Đứng chờ tại trong vườn, Bàng Thành Khâu đã chờ được đến thời điểm Thanh
Nha quay lại.
Đạp guốc gỗ lọc cọc, Thanh Nha lấy xấp ngân phiếu vừa mới có được ra, vỗ vỗ
vào lòng bàn tay, khá nhàn nhã và mãn nguyện, cảm giác mọi việc đều thuận lợi
cũng rất thú vị a.
“Đi thôi. Cầm đi.” Thanh Nha cầm một trăm vạn lượng ngân phiếu mới tới tay
này thuận tay kín đáo đưa cho Bàng Thành Khâu, dáng vẻ không quá coi trọng
khoản tiền này.
Bàng Thành Khâu nhìn một cái, cười nhẹ rồi thuận miệng cất tiếng cảm tạ, “Tạ
Thanh gia ban thưởng.”
Hai người cứ như vậy một trước một sau lên đường về phủ.
Vừa sắp bước ra khỏi khu vườn xinh đẹp này thì nhìn thấy một người đàn ông
trung niên áo lam chắp tay đứng trên đường chắn tại phía trước, mặt nhẵn nhụi
không râu, thân thể gầy gò, trên mặt có nét ửng hồng kiểu bị bệnh, con mắt to
và vô thần, đang ngẩng đầu nhìn ngọn một cây đại thụ trong vườn.
Thanh Nha nhìn thấy ông ta thì hơi giật mình, chậm rãi đi tới bên cạnh ông ta,
rồi quay nhìn theo phương hướng mà ông ta đang quan sát, nhưng cũng không
có nhìn ra được kết quả gì, lúc này y chắp tay hỏi: “Lữ gia, ngài đang nhìn cái
gì vậy?”
Người đàn ông áo lam tên là Lữ Vô Đương, chính là Chưởng quỹ của Lang
Hoàn cư này, cũng là người tổng phụ trách việc kinh doanh của Ngũ động chủ
Thiên Lưu sơn tại Ảo Vọng. Sản nghiệp kinh doanh mà ông ta nắm giữ không
chỉ có Lang Hoàn cư. Đêm mà Vương Vấn Thiên xảy ra chuyện ở Kinh Hồng
điện, lúc đó ông ta cũng đang mở tiệc tiếp khách tại Kinh Hồng điện.
Lữ Vô Đương nghe hỏi nhưng không chút dao động, thậm chí còn không có liếc
con mắt đi nhìn y, “Thanh Nha, nghe nói ngươi rất bận rộn, không ngừng chạy
tới chạy lui trong Lang Hoàn cư này của ta, không mệt sao?”
Thanh Nha hơi chút im lặng, sau đó cười nói: “Lữ gia nói giỡn rồi, ta cũng
không có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm chân chạy việc vặt cho những đại nhân vật
như các ngươi, kiếm chút tiền vất vả mà thôi. Nếu làm quấy nhiễu sự thanh tịnh
của Lữ gia, mong rằng chớ trách.”
Lữ Vô Đương: “Chân mọc tại trên người của ngươi, ngươi thích chạy không ai
quản được. Nhưng mà ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng đây là nơi nào. Khách
nhân bên trong Lang Hoàn cư này của ta đều rất quý giá. Ngươi tốt nhất không
nên gây chuyện tại nơi đây. Nếu không, về sau Ảo Vọng có còn chỗ cho ngươi
chạy chân làm việc vặt hay không cũng không biết được rồi.”
Thanh Nha cười ha hả, đáp: “Lữ gia yên tâm, cho dù có làm chuyện gì ở đâu
cũng không dám làm tại địa bàn của ngài.”
Lữ Vô Đương: “Tốt nhất là như thế.”
Ông ta đột nhiên lộ diện tại nơi đây, chính là vì đã nhận ra một số dấu hiệu bất
thường, cảm thấy hành tung của Thanh Nha ở tại nơi đây rất không bình
thường, vì vậy mới đặc biệt đứng ra cảnh báo. Cần phải biết rằng tại Ảo Vọng,
một trong những điểm giá trị chính của Lang Hoàn cư chính là sự an toàn, nếu
như ở nơi này vẫn có thể xảy ra chuyện, vẫn khiến cho người ta nơm nớp lo sợ,
vậy thì không khỏi cũng quá mất uy tín thương hiệu.
Thanh Nha: “Nếu như Lữ gia không có gì dặn dò nữa, tại hạ xin cáo lui trước.”
Lữ Vô Đương: “Không tiễn.”
