Một đám đông nhân viên Trấn Hải ty tiến vào Lang Hoàn cư.
Người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt hung ác nham hiểm, mất một cái lỗ tai,
hai tay khá dài, có cảm giác nếu buông thả hai tay xuống thì sẽ chạm đến đầu
gối, mắt như ưng như sói nhìn xuyên qua sân vườn, rất nhanh liền chạm mặt Lữ
Vô Đương.
Người này chính là Đại chưởng vệ Tây Kình Nguyệt của Trấn Hải ty, chấp
chưởng lực lượng nhân viên đại biểu cho sức mạnh chính của Trấn Hải ty, tính
là một phe với Lữ Vô Đương, đều là người của Ngũ Động chủ.
Hai người chạm mặt nhau trong một tòa hiên các, đứng ở bên cạnh thi thể
Vương Tuyết Đường.
Tây Kình Nguyệt đưa tay nhấn nhấn lên khuôn mặt Vương Tuyết Đường, đôi
lông mày hơi giật giật, “Hẳn là trúng độc ‘Bạch La sa’, tình trạng chết giống
như Văn Hầu vậy.”
Lữ Vô Đương lấy ra một tờ danh sách đưa cho gã, “Những kẻ trong danh sách
này đều là người ngày hôm qua từng gặp mặt Vương Tuyết Đường hay có tiến
vào căn phòng của Vương Tuyết Đường. Hiện tại chỉ nắm giữ được chừng này,
trước tiên bắt đi thẩm vấn đã đi. Nếu có nữa sẽ bổ sung cho ngươi sau.”
Tây Kình Nguyệt cầm lấy danh sách xem xét một lúc, phát hiện thấy đa số đều
là những cái tên không quen thuộc, đa số đều là môn đồ của Già La Sơn, nhìn
một hồi, gã chợt ngẩng đầu hỏi: “Thanh Nha và tên Dữu Khánh này cũng đã
gặp mặt với Vương Tuyết Đường tại Lang Hoàn cư sao?”
Lữ Vô Đương: “Đã gặp mặt. Ta thậm chí cảm thấy Thanh Nha là kẻ đáng ngờ
nhất. Lúc đó chỉ cảm thấy hành vi của hắn rất không bình thường, tình huống cụ
thể ta sẽ nói người đi phối hợp giải thích rõ ràng cho ngươi. À, tên Dữu Khánh
này kỳ thực chính là tên A Sĩ Hành được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử kia.
Ngươi hẳn là biết hắn a?”
Tây Kình Nguyệt: “Biết. Sau khi Văn Hầu chết, đi tra án thì biết được. Đêm
Văn Hầu bị trúng độc ‘Bạch La sa’ mà chết kia, vị Thám Hoa lang này có gặp
mặt với Thanh Nha tại Kinh Hồng điện, bây giờ Vương Tuyết Đường cũng bị
độc ‘Bạch La sa’ giết chết, hai người lại cùng nhau xuất hiện tại đây, ta nghĩ đây
không phải là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên gì.”
Lữ Vô Đương nghe vậy bỗng thấy tiếc hận, “Nghe ngươi nói như thế, nếu như
thật sự có liên quan với vị Thám Hoa lang kia, vậy thì đáng tiếc.”
Tây Kình Nguyệt: “Nghĩa là sao?”
Lữ Vô Đương: “Với phong thái của Lang Hoàn cư mà cứ phải treo một chút
tranh chữ mô phỏng như vậy, ta cảm thấy rất giảm đẳng cấp. Nghe nói bản thân
Thám Hoa lang đã tới Ảo Vọng, ta liền muốn đi tìm hắn, ai ngờ sau khi ta biết
được tin tức, hắn lại có liên quan đến cái chết của Văn Hầu, hình như còn có
dính dáng với nội gian trong Trấn Hải ty, ta liền không tiện tìm hắn nữa rồi.
Bây giờ, thật không dễ dàng mới được vị Thám Hoa lang này vào ở, đã đưa tới
tận cửa, ta đang muốn tìm một cơ hội mở lời, nhìn xem có thể dùng khoản tiền
lớn kiếm mấy bức thi từ phú hoặc chữ hay không, nhưng thấy hắn mai danh ẩn
tích trong phòng, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, làm cho khách
nhân không vui cũng không phải là quy tắc của Lang Hoàn cư. Ta còn đang suy
nghĩ xem có nên có nên chờ khi hắn rời khỏi thì mở miệng hay không, kết quả
ngươi lại hoài nghi hắn có liên quan với cái chết của Vương Tuyết Đường.”
Ông ta nhún vai, biểu hiện đành phải thôi vậy.
