Bán Tiên

Chương 483: Nêu ý kiến




Ánh nắng mặt trời sau giờ Ngọ trên cao chiếu rọi xuống, bên bờ biển vẫn náo

nhiệt như thường, tùy tùng tâm phúc Tôn Cửu của Vương Vấn Thiên và những

thành viên Già La Sơn liên quan đứng chờ đợi trên một khu vực bên bờ biển.

Đợi ước chừng khoảng nửa canh giờ, có mấy chiếc đò đưa người thu hút sự chú

ý của bọn hắn, Vương Tuyết Đường đứng sừng sững ở đầu thuyền cùng mấy

người đi theo đã trở lại.

Thuyền đến nơi, người lên bờ, lập tức được đám người Tôn Cửu hộ tống rời đi,

chui vào trong một chiếc xe ở gần đó, quay trở về điểm dừng chân tại Lang

Hoàn cư.

Vương Tuyết Đường còn chưa đi đến cửa vào gian phòng, liền thấy một gã nam

tử cõng đao, cánh tay để trần, đeo guốc gỗ tựa ở nơi vách tường, chậm rãi bóc

đậu phông, nở nụ cười với lão ta khi lão ta còn ở rất xa, có thể nói là đang thủ

tại ngoài cửa phòng chờ đợi lão.

Ăn mặc như vậy, ngoại trừ Thanh Nha ra cũng không còn người nào khác, nhất

là hành động đi tới đâu đều tiện tay vứt loạn vỏ đậu phộng đấy.

Vương Tuyết Đường cũng biết Thanh Nha, cũng từng ăn uống linh đình với

nhau, nhưng cũng không quen thuộc, không qua lại nhiều, cũng biết người này

tương đối quen thuộc với con trai của mình.

Tại trong mắt của Vương Tuyết Đường lão, Thanh Nha ít nhiều còn là có phần

không đủ nhập vào mắt, Vương Tuyết Đường cũng tự cho rằng tầng thứ, đằng

cấp của mình cao hơn Thanh Nha, với lão ta mà nói, Thanh Nha có thể nhận

biết và sai khiến một chút, nói trắng ra chính là chỉ xứng để cho lão ta lợi dụng,

không đáng giá để thâm giao.

Đương nhiên, ở mức độ nào đó mà nói, lão ta quả thực cũng có tư cách này,

môn phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu Cẩm quốc, tính trong toàn bộ

thiên hạ thì cũng là có tiền có thế, là xưng huynh gọi đệ với những nhân vật cấp

cao của Ảo Vọng, cũng quen biết không ít kẻ quyền cao chức trọng phía bên

Thiên Lưu sơn, làm sao có thể để vào trong mắt một kẻ địa đầu xà như thế.

Lời nói không dễ nghe, lão ta cho rằng mình muốn xử lý tên Thanh Nha này thì

cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Vương Tuyết Đường dừng bước, quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi một câu, “Tại sao

hắn lại thủ tại cửa vào phòng ta?”

Tôn Cửu có phần thấp thỏm đáp: “Bẩm Chưởng môn, không biết, lúc trước

không thấy hắn, có thể là biết được tin tức ngài sắp quay lại.”

Vương Tuyết Đường hừ một tiếng, “Cũng xem như là tin tức linh thông.” Dứt

lời tiếp tục bước tới.

Thanh Nha cũng không tiếp tục dựa lưng vào vách tường, nhẹ nhàng phủi sạch

sẽ hai tay, dáng vẻ là đang chuẩn bị nghênh đón, biết được đối phương quay lại

cũng chẳng tính là tin tức linh thông gì, được biết đám người Tôn Cửu đi đến

bến tàu chờ đợi liền có thể đoán được là Vương Tuyết Đường sắp trở lại.

Một đám người đi đến, Thanh Nha muốn tiến tới chào hỏi, nào ngờ lại bị hộ vệ

đi theo Vương Tuyết Đường tiến lên đưa tay đẩy ra, ngăn cản y lại, hoàn toàn

không cho y tới gần Vương Tuyết Đường, xem như là đề phòng nghiêm ngặt.

