gã phất tay để cho nhân viên của khách sạn rời đi trước, rồi ngoắc tay gọi người

đưa lên một cái khay.

Trên khay đặt hai cái ống kim loại hơi to hơn ngón tay cái, còn có một cái nắp

chụp kim loại, rõ ràng đều đã bị khói lửa nung đốt đen thui. Mục Ngạo Thiết

vừa nhìn liền biết đó là thứ gì, đó là vỏ mồi nhóm lửa do Dữu Khánh đặc chế,

bộ phận bằng gỗ đã bị cháy sạch rồi, chỉ còn lại bộ phận kim loại chống cháy.

Tây Kình Nguyệt hỏi: “Giải thích một chút đây là thứ gì?”

Mục Ngạo Thiết hơi nhìn một chút, rồi ngoảnh mặt ra vẻ không quan tâm, nói:

“Không quen, không biết.”

Tây Kình Nguyệt: “Thái độ này của ngươi rất không tốt. Nếu là chuyện khác có

lẽ sẽ dễ xử lý, ta sẽ giảng chút lý lẽ với các ngươi, nhưng có một số kẻ không

biết trời cao đất rộng, đi gây rối nơi ngàn vạn lần không nên đi gây rối, bên trên

cần báo cáo kết quả, nếu ta không đưa ra được kết quả thì làm sao được? Vậy

thì trước tiên đành phải đặt quy củ sang một bên rồi.

Chỉ với loại mặt hàng như ngươi đây, ta nói thật cho ngươi biết, sự việc đã đến

tình trạng này, căn bản sẽ không để cho ngươi sống sót rời đi, có đùa chết thì

cũng chẳng sao cả. Đương nhiên, nếu ngươi có thể nói ra được thứ gì hữu dụng,

chỉ cần ngươi không phải là kẻ chủ mưu. Ta thấy bộ dạng của ngươi cũng không

giống là kẻ chủ mưu, cho phép ngươi lập công chuộc tội, ta bảo đảm ngươi sẽ

được bình an rời đi. Ngay trước mặt của thủ hạ, ta sẽ không nói mà không giữ

lời, nhất định nói lời giữ lời.”

Mục Ngạo Thiết liếc liếc nhìn trên khay, “Ta thực sự không biết được đó là thứ

gì.”

Tây Kình Nguyệt: “Không biết? Vậy để ta hỏi một chuyện khác, nói cho ta biết,

người nhiều lần bí mật chắp nối với Thám Hoa lang là ai?”

Mục Ngạo Thiết: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, hắn nào có bí mật

chắp nối với người nào chứ?”

Tây Kình Nguyệt: “Ngươi cứ như vậy là không được rồi. Người bên cạnh Thám

Hoa lang cũng sẽ không phải là kẻ ngốc, làm sao có khả năng việc gì cũng

không biết. Ngươi dù sao cũng phải chọn một thứ mà ngươi biết để nói cho ta

đi? Ta không có thời gian cũng không có sức lực kì kèo, dây dưa hoài với một

mình ngươi. Hãy thẳng thắn một chút nói ra đi, nói một chuyện mà ngươi biết.”

Mục Ngạo Thiết: “Ta chỉ là một người hầu làm việc lặt vặt. Nếu thật sự có điều

gì cơ mật, hắn là sẽ không nói cho ta biết. Ta thực sự không biết được gì cả.”

“Được, có cốt khí. Đã đến nơi đây rồi còn có thể mặt không đổi sắc, là cọng râu

cứng. Để ta nhìn xem râu ngươi cứng cỡ nào. Tới đi, các ngươi chào hỏi hắn

một chút, cắt tỉa bớt râu cứng trên người hắn cho ta. Khi nào hắn bằng lòng nói

thì hãy đến gọi ta.”

Tây Kình Nguyệt ném lại lời dặn rồi xoay người rời đi.

Năm tên nhân viên phòng tra tấn cười lạnh đi đến gần Mục Ngạo Thiết, quan sát

hắn từ trên xuống dưới một phen, sau đó bỗng nhiên đều dấu một tay ra phía

sau lưng, một người kêu to lên: “Lòng bàn tay mu bàn tay.”

Năm người đồng thời đưa bàn tay dấu sau lưng ra, kết quả là ba cái mu bàn tay,

hai cái lòng bàn tay.

“Tốt, mu bàn tay thắng, vậy thì bắt đầu cắt tỉa từ phía dưới lên.”

Có hai người ngồi xổm xuống, nhanh chóng cởi giày Mục Ngạo Thiết ra, để cho

một đôi chân trần chạm đất.

Có người cầm lưỡi dao đục có lỗ tới đây, đặt lỗ hổng tại trên một ngón chân của

Mục Ngạo Thiết.

Người khác thì cầm búa vung vẩy phía trên lưỡi đục làm ra bộ dạng muốn nện

xuống, đồng thời cũng nhắc nhở: “Một búa này nện xuống, một ngón chân của

ngươi sẽ không còn nữa, cảm giác đó cực kỳ không dễ chịu, nói hay không?”

Nói y không có chút nào khẩn trương là giả, nhưng Mục Ngạo Thiết vẫn giận

nói: “Các ngươi muốn vu oan giá họa hay sao?”

“Thật là kỳ quái, người bị trói trên giá cực hình dường như đều thích nói những

lời này a.”

Người cầm búa tươi cười hớn hở nói, rồi cây búa trong tay đột nhiên vung lên,

nện xuống.

Rầm! Lưỡi đục thép chấn động vang lên.

Trên bàn chân Mục Ngạo Thiết tuôn trào máu tươi, một cái ngón chân bay ra

ngoài, trong miệng y chỉ phát ra một tiếng kêu rên, cố nén không có hét lên.

Nhưng cả người đau đớn run rẩy, trên trán lập tức rịn ra mồ hôi lạnh nhỏ mịn,

trên mặt trong nháy mắt như không còn chút máu nào, sắc mặt trắng bệch. Thứ

gọi là tay đứt ruột đau, ngón chân cũng không kém bao nhiêu, cảm giác đau đớn

đó có thể tưởng tượng được.

Lưỡi dao đục lại được đặt lên trên một ngón chân bên cạnh của y.

“Ngươi có biết hậu quả không nói là như thế nào hay không chứ? Có biết cái gì

gọi là cắt tỉa lông cứng hay không hả? Chính là như vậy đó, đục rớt từng ngón

chân một từng ngón chân một, tiếp đó là từng cái ngón tay, sau đó là từng cái

chân từng cái tay, rồi lại đến đem ngươi thiến đi…”

Lúc này, Nam Trúc cũng không tốt hơn bao nhiêu, thoạt nhìn thậm chí còn thảm

hại hơn nữa.

Bị lột truồng giống như cạo lông heo, dây xích sắt trói gã kéo ra hai bên lôi gã

nhấc lên, ép lưng gã vào trên cây cột đồng thiêu đốt đỏ bừng.

Xùy! Trên cây cột đồng bốc khói lên, ngay sau đó có mùi thịt cháy khét tỏa ra.

“A…” Nam Trúc cất lên tiếng hét thê lương thảm thiết, tròng trắng mắt trợn

trắng, chết ngất ngay tại chỗ