Nam Trúc nghe hắn nói vậy thì lắc đầu, “Lão Thập Ngũ, kiểu lý lẽ đó ngươi nói
như thế nào cũng được, nhưng tình hình thực tế đặt ngay trước mắt, chỉ bằng
chúng ta mà đi ám sát Vương Tuyết Đường là không thực tế, tỉ lệ thành công
không cao bằng việc trốn về U Giác Phụ. Lão Cửu, ta cho rằng nên trở về U
Giác Phụ, ngươi cảm thấy sao chứ?”
Gã nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, hi vọng có thể dùng phương án biểu quyết, hi
vọng giải quyết vấn đề bằng cách thiếu số phục tùng đa số.
Mục Ngạo Thiết trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Quả thực rất khó thành
công, nếu thất thủ thì sẽ càng nguy hiểm, ta cũng cảm thấy nên trở về U Giác
Phụ. Lão Thập Ngũ, vẫn nên trở về đi, có được nơi náu thân rồi chậm rãi mưu
tính cũng không muộn.”
Dữu Khánh nhướng mày lên, hắn rất ghét chuyện thiểu số phục tùng đa số, mỗi
khi ở trong môn phái làm chuyện như vậy, hắn chưa bao giờ lấy được ưu thế,
mỗi lần hắn đều là thuộc về nhóm thiểu số kia.
Hắn cho rằng mình là Chưởng môn, có việc gì đó mọi người đều có thể thương
lượng, nhưng quyết định như thế nào thì phải là do hắn quyết, không thể là
người khác quyết định, nếu không thì hắn làm chưởng môn để làm gì?
Hắn lập tức thoải mái nói: “Được rồi, không miễn cưỡng các ngươi, các ngươi
trở về trước đi, nơi đây để ta lưu lại xử lý, còn có thể thu hút sự chú ý của
Vương Tuyết Đường, tạo thuận lợi cho các ngươi thoát thân.”
“Ngươi…” Nam Trúc nghẹn lời, phát hiện thấy tên gia hỏa lão Thập Ngũ này
lại bắt đầu không nói đạo lý rồi, đối diện ánh mắt với Mục Ngạo Thiết một cái,
có thể nhận thấy cả hai đều đau đầu, đều cho rằng lão Thập Ngũ làm như vậy là
điển hình cho sự tuổi trẻ khí thịnh.
Đều cho rằng nếu không phải lão Thập Ngũ làm việc không để ý đến hậu quả,
tại Kim Khư cứ phải muốn nhào vào trong Địa tuyền kia thì mọi người cũng sẽ
không đến mức phải chạy tới Ảo Vọng làm đến nước này.
Nhưng mà lại có thể làm gì bây giờ, với tính cách cố chấp của lão Thập Ngũ là
không thể khuyên được hắn quay đầu, lại đánh hắn hôn mê khiêng ra ngoài sao?
Việc này không thực tế, hôm nay không giống trước kia, điều kiện hiện tại
không giống, đánh hôn mê lão Thập Ngũ rồi cũng chưa chắc có thể thoát thân.
Biết rõ không khuyên được, Nam Trúc cất giọng khó chịu hỏi một câu, “Ngươi
định làm thế nào?”
Dữu Khánh nhấc tay cởi bỏ nút buộc áo choàng, trong mắt lộ ra sự thâm trầm
hiếm thấy, chậm rãi nói: “Ta muốn tìm Vương Tuyết Đường nói chuyện.”
Hai người Nam, Mục đồng thời sửng sốt, Mục Ngạo Thiết kinh ngạc hỏi: “Nói
chuyện gì với lão ta, có gì để nói cơ chứ?”
Dữu Khánh: “Ta muốn biết được rốt cuộc thì thái độ của lão ta là như thế nào,
muốn xác nhận xem có đúng là lão ta thực sự phải giết chết ta mới được hay
không. Nếu như việc này có thể bỏ qua thì thôi, còn nếu cứ nhất quyết không
chết không ngừng, vậy thì chỉ có thể xem ai chết trước. Tại sao chúng ta chỉ có
thể chịu đòn mà không thể hoàn thủ cơ chứ?”
Nam Trúc than thở: “Có thể nói chuyện trước cũng tốt, lúc nào nói chuyện?”
Dữu Khánh: “Không gấp gáp, trước tiên làm chút chuẩn bị cái đã, chuẩn bị
xong hết rồi bàn tiếp cũng không trễ.”
Nam Trúc: “Chuẩn bị cái gì?”
Dữu Khánh: “Các ngươi trước tiên khổ cực làm chân chạy một chuyến, thăm dò
xem lão ta ở tại nơi nào. Chúng ta trước hết cần phải biết rõ hoàn cảnh nơi ở của
lão ta, nhìn xem có cơ hội để hạ thủ hay không rồi mới quyết định. Với tiền tài
và thế lực của lão ta, đoán chừng sẽ không ở tại nơi bình thường. Các ngươi tới
khách sạn tốt nhất để tìm hiểu sẽ không sai. Nếu như thực sự tìm không được,
lúc đó ta sẽ đi tìm Thanh Nha hỏi xem, y khẳng định biết rõ.”
