Bán Tiên

Chương 499: Cháy rồi (2)




“Sáng lên rồi.”

Cầm chiếc đũa đang kẹp đồ ăn, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi, Nam Trúc bỗng

nhiên thì thầm một tiếng.

Đã trở về một hồi lâu, Mục Ngạo Thiết và Dữu Khánh cũng nhìn tới, tại dưới

màn đêm ánh lửa đặc biệt dễ nhận thấy, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy ngọn lửa

bốc lên tận trời, có thể thấy thế lửa lan ra rất nhanh.

“Cháy rồi!”

“Nhanh cứu hỏa!”

Lúc này, bên trong Lang Hoàn cư đã ầm ĩ tiếng la hét, trên không có rất nhiều

bóng người lướt đi, rất nhiều người xách theo thùng nước xông đến cứu hỏa.

Sự hỗn loạn cũng không có ảnh hưởng đến sự chú ý của Dữu Khánh đối với căn

phòng mục tiêu, hắn nhìn thấy Vương Tuyết Đường ở buồng trong mở cửa sổ

ra, một lúc sau, phòng khách bên ngoài cũng sáng lên ánh đèn…

Có tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tuyết Đường đóng cửa rời khỏi cửa sổ, đi tới

mở cửa ra, nhìn thấy Đồ Hưu Khôi khẩn cấp chạy tới, lập tức hỏi: “Tại sao có

đám cháy lớn như thế?”

Đồ Hưu Khôi đáp: “Đã nói người tới xem tình hình rồi, nói là kho củi của Lang

Hoàn cư không cẩn thận bị bốc cháy, đang được chữa cháy, người của khách

sạn khuyên chúng ta yên tâm, nói là không có việc gì, xin lỗi đã quấy rầy mọi

người nghỉ ngơi, nói đến sáng sớm nhất định sẽ cho mọi người một lời giải

thích.”

Vương Tuyết Đường vẫn là đi tới đẩy mở cửa sổ ra quan sát bên ngoài.

Lúc này, đâu chỉ có lão ta mở cửa sổ ra quan sát, rất nhiều khách nhân đều làm

như thế.

Đông đảo tu sĩ xuất thủ, thế lửa rất nhanh liền được kiểm soát, không bao lâu

sau thì dập tắt được ngọn lửa, nhưng không thể tránh khỏi có khói bốc lên mù

mịt, còn có tro tàn tung bay khắp nơi.

Đồ Hưu Khôi phất tay phẩy phẩy nơi cửa sổ, nhắc nhở: “Đại ca, có khói và bụi,

nhanh đóng cửa nghỉ ngơi đi.”

Quả thực ngửi thấy mùi khói, Vương Tuyết Đường nhíu mũi rời khỏi cửa sổ,

Đồ Hưu Khôi nhanh chóng đóng chặt cửa sổ lại.

Vào lúc này, Dữu Khánh có thể nói nhìn rất chăm chú, khói mù tung bay phiêu

đãng khắp nơi kia chính là thứ hắn cần. Hắn mượn nhờ ánh trăng và ánh sáng

đèn lồng treo khắp mọi nơi, nhìn chằm chằm những biến hóa rất nhỏ của đám

khói mù tại cửa sổ mục tiêu, không nhận thấy bất kỳ tiếng ầm ĩ nào, hắn nhìn

chằm chằm quan sát nơi đó.

Ở tại trong phòng nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Vương Tuyết Đường trở về

lại phòng trong, Đồ Hưu Khôi thì thuận tiện hỗ trợ đóng cửa phòng lại. Sau khi

cửa đóng lại, những biến hóa của khói mù gây ra bởi dòng không khí tràn qua

khe hở cửa sổ càng biểu hiện rõ ràng.

Sau khi đóng cửa phòng trong, Đồ Hưu Khôi lại thổi tắt đèn trong phòng, động

tĩnh mở cửa đóng cửa cũng khuấy động dòng không khí tràn ra khe hở cửa sổ.

“Lão Cửu!” Dữu Khánh đột ngột một tiếng gọi.

Thân thể Mục Ngạo Thiết lập tức nghiêng tới trước, thể hiện sẵn sàng lắng

nghe.

Dữu Khánh nhìn động tĩnh ầm ĩ ở xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Khắp nơi có

bóng người đi lại, một đống hỗn độn, những ánh mắt âm thầm theo dõi đều đã

bị rối loạn, đây chính là cơ hội rất tốt cho ngươi động thủ, động tác nhất định

phải nhẹ nhàng.”

