Ánh nắng vừa lên, Ảo Vọng rộn ràng nhộn nhịp, lại một ngày mới bắt đầu.
Lang Hoàn cư, Dữu Khánh ngưỡng mộ đại danh đã lâu, còn chân chính tiến vào
thì đây là lần đầu tiên.
Bắt đầu ngay từ khi tiến vào trong cửa, con mắt hắn liền nhịn không được quay
nhìn khắp nơi, giống như nhà quê vừa vào thành phố vậy.
Không có sự hoa lệ theo kiểu tráng lệ nguy nga, khắp mọi nơi chỉ có một loại
cảm giác xa hoa không thể diễn tả, có thể dùng hai chữ để hình dung, trang nhã!
Một cái khách sạn lớn như vậy nhưng có thể tạo ra cảm giác này cho người
khác là không dễ dàng, chỉ có thể nói người xây dựng có năng lực thẩm mỹ
không phải tầm thường.
Còn chưa có đi xuyên qua tiền sảnh, Dữu Khánh liền nhịn không được dừng
chân lại trước một bức tường, hắn thấy được một bức chữ, chính là một bài thi
hắn đã viết tại kinh thành. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể nhận ra được là
một bức sao chép, nhưng bức chữ này được sao chép cũng khá giống.
Cùng đi theo Nam Trúc một đường đi tới trước, quẹo nơi này rẽ nơi kia rồi đi
lên lầu, sau đó sư huynh đệ ba người tiến vào một căn phòng lớn trang nhã và
sang trọng, các loại trang trí nhìn qua không có gì, nhưng luôn có thể thu hút
người ta đi nhìn kỹ, người rất ít tới nơi như thế này là không thể tránh được.
Trên vách tường căn phòng cũng có một bức chữ viết mô phỏng theo chữ của
Thám Hoa lang.
Sau khi vào cửa, Mục Ngạo Thiết lập tức tiến hành kiểm tra mọi ngóc ngách
trong căn phòng, đây là thói quen của y.
Trước kia là vì để chứng minh mình có kinh nghiệm và cẩn thận trước mặt Dữu
Khánh, về sau dần dần liền biến đổi, trở thành thói quen theo chức trách. Cho
dù có làm gì đi nữa, y cũng không đưa ra được ý kiến gì hay, miệng cũng không
biết nói gì, đành phải tận lực làm hết sức việc gì có đủ khả năng, coi như là chia
sẻ đi.
Sau khi đóng cửa lại, Nam Trúc lập tức bước nhanh đến trước mặt Dữu Khánh
đang hết nhìn đông tới nhìn tây, vươn ra năm ngón tay, “Năm vạn lượng a! Cái
khách sạn này muốn kiếm tiền muốn đến điên rồi, ở một ngày vậy mà lấy năm
vạn lượng, ở lại nơi này là có thể tăng trưởng tu vi hay là thế nào chứ? Đưa đến
trong Nhân gian là có thể nuôi sống bao nhiêu là dân chúng tầng dưới chót?”
Sau đó lại từ trong tay áo móc ra chứng từ đã điền khi làm thủ tục vào ở cho
Dữu Khánh nhìn thấy, “Ngươi nhìn cho rõ đi, chính là giá cả này, người ta nói
nơi đây không trả giá, một hai lượng cũng không chịu bớt, ta không có báo
nhiều thêm nha.”
Dữu Khánh nhìn nhìn hoàn cảnh trong phòng, hỏi: “Xác định căn phòng này
giống y chang căn phòng Vương Tuyết Đường đang ở không?”
“Yên tâm, tuyệt đối giống nhau. Ta đã nói là cần để chiêu đãi Vương Tuyết
Đường, khách sạn nhiều lần đảm bảo rằng ngay cả đồ đạc, trang trí bên trong
cũng giống hệt nhau, nếu như có sai khác chắc chắn sẽ hoàn trả tiền. Ta cũng đã
hỏi thăm rồi, về điểm đó khách sạn này rất tốt, uy tín tuyệt đối không thể chê.”
Nam Trúc đi tới phía trước cửa sổ đẩy mở cửa sổ ra, chỉ về phía đối diện, “Ở
đối diện bên kia khu vườn, Vương Tuyết Đường ở tại bên đó, ngay cả tầng lầu
cũng giống nhau.”
Lúc này Dữu Khánh mới đưa tay kéo lấy tờ chứng từ trong tay gã đến xem,
nhìn kỹ, nhìn đi nhìn lại, còn đưa ra ánh sáng bên ngoài để nhìn xem, rất sợ tên
mập mạp chết tiệt này báo cáo gian dối số tiền để lấy tiền của hắn, sau khi đã
xác nhận không có vấn đề, mới móc ngân phiếu ra, đếm năm vạn lượng đưa cho
đối phương.