“Người đâu!” Tây Kình Nguyệt quay đầu lại cất tiếng gọi.
Từ bên ngoài lập tức có người tiến đến nhận lệnh. Gã đưa danh sách cho thủ hạ,
hạ lệnh dựa theo danh sách đi bắt người. Sau đó gã lại sai người thăm dò hiện
trường giết người và hai nơi bị cháy.
Không bao lâu sau, cửa phòng Dữu Khánh bị đập mở ra, không quản tới vẻ mặt
sư huynh đệ ba người có ngây thơ vô tội như thế nào, căn phòng vẫn bị lục soát,
người vẫn bị bắt đi.
Tại phía bên Kinh Hồng điện, Thanh Nha và Bàng Thành Khâu cũng không thể
may mắn tránh khỏi, một đội nhân viên Trấn Hải ty lao đến, trực tiếp bắt hai
người dẫn đi, lần này Thanh Nha cũng không dám ương ngạnh phản ứng lại
nhân viên tới bắt, thành thành thật thật thúc thủ chịu trói.
Về phần những người khác ở bên trong Lang Hoàn cư, mặc dù không có bất kỳ
qua lại gì với Vương Tuyết Đường, nhưng cũng đều tạm thời bị giam giữ tại
trong Lang Hoàn cư, trước khi sự việc chưa tìm ra được manh mối, bất kỳ kẻ
nào cũng không được rời đi, tùy thời tiếp nhận xét hỏi, khiến cho không ít
khách nhân cất tiếng phàn nàn oán giận, nhưng cũng không còn cách nào…
Hải Tiêu các, một trong số ít cửa hàng chủ yếu kinh doanh tơ lụa hàng dệt may
của Giao nhân tại Ảo Vọng, một mặt khác, nó cũng là một điểm thông tin bí
mật do quân đội Cẩm quốc bố trí tại Ảo Vọng.
Cửa hàng chiếm diện tích đất không phải quá lớn, nhưng số tầng tương đối cao.
Tại tầng cao nhất, một nam tử trẻ tuổi phong trần tuấn tú chắp tay đứng ở phía
trước cửa sổ, người mặc áo xám nho sam, làn da trắng nõn, khí chất văn nhã,
thần thái trong đôi mắt long lánh biểu hiện ra sự trí tuệ, là một người khiến
người khác vừa nhìn thấy liền có cảm giác rất thoải mái.
Gã đứng ngắm nhìn Ảo Vọng với ánh đèn rực rỡ huy hoàng, trên mặt lộ ra vẻ
hồi ức, giống tức cảnh sinh tình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một câu
nói:
“Thế gian phồn hoa vô ngã, trong núi năm tháng vô song…”
Có tiếng đập cửa vang lên, sau khi nam tử tuấn tú nói một tiếng “Vào đi”, cửa
mở ra, một nữ tử thân hình thướt tha mặc bạch y tiến vào, xinh đẹp quyến rũ, cử
chỉ lịch sự nhã nhặn.
Thấy gã vẫn còn đứng tại phía trước cửa sổ, bạch y nữ tử kinh ngạc hỏi: “Công
tử, đường dài bôn ba đến đây, còn chưa đủ mệt nhọc sao? Vì sao vẫn chưa nghỉ
ngơi?”
Nam tử tuấn tú xoay người lại, giống như đã đoán được nàng cầm thứ gì tới,
duỗi tay về phía nàng, nói: “Đưa ta.”
Bạch y nữ tử cười khổ, đành phải hai tay dâng lên một cuốn giấy nhỏ.
Nam tử tuấn tú mở cuộn giấy ra nhìn xem nội dung dày đặc trên đó, sau đó nhịn
không được lắc đầu thở dài, “Vị tài tử đệ nhất thiên hạ này của chúng ta a, vẫn
là vô liêm sỉ như vậy.”
Dứt lời, gã đi tới bên cạnh bạn viết, ngồi xuống, nhấc bút viết nhanh mấy dòng
chữ, rồi đưa cho bạch y nữ tử, “Bảo người lập tức gởi thư tới Tảo Trần tự.”
Bạch y nữ tử nhận lấy nhìn nhìn nội dung bên trên tờ giấy, kinh ngạc hỏi,
“Nhất định phải kinh động tới Minh tự để kéo người ra sao?”
Nam tử tuấn tú mỉm cười, “Lần này e rằng không có dễ dàng thoát thân như
trước. Hắn có danh tiếng bảo vệ, có lẽ không đến mức quá gian nan, nhưng hai
vị bên người hắn e rằng sẽ phải chịu đau khổ, cũng chỉ có Minh tự xuất thủ mới
có thể đúng lúc kéo bọn họ ra ngoài, mau đi đi.”