Bán Tiên

Chương 504: Tra tấn (2)




Tây Kình Nguyệt cũng không muốn để người khác cho rằng mình có vẻ quá vô

năng, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Đồ Hưu Khôi còn đang bị dây xích sắt lôi

kéo, suy nghĩ một chút về lời khẩu cung của ông ta vừa rồi, xác định mục tiêu

thẩm vấn tiếp theo, rồi nghiêng đầu ra hiệu, nói: “Trước tiên thả xuống đi, đưa

Thanh Nha tới đây.”

“Vâng.” Bộ hạ đáp một tiếng, nhanh chóng lôi người đi.

Đồ Hưu Khôi gần như trần truồng, mặt mày nhìn như cha mẹ chết, ông ta biết

rõ khi mình mở miệng ra những điều đó, vậy thì vinh hoa phú quý của một

trưởng lão Già La Sơn cao cao tại thượng cũng đã tan thành mây khói, những

thứ nỗ lực cả một đời để có được đột nhiên cứ vậy mà không còn nữa, ý nghĩ

trở về tranh đoạt lợi ích cũng triệt để tan biến, nhưng ông ta cũng không còn

cách nào khác, lợi ích có nhiều tới đâu cũng không bằng mạng sống của chính

mình…

Sau khi dặn dò nhân viên liên quan về kế hoạch bắt giữ tại Tinh La đảo xong,

Tề Đa Lai lập tức quay trở lại trên đỉnh tòa nhà, tìm đến Chu Hiên đang bồi hồi

dưới ánh đèn trong bóng đêm.

Sau khi kể lại kết quả vừa mới thẩm vấn được, gã ta nhắc nhở: “Chưởng lệnh,

ngài xem về Thanh Nha thì chúng ta có nên kéo hắn ra khỏi tay Tây Kình

Nguyệt để thẩm tra xử lý riêng hay không?”

Chu Hiên dừng lại, nhìn cái bóng của mình dưới ánh đèn, hỏi: “Có cần thiết như

vậy không?”

Tề Đa Lai: “Thanh Nha kích động Vương Vấn Thiên tìm vị Thám Hoa lang kia

để gây phiền phức là do bên mình bày mưu đặt kế. Nếu lỡ Thanh Nha thật sự

không chịu nổi sự nghiêm hình tra tấn của Tây Kình Nguyệt, nói ra việc gì

không nên nói, e rằng sẽ có chút rắc rối.”

Chu Hiên: “Nếu như hắn không biết điều gì có thể nói, điều gì không nên nói,

vậy thì cũng không thể lưu lại người này được rồi, Ảo Vọng không cần tới địa

đầu xà như vậy. Không nên làm chuyện lấy đi chỉ một người trên tay Tây Kình

Nguyệt. Lần này rõ ràng là Thanh Nha đã chen tay vào trong đó, nếu không để

cho hắn thẩm vấn thì có vẻ như trong lòng chúng ta có tật giật mình. Cho dù

hắn có thật sự thẩm vấn ra được gì đó thì cũng không gây ra được sóng gió gì.

Lúc trước khi đi Thiên Lưu sơn, những gì cần phải giải thích, ta đều đã giải

thích rõ ràng rồi, nếu như hắn thích tránh việc báo cáo lên cấp trên, vậy thì tùy

hắn đi.”

Vừa mới nói xong, chợt có một tràng tiếng bước chân truyền đến, một gã nhân

viên phụ thuộc đi tới, bẩm báo: “Chưởng lệnh, Lương gia Đại tiên sinh đã đến,

nói là muốn gặp ngài.”

Nghe nói là người này, Chu Hiên và Tề Đa Lai quay mặt nhìn nhau.

Kẻ được gọi là Lương gia Đại tiên sinh này là chỉ Đại quản gia của Lương gia,

nhà giàu nhất Ảo Vọng, tên là Lương Nguy.

Vị đó nhìn như chỉ là một quản gia, thực tế khi xử lý sự vụ giữa Lương gia và

Thiên Lưu sơn thì số lần lão ta gặp mặt Đại Thánh khẳng định còn nhiều hơn cả

kẻ làm Chưởng lệnh Trấn Hải ty là Chu Hiên y.

