Đối với cá nhân Vương Chưởng môn lão ta mà nói, nếu như đã bỏ qua tính
mạng của con trai mình, vậy thì khẳng định phải báo thù cho con trai, trong
lòng lão ta không thể không có hận thù, cũng không có khả năng làm như
chuyện gì cũng chưa có xảy ra, trên đời có mấy người có lòng dạ như thế?
Đương nhiên quả thực cũng là đạo lý, người ta đùa giỡn chết con trai của mình
mà lão ta cũng không dám động tới người ta, vậy thì người ngoài sẽ đánh giá
như thế nào chứ? Thể diện cáo mượn oai hùm của Già La Sơn còn có thể không
bị sụp đổ hay sao?
Lời đã nói đến nước này, Đồ Hưu Khôi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng thở
dài, cũng chỉ có thể bỏ qua không khuyên nữa, thử hỏi một câu, “Thanh Nha đề
nghị Long Hành Vân…”
Vương Tuyết Đường: “Lời hắn nói tuy rằng cũng có lý, nhưng mà, nếu do Long
Hành Vân đùa chết tên đó thì tính là chuyện gì chứ? Cho dù khiến cho A Sĩ
Hành chết không rõ ràng vẫn tốt hơn hẳn so với làm kiểu đó, chết không rõ ràng
thì ngoại nhân khẳng định sẽ liên tưởng là do chúng ta làm, hiểu không?”
Đồ Hưu Khôi hơi cau mày hỏi: “Chính tay chúng ta động thủ sao?”
Vương Tuyết Đường: “Già La Sơn chúng ta cao thủ nhiều như mây, lẽ nào đều
là phế vật sao? Làm thịt một tên như vậy có khó khăn không? Ta muốn giết hắn,
hắn chạy thoát được à? Về phần làm sao hạ thủ tại Ảo Vọng mới thích hợp,
những tình huống liên quan khác, ngươi có thể tìm tới Thanh Nha kia để tìm
hiểu một chút.”
Đồ Hưu Khôi yên lặng gật đầu đáp, “Được rồi.”
Vương Tuyết Đường: “Khi A Sĩ Hành chết rồi, ta sẽ rời Ảo Vọng trở về Già La
Sơn, người hiểu biết đương nhiên sẽ hiểu. Phải nhớ cho kỹ, làm việc phải sạch
sẽ, không được lưu lại sỡ hở, nhược điểm trực tiếp gì.”
“Đã rõ.”
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đồ Hưu Khôi quay đầu
lại gọi một tiếng cho vào.
Một môn đồ Già La Sơn đi vào, bẩm báo: “Chưởng môn, Chưởng lệnh Trấn Hải
ty phái người đến truyền lời, nói là mời ngài nhanh chóng đi đến đó một
chuyến.”
Đồ Hưu Khôi nhìn nhìn phản ứng của Chưởng môn, phất tay nói: “Biết rồi.”
Sau khi môn đồ kia lui ra, Vương Tuyết Đường hừ một tiếng, “Chẳng qua là gọi
ta tới để hỏi tình hình liên quan tới chuyến đi vừa rồi đi.”
Đồ Hưu Khôi trấn an, nói: “Không còn cách nào, người tại dưới mái hiên không
thể không cúi đầu, đi đổi không khí một chút cũng tốt.”
“Có tình huống.”
Dữu Khánh và Nam Trúc đi ra ngoài dạo bộ tìm hiểu thông tin, vừa mới trở về
Tam Gian cư, Mục Ngạo Thiết lập tức nghiêng đầu ra hiệu một tiếng.
Dữu Khánh lập tức đi tới trước cửa sổ, nằm úp trong cửa sổ nhìn ra bên ngoài
qua khe cửa, nhìn thấy tại điểm giám thị của phía bên Liễu Phiêu Phiêu lại đã
mở cửa sổ ra, lần nữa phát ra tín hiệu cho bên này.
Hắn hơi chút suy nghĩ, sau đó đẩy ra nửa bên cửa sổ để đó, dùng để đáp lại, rồi
xoay người nói với Nam Trúc: “Lão Thất, đi, tiếp tục đi dạo phố.”
Nam Trúc hiểu ý, cùng rời đi theo.
Bên trong Tam Gian cư tiếp tục chỉ còn lại có một mình Mục Ngạo Thiết, Tiểu
Hắc và Hồ Vưu Lệ đi ra ngoài rồi.
Có đôi khi cũng không còn cách nào khác, dù sao Tiểu Hắc chỉ là một đứa nhỏ,
một mực nhốt Tiểu Hắc tại trong phòng không cho nó rời nhà thì cũng có phần
không hợp tình hợp lý. Thấy nó ồn ào cứ muốn cùng đi theo Hồ Vưu Lệ ra
ngoài, nghĩ đến việc bây giờ thân phận U Giác Phụ của nó đã được công khai,
nên bảo nó treo kỹ “U Cư bài” nơi eo rồi cũng để cho nó ra khỏi nhà.
