Trong lòng tràn đầy nghi hoặc và cảnh giác, Nam Trúc cứ như vậy đi theo phía
sau.
Tiến vào, nhìn thoáng qua trong phòng, sư huynh đệ hai người dùng ánh mắt
trao đổi với nhau một cái, không sai, bố cục quả thực giống y như căn phòng
bọn họ yêu cầu, Lang Hoàn cư không có nói dối hắn.
Cho dù là như thế, Nam Trúc vẫn cảm thấy đau lòng, cắn răn đứt ruột bỏ ra năm
vạn lượng thuê một căn phòng vì một điều vô nghĩa, chỉ là để làm quen trước
với bố cục của căn phòng mà Vương Tuyết Đường đang ở, lão Thập Ngũ làm
như vậy có lẽ rất quan trọng, nhưng gã vẫn đau lòng luyến tiếc khoản tiền lớn
đó.
Tuy nhiên, khi Dữu Khánh nhìn thấy tình cảnh này thì lại âm thầm thở phào nhẹ
nhõm, ánh mắt nhanh chóng quan sát xem bên trong phòng có nhân viên bảo vệ
hay không.
Rất nhanh, hắn phát hiện thấy trong đại sảnh căn phòng không một bóng người,
lúc trước hắn cũng chỉ nhìn thấy mỗi một mình Đồ Hưu Khôi xuất hiện, vị đó
thoạt nhìn không giống như là bảo vệ, khả năng có bố trí bảo vệ ở phòng trong
là không lớn. Nói cách khác, trong tình huống bình thường, bên trong căn
phòng Vương Tuyết Đường ở hẳn là không có bảo vệ, tất cả các bảo vệ đều
được bố trí canh gác ở bên ngoài, điều này rất hợp với ý hắn.
Không có bóng người nào cũng có nghĩa là Vương Tuyết Đường không có mặt
tại đây, Dữu Khánh lập tức nhìn về phía Thanh Nha, thấy Thanh Nha hình như
cũng có vẻ ngạc nhiên, hắn quay nhìn theo hướng ánh mắt Thanh Nha nhìn tới,
đó là căn phòng trong đang đóng chặt cửa, đoán chừng lão ta đang ở trong đó.
Thanh Nha quả thực có chút ngạc nhiên, lúc trước khi y tiến vào thì Vương
Tuyết Đường đang tại chính sảnh, còn nói chuyện với y mấy lời, bây giờ lại rút
vào trong phòng.
Đồ Hưu Khôi cũng không có nói gì, cũng không có làm gì, đi thẳng tới bên ghế
dựa, ngồi xuống, bắt chéo chân ngồi đó không chút động lòng, ánh mắt thỉnh
thoảng quan sát hai sư huynh đệ.
Thanh Nha thấy thế, trong lòng liền hiểu rồi, người nào đó muốn làm mặt làm
mày, tự cao tự đại mà thôi, lúc này y cười cưới cất lời giới thiệu, “Thám Hoa
lang, vị này chính là Đồ trưởng lão của Già La Sơn, Đồ Hưu Khôi.”
“Xin chào Đồ trưởng lão.” Dữu Khánh và Nam Trúc vội vàng cung kính hành lễ
bái kiến.
Đồ Hưu Khôi nhàn nhạt liếc mắt nhìn, cũng không có chút dấu hiệu nào đáp lại,
sư huynh đệ hai người nhìn nhau không nói gì.
Thanh Nha mỉm cười, thấy thái độ này của chủ nhân, y cũng không tiếp tục nói
thêm lời gì, cắm cúi đi tới một bên, nhặt lấy một cái chậu nhỏ chứa đồ lặt vặt,
đặt lên trên bàn trà, tự ngồi xuống ở bên cạnh, tháo đôi guốc gỗ khỏi hai chân
đặt gọn gàng tại trên ghế, rồi tựa người ở đó bóc đậu phộng ăn.
Thanh đao cõng phía sau lưng y vẫn còn đó, không có người nào tước đoạt vũ
khí của y.
Hiện trường chỉ còn lại có sư huynh đệ hai người đứng không ở đó, không có
người nào nói chuyện với bọn họ.
Dữu Khánh đành phải cất tiếng hỏi, “Vương Chưởng môn có ở đây không?”
Hỏi thành hỏi không, không người nào hé răng, Đồ Hưu Khôi không nói một
tiếng, giống như là không có nghe thấy, Thanh Nha thì vẫn như trước bình thản
cười cười nhìn hắn.
Thấy tình trạng này, Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu với Nam Trúc một cái, thể
hiện ngồi xuống đợi đi, dùng ánh mắt chỉ định vị trí cho gã ngồi.
Nam Trúc tự nhiên là ngầm hiểu tất cả, nên làm như thế nào, lúc trước đều đã
có trao đổi, lập tức đi tới vị trí mà Dữu Khánh ra hiệu.