Thanh Nha chắp tay chào, rồi đi tránh sang một bên, một đôi guốc gỗ tiếp tục
đạp lóc cóc đi tới trước.
Đi ra Lang Hoàn cư, sau khi chui lên xe ngựa, Bàng Thành Khâu đi cùng nhịn
không được xì một tiếng, “Từ đầu tới cuối đều không đưa mắt nhìn người, làm
như thật sự cho rằng mình có thể đại biểu cho Ngũ động chủ hay sao chứ.”
Thanh Nha không chút nào để ý tới, lấy đậu phộng ra tiếp tục bóc ăn, “Hắn
thích nói thì cứ để cho hắn nói mấy câu, so đo tính toán với hắn không được ích
gì, không đáng tức giận.”
Phía trước cửa sổ, Dữu Khánh và Nam Trúc thay phiên nhau trông chừng, thay
phiên nhau nhìn chằm chằm một vị trí nào đó, chờ đợi Mục Ngạo Thiết đưa ra
tín hiệu.
Trên thực tế, bọn họ rất không hi vọng nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đưa ra tín
hiệu, như vậy có nghĩa là sẽ rước thêm nhiều phiền phức và biến số.
Nhưng bởi vì những lời nói kia của Thanh Nha, sư huynh đệ ba người đã không
còn có bất kỳ bất đồng nào nữa, đồng lòng hướng tới một chỗ, đều muốn giải
quyết xong một người nào đó.
Thời gian từng chút một trôi qua, cho đến khi bầu trời tối đen vẫn không có
nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đưa ra tín hiệu.
Đến đêm, khi ánh trăng đã chiếu sáng mọi nơi, sư huynh đệ ba người đều thở
phào nhẹ nhõm, đêm tối tới đã lâu, gần như không còn khả năng kêu gọi người
tới quét dọn, cho dù có người đến, đại khái cũng không dễ dàng nhìn thấy được
sợi tơ trong suốt kia.
Cho dù là như thế, sư huynh đệ ba người vẫn chờ đợi tại vị trí của mình.
Mục Ngạo Thiết còn có một nhiệm vụ khác, đó là chú ý xem Vương Tuyết
Đường có rời đi hay không.
Còn Dữu Khánh và Nam Trúc thì ở tại bên trong căn phòng tối đen không thắp
đèn, một mực chú ý ánh sáng tỏa ra từ khung cửa sổ căn phòng Vương Tuyết
Đường đang ở.
Đêm dần dần về khuya, hai người nhìn thấy được căn phòng mục tiêu được
đóng lại tất cả cửa sổ.
Dữu Khánh cất tiếng: “Lão Thất, tìm khách sạn làm chút rượu và thức ăn,
chúng ta vào lầu các trong vườn uống rượu ngắm trăng.”
“Thức ăn trong khách sạn này đắt hơn bên ngoài rất nhiều, rất nhiều.”
“Vậy thì đi ra ngoài kiếm một chút, ta qua đó trước chờ ngươi.” Dữu Khánh
đứng tại cửa sổ chỉ chỉ một vị trí bên ngoài.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa, sau khi xuống lầu thì một người đi hướng
ra ngoài khách sạn, một người cất bước tản bộ trong vườn.
Sau khi tìm đến Mục Ngạo Thiết, xác nhận Vương Tuyết Đường vẫn một mực
không có rời đi, Dữu Khánh liền dẫn Mục Ngạo Thiết cùng đi lên lầu các trong
vườn ngắm trăng.
Trong vườn cũng có lác đác những người khách khác tản bộ ngắm trăng, nhìn
cách ăn mặc liền biết không phải giàu sang thì là quyền quý.
Khoảng nửa giờ sau, Nam Trúc xách theo một đống đồ đi tới, bày đồ ăn thức
uống ra bàn, sau đó ba người ngồi vây quanh tại đó cùng nhau chậm rãi thưởng
thức…
Bên trong Kinh Hồng điện cũng có người đang lên sân thượng ngắm trăng,
Thanh Nha lẻ loi một mình ngẩng đầu nhìn trăng với bầu rượu.
Khi Bàng Thành Khâu đi lên sân thượng, Thanh Nha chủ động hỏi: “Ba tên gia
hỏa kia như thế nào rồi, vẫn không có động tĩnh gì sao?”
Giọng điệu đầy nghi vấn, bởi vì lúc trước Dữu Khánh nói với y, nói là hôm nay
không kịp rời đi, còn có việc phải làm, nhưng mà thông tin theo dõi được báo
tới bên này thì bọn họ một mực không có động tĩnh gì, nhất là Dữu Khánh, ngay
cả cửa phòng cũng không bước ra, làm chuyện quái quỷ gì vậy chứ?
