Bán Tiên

Chương 482: Tam Gian cư




Ánh mắt Hồ Vưu Lệ di chuyển theo cánh tay đung đưa của gã.

Mở tờ giấy ra, là ba cái chữ lớn nổi bật: Tam Gian cư.

Kí tên là ngày tháng năm, A Sĩ Hành.

Đây đương nhiên là bút tích của chính tay Dữu Khánh, thực ra hắn cực kỳ

kháng cự việc tiếp tục dùng danh hiệu của “A Sĩ Hành” để viết mấy thứ này,

trong tình thế bất đắc dĩ hắn đành phải chấp nhận để ứng phó một chút.

Về phần nội dung viết lưu niệm quả thực cũng rất đơn giản, then chốt là hắn

cũng không biết viết cái gì mới tốt, giống như đã từng viết lưu niệm tại Tiểu

Tiên lâu, cũng chỉ đơn giản làm cho xong, tiện tay viết xuống ba chữ “Nhân

Gian Hảo”, hắn cũng không nghĩ tới có thể được thế nhân suy nghĩ, bình luận ra

ý nghĩa hay như vậy.

Bây giờ cũng chỉ là làm cho xong, trong bụng nghèo chữ, nghèo nghĩa, nội

dung có chút đơn giản chất phác, viết ra chính là nơi đây có ba gian phòng.

Nhưng Hồ Vưu Lệ lại lập tức giống như bị hóa đá vậy, ngưng thần nhìn chằm

chằm, nhìn rồi tiếp tục nhìn, dường như có phần rất kích động, hai tay lại ôm

lấy mặt mình, hai cái tai hồ ly ở hai bên rung động, hưng phấn đến nỗi gương

mặt nóng cả lên.

Cô ta từng tại “Lang hoàn cư” nhìn thấy bút tích thực của A Sĩ Hành, tỉ mỉ

nghiên cứu đã không biết bao nhiêu lần, vừa nhìn thần vận trong chữ lập tức

liền bị thu hút, sau khi phục hồi lại tinh thần từ cảm giác này thì hưng phấn vô

cùng.

Loại cảm giác này không có sai, chính cô ta đã xác định được là bút tích thực.

Nguyên nhân chính là vì như thế, cô ta có phần không dám tin tưởng, hỏi Nam

Trúc, “Thật sự cho ta sao?”

Nam Trúc bày ra vẻ mặt cao ngạo, “Ngươi thấy người nam nhân nào đó giống

như là người nói chuyện không giữ lời sao? Cầm đi!” Phất tay liền vứt tới cho

cô ta.

Hồ Vưu Lệ lập tức giống như lấy được chí bảo, hai tay đón lấy, trong lòng kích

động cực kỳ, hay tay run rẩy, cả người ngăn chặn không được mà run rẩy.

Bởi vì cô ta quan tâm tới thứ này, cho nên biết rõ thứ này hiếm có cỡ nào, có thể

nói là biết rõ ràng hơn cả sư huynh đệ ba người Dữu Khánh, cô ta có nằm mơ

cũng không nghĩ đến có một ngày mình vậy mà có thể có một bức mặc bảo bút

tích thực của thiên hạ đệ nhất tài tử, lúc trước, khi bên này đồng ý hứa hẹn thì

cô ta cũng chỉ ôm lấy lòng mong đợi mà thôi.

Có điều gì tốt đẹp hơn việc mộng tưởng trở thành hiện thực cơ chứ?

Trọng điểm là nội dung trên bức mặc bảo, “Tam Gian cư” không phải là chỉ lâu

đài trên không này của mình sao, đây là một bức mặc bảo viết riêng cho mình a!

Cô ta thực sự là càng xem càng thích, cũng càng xem càng kích động.

“Tam gian… Tam Gian cư, a tỷ, ta cũng biết viết, để ta viết cho ngươi.”

Đọc ra được nội dung trên mặc bảo, Tiểu Hắc nhận ra được Hồ Vưu Lệ rất thích

thứ này, liền thể hiện sẵn lòng làm việc.