Năm vạn lượng không phải là số lượng nhỏ, hắn cũng không muốn móc ra
khoản tiền này, nhưng mà không móc ra cũng không được, tên mập mạp chết
tiệt này khẳng định sẽ không đồng ý.
Đã cầm được tiền vào tay, Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, xem như yên tâm rồi,
vừa cất ngân phiếu đi vừa hùng hổ mắng chửi, “Ngươi không có nhìn thấy vẻ
mặt của đám người đó khi ta tới đặt phòng đâu. Nghe nói ta muốn ở trong căn
phòng hiệu chữ Thiên, vậy mà cứ lặp lui lặp tới muốn ta xác nhận, giống như là
ta ở không nổi vậy đó, còn hỏi ta có nên đổi căn phòng khác hay không, thẳng
đến khi ta nện ngân phiếu lên quầy, bọn hắn mới thay đổi sắc mặt. Chúng ta dù
sao cũng từng đã một ngày kiếm qua hơn trăm triệu lượng, một đám mắt chó
nhìn người thấp kém, về sau nhất định phải khiến cho bọn hắn bận rộn làm
việc.”
Sau đó, Mục Ngạo Thiết quay trở lại, gật gật đầu với hai người, thể hiện không
có vấn đề.
Dữu Khánh cũng bắt đầu kiểm tra khắp nơi bên trong căn phòng, trên mặt lộ ra
vẻ trầm ngâm.
Nam Trúc đi theo phía sau hắn, do do dự dự có vẻ như muốn nói gì đó, cuối
cùng vẫn là không thể nhịn được, hạ thấp giọng hỏi: “Nơi này là Lang Hoàn cư.
Bối cảnh của Lang Hoàn cư không phải chuyện đùa, là nơi kinh doanh của Ngũ
động chủ Thiên Lưu sơn. Gây ra chuyện tại nơi đây là đi tìm chết. Ngươi thực
sự định ra tay với lão ta ở tại nơi đây sao?”
Dữu Khánh: “Một khi lão ta di chuyển, chúng ta không có tài lực, cũng không
có nhân lực để bố trí, chỉ có thể tìm cơ hội tại nơi lão ta ở tương đối cố định.”
Nam Trúc lần nữa nhắc nhở, “Lão Thập Ngũ, nghe ta một câu, ta khuyên ngươi
hãy suy nghĩ kỹ càng một chút hậu quả.”
Dữu Khánh: “Cả đêm nay, ta đã suy đi nghĩ lại nhiều lần. Ta đã nói rồi, ta sẽ tìm
lão ta nói chuyện đàng hoàng, nếu như lão ta chịu từ bỏ ý đồ, ta sẽ cúi đầu, cho
dù quỳ xuống với lão ta cũng được, chỉ cần lão ta không muốn đẩy chúng ta vào
chỗ chết… Ta suy nghĩ kỹ càng rồi, muốn thắng lão ta, chỉ có thể làm theo kiểu
vua cũng thua thằng liều, phải làm những gì lão ta không dám làm, làm những
chuyện mà lão ta cho rằng bọn ta không dám làm thì mới có cơ hội. Tại Ảo
Vọng, chúng ta sẽ dễ dàng đắc thủ hơn, rời khỏi Ảo Vọng, chúng ta thật sự ngay
cả tư cách tới gần lão ta cũng không có.”
“Ai!” Nam Trúc thở dài một tiếng, không tiếp tục hé răng nữa.
Tại cách không xa, đứng dựa mình bên khung cửa, Mục Ngạo Thiết nhìn tới
bên này, có thể hiểu được tâm tình của lão Thất, đối diện với lão Thập Ngũ
khuyên không được, cũng kéo không đi, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể
đồng tâm hiệp lực làm việc mà thôi.
Hai người bọn họ cũng biết, nếu như không phải là thực sự cần có người hỗ trợ
đáng tin cậy, e rằng lão Thập Ngũ sẽ tách hai người bọn họ ra.
Sau khi đã tìm hiểu, hoàn toàn nắm rõ hoàn cảnh trong phòng, Dữu Khánh từ
phòng trong đi tới phòng ngoài, cất tiếng nói: “Lão Cửu lưu lại nhìn xem tín
hiệu để hành động, lão Thất đi theo ta, chúng ta sẽ đi gặp vị địa đầu xà kia một
chút.”
Nam Trúc không hiểu được, hỏi “Tìm hắn làm gì vậy?”
Dữu Khánh: “Cơ hội tương tự sẽ không có lần thứ hai, lỡ như Vương Tuyết
Đường tự cao tự đại không chịu gặp chúng ta thì làm sao bây giờ? Để địa đầu
xà nơi đây làm thuyết khách đi.”