Nói trắng ra chính là một kẻ thường có cơ hội nói chuyện ngay tại trước mặt

Đại thánh, Chu Hiên nào dám sơ suất, vội vàng nói: “Mau mau cho mời.”

Y và Tề Đa Lai thậm chí còn chỉnh đốn quần áo một chút, tự mình chạy tới đầu

cầu thang nghênh đón.

Chỉ chốc lát sau, một người giấu mình trong áo choàng đen xuất hiện tại đầu

cầu thang, khi ngẩng đầu nhìn hai người đứng nghênh đón thì lộ ra dung mạo, là

một lão già khuôn mặt quắc thước, mái tóc hoa râm, chòm râu muối tiêu, nhìn

rất có khí chất, rất có tinh thần, nhất là một đôi mắt với ánh mắt long lanh, tràn

đầy tinh khí thần.

“Xin chào Đại tiên sinh.”

Chu Hiên và Tề Đa Lai đồng thời chắp tay chào, thái độ có thể nói là vô cùng

cung kính.

Người ta cũng quả thực có vốn liếng để khiến cho bọn hắn cung kính, người ta

không chỉ có địa vị tại Ảo Vọng, mà ở tại trong toàn bộ Tu Hành giới cũng

tương đối có địa vị, khi hành tẩu tại Nhân gian thế tục thì việc gặc các quân

vương quốc gia tại Hoàng cung đại nội cũng là chuyện tầm thường, thể diện rất

lớn, xét trên rất nhiều phương diện thì thật sự không phải một Trấn Hải sứ Chu

Hiên có thể so sánh được.

Lương Nguy chắp tay đáp lễ, coi như là khách sáo, “Chưởng lệnh.”

Chu Hiên nhanh chóng đưa tay mời lão ta đến bên trong hiên các dùng trà,

Lương Nguy xua tay, ra hiệu không cần rườm rà như vậy, nhìn nhìn xung

quanh, “Ở trên cao nhìn được xa, phong cảnh nơi này của Chưởng lệnh thực sự

khác biệt, không như nơi bình thường, đi bộ một vòng, thế nào?”

Chu Hiên không có ý kiến gì, lập tức đưa tay mời, đích thân đưa đi du lãm cảnh

đêm nơi đây, sau khi đi được mấy bước, y thử hỏi: “Đêm muộn như thế này, Đại

tiên sinh tới đây sẽ không phải là vì ngắm phong cảnh đi?”

Đi theo ở phía sau, Tề Đa Lai dựng thẳng lỗ tai lên.

Lương Nguy quay đầu lại nhìn gã ta một cái, Chu Hiên hiểu ý, phất tay ra hiệu

cho Tề Đa Lai lui xuống.

Không còn có người khác, Lương Nguy mới thẳng thắn hỏi: “Các ngươi đã bắt

Thanh Nha?”

Chu Hiên trong lòng thầm hỏi, Thanh Nha lại có mặt mũi lớn như vậy sao, có

thể làm cho vị này đích thân chạy tới nói giúp cho hay sao?

Y biết rõ Thanh Nha có qua lại với lão bản nương Kinh Hồng điện, ít nhiều

cũng có liên quan với Lương gia, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới Thanh Nha có

thể có mối quan hệ trực tiếp với vị này, nhất là còn làm cho vị này trong đêm

khuya đích thân chạy tới đây, liền cẩn thận đáp: “Đúng vậy. Phía bên Lang

Hoàn cư xảy ra án giết người. Chưởng môn Già La Sơn là Vương Tuyết Đường

bị người dùng độc giết chết, Thanh Nha liên lụy trong đó, về tình về lý thì đều

phải dẫn về để thẩm vấn.”

Lương Nguy cất bước thả bộ, nói: “Việc này ta đã có nghe thấy, nhưng khi sự

việc xảy ra thì Thanh Nha hoàn toàn không có mặt tại Lang Hoàn cư, có chứng

cứ ngoại phạm rõ ràng, nói hắn giết người không khỏi phóng đại quá sự thật.