Hồ Vưu Lệ bật cười, một tay xoa xoa đầu nó, lại nhìn sư huynh đệ ba người,

chợt thấy không thể nói lời cảm tạ, nếu có cảm tạ thì quả thực cũng nói không

nên lời, cảm thấy cho dù là nói lời nào để biểu đạt lòng cảm tạ đều quá mức hời

hợt, sơ sài, đồng thời cũng xem trọng ba người hơn một bậc, càng nhiều thêm

không ít hảo cảm, những người này thật sự quen biết vị Thám Hoa lang kia a.

Cô ta muốn nói lại thôi, ngập ngừng một hồi, mới hỏi ra một câu, “Các ngươi

muốn ăn gì ta đi làm cho các ngươi.”

Vốn định mời ra ngoài tìm một chỗ thoải mái một bữa, nhưng mà cân nhắc tới

giá cả và túi tiền của mình, cô ta cuối cùng quyết định tự mình động thủ.

Tiểu Hắc lập tức hô lên: “Ăn bánh thịt!”

Nam Trúc lườm nó một cái, phát hiện thấy tiểu gia hỏa này thật sự không có

tiền đồ, chỉ biết ăn mãi loại bánh hai miếng thịt kia mà thôi, không ngán sao?

Đương nhiên gã cũng không tiện hét giá quá cao, biết rõ nữ nhân này kiếm được

chút tiền cũng không dễ dàng, lúc này giang hai tay ra, “Tự ngươi nhìn mà

làm.”

“Ừm, vậy ta đi mua đồ ăn.”

Hồ Vưu Lệ thu bức chữ lại, xoay người bước nhanh đi xuống lầu, trốn về trong

gian phòng của mình.

Tiểu Hắc chạy xuống, phát hiện thấy cô ta vào trong phòng đóng cửa lại, lập tức

đập cửa ầm ầm kêu gọi không ngừng.

Không biết rằng Hồ Vưu Lệ chính là sợ nó, trước tiên cầm mặc bảo cất giấu kỹ

rồi mới mở cửa gặp nó.

Tiểu Hắc quấn quít lấy muốn cùng đi theo mua đồ ăn, Hồ Vưu Lệ đang lúc đau

đầu với nó thì từ trên lầu truyền xuống giọng nói răn dạy nghiêm nghị của Dữu

Khánh, “Tiểu Hắc, luyện chữ.”

Tiểu Hắc lập tức không nói nên lời, tuy nhiên nó liền hướng về phía trên lầu cất

tiếng mắng không lời một hồi, còn cầm lấy cây gậy trong tay dứ dứ nện nện lên

phía trên, giống như muốn đánh một người nào đó trong không khí một trận tơi

bời.

Nhưng cuối cùng vẫn là thành thật đi đến trước chiếc bàn ở một bên để luyện

chữa, không còn cách nào, vị đó tuy rằng không có đánh nó, nhưng mà sẽ báo

cho A cha của nó, về chuyện này, chỉ cần vị kia báo cho A cha thì A cha của nó

chắc chắn sẽ đánh nó.

Hồ Vưu Lệ mỉm cười, trước khi rời nhà còn xoa xoa đầu nó, khuyến khích,

“Luyện chữ cho tốt, khi về sẽ làm bánh thịt cho ngươi ăn.”

Tiểu Hắc dốc sức gật đầu, dùng nắm tay đáp lại.

Sau đó, Hồ Vưu Lệ một mực bận rộn đến đêm tối mới ở tại trong tòa lâu đài

trên không nho nhỏ này chuẩn bị xong một bàn món ngon mỹ vị tỏa hương

khắp phía, thật sự có thể nói là sơn hào hải vị cùng trái cây đầy đủ.

Ngồi xuống bàn, mấy vị khách nhân vừa nhìn thấy đội hình những món ngon

trên bàn này thì nhịn không được quay mặt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết

rõ giá cả hàng hóa tại Ảo Vọng này cao ngất ngưởng cỡ nào.

