Bán Tiên

Chương 503: Tra tấn (1)




Địa điểm cao nhất tại Ảo Vọng là nơi nào? Chính là mái nhà của Trấn Hải ty.

Trên đỉnh của thành lũy, có đình đài lầu các, có hoa cỏ cây cối, khu vực này đại

biểu cho quyền lực tối cao tại Ảo Vọng, cũng chỉ có kẻ có quyền lực cao nhất

mới xứng đáng được ở lại.

Bên trong một tòa hiên các, Chu Hiên tĩnh tọa tại phía sau bàn yên lặng phẩm

trà, Đại chưởng vệ Tây Kình Nguyệt đứng ở đối diện nhìn y.

Hai người cứ như vậy im lặng giằng co với nhau rất lâu.

Tây Kình Nguyệt biết rõ mình đã làm ra chuyện mà đối phương rất không hài

lòng, chưa báo cáo đã trực tiếp dẫn lượng lớn nhân thủ đến Lang Hoàn cư bắt

người, người có thể ở lại tại Lang Hoàn cư đa số không phải là người bình

thường, gã biết rõ mình làm ra chuyện bắt bớ như vậy, sẽ khiến cho Chu Hiên

phải gánh chịu áp lực không nhỏ.

Chu Hiên im lặng uống trà, cho dù trong lòng y không vui nhưng cũng không

tiện nói cái gì, người ta nhận được tin báo án, Ảo Vọng xảy ra án mạng, đúng

lúc dẫn người chạy tới cũng không có gì sai.

Cứ như vậy lặng im một thời gian, đến lúc bầu không khí nào đó đã được tiêu

giảm, Chu Hiên cuối cùng mở miệng, “Đã có manh mối về hung thủ hay chưa?”

Tây Kình Nguyệt: “Có khả năng nằm trong số người bị bắt. Hiện tại đang lấy

khẩu cung, đợi cho chỉnh lý tình huống xong, thì sẽ triển khai thẩm vấn có mục

tiêu.”

Chu Hiên nghiêng đầu ra hiệu cho Tề Đa Lai chắp tay đứng ở bên cạnh, “Để

cho hắn tham gia vụ án này đi, hắn sẽ giúp ngươi một tay, có chuyện gì cùng

thảo luận với hắn nhiều chút.”

Đây là muốn lấy đi quyền kiểm soát trong tay mình sao? Tây Kình Nguyệt nhíu

mày, “Chưởng lệnh, theo ta thấy thì không cần phải tập trung nhiều người như

vậy. Ta sẽ xử lý theo quy định. Nếu có điều gì cần có lão Tề hỗ trợ, ta tự nhiên

sẽ tìm hắn nhờ hỗ trợ.”

Vẻ mặt của Chu Hiên lập tức sầm xuống, cốc trà trong tay gần như vỗ vào trên

bàn, “Vậy ngươi cho ta một cái thời điểm, lúc nào có thể tra ra hung phạm?”

Tây Kình Nguyệt: “Chưởng lệnh, hiện tại tình tiết vụ án vẫn còn đang được

tổng hợp, thuộc hạ làm sao có thể đưa ra thời gian cụ thể được?”

Chu Hiên hỏi ngược lại: “Có phải là ngươi cảm thấy ta đang gây khó cho ngươi

phải không?”

Tây Kình Nguyệt: “Chưởng lệnh đương nhiên sẽ không tận lực làm khó, nhưng

mà tra án tất nhiên là phải làm từng bước một, thuộc hạ có thể làm được chỉ là

làm nhanh chóng hết sức.”

Chu Hiên: “Tra án? Xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được vấn đề thực sự của vụ

án này nằm ở đâu. Ta hỏi ngươi, ngươi có nghe nói qua mối quan hệ giữa

Vương Tuyết Đường và Địa mẫu hay không?”

Tây Kình Nguyệt: “Hơi có nghe thấy, nghe nói là họ hàng thân thích.”