Về phần Hồ Vưu Lệ, gần đây tiêu tốn không ít tiền, nên càng phải nỗ lực kiếm
tiền, cô ta ở nhà cũng ngồi không yên, Tiểu Hắc liền cùng đi theo buôn bán với
cô ta.
Đương nhiên, sư huynh đệ ba người nhiều lần nhắc nhở Hồ Vưu Lệ về tính tình
trời ơi đất hỡi của Tiểu Hắc, dặn dò cô ta phải nhìn chăm chú vào nó, nếu không
rất dễ xảy ra chuyện.
Trên đường phố phồn hoa lẫn lộn yêu ma quỷ quái, đi dạo khắp một hồi, sư
huynh đệ hai người ghé vào một cửa hàng bán quần áo trang sức.
Bên trong cửa hàng có đủ các loại y phục trong ngoài, còn có cả giày và mũ,
thậm chí còn có các thứ như khôi giáp, nội giáp hay các loại dây chuyền giấu tại
bên trong quần áo.
Dữu Khánh ra hiệu bằng ánh mắt với lão Thất, Nam Trúc lập tức hô to kêu gọi
người bán hàng, thu hút sự chú ý về phía gã, Dữu Khánh nhân cơ hội đó tìm đến
trước một dãy song ngang treo y phục, căn cứ theo phương thức truyền tin mà
Liễu Phiêu Phiêu cung cấp, đưa tay đến phía dưới một thanh treo đồ nằm ngang
tìm tòi, phát hiện thấy quả nhiên có cái khe.
Rõ ràng là vì để tránh mất thẩm mỹ, chủ quán đã chuyển mặt có khe xoay
xuống dưới. Dữu Khánh thật sự không biết Liễu Phiêu Phiêu làm như thế nào
chú ý được tới vấn đề này, ngón tay sờ tìm vào trong, đụng phải một vật, kéo ra
được một cục giấy, nhanh chóng nhét vào trong lòng bàn tay, xoay người lại, tản
bộ trở về bên cạnh Nam Trúc.
Sau khi biết được đã làm xong chuyện, Nam Trúc lấy cớ thân thể mình quá mập
mạp, y phục không hợp ý, quay đầu lại rời đi, khiến cho người bán hàng đang
hảo tâm tiếp đón phải mỉm cười bối rối.
Trên thực tế chính là vì luyến tiếc chi tiêu khoản tiền này, vẫn là câu nói kia, giá
cả tại Ảo Vọng quá đắt đỏ, đắt đến thái quá.
Vì để đánh lạc hướng sự chú ý, hai người tiếp tục đi dạo mấy cái cửa hàng, rồi
thừa dịp không có người chú ý, Dữu Khánh mở cục giấy ra nhìn xem nội dung
trong đó, sau khi xem xong thì vẻ mặt kịch biến.
Sau đó cũng không còn có tâm tư đi dạo thêm nữa, dạo vòng vòng thêm một
chút rồi kêu gọi Nam Trúc lại, cùng nhau trở về.
Sau khi trở về tới Tam Gian cư, Dữu Khánh đưa tờ giấy cho hai người Nam,
Mục nhìn xem.
Nội dung trên giấy cũng không có nói chuyện gì khác, chính là báo cho bọn họ
biết, Chưởng môn Vương Tuyết Đường của Già La Sơn quay trở lại rồi, Vương
Tuyết Đường đã bỏ qua việc dùng tiền cứu con trai, bảo bọn họ cẩn thận nhiều
hơn.
Ánh mắt rời khỏi trang giấy, Mục Ngạo Thiết nói: “E rằng lai giả bất thiện.”
Nam Trúc vo tròn, chà xát tờ giấy thành bột mịn, toát ra kẽ răng, “Tên Vương
Tuyết Đường này thực đủ tàn nhẫn a, vì tiền tài thế lực mà ngay cả con ruột của
mình cũng không cứu. Như vậy liền phiền phức rồi! Với việc chúng ta đã đùa
chết con trai của lão, thù giết con a, trên thế gian có mấy người có thể xem như
không biết?”
Vẻ mặt Dữu Khánh nghiêm trọng, “Cho dù lão ta bỏ ra khoản tiền lớn để cứu
con trai, cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta. Ta nhờ vị kia hỗ trợ nhìn chằm
chằm vào Vương gia, chính là vì sợ xuất hiện loại tình huống này. Vốn hi vọng
tại Ảo Vọng, Vương gia có thể có điểm lo lắng, dù sao thì tại nơi này có không
ít người nhìn chằm chằm vào chúng ta, động thủ với chúng ta có khả năng sẽ
rước lấy phiền phức, để chúng ta có thời gian làm xong việc của mình. Nhưng
bây giờ xem ra là, sợ cái gì tới cái đó, e rằng không còn cách nào rồi…” Hắn
cúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay của mình.
Nam Trúc nhìn hai vị sư đệ, “Ngay cả vị kia cũng đã nhắc nhở chúng ta phải
cẩn thận, xem ra phiền phức sắp chạy tới cửa rồi, làm sao bây giờ?”
Mục Ngạo Thiết cau mày suy tư.