Bán Tiên

Chương 501: Bắt (1)




Trăng sáng lên cao, khắp nơi cùng hưởng.

Trên một lầu các tại trong nội trạch Kinh Hồng điện, thân thể mang mùi rượu,

Cổ Thanh Chiếu không nhanh không chậm đi lên trên lầu, ánh mắt đảo qua,

nhìn thấy Thanh Nha một mình uống rượu ngắm trăng, chân trần ngồi xếp bằng

trên chiếc ghế dựa lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì, đang móc móc chân

chơi đùa.

Nghĩ đến việc một chút nữa vị này có khả năng sẽ dùng bàn tay này để bóc đậu

phộng ăn, Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, đi tới bên cạnh, ngồi

xuống, sau đó hỏi: “Ta mới nghe nói Lang Hoàn cư bị cháy?”

Thanh Nha ngẩng đầu lên, “Ừm, nói là bị cháy kho củi, không sao cả, đã dập tắt

rồi.”

Nơi đây vừa mới nói xong, một bóng người không hề có chút dấu hiệu nào đột

nhiên bay lên, chính là Bàng Thành Khâu.

Hai người Thanh, Cổ đưa ánh mắt thoáng nhìn, lập tức nhận thấy được không

thích hợp, trong tình huống bình thường Bàng Thành Khâu sẽ không đi tới mà

không hề có báo trước, hẳn phải là đã xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên, Bàng Thành Khâu hơi chắp tay chào rồi vội vàng báo: “Thanh gia,

không tốt, đã xảy ra chuyện rồi, phía bên Lang Hoàn cư đã xảy ra đại sự, lại có

hỏa hoạn, Vương Tuyết Đường đã chết rồi.”

Vương Tuyết Đường đã chết?

Lời này giống như sấm sét, Thanh Nha giật mình thả đôi chân trần xuống, đứng

bật dậy, Cổ Thanh Chiếu cũng kinh ngạc đứng lên.

Cho dù một bàn chân đạp lật guốc gỗ của mình, Thanh Nha cũng không còn

quan tâm nổi nữa, vội hỏi: “Cái gì gọi là lại có hỏa hoạn, Vương Tuyết Đường

vì sao mà chết? Ngươi nói cho rõ ràng xem.”

Bàng Thành Khâu: “Thanh gia, Lang Hoàn cư lại bốc cháy lần nữa, lúc trước là

kho củi bị cháy, lần này chính là căn phòng của Vương Tuyết Đường bị cháy,

khi bên ngoài phát hiện thấy cháy, chạy đến cấp cứu thì đã muộn rồi…”

Thanh Nha trách mắng: “Nói nhảm nhí, với tu vi của Vương Tuyết Đường, cho

dù toàn bộ Lang Hoàn cư bị cháy cũng không vây khốn được lão ta, càng không

có khả năng đốt chết lão.”

Cổ Thanh Chiếu nghe vậy, gật đầu, “Đúng vậy, cái chết này rất lạ thường.”

Bàng Thành Khâu than thở: “Thanh gia, lão bản nương, các ngươi nghe ta nói

xong đã. Tai mắt bên kia báo rằng, không phải do chết cháy, thi thể còn nguyên

vẹn, chỉ thấy tình trạng khuôn mặt tím tái, đoán chừng có thể là bị dùng độc giết

chết.”

Nghe kể tình trạng Vương Tuyết Đường bị chết, trong đầu Thanh Nha không

hiểu sao chợt lóe lên một hình ảnh, đó chính là căn phòng của Thám Hoa lang

có cách bài trí giống y như căn phòng của Vương Tuyết Đường, một số sự việc

lúc trước đây cảm thấy không bình thường bây giờ lại đột nhiên trở nên rõ ràng,

nhịn không được nghiến răng bật ra ba chữ oán hận, “Bạch La sa!”

Khi những lời này được nói ra, Bàng Thành Khâu gật đầu, “Theo mô tả về tình

trạng bị chết thì cũng giống như cái chết của vị Mũi to của Trấn Hải ty bị đầu

độc lúc trước.”

Bởi vì trong đầu lóe lên một số ý nghĩ, Cổ Thanh Chiếu giật mình đưa quạt tròn

trong tay che miệng, bật nói “Bạch La sa… Lẽ nào lại là vị Thám Hoa lang kia

làm hay sao? Hắn cũng đúng lúc ở tại Lang Hoàn cư…”

“Cái gì gọi lẽ nào? Nếu như không phải do hắn làm, ta liền chặt đầu mình

xuống đưa cho các cô nương của ngươi là banh đá chơi!”

Thanh Nha chỉ vào cái cổ của mình, gào lên, thậm chí khuôn mặt còn hiện lên

chút dữ tợn, y mất kiểm soát như thế, có thể thấy được là thật sự tức giận.

Y đi chân trần bước tới bước lui, nổi giận lôi đình nói: “Chỉ với một lượng nhỏ

như vậy, tên Thám Hoa chó chết này lại còn chia ra làm hai phần để sử dụng.

Con mụ nội nó, thực sự biết tiết kiệm. Thảo nào bình thường chỉ ở tại nơi rách

nát kia để tiết kiệm tiền. Hay là hắn đã sớm đoán được Vương Tuyết Đường sẽ

quay lại để tìm hắn tính sổ? Còn lừa gạt ta nói cái gì mà có việc cần phải xử lý.

Mẹ nó, xử lý bằng việc chạy hẳn đến Lang Hoàn cư giết người phóng hỏa a!”