Chu Hiên: “Ta hỏi tiếp ngươi, việc Đại thánh bức chết đệ tử thân truyền của Địa

mẫu, ngươi có còn nhớ hay không?”

Tây Kình Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ra, khóe miệng giật giật, chậm rãi trả lời:

“Tất nhiên là chưa có quên.”

Chu Hiên: “Vậy bây giờ ngươi có còn cảm thấy cái chết của Vương Tuyết

Đường chỉ là một vụ án giết người đơn giản như ngươi nghĩ hay không?”

Vẻ mặt của Tây Kình Nguyệt cũng trở nên nghiêm trọng, nhất thời lại không có

lời nào để đáp lại.

“Hung thủ đương nhiên là phải bắt được, dám ngông cuồng như vậy tại Ảo

Vọng, đương nhiên là phải bắt được để trừng phạt nghiêm khắc!

Nhưng đó cũng chỉ là thứ yếu, phải làm sao để bắt được hung thủ, phải xử lý

như thế nào đều có thể đặt ra sau làm từ từ.

Quan trọng là thân phận bối cảnh của người chết, quan trọng là Vương Tuyết

Đường chết ở nôi nào. Hắn cũng không phải là chết ở trong khách sạn bình

thường, hắn chết tại Lang Hoàn cư a, trong Tu Hành giới ai mà chẳng biết Lang

Hoàn cư là do Ngũ Động chủ mở?

Ngươi nghĩ rằng ta muốn tham gia vào chuyện trời ơi này của Lang Hoàn cư

sao?

Thiên Lưu sơn để cho ta tọa trấn Ảo Vọng, không phải là để cho ta ngồi ở nơi

này chơi đùa, cũng không phải để cho ta ngồi ở nơi này rước lấy phiền phức cho

Thiên Lưu sơn.”

Chu Hiên nói đến đây thì chỉ chỉ tới Tề Đa Lai, “Sẽ không ảnh hưởng tới việc

tra án bình thường của ngươi. Ngươi cần tra như thế nào thì cứ tra như thế đó.

Chỉ là hắn có nắm giữ một ít tình hình của Già La Sơn tại bên Tinh La đảo,

ngươi phối hợp với hắn đi. Yêu cầu của ta chỉ có một điểm, án giết người chính

là án giết người, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào mượn cớ kéo ra xa,

nếu không tất cả mọi người đều đừng nghĩ sống thoải mái, ngươi có hiểu được ý

của ta không?”

Tây Kình Nguyệt chậm rãi gật đầu, “Thuộc hạ đã hiểu. Sự việc tại trên tay

chúng ta, không có cản tay chúng ta có thể chậm rãi xử lý, thậm chí là muốn xử

lý như thế nào cũng được. Chúng ta cần phải tại trước khi tin tức Vương Tuyết

Đường chết làm kinh động tới một số người, xác định ngay một số việc.”

Chu Hiên chậm rãi nâng chung trà lên nhấp một ngụm, “Thời gian không còn

nhiều, nhanh chóng cho ta một báo cáo đi, đi thôi.”

Tây Kình Nguyệt và Tề Đa Lai đồng thời chắp tay khom người chào, sau đó

cùng nhau bước nhanh rời đi…

Bên trong một căn phòng thẩm vấn, Đồ Hưu Khôi đang tiếp nhận xét hỏi, nhân

viên Trấn Hải ty muốn tìm hiểu tất cả chi tiết trước khi Vương Tuyết Đường

chết, Đồ Hưu Khôi với tư cách là người bên cạnh Vương Tuyết Đường, tự nhiên

là rõ ràng nhất về những điều này.

Lúc này, Tây Kình Nguyệt và Tề Đa Lai cùng nhau đi đến.

Nhìn thấy hai người, nhân viên Trấn Hải ty đang thẩm vấn nhanh chóng đứng

lên hành lễ chào, ít nhiều ít cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới hai vị này

đều cùng nhau tới nơi này.

