Bán Tiên

Chương 497: Đã quyết ý (2)




Mục Ngạo Thiết đi ra mở cửa, không ngoài dự đoán, từ tiếng bước chân là có

thể nhận ra khách nhân.

Thanh Nha mỉm cười đi vào, mở miệng nhân tiện nói: “Chư vị thật là…” Tiếng

nói chợt ngừng bặt, ánh mắt nhanh chóng quét qua quét lại bên trong phòng, rõ

ràng đã phát hiện thấy bố trí và trang trí bên trong phòng gần như giống y như

đúc với căn phòng của Vương Tuyết Đường, trong một chớp mắt, y thiếu một

chút đã tưởng rằng mình đi nhầm phòng.

Y cũng không có suy nghĩ nhiều, sau khi lấy lại tinh thần thì tiếp tục nói: “Chư

vị thực sự là có nhã hứng, căn phòng này mấy vạn lượng một ngày, nói vào ở

liền vào ở, thực là xa hoa.”

Dữu Khánh đứng dậy đáp lời, “So với Kinh Hồng điện thì kém xa. Ta nghe nói

khách nhân đến Kinh Hồng điện vui chơi, không ít người một đêm vung ra hơn

thượng trăm vạn lượng, tiêu pha xa xỉ đến nỗi đám người thường bọn ta có nghĩ

cũng không dám nghĩ.”

“Ta chỉ là có quen thuộc với lão bản nương nơi đó, dính chút ánh sáng mà thôi,

ta đến đó không có tiêu tiền.” Thanh Nha cười tủm tỉm đi tới trước mặt Dữu

Khánh, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm trang hỏi: “Thám Hoa lang dự định

khi nào rời đi Ảo Vọng?”

Dữu Khánh hơi giật mình, “Rời đi? Tạm thời vẫn chưa có dự định rời đi.”

Thanh Nha: “Theo ta thấy, vẫn nên nhanh nhanh rời khỏi đi.”

Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Tại sao Thanh gia nói lời này?”

Thanh Nha: “Bởi vì ngươi dễ dàng gây ra chuyện rắc rối, ta rất không hoan

nghênh ngươi, ngươi rời đi sớm một chút, ta mới có thể yên tâm.”

Dữu Khánh đại khái đã hiểu được ý của đối phương, hai bên đều có nắm nhược

điểm của nhau, sợ hắn làm liên lụy, nhưng hắn còn có việc cần làm, không thể

dễ dàng rời đi, liền nói: “Thanh gia quá lo lắng. Ta dù sao cũng có đọc qua mấy

ngày sách, cũng coi như là giảng lý lẽ, người không phạm ta, ta tuyệt không

phạm người, tuyệt đối không chủ động gây chuyện thị phi, Thanh gia cứ yên

tâm đi.”

Thanh Nha: “Bảo ngươi rời đi sớm một chút cũng là vì muốn tốt cho ngươi.

Ngươi sẽ không thật sự cho rằng mối thù giết con mà có thể coi như không có

chuyện gì xảy ra, rồi ngay cả một câu nhận lỗi cũng không muốn nghe, thiên hạ

có người độ lượng như vậy sao?”

Bầu không khí hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, sư huynh đệ ba người đều

nhìn chằm chằm vào y.

“Ta nhận được tin tức, Già La Sơn đang bí mật triệu tập sát thủ chạy tới nơi này,

ngươi có thể bí mật làm thịt người khác, thì người khác cũng có thể bí mật làm

thịt ngươi. Vương Tuyết Đường sở dĩ thể hiện ra sự khoan hồng độ lượng là vì

muốn làm cho ngươi yên tâm, là hi vọng có thể giữ ngươi lại Ảo Vọng, để dễ

dàng cho lão ta ngầm hạ sát thủ. Vì vậy, đi nhanh đi, thừa dịp lão ta chưa chuẩn

bị ổn thỏa, nhanh chóng rời đi, trốn về được tới U Giác Phụ, lão ta muốn động

tới ngươi cũng khó.”

Thanh Nha ra vẻ hảo tâm khuyên nhủ, nhưng dường như cách làm của y đã trái

với ý định của Vương Tuyết Đường, Vương Tuyết Đường bảo y hù dọa Dữu

Khánh rời đi, nhưng y lại bán ngược Vương Tuyết Đường, lấy Vương Tuyết

Đường ra để hù dọa Dữu Khánh.

Không còn cách nào, y và Dữu Khánh nắm được nhược điểm của nhau, Dữu

Khánh mà bị dáng vẻ hung dữ của y hù dọa mới là lạ, đành phải thay đổi một

chút.

Với y mà nói, chỉ cần có thể hù dọa đuổi người rời khỏi như mong muốn của

Vương Tuyết Đường là được, không quan trọng là dùng biện pháp gì.

Nhưng y không biết rằng, những lời này rơi vào trong tai sư huynh đệ ba người

thì lại có hàm ý khác.

Nhất là Dữu Khánh, vừa rồi hắn còn đang đắn đo do dự, quả thực cũng là bị lời

của Vương Tuyết Đường làm cho có phần thả lỏng cảnh giác, có chút khó xử,

nói chung đã bị Vương Tuyết Đường làm cho không biết có nên động thủ hay

không, làm như thế nào mới tốt.

Dù sao, hậu quả của việc động thủ sẽ rất không tầm thường, có lẽ sẽ không dễ

dàng thừa nhận như tưởng tượng, cho nên đối diện với một khả năng có thể xảy

ra thì hắn dễ dàng ôm hi vọng may mắn.