Chưởng lệnh, ngươi xem như vậy có được hay không, trước tiên thả người ra

đã. Ta đứng ra bảo đảm hắn sẽ không trốn đi. Nếu như thực sự tra ra được sự

việc có liên quan đến hắn, lúc đó bắt giữ hắn cũng không muộn.”

Chu Hiên hỏi thăm dò: “Thanh Nha là người của Lương gia sao?”

Lương Nguy nhấc tay vuốt râu, “Cách đây không lâu, Cổ Thanh Chiếu tìm đến

ta. Đã nhiều năm như vậy, Cổ Thanh Chiếu vẫn luôn không ngại gian khổ,

những việc được Lương gia giao cho đều không có một việc nào làm không cẩn

thận, rất đúng mực, nói tới thì không có công lao cũng có khổ lao, nàng ta chưa

bao giờ mở miệng yêu cầu gì với ta, đây là lần đầu tiên xin ta, ta cũng không có

thể để cho người phía dưới chạnh lòng, nói đến cùng đều là đang làm việc cho

Đại thánh.”

Chu Hiên lại ra vẻ khó xử nói: “Đại tiên sinh, người chết chính là Chưởng môn

Vương Tuyết Đường của Già La Sơn. Hắn nhưng là họ hàng thân thích với Địa

mẫu. Nếu cứ như vậy thả người ra, e rằng không thích hợp?”

Lương Nguy dừng bước lại, xoay người đối diện với y, “Ta biết rõ chuyện này

không dễ làm, cho nên mới đích thân tới đây. Nghĩ tới việc Cổ Thanh Chiếu cần

cù chăm chỉ làm việc nhiều năm như vậy, ta cũng không tiện từ chối, đã đồng ý

với nàng. Nếu bây giờ nuốt lời, Chưởng lệnh có cách nói nào dạy cho ta

không?”

Chu Hiên do dự một hồi, cuối cùng làm ra vẻ cắn rắn cắn lợi đưa ra quyết định,

“Được rồi, nếu Đại tiên sinh đã mở miệng nói như vậy, việc này cho dù khó đến

đâu ta cũng sẽ tìm phương án cho Đại tiên sinh, việc này cứ để ta xử lý.”

Lương Nguy: “Bên ngoài có một chiếc xe ngựa, Cổ Thanh Chiếu đang chờ trên

xe ngựa.”

Chu Hiên: “Ta sẽ nhanh chóng hết sức để thả người.”

Lương Nguy: “Nói là còn bắt giữ một thủ hạ tâm phúc của Thanh Nha. Người

chính không có việc gì, còn bắt giữ một tùy tùng tuy xét đến cùng làm gì?”

Chu Hiên đã hiểu ý của lão ta, “Đại tiên sinh yên tâm, để ta xử lý.”

Lương Nguy lại đột ngột nói ra, “Vương Tuyết Đường không để ý đến sự chết

sống của con trai mình tại U Nhai, vội vã quay trở lại Ảo Vọng là để làm gì?

Đơn giản chính là báo thù thay con. Vị Thám Hoa lang kia đã nhận thấy nguy

hiểm, tiên hạ thủ vi cường, diệt trừ Vương Tuyết Đường. Vương Tuyết Đường

chết bởi vì ‘Bạch La sa’, Văn Hầu cũng là chết bởi ‘Bạch La sa’, sự việc rất rõ

ràng, không có vấn đề gì về logic, có thể nghiêm hình bức cung…”

Nói đến đây, lão ta lại đến gần một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Đồng thời âm

thầm tản ra một chút tin tức, nói là Vương Tuyết Đường dù sao cũng là họ hàng

thân thích của Địa mẫu, vì đến lúc đó đưa cho Địa mẫu một lời giải thích, bất kể

vị Thám Hoa lang kia nhận tội hay không, đều phải lấy hắn ra gánh tội thay, đó

chính là logic của bên trên. Nói chung, Trấn Hải ty sẽ không cho hắn có cơ hội

phản cung, phải đùa chết hắn… Phải làm giống một chút, lấy tra tấn ra dùng!”

Chu Hiên kinh nghi khó hiểu, nhận thức được vị này đang làm bố cục gì đó,

nhưng mà nếu làm như vậy, ít nhiều khiến y có phần bất an, “Đại tiên sinh, làm

như vậy thích hợp không?”