Quay đầu lại, y lại hét to lên với Cổ Thanh Chiếu, “Có nhìn thấy hay không,

đây là mấy chuyện trời ơi mà thiên hạ đệ nhất tài tử được nữ nhân các ngươi

yêu thích làm ra đó!”

Cổ Thanh Chiếu than thở: “Ngươi sốt ruột làm gì?”

Thanh Nha giang hai tay ra, “Ngươi hỏi ta sốt ruột làm gì sao? Ta, con mẹ nó,

lại sắp phải vào ngồi tù rồi. Lần này e rằng không có dễ dàng đi ra như trước.

Hắn chỉ mới đến mấy ngày, đã đẩy ta vào tù hai lần. Mụ nội nó, ta phải tìm ai

nói lý đây chứ?”

Y quay người đi tới đi lui, hùng hùng hổ hổ nói tiếp, “Lúc trước ta đã cảm thấy

không thích hợp, ta đã nói tên Thám Hoa chó chết kia tìm ta sẽ không có

chuyện gì tốt, quả nhiên đã bị ta đoán đúng rồi. Tên gia hỏa này có bệnh sao?

Lại dám chạy đến Ảo Vọng làm càn làm bậy.”

Cổ Thanh Chiếu hỏi: “Nghiêm trọng đến như vậy sao?”

Thanh Nha khoát tay áo, tình huống cụ thể bên trong Lang Hoàn cư lúc trước,

trong lúc nhất thời y cũng khó thể giải thích rõ ràng cho người khác, hiện tại, y

càng quan tâm hơn tới tình hình sự việc, y lại hỏi Bàng Thành Khâu, “Cụ thể là

chuyện gì xảy ra tại nơi đó?”

Bàng Thành Khâu: “Còn chưa rõ ràng lắm tình hình cụ thể. Tin tức vừa rồi cũng

thiếu một chút không thể truyền về được. Lữ Vô Đương đã hạ lệnh phong tỏa

Lang Hoàn cư, không cho bất luận kẻ nào ra ngoài. Bất kỳ kẻ nào liên hệ với

bên ngoài đều phải trải qua tay bọn họ.”

“Mà thôi.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, ngước đầu nhìn trăng sáng, “Lão

Bàng, e rằng ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt giam, Có lẽ lần này còn

phải chịu chút đau khổ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng phải cân

nhắc trước đi.”

Bàng Thành Khâu: “Được, để ta đi trước chuẩn bị một chút.”

Thanh Nha phất phất tay, Bàng Thành Khâu xoay người rời đi, trực tiếp nhảy

xuống dưới.

Cổ Thanh Chiếu lại lên tiếng, “Ngay bên trong Lang Hoàn cư, hơn nữa lại còn

là Vương Tuyết Đường, làm sao có thể dễ dàng hạ thủ như vậy chứ. Nếu như

thực sự là vị Thám Hoa lang kia làm, hắn là làm sao làm được?”

Thanh Nha: “Hắn chỉ gặp mặt Vương Tuyết Đường một lần. Có lẽ trong lần gặp

mặt này, hắn đã động tay chân gì đó. Ta cũng đang muốn biết hắn đã làm như

thế nào, nhưng hiện tại không biết được tình hình hiện trường sự việc, ta cũng

không thể nào suy đoán. Nói chung, tên Thám Hoa chó chết này lại lợi dụng lão

tử lần nữa, đây là khi dễ ta không dám tố cáo hắn sao?”

Cổ Thanh Chiếu nhíu mày, nếu thật sự là tình huống như vậy, e rằng thật sự

không tiện tố cáo, người nào cũng có thể tố cáo, nhưng chỉ có bên này là rất

không thích hợp.

“Ngươi cần phải thông báo tình huống cho Can nương biết. Tai họa lao ngục lần

này, nếu không vào thì thôi, một khi đã bị bắt vào e rằng không có dễ dàng đi ra

như trước nữa, bởi vì khả năng ta bị nghi ngờ còn lớn hơn cả tên Thám Hoa

chết tiệt kia. Mà ta lại không thể cung khai ra tên Thám Hoa chó chết đó, chỉ có

thể cắn răng chịu đựng. Ta cần được Can nương xuất thủ, nếu không, ta và lão

Bàng rất khó thoát ra được khỏi đó.”

“Tại sao ngươi lại bị nghi ngờ nhiều hơn hắn chứ?”

“Ta cũng không biết bị chạm dây thần kinh nào rồi, sau khi đã đi ra khỏi phòng

Vương Tuyết Đường, về sau lại chạy đi vào, vì chút tiền nhỏ mà nhiều lần tiến

vào trong căn phòng của Vương Tuyết Đường. Then chốt nhất là làm sao ngờ

được tên Thám Hoa chó chết đó vậy mà dám giết chết Vương Tuyết Đường? E

rằng ngay cả bản thân Vương Tuyết Đường có nằm mơ cũng không nghĩ tới

mình sẽ bị người ta tiên hạ thủ vi cường. Nói chung là, xét về lượng thời gian ở

tại trong phòng Vương Tuyết Đường, hay là số lần ra vào đó, ta đều nhiều hơn

hẳn tên Thám Hoa chết tiệt kia.”

Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, nếu nói như vậy thì quả thực có

chút hợp lý.

Thanh Nha cũng không nói lời vô ích, bắt đầu kể lại tình hình của mình tại

trong Lang Hoàn cư, kể cả sự nghi ngờ của mình về sư huynh đệ ba người Dữu

Khánh, y muốn Cổ Thanh Chiếu chuyển hết những thông tin liên quan cho vị

Can nương kia, để đền phòng bất trắc…