Đồ Hưu Khôi cũng biết hai người này, cũng đứng lên hành lễ chào, rồi khẩn

cầu: “Đại Chưởng vệ, đại Chưởng mục, những gì phải nói ta đều đã nói rồi.

Chưởng môn tệ phái ngã xuống, ta thật sự cẩn phải đúng lúc chạy trở về ổn định

cục diện, nếu không tệ phái sẽ đại loạn.”

Hiện tại tâm tình ông ta quả thực là lòng nóng như lửa đốt, bây giờ Vương

Tuyết Đường chết rồi, Già La Sơn phải tiếp tục suy trì như thế nào cũng là một

vấn đề, thời điểm này người nào tranh đoạt được quyền nói chuyện nhiều hơn,

người đó sẽ có được lợi ích càng nhiều. Nếu là ông ta bị vây ở chỗ này chậm

chạp không thể rời đi, một khi tin tức Vương Tuyết Đường truyền về, còn có thể

trông chờ những người khác chậm rãi chờ ông ta trở về mới thương lượng sao?

Lui một bước mà nói, cho dù Già La Sơn có sụp đổ, cho dù muốn phân chia,

mình cũng phải chạy trở về chiếm một phần a. Một khối thịt mỡ to như vậy,

nhiều một chút hay ít một chút là có khác biệt rất lớn.

Bây giờ chậm chạp không thể thoát thân, ông ta làm sao có thể không sốt ruột,

không biết đã cầu xin bao nhiêu lần rồi.

Hai vị đại đầu mục Trấn Hải ty vẫn không để ý tới lời ông ta nói. Tề Đa Lai

cầm lấy nội dung thẩm vấn lật xem một hồi, rổ thả lại trên bàn, sau đó đi tới

trước mặt Đồ Hưu Khôi, hỏi: “Già La Sơn hình như bố trí không ít nhân thủ tại

Tinh La đảo, muốn làm gì vậy?”

Đồ Hưu Khôi ngẩn ra, ông ta làm sao có thể dễ dàng nói ra sự thật, ngay lập tức

che giấu: “Ai, thiếu chưởng môn xảy ra chuyện, tệ phái tự nhiên cũng lo lắng

cho an nguy của Chưởng môn, điều một số nhân thủ tới, chuẩn bị sẵn sàng để

bảo vệ Chưởng môn, có điều gì không thích hợp sao?”

Tề Đa Lai a một tiếng, hỏi tiếp: “Thiếu chưởng môn xảy ra chuyện, các ngươi

lo lắng Vương Tuyết Đường cũng bị U Sai bắt đi, cho nên phái người đến bảo

vệ, ý là như vậy sao?”

Lời nói này, thiếu một chút khiến cho nhân viên Trấn Hải ty ở bên cạnh bật

cười.

Đồ Hưu Khôi hỏi ngược lại: “Lẽ nào môn đồ của Già La Sơn không thể tới khu

vực Minh Hải này sao?”

Ngụ ý là, Già La Sơn tới bao nhiêu người cũng phải bị kiểm soát sao?

Ánh mắt Tề Đa Lai tức thì trở nên lạnh lùng, nghiêng đầu nói: “Tây Kình

huynh, ta thấy nơi đây không thích hợp thẩm vấn, tốt hơn hết nên đưa người đến

phòng tra tấn để hỏi mới tương đối thích hợp.”

Tây Kình Nguyệt không nói hai lời, trực tiếp hạ lệnh: “Áp giải đến phòng tra

tấn.”

Đồ Hưu Khôi lập tức hoảng hốt, kinh hô: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi

định làm gì?”

Không người để ý ông ta kêu to, người xông tới đây trực tiếp áp giải ông ta đi,

tu vi của ông ta bị khống chế, không có sức lực phản kháng, gần như là bị kéo

đi.

Nhân viên thẩm vấn tại đây quay mặt nhìn nhau, không phải là muốn tra án giết

người sao, tra đến bên phía Tinh La đảo là có ý gì.