Dữu Khánh hỏi: “Một bàn ăn này tốn không ít tiền đi?”

Vừa ngồi vào bàn, Tiểu Hắc không nói một lời, trước tiên chụp lấy một cái đùi

gà, nhai ngấu nghiến, ngon lành cặm cụi mà nhai.

Hồ Vưu Lệ lắc đầu, không đề cập tới chuyện tiền bạc, chủ động rót rượu cho

mọi người, mời dùng.

Trên thực tế, quả thực cũng tiêu tốn của cô ta không ít tiền bạc, tiêu hết ba vạn

lượng, đó mới chỉ là giá thành nguyên liệu nấu ăn, cô ta phải khổ cực mấy tháng

mới có thể tích góp được, đó là số tiền mà cô ta trích ra từ nguồn tích góp dành

cho việc mua sắm tài nguyên tu luyện.

Như vậy còn chưa có xong, sau khi rót rượu mời mọi người xong, cô ta lại lấy

ra khoảng ba vạn lượng ngân phiếu, đặt ở trước mặt Dữu Khánh, “Tiền thuê nhà

và tiền thế chấp, còn có một ít tiêu ăn, kể cả tiền lần trước in ấn thông báo tìm

người thân, đều trả lại, ngươi đếm một chút xem số tiền đã đúng hay chưa.”

Sư huynh đệ ba người hiểu rồi, đây là thực hiện lời hứa hẹn, không quản ở bao

lâu đều miễn phí.

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cầm lấy ngân phiếu nhét về lại trong tay cô ta,

“Được rồi, trước đây lấy thì quy cho trước đây, còn lại tính từ hôm nay trở đi là

được.”

Hồ Vưu Lệ liên tục lắc đầu, chối từ không nhận lại, “Không không, các ngươi

gửi thư đi nhận về lại bức chữ đó cũng đã tốn không chỉ chừng này tiền.”

Đối với cô ta mà nói, giá trị của bức chữ kia là hơn xa khoản tiền này, thậm chí

nếu tính bằng tiền thì nó cũng có thể bán ra được một khoản tiền lớn, cô ta thật

sự đã kiếm được lợi lớn rồi.

Ba người Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Tiểu Hắc vừa ăn vừa nhìn hai người cầm

ngân phiếu đẩy qua đẩy lại.

Ánh mắt hai người Nam, Mục nhìn Dữu Khánh càng thêm là lạ, với tính cách

keo kiệt của lão Thập Ngũ, nhìn như thế nào cũng thấy không thích hợp, nghìn

vạn lần đừng nói là xem Hồ ly tinh này như nạn dân để cứu tế a, người ta khẳng

định có tiền hơn hẳn chúng ta.

Về sau lại thực sự là không thể chối từ thịnh tình của cô ta, hơn nữa nghĩ đến

việc mình có thể phải ở lại Ảo Vọng lâu dài, trên người quả thực thiếu thốn, lúc

này Dữu Khánh mới miễn cưỡng nhận lấy số tiền kia.

Đợi cho Hồ Vưu Lệ cũng ngồi xuống và động đũa rồi, Nam Trúc rút ra một

khúc xương đã gặm sạch thịt, hỏi: “Vưu Lệ, ngươi thích tên A Sĩ Hành kia đến

như vậy sao?”

Hồ Vưu Lệ nghiêng đầu cười cười, “Người thích hắn rất nhiều a.”

Xem như đã phóng khoáng thừa nhận rồi.

Nam Trúc: “Ngươi và người khác nhưng không giống nhau. Trong thư, chúng ta

có đề cập đến hoàn cảnh của ngươi cho hắn biết, nếu không, hắn cũng không có

khả năng viết lưu niệm cho ngươi ba chữ ‘Tam Gian cư’, có phải không? Hắn

biết được ngươi a, hơn nữa hắn còn chưa kết hôn chứ, có muốn ta tác hợp cho

các ngươi một cái hay không? Đương nhiên, trước tiên phải hỏi ngươi một câu,

nếu có cơ hội, ngươi có bằng lòng làm nữ nhân của hắn hay không?”