Bây giờ đột nhiên nghe được lời nói của y thì giật mình tỉnh ngộ, Dữu Khánh

lập tức thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật, mình quả nhiên vẫn còn quá non,

người ta có thể ngồi ổn vị trí Chưởng môn đại môn phái, hành sự quả thực tinh

tế hơn nhiều so với hắn, trong lòng đột nhiên bốc lên sát ý.

Thời khắc này, ý đã quyết!

Hắn thở phào một hơi, đối diện với người ở trước mắt đang chờ hắn nhanh

chóng đưa ra quyết định, nói: “Vậy thì nghe lời Thanh gia. Ngày mai rời đi có

được không?”

Thanh Nha không hiểu, hỏi “Với tình hình trước mắt, rời đi càng sớm càng tốt,

tại sao phải ngày mai?”

Dữu Khánh: “Chúng ta lần đầu tiên ở trong khách sạn đắt tiền như thế này, nếu

không hưởng thụ cho tốt thì quả thực phải xin lỗi chính mình.”

Lời này khiến người nghe thèm thuồng, Thanh Nha nhịn không được lấy đậu

phộng ra bóc hạt thả vào miệng nhai nhai để an ủi bản thân mình, “Ngươi là

người thiếu một chút tiền đó, thiếu một chút đức hạnh này hay sao?”

Dữu Khánh: “Ta cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng quả thực còn có một số

việc cần phải xử lý, chẳng lẽ ngày mai đi cũng không còn kịp nữa sao, ngay cả

ở tại trong Lang Hoàn cư cũng không an toàn?”

Thanh Nha: “Được rồi, ngày mai thì ngày mai, sáng mai ta tới đây, tự mình hộ

tống ngươi rời đi Ảo Vọng.”

“Làm phiền rồi.” Dữu Khánh chắp tay cảm tạ.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng cùng chắp tay cảm tạ.

Thanh Nha không nói thêm nhiều nữa, đưa tay vỗ vỗ vai Dữu Khánh, tiêu sái

xoay người rời đi, một đường lóc cóc kêu vang.

Tiễn khách nhân rời đi, đóng cửa lại, Dữu Khánh lập tức nói với Mục Ngạo

Thiết: “Lão Cửu, ngươi đến trông chừng bên chỗ Vương Tuyết Đường ở, một

khi phát hiện thấy trong phòng Vương Tuyết Đường kêu gọi nhân viên Lang

Hoàn cư tới dọn phòng thì lập tức phát tín hiệu cho ta, ta sẽ nhanh chóng chạy

tới ứng biến.” Dứt lời liền đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía địa

điểm mục tiêu, “Nhận được tin tức của ngươi, bên này sẽ đóng cửa lại làm tín

hiệu.”

“Được.” Mục Ngạo Thiết đáp lời rồi rời đi.

Đi ra khỏi phòng bên này, Thanh Nha cũng không có đi nơi nào khác, cất bước

đạp vang đôi guốc gỗ quay trở lại căn phòng của Vương Tuyết Đường, bị bảo

vệ chặn lại, đi thông báo rồi mới cho đi vào.

Trong gian phòng, gặp lại Vương Tuyết Đường, Thanh Nha lập tức khoe thành

tích, “Vương Chưởng môn, việc ngài dặn dò ta đã làm ổn thỏa cho ngài rồi.

Sáng sớm ngày mai vị Thám Hoa lang kia sẽ rời đi.”

Vương Tuyết Đường lập tức hỏi: “Ngươi xác định?”

Thanh Nha cười nói: “Yên tâm, đã thống nhất với bọn họ rồi. Sáng sớm ngày

mai ta sẽ tới đây, tự mình đưa bọn họ rời đi.”

Vương Tuyết Đường vuốt râu, “Rất tốt, không hổ là địa đầu xà của Ảo Vọng.”

Thanh Nha cười ha hả, nói: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới, không

còn có việc gì thì ta đi về trước đây.”

Vương Tuyết Đường lập tức nghiêng đầu ra hiệu với người bên cạnh một cái.

Đồ Hưu Khôi tiễn khách, cũng móc ra một trăm vạn lượng ngân phiếu, nhét vào

trong tay Thanh Nha, “Một chút tiền đi lại, không nên ngại ít, xong việc sẽ có tạ

lễ khác.”

Thanh Nha đành phải không thể chối từ thịnh tình mà nhận lấy.

Sau khi đưa khách nhân rời đi, Đồ Hưu Khôi trở lại bên cạnh Vương Tuyết

Đường, “Một chút nữa ta trước tiên sắp xếp người đi thông báo cho phía bên

Tinh La đảo làm chuẩn bị.”

Vương Tuyết Đường gật đầu, “Chỉ mong những lời thân thiện của ta có thể làm

cho tên tặc tử kia thả lỏng.”

Đồ Hưu Khôi hiểu biết ý của lão ta, để cho vị Thám Hoa lang kia yên tâm,

ngang nhiên đi lên Tinh La đảo thì mới dễ dàng phát hiện được, còn nếu lén lút

độn rời đi thì dễ dàng xảy ra chuyện bất ngờ, dù sao thì điểu động lượng lớn

nhân thủ bao vây chặn đường truy bắt tại bên ngoài cũng chuyện vô cùng hao

tổn tâm trí và sức lực, cũng dễ dàng gây ra động tĩnh lớn.