Một nhóm đi đến phòng tra tấn, Tề Đa Lai hất hất cằm, ra hiệu trực tiếp tra tấn

Đồ Hưu Khôi đang thần sắc hoảng loạn, “Cho hắn một chút thịt có thể ngửi

được mùi hương.”

Nhân viên tra tấn lập tức nhìn về phía Tây Kình Nguyệt, thấy gã gật đầu cho

phép, lập tức đè Đồ Hưu Khôi lại, lột sạch sẽ y phục mặc trên người, sau đó lấy

dây xích sắt khóa hai cổ tay của ông ta, kéo thẳng đến trước một cây cột bằng

đồng to lớn, bẻ tay ông ta ra sau lưng trói tại trên cây cột đồng.

Chỉ còn thừa lại một cái khố lót, Đồ Hưu Khôi không biết đây là định làm gì,

kinh hãi kêu lên: “Các ngươi không tra xét án Chưởng môn chúng ta bị giết, lại

đối xử với ta như thế, đến cùng là muốn như thế nào chứ?”

Tề Đa Lai chắp tay sau lưng đi tới trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Nói đi,

Vương Tuyết Đường sai phái nhiều nhân viên Già La Sơn như vậy lén lút tới

Tinh La đảo, đến cùng là định làm gì? Ta nói thẳng ra một chút, chúng ta còn

muốn biết rõ Vương Tuyết Đường tại Ảo Vọng đã làm những chuyện gì không

thể công khai. Nếu như liên quan đến ngươi, ta đảm bảo không truy cứu. Nếu

như còn cứng miệng, ngươi nghĩ rằng ta có đùa chết ngươi thì ta có chuyện gì

hay không chứ?”

Đối với vụ án Vương Tuyết Đường bị giết, gã ta không có hứng thú, gã ta chỉ

muốn xác định một ít thứ để dự phòng.

Đồ Hưu Khôi vừa sợ vừa giận, “Nhân viên của Già La Sơn ta có làm việc gì

xằng bậy tại Tinh La đảo không chứ? Lẽ nào bọn họ không được đến Tinh La

đảo sao? Chưởng môn càng là đường đường chính chính, tại sao có chuyện làm

việc lén lút không thể công khai? Các ngươi không đi truy bắt hung thủ, ngược

lại ở đây bức ép ta, là đạo lý gì chứ?”

Tề Đa Lai hừ lạnh một tiếng, quay người, gật đầu ra hiệu cho Tây Kình Nguyệt,

Tây Kình Nguyệt lập tức đưa ra một thủ thế cho thủ hạ.

Tại trong góc có một cánh cửa sắt lập tức được mở ra, chỉ chốc lát sau, liền có

một xe đẩy chở đầy than đang bốc cháy đỏ bừng tới đây, hướng phía dưới chân

Đồ Hưu Khôi đổ rầm rầm xuống nửa xe, khiến cho Đồ Hưu Khôi sợ hãi kêu gào

không ngừng đồng thời nhanh chóng co hai chân lại, không dám thả xuống.

Phía sau cây cột đồng mở ra một cái lỗ, số than lửa còn lại trong xe đẩy được

xúc đổ vào trong lỗ, sau đó bắt đầu cho thêm chút củi đốt vào bên trong, cũng

có người ở đó quạt gió, rất nhanh liền làm cho bên trong cây cột đồng bùng lên

ngọn lửa hừng hực, khói ở trong cột đồng không biết đã được thổi bay đi nơi

nào.

Đến lúc này, Đồ Hưu Khôi đương nhiên biết được đây là hình phạt gì, thế

nhưng là có kêu gào sợ hãi không ngừng thì cũng chẳng có tác dụng.

Ông ta tạm thời còn chưa có cảm nhận được cột đồng có nhiệt độ cao, nhưng

quá trình chờ đợi này khiến cho ông ta có áp lực tâm lý rất lớn, và lúc này tu vi

của ông ta còn bị khống chế, hai chân cũng sắp co lơ lửng không nổi nữa rồi,

rung động tại trên than lửa.