Hồ Vưu Lệ bị gã đùa giỡn làm cho đỏ mặt, nhưng mà cô ta lại lắc đầu, sờ sờ đôi

tai nhọn đầy lông mềm mại của mình, “Ta là một Bán yêu quái ngay cả biến hóa

thành hình người cũng không được hoàn thiện, còn Thám Hoa lang thì ngay cả

đệ tử thân truyền của Địa mẫu cũng nhìn không vào mắt, làm sao có thể nhìn

trúng ta, ngươi đừng có lấy ta ra giỡn chơi nữa.”

Nam Trúc cười hắc hắc, nói: “Có thể suy nghĩ làm việc khác trước tiên a. Ngươi

xem, ngươi thích múa văn chơi chữ, bên cạnh hắn đúng lúc cũng thiếu một nữ

tử chuẩn bị bút nghiên, nếu như ngươi bằng lòng làm thị nữ của hắn, ta có thể

giúp ngươi đề cử thử xem.”

“Thật sao?” Hồ Vưu Lệ lập tức hai mắt tỏa sáng, có thể ở tại bên cạnh thiên hạ

đệ nhất tài tử nhìn hắn viết viết họa họa, thật sự là không dám tưởng tượng a.

“Ôi…” Nam Trúc bị đau bật kêu lên một tiếng, bị Dữu Khánh tại dưới bàn đá

cho một cước.

Âm thanh cú đá không nhỏ, mọi người đều nhìn về phía Dữu Khánh lúc này

mặt không biểu cảm.

Nam Trúc lập tức đổi giọng, chỉ đũa tới Dữu Khánh, “Ta đề cử hiệu quả không

lớn, hắn càng quen thuộc A Sĩ Hành hơn, có giao tình như huynh đệ vậy, bưc

chữ kia của ngươi cũng là do hắn mở miệng yêu cầu, chỉ cần hắn đồng ý mở lời

nói một tiếng, A Sĩ Hành khẳng định sẽ bằng lòng nhận ngươi làm thị nữ, ngươi

giải quyết hắn là được.”

Hồ Vưu Lệ lập tức nhìn về phía Dữu Khánh với ánh mắt tràn đầy mong đợi, thử

hỏi: “Thật sao?”

Dữu Khánh: “Chết mập chất tiệt này chỉ toàn nói tào lao, từ trước đến nay

miệng luôn rất tiện, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, A Sĩ Hành là sẽ không cần

nữ tử hỗ trợ bút nghiên gì, ta cũng không thể mở miệng nói về việc này.”

Hồ Vưu Lệ có chút thất vọng “A” một tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng

liếc nhìn Dữu Khánh, dường như nửa tin nửa ngờ với lời nói của Dữu Khánh,

chủ yếu là bởi vì nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý của Nam Trúc đối với Dữu Khánh

mà gây ra.

Dữu Khánh bỗng nói một câu, “Vưu Lệ, tạm thời không nên phô trương bức

chữ kia với người ngoài, hãy chờ cho chúng ta rời đi đã, chúng ta không muốn

rước lấy phiền phức.”

Hồ Vưu Lệ gật đầu cười hì hì, “Yên tâm, ta cũng không dám tùy ý khoe khoang

nó. Nếu như để cho người ta biết rõ trên tay ta có mặc bảo của Thám Hoa lang,

để người ta biết được còn là viết chữ cho căn nhà này của ta, vậy thì ta không

chỉ không đảm bảo giữ được bức mặc bảo này, mà e rằng căn nhà này sau đó có

còn thuộc về ta hay không nữa cũng sẽ là một vấn đề.”

Nghe cô ta nói như vậy, Dữu Khánh xem như yên tâm rồi, tiếp tục ăn uống.