Bản thân Dữu Khánh cũng tìm một vị trí ngồi xuống. Đối với bố cục trong căn
phòng này, hắn đã thuộc lòng từ lâu, trong lòng âm thầm suy luận, kết hợp với
số lượng nhân vật có khả năng có mặt tại đây, xây dựng lên các loại hoàn cảnh
và các loại khả năng có thể xảy ra, cục diện hiện tại nên làm như thế nào, gần
như là không cần phải suy nghĩ gì nhiều, liền trực tiếp đi thẳng tới một ví trí bên
xửa sổ và ngồi xuống.
Thanh Nha quan sát sư huynh đệ hai người một chút, hơi có chút ngạc nhiên với
cách hai người chọn chỗ ngồi mỗi nơi một người như vậy, nhưng cũng không có
suy nghĩ gì nhiều, mỉm cười tiếp tục bóc đậu phộng ăn, cũng không có thúc giục
Vương Tuyết Đường đi ra gặp mặt.
Đồ Hưu Khôi thỉnh thoảng đưa khóe mắt quan sát sư huynh đệ hai người một
chút. Ông ta thực hiện đủ các loại động tác lặt vặt khác nhau, khi thì vuốt vuốt
chòm râu của mình, khi thì lật tới lật lui ống tay áo, có khi thì chỉnh chữa móng
tay. Tất cả đều có vẻ rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
Dữu Khánh cũng không biết Vương Tuyết Đường muốn bỏ mặc mình trong bao
lâu, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn đã dám đến đây, chính
là muốn tùy cơ ứng biến, muốn tìm kiếm các loại cơ hội, rồi sau đó mới quyết
đoán lợi dụng. Hiện tại Vương Tuyết Đường cố ý để cho hắn chờ, với hắn mà
nói, chính là một cơ hội vô cùng tốt, có thể tiết kiệm cho hắn không ít động tác.
Hắn nhất định cần nắm bắt được cơ hội vừa mới tới liền có được này, tránh để
trôi qua về sau tìm cơ hội tốt như vậy là rất khó khăn.
Vì vậy, hắn liền không muốn đợi một khắc nào, ngồi tại đó nhấc chân gác lên
một chân khác, một tay thuận tiện chọc vào trong giày của mình, nhìn có vẻ như
rất ngổ ngáo, cà lơ phất phơ, động tác nhưng là rất tự nhiên.
Thanh Nha và Đồ Hưu Khôi đều lưu tâm đến động tác của hắn, nhưng sau một
chút quan tâm, rồi cũng không để ý tới nữa.
Nam Trúc đương nhiên cũng đề ý đến, ánh mắt dừng lại tại trên chiếc giày của
Dữu Khánh, lúc này mới phát hiện hôm nay lão Thập Ngũ đeo một đôi giày đế
dày, khóe mắt vô ý thức nhảy lên, mơ hồ nhận thức được chút gì đó.
Gã làm bộ buồn chán hết nhìn đông tới nhìn tây, trên thực tế thì khóe mắt một
mức lặng lẽ chú ý tới phản ứng của Dữu Khánh, đồng thời trong lòng chăm chú
quan sát hai người Thanh, Đồ.
Dữu Khánh thì quang minh chính đại đưa mắt quan sát hai người Thanh, Đồ,
chỉ là bàn tay đặt ở trên giày có phần buồn chán, không có việc gì để làm, loay
hoay sờ mó lung tung trên giày, thỉnh thoảng lại sờ đến phía sau chiếc giày, đẩy
gót chân hơi chút hở ra khỏi thành giày, sau đó ngón tay giống như lột da thọc
vào, móc lên từ phía sau tới mũi giày, giống như vén rèm lên mà đem thành
giày đâm ra một cái lỗ hổng, ngón tay thọc vào bên trong giày móc một cái, kéo
ra một đoạn mồi đánh lửa hắn đặc biệt làm lúc tối hôm qua.
Mồi đánh lửa thuận thế chui vào trong tay áo hắn, bên ngoài chiếc giày cũng
khôi phục lại nguyên dạng, cũng đeo vào chân lại bình thường.
Tầm mắt hai người Thanh, Đồ không có dễ dàng phát hiện thấy, tầm mắt Nam
Trúc thì tương đối dễ dàng phát hiện được, lại thêm gã đã có dự đoán, cho nên
gần như là nhìn thấy tận mắt có thứ gì đó tiến vào trong tay áo của Dữu Khánh,
điều này thật sự khiến cho tim gã nhảy thình thịch cả lên.
Gã phát hiện thấy lá gan của lão Thập Ngũ quả thật là rất lớn, dám làm như vậy
để đưa đồ vật vào đây, nếu lúc trước bị kiểm tra cẩn thận thì tất nhiên sẽ bị lộ.
Thử nghĩ xem, một khi phát hiện thấy tại bên trong giày có vật gì đó không rõ
ràng, người ta tất nhiên sẽ điều tra rõ đó là thứ gì, sau khi điều tra ra, chỉ cần
suy nghĩ cũng có thể biết được kết quả.
Cũng may đối phương không có lục soát kỹ càng, nếu không thì không thể
tưởng tượng nổi hậu quả, bây giờ nghĩ tới, lòng gã vẫn còn sợ hãi.