Mục Ngạo Thiết gật đầu, lập tức muốn đứng dậy.

Nam Trúc nhấc tay ra hiệu cho y chờ một chút, trong lòng lo sợ nói: “Vạn nhất

có người ở tại trong phòng thì làm sao bây giờ, cho dù có nhẹ nhàng đến mấy

cũng dễ dàng bị phát hiện ra a!”

Đây cũng là điều mà lúc trước gã luôn cảm thấy nguy hiểm nhất.

Dữu Khánh xác định: “Trong phòng không có người nào, vị kia cũng đã đi vào

phòng trong, đã đóng cửa lại. Lúc này khắp nơi đều có tiếng động, lão ta ở bên

trong có nghe thấy động tĩnh nhỏ nhẹ cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Hãy tin tưởng ta,

lúc này chính là cơ hội tốt nhất để động thủ, không thể bỏ lỡ.”

Hai người Nam, Mục đều kinh nghi, không biết hắn làm sao có thể chắc chắn

bên trong phòng không có người, còn biết rõ cửa phòng trong đã đóng?

Cho dù là như thế, Mục Ngạo Thiết vẫn là nhanh chóng rời đi, y tin tưởng lão

Thập Ngũ khẳng định sẽ không hại mình.

Quay đầu lại nhìn theo, trong lòng Nam Trúc hồi hộp căng thẳng, tim đập lên

đến cổ họng, kể cả Dữu Khánh cũng trở nên khẩn trương, đều biết rõ một khi để

xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả khi bị bại lộ sẽ nghiêm trọng như thế nào,

đến lúc đó bị bắt không chỉ là Mục Ngạo Thiết, người đi tới động thủ.

Thực ra, Dữu Khánh rất muốn đích thân mình tới đó, tự mình động thủ, nhưng

mà hắn là một mục tiêu lớn, rất dễ dàng bị người chú ý tới, thứ nhì, Mục Ngạo

Thiết là người ra tay xử lý lúc trước, đã biết rõ vị trí giấu giếm đầu dây, quen

việc dễ làm sẽ thuận lợi hơn.

Nhưng vào lúc này, quả thực cũng là cơ hội tốt để động thủ, người qua người lại

ở khắp nơi, có người của khách sạn, cũng có khách ở khách sạn, khắp nơi đều là

hỗn loạn, Mục Ngạo Thiết gần như không chút nào che giấu trực tiếp đi thẳng

đến địa điểm mục tiêu, kéo lấy sợi tơ ẩn giấu kia, ra vẻ như ngồi nghỉ chân tại

trên ghế dài hành lang, âm thầm kéo sợi tơ trong tay.

Được truyền vào nội lực, sợi tơ dần dần bị kéo căng, từng chút một theo kẽ hở

gần như kẹt cứng của cửa sổ hơi co lại.

Mục Ngạo Thiết không dám hành động quá mạnh, sợ kéo mạnh quá sẽ tạo ra

âm thanh ma sát.

Bên trong cửa sổ, sợi tơ bị đóng dính tại mặt sau ghế dần dần bị kéo thẳng ra,

cuối cùng kéo căng nắp đậy mồi nhóm lửa, nắp đậy từng chút một được kéo mở

ra.

Khi nắp đậy triệt để rời khỏi cạnh miệng mồi nhóm lửa thì lập tức giống như đu

dây văng theo chiều sợi tơ đập tới vách tường.

Cũng may vị trí khá gần tường, lại có pháp lực yếu ớt do Mục Ngạo Thiết

truyền tới hơi khống chế sợi tơ, cho nên âm thanh va chạm không lớn, lóc cóc

mấy tiếng liền ngừng lay động động.

Qua miệng nắp, từ bên trong mồi nhóm lửa liền toát ra một luồng khói trắng

nồng đậm dường như được tích tụ đã lâu, dần dần nhẹ nhàng lơ lửng lan ra khắp

bên trong phòng.