Sau khi tới Ảo Vọng, sư huynh đệ ba người vì tiết kiệm tiền, quả thực chưa ăn

qua thứ gì ngon lành, người tu hành bỏ ăn bỏ uống quá lâu cũng sẽ rối loạn.

Trong lúc đang ăn, có láng giềng ở dưới lầu cất tiếng gọi Hồ Vưu Lệ, cô ta lập

tức đi xuống.

Thừa dịp cô ta không có mặt tại đây, Nam Trúc áp sát vào bên tai Dữu Khánh,

hạ thấp giọng nói: “Tiền lãi của Bích Hải Thuyền Hành trong năm tới, và chi

phí phía bên Diệp Điểm Điểm, cần đến hai mươi triệu, đi đâu kiếm bây giờ?

Kiếm tiền không có dễ dàng, sẽ không có cái Kim Khư thứ hai để cho chúng ta

nhặt tiền. Ngươi đừng thấy căn nhà này nho nhỏ, tại Ảo Vọng có thể bán ra

được một khoản tiền lớn, cũng đủ để chi trả cho khoản tiền kia, vừa vặn đụng

được một người sẵn lòng nghe lời ngươi, ngươi suy nghĩ rõ ràng đi.”

Ở bên cạnh, Mục Ngạo Thiết chợt toát ra một câu, “Đệ tử bản môn, cho dù chết

đói, cũng không thể ăn cơm nhuyễn.”

Dữu Khánh nói với Nam Trúc: “Đừng ép ta thanh lý môn hộ.”

Nam Trúc buông tiếng thở dài, nhún vai, trong miệng thì thầm một câu, “Suy

nghĩ xem làm sao có khoản tiền đó chứ.” Dứt lời tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Không bao lâu sau, Hồ Vưu Lệ quay trở về, Nam Trúc hỏi một câu, “Chuyện gì

vậy?”

Hồ Vưu Lệ: “Giao tiền mua nước.”

Ảo Vọng là một nơi được xây dựng trên một khu vực bãi đá với diện tích rộng

lớn, không có hồ nước, cũng không có giếng nước, nói chung là không có nước

ngọt, nước dùng hàng ngày đều cần phải mua, và cũng không rẻ, việc buôn bán

này nằm độc quyền trong tay Thiên Lưu sơn.

Còn có một số nhiên liệu sưởi ấm, nấu nướng cũng là như thế.

Đương nhiên, Thiên Lưu sơn cũng không có bức ép mọi người mua, mọi người

cũng có thể mua sắm từ bên ngoài, vấn đề là chi phí rất lớn, không thể rẻ hơn

được sản xuất từ đại lục gần đây, mà đại lục gần đây nhất lại hoàn toàn nằm

dưới sự kiểm soát của Thiên Lưu sơn.

Cô ta vừa mới nói xong, Tiểu Hắc vừa mới rút khúc xương từ trong miệng ra

đột nhiên hét lớn: “A tỷ, bọn họ muốn bán nhà ngươi để lấy tiền.”

Hồ Vưu Lệ sửng sốt, nhìn về phía ba vị kia.

Sư huynh đệ ba người đang ăn đột nhiên giống như bị hóa đá, giữ nguyên cử chỉ

đang ăn, sau đó đều chậm rãi nhìn về phía tên phản bội Tiểu Hắc kia, ba người

mới ý thức được một vấn đề, tiểu tử này chưa hẳn đáng tin cậy, về sau nói

chuyện ngay tại trước mặt nó thì phải thật cẩn thận.

Then chốt là, đột nhiên bị bán đứng như thế, có chút bối rối.

“Đúng.” Mục Ngạo Thiết bỗng nhiên mở miệng, chỉ về phía Nam Trúc, “Hắn

nói muốn bán.”

Dữu Khánh cũng nói với Hồ Vưu Lệ: “Đúng vậy, không tin ngươi có thể hỏi

Tiểu Hắc xem có đúng hay không là do tên mập mạp chết tiệt này nói, hỏi Tiểu

Hắc xem có phải là hai chúng ta ngăn cản hay không.”