Đối với việc này, Thanh Nha cũng không có tức giận, cách một khoảng chắp tay

nói: “Vương Chưởng môn, chúng ta lúc trước đã gặp qua.”

Cửa mở ra, Vương Tuyết Đường vừa đang định bước vào cửa liền hơi dừng

bước, cất lời hỏi: “Tìm ta có việc sao?”

Nếu không phải là nghe nói người này dính chút bối cảnh của Lương gia, lão ta

sẽ khinh thường để ý tới.

Thanh Nha: “Ta cùng với Vấn Thiên huynh tương giao tâm đầu ý hợp, không

biết hiện nay hắn thế nào rồi?”

Vương Tuyết Đường liếc mắt nhìn vỏ đậu phộng nằm rải rác trên mặt đất, trong

mắt có vẻ chán ghét, lại nhìn nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Thanh Nha,

lão ta tự nhận mình là người có thân phận địa vị, rất không thích người ăn mặc

không nghiêm chỉnh, ngoài miệng khách khí một câu, “Tình huống không rõ,

làm phiền đã quan tâm.”

Nói xong thì quay đầu lại, không có dự định tiếp tục để ý tới nữa, nhấc bước

muốn đi vào phòng.

Thanh Nha lập tức hô lên: “Vương Chưởng môn, tại Ảo Vọng có việc gì cần ta

cống hiến sức lực hay không?”

Đã đi vào cửa, Vương Tuyết Đường lại dừng bước, lời của đối phương trái lại

đã nhắc nhở tâm tình đang buồn bực nặng nề của lão, địa đầu xà tự nhiên có ưu

thế của địa đầu xà, lập tức vẫn quay lưng ra ngoài nói lại một câu, “Có chuyện

thì đi vào rồi nói.”

Đã có lời này của lão ta, người ngăn cản Thanh Nha lúc này mới cho đi qua.

Một nhóm người cũng không có đi vào hết toàn bộ, chỉ có mấy người đi vào,

sau khi Vương Tuyết Đường đi vào thì lại tiếp tục đi vào phòng trong.

Thanh Nha định đi theo vào, nhưng lại bị một người đàn ông lớn tuổi với ba

chòm râu dài đưa tay ngăn cản, người này mỉm cười nói: “Thanh gia, Chưởng

môn một đường bôn ba phong trần mệt mỏi, cần phải rửa mặt chải đầu một

chút, không tiện cho hình tượng.”

Thanh Nha biết rõ người này, đây là trưởng lão của Già La Sơn, cũng là tâm

phúc bên người Vương Tuyết Đường, nghe nói năm đó còn là anh em kết nghĩa

của Vương Tuyết Đường, tên là Đồ Hưu Khôi.

“A, là ta đường đột rồi.” Thanh Nha cất lời xin lỗi, rồi xoay người bỏ đi, tìm

một vị trí ngồi xuống.

Trên tay y vừa bóc đậu phộng vừa đánh giá căn hộ xa hoa này, vừa nhìn liền

biết, căn phòng này một ngày phải mấy vạn lượng, nhất là thuê ở lâu dài như

Vương Tuyết Đường, thật sự không phải tùy tiện người nào cũng có thể thuê ở

được.

Tôn Cửu bưng chậu tới đây, đặt ở bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở một câu,

“Thanh gia, Chưởng môn không thích làm dơ thảm.” Ý bảo đối phương không

nên ném loạn vỏ đậu phộng.

Thanh Nha a một tiếng, gật gật đầu, ném vỏ đậu phộng vào trong chậu.

Một lần chờ đợi này, chờ đợi không ít thời gian, y ăn hết cả túi đậu phộng rồi

nhưng vẫn chưa thấy chủ nhân lộ diện.

Thẳng đến sau nửa buổi chiều, mới thấy Vương Tuyết Đường lần nữa từ bên

trong đi ra, cả người rõ ràng đã được tắm rửa sạch sẽ, thay đổi áo quần mới

nhưng khó thể xóa đi vẻ u tối trên khuôn mặt.