Bàng Thành Khâu đáp: “Đã có động tĩnh rồi, tên mập mạp đi ra ngoài mua đồ
ăn, tên Thám Hoa lang kia cũng đã bước ra khỏi cửa, ba người ngồi ở trên lầu
các ăn uống ngắm trăng.”
Thanh Nha cau mày, sau một lúc lâu mới thì thầm một tiếng, “Thật là có nhã
hứng.”
Bàng Thành Khâu: “Thanh gia quan tâm như vậy, là có vấn đề gì sao?”
Thanh Nha khẽ lắc đầu, “Nói không rõ ràng, chỉ là cảm thấy có điểm nào đó
không thích hợp, bảo người tiếp tục nhìn chằm chằm vào đi.”
“Thanh gia yên tâm, đã dặn dò rồi, cho đến trước khi bọn hắn rời đi vào sáng
mai, sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào bọn hắn.”
Trên bệ cửa sổ mục tiêu, bóng sáng ánh đèn đột nhiên tối sầm, khiến toàn bộ
bên trong căn phòng mục tiêu chìm vào bóng tối.
Đang từ từ nâng chén, Dữu Khánh bỗng nhiên nhíu mắt lại, sau đó tiếp tục
chậm rãi uống, làm bộ như không có gì tiếp tục nhâm nhi cùng các sư huynh
của mình, tám chuyện thiên hạ.
Nhìn như là đang nói chuyện phiếm, trên thực tế thì ánh mắt liên tục lặng lẽ
quan sát xung quanh, không chút dừng lại.
Cứ như vậy kéo dài qua thêm nửa giờ, nhìn thấy bên trong căn phòng mục tiêu
vẫn không có ánh sáng nào, Dữu Khánh dùng chén rượu che ở trước môi, hạ
thấp giọng nói: “Lão Cửu, cũng đã tới giờ rồi đó, ngươi nên đi tiểu một chút
đi.”
Nghe được lời ấy, trong lòng hai người Nam, Mục rùng mình một cái, đương
nhiên đều hiểu lời này có nghĩa là gì.
Mục Ngạo Thiết nâng cốc lên uống cạn, sau đó đặt cốc xuống rồi lập tức đứng
dậy rời đi.
Nam Trúc trong lòng căng thẳng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Lão Cửu, cẩn
thận một chút.”
Mục Ngạo Thiết khe khẽ đáp lời, cất bước đi xuống bậc thang, đi xuyên qua
khu vườn, thẳng đến khu vực nhà vệ sinh.
Đi đến nhà vệ sinh công cộng ở nơi hẻo lánh, y cởi bỏ quần áo ra, trút nước
xuống, sau đó thu dọn quần áo gọn gàng rồi tung người nhảy lên, một tay ôm
lấy xà nhà, từ bên trong đấu củng vòm thông khí dưới mái hiên móc ra một sợi
tơ trong suốt, kéo vào trong tay, thi pháp vận công, truyền lực lên trên sợi tơ rồi
kéo một cái, người kéo sợi tơ cùng rơi xuống.
Y nhanh chóng quấn sợi tơ thu gọn lại, cuối cùng từ dưới mái hiên kéo ra một
cái mũ chụp bằng kim loại, chính là nắp đậy mồi nhóm lửa do Dữu Khánh đặc
chế.
Y cũng lấy ra mồi nhóm lửa tùy thân, châm lửa đốt cháy sợi tơ, rồi gom cả mũ
chụp kim loại kia cùng nhau ném vào trong hầm cầu, sau đó nhanh chóng đi ra
ngoài.
Loại khách sạn xa hoa như thế này, vị trí nhà vệ sinh tất nhiên nằm tại nơi tương
đối kín đáo, ở khu vực hẻo lánh có thể dễ dàng xếp đặt một ít thứ không thích
hợp trưng ra bên ngoài, tại phía sau cách nhà vệ sinh không xa có một cái kho
mái ngói, chất đống bên trong đó là củi đốt hàng ngày của khách sạn.
Tại trong đống củi này có cột một mồi nhóm lửa, không có nắp đậy, gặp được
không khí, ánh sáng yếu ớt ở bên trong dần sáng lên, hóa thành một đốm sáng
đỏ lấp lóe không ngừng.
Một lúc lâu sau, ánh sáng đỏ bùng lên biến thành ngọn lửa, dần dần đốt cháy
đám củi ở gần.
Đây là nơi tích trữ củi đốt, một khi bị bốc cháy lên, có thể tưởng tượng được
hậu quả.