Phía dưới, gần với bệ cửa sổ nhất là nóc mái ngói của một cái hành lang liền
mái, quả cầu sợi tơ kia chạy dọc mặt tường, rơi thẳng đứng xuống trong rãnh
nước giữa mái hiên hành lang và bức tường.
Trong rãnh không có nước, khô rang, khi quả cầu sợi tơ rơi vào trong rãnh thu
nước thì chỉ còn lớn cỡ quả trứng cút.
Tại trong vườn, Mục Ngạo Thiết tự nhiên là đã chú ý thấy rồi, hai tay chắp tại
phía sau lưng, phát ra tín hiệu đã biết được.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Dữu Khánh nhấc tay xoa xoa mũi, ra dấu cho Mục
Ngạo Thiết hành động theo kế hoạch.
Trước đó hắn đã giải thích một số kế hoạch được định ra, xoa mũi là một loại,
sờ lỗ tai là một loại, xoa mặt lại là một loại khác, và khoanh cánh tay trước ngực
cũng là một loại.
Nhìn thấy Mục Ngạo Thiết cúi đầu nhìn nhìn đầu ngón chân, Dữu Khánh cũng
xoay người lại, lưng dựa vào cửa sổ, hai tay trái phải chống lên bệ cửa sổ, dáng
vẻ như chờ đợi quá buồn chán, trên thực tế thì một ngón tay đang âm thầm điều
chỉnh sợi tơ nơi góc cửa sổ.
Mặc dù sợi tơ là loại trong suốt nhưng cũng không phải là vật vô hình, nếu
không đè ép sát vào góc thì vẫn tương đối dễ dàng bị phát hiện, hắn muốn làm
chính là tận lực không để cho người ở bên trong phòng chú ý thấy, còn phải làm
cho không để ảnh hưởng tới việc đóng cửa sổ, nếu không khẳng định sẽ bị phát
hiện ra.
Thanh Nha nhìn thấy dáng vẻ hắn đứng có vẻ không yên, cho rằng hắn thật sự
đã chờ đợi có phần không kiên nhẫn được nữa rồi, cười mà không nói, tiếp tục
vật lộn với đống đậu phộng của mình, chậm rãi bóp vỡ, chậm rãi móc hạt ra,
chậm rãi vân vê chà sát lớp vỏ đỏ giòn, rồi chậm rãi nhét hạt đậu phộng vào
trong miệng, híp mắt chậm rãi nhai kỹ thưởng thức.
Thực ra là vì y cũng không biết phải đợi Vương Tuyết Đường đến khi nào, thật
sự sợ thời gian chờ đợi quá lâu, số lượng đậu phộng trong túi sẽ không đủ để ăn,
vì vậy mà giảm chậm tốc độ.
Tất cả đều có thể nhận ra được y quả thực rất thích ăn đậu phộng, đã thành một
loại sở thích đặc biệt.
Đồ Hưu Khôi thỉnh thoảng dùng khóe mắt quan sát hắn, cũng nhận thấy dáng vẻ
Dữu Khánh dường như đã chờ đợi không yên nữa rồi, không để ý mà khóe
miệng hiện lên nét tươi cười có ẩn chứa sự mỉa mai…
Mục Ngạo Thiết chậm rãi quanh quẩn trong vườn, có vẻ như rảnh rỗi không
biết làm gì đi lang thang khắp nơi, cuối cùng đi đến trong hành lang có vị trí
mục tiêu.
Trong khi quan sát xung quanh, cũng chú ý thấy sợi tơ buông rơi xuống trong
rãnh thu nước, khi vung tay đi ngang qua thì thuận tay đưa ngón tay móc lấy sợi
tơ, vận công cắt đứt sợi tơ, tránh cho nó quá dài, đem đoạn tơ dư ra kia lấy đi,
trên đường đi, ngón tay cuốn lại thu vào trong tay áo, trở về sẽ xử lý sau.
Khi đi tới chỗ ngoặt của hành lang, y đưa tay móc một cành hoa tới trước mũi,
hơi ngửi một chút, rồi hái lấy một cành, sau đó lại vừa ngửi nhẹ vừa xoay người
đi trở lại.
Sau khi lần nữa quay trở về đến vị trí mục tiêu, y đột nhiên bấm tay búng ra,
một mẩu nhỏ cành hoa được búng bay ra, có một tiếng “Bụp” nhỏ vang lên, nó
đã được găm vào trong khe tường, một đầu sợi tơ đang nhẹ nhàng đung đưa lay
động được ghim chặt vào trong kẽ tường.
Sở dĩ phải cách không búng ra, là bởi vì y không dám lấy tay ấn vào tường, sợ
làm ra động tác khả nghi sẽ dẫn tới hoài nghi, quỷ mới biết rõ xung quanh đây
ngoại trừ hộ vệ của Già La Sơn ra thì còn có những kẻ khác đang âm thầm rình
mò theo dõi hay không, đây cũng là điều mà Dữu Khánh một mực dặn dò.