Thanh Nha hơi chút quan sát, đánh giá hành trình cứu con trai của vị này cũng

không thuận lợi, đứng dậy nghênh đón, sau đó bước chậm đi theo bên cạnh

Vương Tuyết Đường, đến khi Vương Tuyết Đường chắp tay đứng ở phía trước

cửa sổ dõi ánh mắt thâm trầm nhìn ra xa khung cảnh phía xa, y mới thử hỏi:

“Vương Chưởng môn, tình hình Vấn Thiên huynh như thế nào?”

Vương Tuyết Đường hừ một tiếng, “Cả Địa mẫu và U Nhai ta đều đã tìm tới, ta

đã tận lực rồi, chuyện còn lại, chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi.”

Thanh Nha vừa nghe liền hiểu rồi, chỉ là lời nói cho dễ nghe mà thôi, vị này

cuối cùng vẫn là bỏ qua việc dùng hai mươi tỷ để đồi lấy mạng sống của con

trai mình, trong lòng cũng không khỏi thổn thức, trước lợi ích khổng lồ quan hệ

cha con tình sâu nghĩa nặng này cũng không đáng tin cậy a!

Không biết rằng, nội tâm Vương Tuyết Đường cũng đã trải qua một phen giày

vò.

Đầu tiên, lão ta chạy đến kinh thành Cẩm quốc, chạy đến trước mặt Chưởng

lệnh Ty Nam phủ, nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ gối cầu xin một trận, nói là

bị Dữu Khánh hãm hại gì gì đó. Thế nhưng là không có tác dụng, Địa mẫu đã

biết rõ tình huống đại khái rồi, biết là do Vương Vấn Thiên lỗ mãng trước, biết

rõ Vương Vấn Thiên ngay trước mặt U Sai đã biết sai nhưng không thay đổi, lại

còn muốn che giấu.

Nếu thật sự có thể che giấu được thì cũng thôi đi, nhưng ngươi vậy mà chịu

không nổi bị U Sai tra tấn, đem giao ra người đã bắt, đã xác định rõ ràng tội

danh của mình.

Địa mẫu nói cho biết, năm đó bà ta và Phán quan của U Nhai đã đạt thành thỏa

thuận, người ta đã có được chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bà ta là không

có quyền can thiệp, chỉ có thể để cho Vương gia lão ta tự cầu may mắn.

Sau cùng Địa mẫu còn hỏi lại lão ta một câu, các ngươi đang yên đang lành lại

đi đụng tới tên A Sĩ Hành kia làm cái gì?

Vương Tuyết Đường đương nhiên không thể nói sự thật, gánh chịu một trận răn

dạy đổ ập xuống đầu, Địa mẫu đại khái đã đoán được tâm tư của Vương gia.

Sau khi rời khỏi Ty Nam phủ, lão ta lại tiến đến U Nhai, không còn cách nào

nữa, chỉ có thể đi cầu tình, kết quả ngay cả mặt của Phán quan cũng không thấy

được, thậm chí còn không được nhìn mặt con trai mình. U Nhai chỉ hỏi lão ta có

đem tiền tới hay không, có tiền thì giao tiền đổi người, không có tiền thì đừng

có dông dài, bảo lão ta hãy ghi nhớ kỳ hạn một tháng.

Liên tục cầu xin không có kết quả, lão ta rời khỏi U Giác Phụ thì liền trở lại nơi

đây, ngay cả Già La Sơn cũng không về.

Theo lý thuyết, lão ta hẳn là phải về Già La Sơn một chuyến để thương nghị với

các đại lão trong môn phái, xoay sở tiền để cứu người.

Nhưng mà lão ta biết rõ, những đại lão khác trong môn phái sẽ không đồng ý

cho lão ta làm như vậy, vừa lấy ra hai mươi tỷ, Già La Sơn sẽ không còn tiền

quay vòng nữa rồi, sẽ sụp đổ, toàn bộ môn phái không ai có thể đồng ý với

chuyện đó?