Lương Nguy: “Nếu như phía bên Thiên Lưu sơn có truy cứu gì, ta sẽ giải thích

giúp ngươi, ngươi không cần phải lo lắng gì.”

Chu Hiên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, “Được, ta đã biết rồi.”

“Vậy thì không quấy rầy nữa.” Lương Nguy khách khí một câu, rồi xoay người

rời đi.

Đúng là từ đầu tới cuối không một lời vô dụng, đến vì làm việc, nói xong việc

liền rời người, không có một chút ý nghĩ dừng lại nào, cho dù chỉ là một chút…

Bên trong phòng tra tấn, Thanh Nha đã bị đưa đến đây, Tây Kình Nguyệt cũng

không dông dài, trực tiếp hất đầu ra hiệu, thủ hạ lập tức kéo Thanh Nha đến trên

giá tra tấn, trực tiếp dùng dây xích sắt trói lại.

Thanh Nha cũng đã bị khống chế tu vi, không thể phản kháng, một đôi guốc gỗ

cũng bị lôi kéo văng đi rồi, vừa nhìn thấy thế trận bắt đầu liền sẽ dùng cực hình,

nói không khẩn trương chút nào là giả, dù sao đều là thân thể huyết nhục.

Y lập tức này trầm giọng hỏi: “Đại chưởng vệ, ngài đây là có ý gì?”

Tây Kình Nguyệt cầm lời khai trên tay lật qua lật lại, “Không gấp gáp, chúng ta

bắt đầu từ từng việc từng việc một. Trước hết bắt đầu từ việc bắt cóc đứa nhỏ U

Giác Phụ đi. Nói đi, ngươi có tham dự vào hay không?”

Thanh Nha lập tức phủ nhận: “Ta nghe không hiểu lời này của Đại chưởng vệ là

có ý gì.”

Tây Kình Nguyệt hất hất cằm về phía cây cột đồng bị đốt đỏ kia, nói: “Vừa đặt

Đồ Hưu Khôi lên đó nướng một chút, hắn lập tức khai hết rồi. Ngươi cũng

muốn tới đó thử xem hay sao?”

Thanh Nha không rõ vì sao vừa mới bắt đầu liền trực tiếp dùng cực hình với Đồ

Hưu Khôi, cũng không biết bên này có phải là đang lừa gạt mình hay không,

liếc liếc nhìn cây cột đồng nung đỏ kia, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng

vẫn là cứng miệng nói: “Nếu như Đồ Hưu Khôi có nói gì đó, Đại chưởng vệ

không ngại kéo Đồ Hưu Khôi tới đây đối chất với ta, muốn biết thật giả, không

ngại tranh luận rõ ràng.”

Tây Kình Nguyệt gật đầu, “Còn dám cứng miệng! Thanh Nha Thanh Nha,

không biết có phải người cũng như tên hay không, làm đi, nhổ hắn một chút thử

xem, để xem cái răng nào là cứng nhất.”

Thủ hạ của gã lập tức tiến tới đè đầu Thanh Nha xuống.

Thanh Nha lập tức gào lên, “Đại chưởng vệ, ngươi là định vu oan giá họa ta

sao? Ta muốn gặp đại Chưởng mục, ta muốn gặp đại Chưởng mục…”

Đến lúc này, y hi vọng Tề Đa Lai có thể đứng ra ngăn lại một lần.

Nói chung, cho dù đã đến thời điểm mấu chốt này, y cũng không dám quá mức

láo xược đối với Tây Kình Nguyệt, không giống với việc đối chọi với người của

Trấn Hải ty tại Kinh Hồng điện lúc trước, bối cảnh của Tây Kình Nguyệt đặt tại

đó, Thanh Nha y muốn trực tiếp hù dọa người của Ngũ Động chủ, sức nặng quả

thực còn kém một chút.

Tây Kình Nguyệt hơi nhíu mi, không biết giữa vị này và Tề Đa Lai có thông

đồng gì không, nhưng mà nếu Tề Đa Lai đã không đứng ra mở lời, vậy thì gã

cũng không tâm tới.

Gã đi tới một bên, trực tiếp cầm lấy cây búa, đứng chờ ở trước cái đe sắt.