Và như vậy, nếu không nhìn kỹ là sẽ không nhìn ra được sợi tơ trong suốt kia.
Mục Ngạo Thiết đi đến gần nhìn một lần, rồi lại đi lui đi tới nhìn xem, sau khi
xác nhận không thể dễ dàng bị phát hiện ra được, không cần phải thực hiện điều
chỉnh, y mới vẫn duy trì nhịp điệu lang thang rời đi, lần này y trực tiếp đi tìm
người phục vụ của Lang Hoàn cư, vừa gặp mặt liền trực tiếp dặn dò: “Đến
phòng Vương Chưởng môn Già La Sơn quét dọn một chút đi.”
Đây cũng là một trong những cách bố trí của Dữu Khánh sau khi đã suy luận
các loại khả năng có thể xảy ra.
Người phục vụ này cũng không có nhận biết y, thực ra, cho dù có nhận biết hay
không, đều vẫn phải nhanh chóng cất tiếng đáp ứng, rồi nhanh chóng thông báo
cho nhân viên liên quan đi thực hiện.
Về phần làm như vậy có tạo ra kẽ hở gì hay không, Mục Ngạo Thiết cũng
không lo lắng gì, một khi xảy ra chuyện mà bị hoài nghi, Dữu Khánh cũng đã
bày cách cho y đối phó.
Lí do ứng đối rất đơn giản, nhìn thấy Dữu Khánh và Nam Trúc đi đến căn
phòng của Vương Tuyết Đường đã quá lâu mà không thấy có động tĩnh gì, lo
lắng đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên mượn cớ quét tước, để cho người phục vụ
của Lang Hoàn cư đến xem.
Cho đến khi nhìn thấy nhân viên quét dọn quả thực đã đi về phía căn phòng mà
Vương Tuyết Đường đang ở, Mục Ngạo Thiết mới yên tâm rời đi, những
chuyện còn lại bên trong căn phòng của Vương Tuyết Đường không cần y quan
tâm, y cũng không quan tâm nổi, tự có lão Thất và lão Thập Ngũ đi ứng đối.
Rời đi nơi này, y còn có việc khác cần phải làm, tiếp tục lang thang, quanh quẩn
bên trong Lang Hoàn cư. Đêm qua, Dữu Khánh đã làm ra hai cái mồi lửa đặc
chế tương tự nhau, hắn sẽ đặt một cái tại nơi ở của Vương Tuyết Đường địa,
một cái còn lại thì cần Mục Ngạo Thiết đi bố trí tại một nơi khác…
Cóc cóc cóc, có tiếng đập cửa vang lên, Đồ Hưu Khôi đang an thần tĩnh tọa lập
tức ngước lên nhìn, cất tiếng, “Vào đi.”
Cửa mở ra, Tôn Cửu tiến vào, đi tới bên cạnh Đồ Hưu Khôi khom người bẩm
báo: “Đồ trưởng lão, nhân viên dọn phòng của Lang Hoàn cư tới đây, có muốn
dọn dẹp ngay bây giờ luôn không?”
Đồ Hưu Khôi hơi cau mày, quay đầu lại nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ một cái,
có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao hôm nay lại tới quét dọn sớm như vậy.
Ông ta xua tay áo, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói lời nào thì Dữu Khánh
dường như lấy lại tinh thần, vội vàng nói chen vào giống như hét lên: “Vậy thì
vào quét dọn đi, dọn dẹp nơi đây cho sạch sẽ một chút.”
Đồ Hưu Khôi lập tức quay đầu nhìn tới, khiển trách: “Chuyện nơi đây có phần
cho ngươi làm chủ được sao?”
Dữu Khánh nghẹn lời, sắc mặt có vẻ ngượng ngùng.
Đang ngồi tại đó, con mắt Nam Trúc xoay chuyển vòng vòng, ánh mắt không
ngừng lấp lóe.
Gã tận mắt nhìn thấy quá trình lão Thập Ngũ dặn dò các cách ứng biến cho lão
Cửu, đương nhiên biết rõ việc quét dọn tới đây là một phần nằm trong kế hoạch
của lão Thập Ngũ.
Thanh Nha mỉm cười, giống như đã nhận ra Dữu Khánh khó thể nhẫn nại chờ
đợi được nữa rồi, muốn mượn chuyện quét dọn để bức ép Vương Tuyết Đường
ở phòng trong đi ra đây.
Đồ Hưu Khôi rõ ràng không để cho người nào đó được như mong muốn, quay
đầu lại lập tức nói với Tôn Cửu: “Nói cho người quét dọn biết, nếu không có
chúng ta cho gọi thì không cần bọn họ tới quét dọn.”
“Vâng.” Tôn Cửu nghe lời đi ra, trước khi rời đi còn nhịn không được lặng lẽ
liếc nhìn Dữu Khánh một cái, đêm tối Vương Vấn Thiên xảy ra chuyện, gã cũng
có mặt tại đó, bây giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.