Đương nhiên, Già La Sơn này cũng không giống như những môn phái bình

thường khác, thời gian quật khởi quá ngắn, tốc độ quật khởi quá nhanh, tụm nơi

này kéo nơi kia tụ tập lại thành một cái môn phái, đông đảo thành viên trong

môn phái chỉ có thể nói là môn đồ, không phải là loại đệ tử truyền thừa từ đời

này qua đời khác.

Toàn bộ môn phái trên cơ bản chỉ là một nhóm người tụ tập lại, nói là một cái

môn phái, thực ra cũng không khác gì với một cái thương hội, nói đến cùng vẫn

là lời Vương gia nói mới tính, nếu Vương gia không muốn gom góp tiền để cứu

người, vậy thì người khác cũng không còn cách nào khác.

Nhưng Vương Tuyết Đường không làm như vậy.

Xây dựng ra lại một cái môn phái lớn như vậy, không có dễ dàng và nhanh bằng

việc sinh ra một đứa con trai khác.

Giữa tiền và con trai, cuối cùng lão ta lựa chọn cái trước.

Thấy vị này đã bỏ qua việc cứu con trai, Thanh Nha lúc này bóp cổ tay than thở,

“Cẩu Thám Hoa, hại người rất nặng, không trừ tên tặc này, làm sao có thể vơi đi

nỗi hận. Vương Chưởng môn lẽ nào cứ như vậy buông tha cho tên cẩu tặc kia

hay sao?”

Vương Tuyết Đường liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn báo

thù cho Vấn Thiên?”

Lão ta cũng kỳ vọng đối phương sẽ có quyết tâm này.

Thanh Nha than thở: “Ta có lòng, nhưng không có lực, ta đã bị theo dõi rồi, lúc

trước Trấn Hải ty còn bắt giam ta một hồi, tên Thám Hoa lang kia cũng bị

không ít người nhìn chằm chằm, muốn động tới hắn, dựa vào năng lực của ta

thực sự là làm không được.”

Vương Tuyết Đường: “Ngươi cũng biết có không ít người theo dõi hắn, nghe

nói hắn và phía bên Minh tự còn có qua lại, làm sao có thể ngang nhiên báo thù

ngay tại Ảo Vọng chứ?”

Thanh Nha biết rõ lão ta đang dò xét lời mình nói, liền tiếp lời, “Vương Chưởng

môn, không phải nói chứ, muốn trừng trị hắn, tại Ảo Vọng mời là thuận lợi

nhất.”

Vương Tuyết Đường a một tiếng, xoay người lại, lúc này mới đối diện với y, hỏi

“Ý của ngươi là sao?”

Thanh Nha hỏi ngược lại: “Vương Chưởng môn có biết thiếu chủ Long Hành

Vân của ‘Xích Lan các’ hay không?”

Vương Tuyết Đường đột nhiên híp mắt, nhấc tay chậm rãi vuốt râu, “Ý của

ngươi là dẫn vị đó tới đây sao?”

Thanh Nha nhìn bộ dạng của lão ta, biết rõ hẳn là lão ta cũng đã nghe nói tới

cừu oán giữa Long Hành Vân và Dữu Khánh, “Long Hành Vân tại U Giác Phụ

nhìn chằm chằm, cắn chặt lấy cẩu Thám Hoa, quấy nhiễu cưỡng ép khiến cho

việc buôn bán của cẩu Thám Hoa phải thất bại, đánh gãy thế quật khởi của cẩu

Thám Hoa, giữa hai người có thể nói là kẻ địch kỳ cựu. Thế nhưng tại nơi U

Giác Phụ đó, Long Hành Vân không thể tùy ý làm bậy, chỉ có thể tiếc nuối lui

ra. Ảo Vọng thì không giống, ai dám động tới hắn? Trấn Hải ty dám sao?