So sánh với chuyện muốn làm, làm cái chân chạy chỉ là việc nhỏ, hai người
Nam, Mục không có lề mề, xoay người rời đi.
Dữu Khánh đi ra ban công nhìn theo bóng dáng hai vị sư huynh biến mất, sau
đó rơi chìm vào trong suy tư …
Vương Tuyết Đường chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, đối diện với khu vườn
đầy ánh trăng, trên mặt lại tràn đầy u sầu và buồn bã.
Lúc trước thể hiện ra sự cao quý nhưng vào giờ phút này nhìn có vẻ vô lực, phát
hiện thấy cuộc đời này của mình ở mức độ nào đó mà nói là khó giấu được sự bi
thương, môn phái nhìn như thịnh vượng, trong nhà lại là thất bại thảm hại, ba
con trai hai con gái bây giờ chỉ còn lại có một trai một gái, con trai duy nhất
cũng cách cái chết không xa nữa rồi, con gái duy nhất thì giống như cừu nhân,
ngay cả lập gia đình cũng không thông báo một tiếng.
Cửa mở ra, Đồ Hưu Khôi bước nhanh tiến đến, đi tới bên cạnh bẩm báo: “Đại
ca, nhận được tin tức, tên Thám Hoa lang kia không đi nữa, đã trở về lại căn nhà
trên không để dừng chân.”
Vương Tuyết Đường xoay người lại, ngạc nhiên hỏi: “Không đi? Không phải
nói hắn muốn rời đi sao?”
Đồ Hưu Khôi: “Không sai, lúc ban đầu nhìn tình trạng của hắn thì quả thực là
muốn rời đi, ngay cả phía bên Thanh Nha cũng khẩn cấp tới thông báo một
tiếng, dự báo hắn sắp đi rồi, nào ngờ hắn đi đến bên bờ biển lại quay trở về,
không biết có tình huống gì. Bây giờ cũng không biết hắn có còn đi hay không.”
Vương Tuyết Đường: “Bên ngoài đều đã bố trí sẵn sàng rồi chưa?”
Đồ Hưu Khôi: “Phía bên Tinh La đảo đã bố trí ổn thỏa hết rồi, bất kể hắn xuất
hiện tại trên hòn đảo nào, đều khó tránh thoát tai mắt của chúng ta. Trong vùng
biển bên đó cũng đã sắp xếp Yêu tu Hải tộc cảnh giác đề phòng, tránh trường
hợp hắn thủy độn rời đi. Xung quanh bên ngoài U Giác Phụ cũng đang triệu tập
nhân thủ tổ chức bố trí, chỉ cần hắn rời khỏi Ảo Vọng, nhất định khiến cho hắn
chắp cánh cũng khó thoát.”
Vương Tuyết Đường lại xoay người nghênh đón ánh trăng phía bên ngoài chiếu
rọi xuống như ánh thủy ngân, “Không đi nữa? Vậy thì nghĩ cách hù dọa hắn, cố
gắng nghĩ cách đe dọa ép hắn phải rời đi. Tên Thanh Nha kia không phải là địa
đầu xà sao, không phải đã từng làm loại chuyện tương tự sao, bảo hắn suy nghĩ
biện pháp đi. Ta vẫn là câu nói kia, sự tình làm sạch sẽ một chút, tận lực không
nên lưu lại nhược điểm.”
“Đã rõ.” Đồ Hưu Khôi đáp lời, chỉ là khi xoay người rời đi thì cũng nhịn không
được âm thầm thở dài.
Ông ta là người chính tay sắp xếp bố trí, biết rõ lần này chỉ với việc bố trí ở bên
ngoài đã tiêu tốn một khoản lớn, nhưng là không còn cách nào khác, số người
nhìn chằm chằm vào tên Thám Hoa lang kia hẳn là không ít, hơn nữa kẻ có thể
nhìn chăm chú vào tên Thám Hoa lang kia chắc hẳn đều không phải người bình
thường, bọn lão thật sự không tiện động thủ tại nơi đây, nếu không sẽ bị người
quan tâm tới nắm được thóp lấy đó để bắt chẹt làm khó, thật sự cho rằng không
có người nào thèm muốn tài phú của Già La Sơn hay sao?
Thiên kim chi tử ngồi trong nhà cẩn thận, bọn họ không cần phải gánh lấy sự
mạo hiểm kia, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Vương Vấn Thiên chỉ dám
nghĩ biện pháp nhục nhã, mà không dám trực tiếp giết hại vị kia.