Cái gì đó giống như thanh sắt, trực tiếp chọc vào trong miệng Thanh Nha, cạy

mở miệng Thanh Nha ra, một cái kìm sắt thò vào trong, kẹp lấy một cái răng

hàm của y, không chút khách khí mà trực tiếp rút ra, lập tức thấy máu tươi ồ ồ

chảy ra từ trong miệng Thanh Nha.

Chiếc răng bị rút ra đột nhiên biến lớn hơn không ít, đặt ở trên chiếc đe sắt.

Đồ vật cạy mở miệng Thanh Nha cũng được buông lỏng ra.

Tây Kình Nguyệt hỏi: “Bây giờ đã sẵn sàng khai ra chưa?”

Khóe miệng Thanh Nha chảy máu, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Ta muốn gặp đại

Chưởng mục, gặp đại Chưởng mục ta tự nhiên sẽ nói.”

Bộp! Tây Kình Nguyệt nện xuống một búa, trực tiếp đập vỡ tan chiếc răng bị

rút ra kia.

Đó cũng giống như là phát ra một tín hiệu, nhân viên hành hình lại đè đầu

Thanh Nha xuống, đồ vật bằng sắt lại lần nữa cạy mở miệng của y, kìm sắt lại

được đưa vào, lần này là chậm rãi nhổ ra.

Bị cột tại trên giá tra tấn, Thanh Nha đau đớn cả người run rẩy, hai tay bị dây

xích sắt trói càng rung động dữ hơn, nắm chặt song quyền.

Lại một chiếc răng hàm máu chảy đầm đìa được đặt tại trên đe sắt.

Tây Kình Nguyệt hỏi: “Bây giờ đã có thể nói ra chưa?”

Thanh Nha miệng đầy máu tươi, tức giận nói: “Tây Kình Nguyệt, ngươi có gan

thì giết ta đi!”

Bộp! Tây Kình Nguyệt lại vung búa đập vỡ chiếc răng kia, “Đừng có ngừng,

từng chiếc một, thử dần từng loại cực hình, thử cho đến khi hắn bằng lòng mở

miệng mới thôi.”

Mỗi một chiếc răng bị rút ra, gã liền dùng cây búa đập vỡ.

Chiếc này tới chiếc khác, nhổ đến chiếc răng thứ tư thì cửa sắt bị mở ra, Tề Đa

Lai tiến vào, nhìn thấy tình huống trước mắt là đã dùng cực hình với Thanh

Nha, lập tức hô to: “Dừng tay.”

Nhân viên hành hình quay lại nhìn, thấy gã ta thì không thể không tạm dừng tay.

Thanh Nha hướng về phía Tề Đa Lai không ngừng cất tiếng “Ô ô”.

Tề Đa Lai tạm thời không quản tới y, ngoắc tay ra hiệu với Tây Kình Nguyệt

đang dùng ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm vào mình, “Tạm hoãn hành

hình, Chưởng lệnh tìm ngươi.”

Vì vậy hai người đi ra ngoài một hồi.

Sau khi quay trở lại, Tây Kình Nguyệt với nét mặt căng cứng đi tới bên cạnh

Thanh Nha, nói với Tề Đa Lai: “Thả hắn cũng được, nhưng vừa rồi hắn dám uy

hiếp ta, nói gì mà có gan thì giết chết hắn, khoản nợ này tính thế nào?” Một tay

vỗ vào trên mặt Thanh Nha, vỗ cho vang lên bồm bộp, nói: “Ta muốn hắn xin

lỗi ta, không quá đáng đi?”

Tề Đa Lai thở dài, vừa định khuyên Thanh Nha xin lỗi, nào ngờ Tây Kình

Nguyệt thuận tay chụp cây búa ở một bên lên, quát lớn: “Xin lỗi!”

Đồng thời một búa nện lên trên xương đùi của Thanh Nha, âm thanh răng rắc

vang lên.

“A!” Miệng đầy máu tươi, Thanh Nha ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng.

Tề Đa Lai kinh hãi, “Dừng tay!”

Nào ngờ Thanh Nha cũng hô to một tiếng, “Ta sai rồi!”