Nếu như Long Hành Vân tới nơi đây, đó là có thể hoành hành, hắn khẳng định

sẽ đùa chết cẩu Thám Hoa. Khi hai kẻ đó đã náo loạn lên thì tất nhiên là không

chết không ngớt. Nếu cẩu Thám Hoa hại chết Long Hành Vân thì cũng không

thể thoát được thân khỏi nơi đây. Nhưng mà năng lực tại hạ nông cạn, không

rước được vị Thiếu Các chủ đó tới đây. Tuy nhiên, ta vẫn có thể giúp đỡ một

chút về những phương diện khác. Ta không dám nói mạnh miệng, nhưng chỉ

cần có thể báo thù cho Vấn Thiên huynh, về phương diện tin tức thì ta vẫn có

thể cung cấp được. Ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tên cẩu Thám Hoa kia, có

tình hình gì, Vương Chưởng môn tùy thời có thể tới hỏi ta.”

Ánh mắt Vương Tuyết Đường lấp lóe không ngừng, lặng im một hồi, rồi mới

chậm rì rì nói: “Về sau có chuyện gì, ngươi cứ trực tiếp liên hệ với Đồ trưởng

lão là được. Ta bôn ba đã có chút thời gian, đã mệt mỏi rồi, sẽ không tiễn

ngươi.” Dứt lời liền nghiêng đầu ra hiệu bằng mắt với Đồ Hưu Khôi.

“Không cần tiễn, không cần tiễn, có chuyện gì cứ việc dặn dò.” Thanh Nha lập

tức xin cáo lui.

Đồ Hưu Khôi vẫn là tự mình đi đưa tiễn, sau khi đưa ra khỏi cổng, lão kín đáo

lấy ra một trăm vạn lượng ngân phiếu đưa cho, “Thanh gia, một chút tâm ý nho

nhỏ, giữ lấy uống trà, về sau qua lại nhiều hơn, nhất định sẽ không bạc đãi.”

Xuất thủ thực sự hào phóng, tùy tiện đưa tiền uống trà là có thể khiến cho vô số

người nhìn mà thèm.

Thanh Nha từ chối không được, cuối cùng đành phải vui lòng nhận lấy.

Sau khi tiễn khách nhân rời đi, trở lại trong phòng, Đồ Hưu Khôi bước nhanh

đến bên cạnh Vương Tuyết Đường, hỏi: “Đại ca, ngươi muốn giết chết Thám

Hoa lang kia sao?”

Vương Tuyết Đường hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng ta không trở về Già La

Sơn, lại phong trần mệt mỏi quay lại Ảo Vọng là vì cái gì?”

Đồ Hưu Khôi có chút sốt ruột, khuyên lão ta, “Lời của tên lưu manh này, nghe

một chút là được rồi. Giao tình giữa tên Thám Hoa lang kia và Huyền Quốc

công đến cùng sâu cỡ nào không ai biết rõ ràng, mà thủ đoạn của Huyền Quốc

công từ trước đến nay luôn thảm liệt, không động thì như núi, động thì như sấm

sét, động một chút liền giết người đầu cuồn cuộn, máu chảy thành sông, vạn

nhất rước lấy mồi lửa, toàn bộ Già La Sơn e rằng sẽ tàn thành tro bụi. Địa mẫu

cũng không có khả năng luôn luôn ngồi thủ tại Già La Sơn a.”

Ở mức độ nào đó mà nói, lão và những người khác của Già La Sơn đều có ý

nghĩ giống nhau, sẵn sàng để cho Vương Vấn Thiên chết, cũng không muốn Già

La Sơn bị sụp đổ, bởi vì đó là nguồn lợi ích của mọi người.

Trong mắt Vương Tuyết Đường hiện lên oán hận sâu sắc nói: “Ngươi cho rằng

ta sẵn lòng đi trêu chọc lão thất phu kia hay sao? Già La Sơn có thể có được

hiện tại, là vì sao ngươi hẳn đã biết rõ, đó là cáo mượn oai hùm mượn thế của

Địa mẫu. Vấn Thiên xảy ra sai sót này, nếu để người khác nhìn thấu, sẽ còn ai

bán mặt mũi cho chúng ta? Chúng ta một đường quật khởi đã đắc tội biết bao

nhiêu người? Già La Sơn sẽ ầm ầm sụp đổ. Tên A Sĩ Hành kia không những cần

phải chết, còn phải chết mà tất cả thiên hạ đều biết, sự việc làm sạch sẽ một chút

là được!”