Bị lửa hừng hực đốt cháy, nhiệt độ cây cột đồng rất nhanh liền tăng cao.

Đồ Hưu Khôi run rẩy cầm cập, lại nhìn thấy dáng vẻ Tề Đa Lai và Tây Kình

Nguyệt rất coi thường sự sinh tử của ông ta, khi cảm nhận nhiệt độ cao nóng

bỏng cùng cơn đau nướng da nướng thịt từ phía sau lưng truyền đến, mặc dù

còn chưa có bị thương, ông ta liền đột nhiên gào to, “Ta nói!”

Tây Kình Nguyệt tức thì lộ ra vẻ mặt khinh thường, bây giờ còn chưa có nếm

được vị đắng a, như vậy đã chống không nổi rồi.

Tề Đa Lai lạnh lùng nói: “Nếu là lời nói không làm ta hài lòng, khi trói lại lần

nữa thì sẽ phải gánh cảm nhận khác đó.”

Hai cái dây xích sắt trói chặt Đồ Hưu Khôi đột nhiên buông lỏng, hai chân Đồ

Hưu Khôi không thể tránh né rơi vào trong đống than lửa, ông ta đau đớn nhe

răng nhếch miệng nhảy ra ngoài.

Hai người hai bên lôi kéo dây xích sắt, kéo ông ta thành hình chữ “Thập”, bất

cứ khi nào cũng có thể kéo ngược trở về cột đồng.

Tiếp theo sau đó tất cả mọi việc đều đơn giản, Tề Đa Lai hỏi gì, Đồ Hưu Khôi

liền khai ra cái đó.

Tinh La đảo triệu tập nhân thủ là để chuẩn bị giết chết Dữu Khánh, ngay cả bên

ngoài U Giác Phụ cũng có bố trí sát thủ dự phòng.

Then chốt là còn khai ra cả Thanh Nha, nói Thanh Nha phối hợp với bọn họ để

đuổi Dữu Khánh ra Ảo Vọng, nhằm thuận lợi cho bên ông ta hạ sát thủ.

Càng chết người chính là, ông ta nói ra việc tại trước khi U Sai đến, thực ra

Vương Tuyết Đường cũng đã biết rõ chuyện Vương Vấn Thiên bắt cóc Tiểu

Hắc, Vương Tuyết Đường ngầm đồng ý với hành động của con trai nhằm vào

Dữu Khánh sau đó.

Về phần cha con Vương gia vì sao phải làm như vậy, cái gì mà bởi vì đồ đệ của

Địa mẫu gì gì đó, ông ta đều nói ra hết.

Chuyện Thanh Nha tham dự bắt cóc tự nhiên cũng được khai ra, đối với việc cái

này, Tề Đa Lai trong lòng biết rõ ràng, việc này vốn là gã ta bày mưu đặt kế để

cho Thanh Nha tham dự vào, gã ta muốn có được chính là chứng cứ cha con

Vương gia ỷ vào thế của Địa mẫu tham dự bắt cóc người của U Giác Phụ.

Sau khi đã lấy được một đống lời chứng, Tề Đa Lai chắp tay với Tây Kình

Nguyệt, “Nơi đây liền giao lại cho ngươi. Ta triệu tập nhân thủ đi Tinh La đảo

bắt lấy những nhân chứng liên quan, xác định rõ ràng chứng cứ cha con Vương

gia cậy vào thế của Địa mẫu để cả gan làm loạn.”

Tây Kình Nguyệt biết rõ những thứ này đều là dùng để chặn miệng Địa mẫu

nếu như Địa mẫu có phát tác.

Gã quay đầu lại nhìn theo Tề Đa Lai rời đi, biết rõ việc này khẳng định là phải

báo cáo, về sau phỏng chừng Đại thánh cũng sẽ nhìn thấy, nếu như Đại thánh

cho rằng việc này Chu Hiên làm tốt, vậy thì vị trí Chưởng lệnh Trấn Hải ty của

Chu Hiên e rằng sẽ càng ngồi được vững hơn.