Chậm rãi kéo nắp đậy mồi nhóm lửa đến sát nép cửa sổ, đến khi bị kẹt chặt lại,

thực sự kéo không nhúc nhích được nữa, cánh tay Mục Ngạo Thiết hơi dùng sức

giựt một cái, phối hợp với tu vi trực tiếp cắt đứt sợi tơ tại vị trí gần nhất với cửa

sổ, sau đó nhanh chóng cuộn sợi tơ lại trên tay, rồi đứng dậy bước nhanh rời đi,

mang theo sợi tơ dài đi tiêu hủy.

Y chạy đến hiện trường cứu hỏa, nhìn nhìn, phát hiện thấy quá đông người,

không tiện chen đi vào, vì vậy tùy tiện loanh quanh một chút rồi trở về trên lầu

các, nói với hai vị đồng môn: “Lửa đã được dập tắt rồi, hẳn là không có vấn

đề.” Một câu nói cuối cùng có sự ám chỉ rất rõ ràng.

Hai vị đồng môn tức thì thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, Dữu Khánh đứng lên

nói: “Bụi bặm bay đầy như vậy, không thể ăn được nữa rồi, đi thôi, trở về đi.”

Sư huynh đệ ba người lập tức rời đi.

Một đường không chút hoang mang trở lại căn phòng của mình, sau đó nhanh

chóng đóng cửa lại, lúc này trong lòng ba người vẫn còn cảm thấy có phần sợ

hãi.

Nam Trúc muốn nói gì đó, Dữu Khánh phất tay ngăn cản, ra hiệu trước tiên

kiểm tra bên trong phòng cái đã, ba người thắp sáng ngọn nến, nhanh chóng tìm

kiếm lục soát bên trong phòng một lần, sau khi xác định không có người nào

nghe trộm mới lần nữa chạm mặt với nhau.

Nam Trúc đương nhiên còn thấp thỏm, “Lão Thập Ngũ, việc này có thể thành

công sao?”

Dữu Khánh: “Chúng ta đã làm đến được một bước này rồi, phần còn lại chỉ có

thể mặc cho số phận mà thôi.”

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tối nay đã định trước rất khó ngủ, ngày

mai còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ là không thể rời đi,

nếu không sẽ rất khả nghi, cần phải nán lại đến ngày mai mới có thể đi…

Khoanh chân đả tọa trên giường, mũi Vương Tuyết Đường hơi mấp máy một

cái, khói nhàn nhạt xâm nhập vào phòng trong lượn lờ tại xung quanh lão ta.

Lão ta cũng không có phản ứng kháng cự gì, đã biết rõ nguyên nhân, bên ngoài

bị cháy, có mùi khói là chuyện rất bình thường, sau khi trở lại trong phòng, vẫn

luôn luôn có mùi khói.

Chỉ là sau đó, thân thể lão ta nhoáng lên, bỗng nhiên mở hai mắt, một tay chống

vào giường, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, muốn đứng dậy rời khỏi giường,

nhưng thân thể bỗng nhiên mất thăng bằng, lật người ngã quỵ trên mặt đất.

Khi phát hiện được thì đã muộn rồi.

Lão ta một tay ôm lấy cổ, dùng hết toàn lực cũng không thể gọi lên được giọng

to bao nhiêu, “Người đâu, người đâu…”

Gắng sức đứng lên, lại lung lay lảo đảo, cuối cùng té lăn quay tại cửa vào, ngón

tay cào loạn khắp nơi, móc ra được nửa cánh cửa, vừa nhìn liền thấy được bên

ngoài phòng khách tràn ngập khói đặc, chút tỉnh táo lại cuối cùng làm cho lão ta

nhận ra được đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài bốc cháy, tại sao trong phòng lại có

nhiều khói như vậy?

Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Dữu Khánh muốn

tạo ra một điểm cháy khác, nếu không, ngay cả là người bình thường khi gặp

phải mùi khói cũng sẽ vô ý thức mà nín thở, huống chi là tu sĩ, hắn muốn chính

là làm Vương Tuyết Đường mất cảnh giác.

Vương Tuyết Đường chợt dùng hết sức lực cuối cùng vỗ cửa một cái, muốn làm

cho bảo vệ ở bên ngoài chú ý.

Cũng chỉ vỗ được một cái, tay liền vô lực thõng xuống, miệng há hốc, trong cổ

họng có âm thanh thì thào phát ra, cả khuôn mặt và cái cổ dần dần xuất hiện

màu tím tái, sức sống trong mắt dần dần mờ đi, cuối cùng trừng lớn hai mắt,

triệt để không còn động tĩnh nào