Bán Tiên

Chương 480: Cẩu Thám Hoa




Mặc dù, bởi vì cái chết của Văn Hầu khiến cho đầu mối truy tung bị cắt đứt,

nhưng Trấn Hải ty vẫn duy trì phong tỏa Ảo Vọng, chưa có giải tỏa.

Duy trì tình trạng phong tỏa như vậy, Trấn Hải ty phải gánh chịu rất nhiều áp

lực, ảnh hưởng đến công việc kinh doanh buôn bán của một số người, cũng ảnh

hưởng đến lợi ích của một số người, Chu Hiên tất nhiên cũn là gánh chịu nhiều

áp lực. Đối với rất nhiều người, lợi ích của bản thân sẽ quyết định cánh nhìn

đúng sai của mình, Trấn Hải ty xảy ra chuyện chính là bởi vì Chu Hiên ngươi

quản lý không tốt, ngươi lại đùa giỡn oai phong gì với chúng ta chứ?

Tuy nhiên, đã gặp phải chuyện như vậy, Chu Hiên cũng cần phải gánh chịu

những áp lực này, dù có chuyện đắc tội với người khác thì nhất định cũng phải

làm.

Tại trước khi tìm kiếm được đầy đủ hết những nhân viên không có mặt khi sự

việc xảy ra, Chu Hiên sẽ không dễ dàng dỡ bỏ phong tỏa Ảo Vọng, nếu không

thì không những sẽ gây bất lợi cho việc lùng bắt, mà còn sẽ khiến cho hung thủ

chạy thoát khỏi Ảo Vọng, chạy ra khỏi địa bàn của y thì sẽ không còn dễ dàng

để điều tra.

Bầu không khí khác thường tiếp tục bao trùm Ảo Vọng, nhưng đối với một số

người khác, lại là thở phào nhẹ nhõm.

Trên một cây đại thụ, Dữu Khánh và Liễu Phiêu Phiêu đứng ở trên cùng một cái

chạc cây, ẩn thân tại trong tán lá rậm rạp, cùng nhau quan sát tình hình xung

quanh.

“Có thể chắc chắn được người đã chết chưa? Có phải là cạm bẫy hay không?”

Bởi vì hiện tại Liễu Phiêu Phiêu quyết định trở về Trấn Hải ty, Dữu Khánh

không thể không đưa ra lời nghi vấn này.

Không phải không có khả năng đó là cạm bẫy, ai dám đảm bảo đối phương

không phải đang tương kế tựu kế chứ.

Liễu Phiêu Phiêu: “Hẳn là không phải, ta đã theo dõi sát sao thời gian bọn hắn

ra vào mương thoát nước ngầm, phát hiện thấy vấn đề rồi sau đó thương nghị

với nhau để đưa ra kế sách tương kế tựu kế thì cần phải có một chút thời gian

phản ứng. Hơn nữa, ta hiểu rõ bọn hắn, nếu thật sự muốn biểu diễn, ngươi tin

hay không bọn hắn sẽ không chỉ ngã xuống một người, mà sẽ là ngã xuống

nhiều người, nhìn từ phản ứng của bọn hắn, chắc hẳn không phải là đang diễn,

kế sách ngươi dùng độc giết đã có hiệu quả rồi.”

Thứ dùng để độc giết là do Dữu Khánh cầm tới, kẻ chân chính lợi dụng độc vật

để hạ độc thủ thì là Liễu Phiêu Phiêu, chính mùi vị của nàng ta là mồi nhử.

“Nếu ngươi đã chắc chắn như vậy, vậy thì hẳn là không có vấn đề nữa rồi.”

“Ừm, đúng rồi, làm sao ngươi lại nghĩ đến chiêu dùng khói độc này để giải

quyết hắn chứ?”

“Không có gì phải suy nghĩ, là bởi vì ngươi nói đối phương là đang dùng khứu

giác để truy tung ngươi, đó là ưu thế của đối phương, mà có đôi khi ưu điểm

cũng là nhược điểm, có thể bị nhằm vào.”

Lời Dữu Khánh nói rất nhẹ nhàng thoải mái, trên thực tế trong đầu hắn là lóe

lên những khuôn mặt quen thuộc tại trong đại trạch viện của Văn thị, về sau hắn

nghe nói Văn thị gặp phải thảm họa, lời kể về việc dùng khói độc để đầu độc

giết chết khiến hắn khắc sâu ấn tượng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm

cho hắn có thể nghĩ đến phương pháp này.

Đương nhiên, hắn cũng không biết khói độc dùng để giết người tại Văn thị là

thứ gì. Khi hắn tìm đến Thanh Nha thì cũng chỉ hỏi y có thể tìm được thứ nào

đó tương tự như vậy hay không.

Trên thực tế thứ mà hắn lấy được từ chỗ Thanh Nha không giống với thứ mà

Văn thị gặp phải tai họa, thứ mà hắn lấy được này không chỉ có thể dùng để hạ

độc giết người, mà còn cao cấp hơn cả thứ dùng để gây họa Văn thị, đó là nó có

thể dùng để hạ độc giết người có mục tiêu.

Liễu Phiêu Phiêu im lặng gật đầu, rồi lại trầm ngâm nói:

“Thanh Nha có thể tại trong thời gian ngắn như vậy giúp ngươi tìm được loại

độc vật này, càng chứng tỏ được sức mạnh của y tại Ảo Vọng không phải tầm

thường. Tại Ảo Vọng y quả thực cũng là một nhân vật, đừng thấy rằng y rất

khách khí đối với Trấn Hải ty mà xem thường, trên thực tế, chưa chắc y đã có

bao nhiêu e sợ. Y chắc chắn đã có giết qua người của Trấn Hải ty, hơn nữa còn

từng giết chết không chỉ một người, chỉ là không tìm được chứng cứ mà thôi.

Loại người này, ngươi làm sao thuyết phục được y làm chuyện đó giúp ngươi

vậy chứ? Nhất là thuyết phục được y trong một khoảng thời gian ngắn như thế.”

Nói đến Thanh Nha, trong mắt Dữu Khánh hiện lên nét thâm trầm, “Làm một

vụ giao dịch.”

Liễu Phiêu Phiêu hiếu kỳ, hỏi “Giao dịch gì vậy?”

“Một vụ giao dịch không đáng nhắc tới.” Hiện tại, Dữu Khánh không muốn

lãng phí thời gian của nàng ta trong những chuyện này, hỏi ngược lại: “Thanh

Nha có phải có một Can nương hay không?”

“Can nương?” Liễu Phiêu Phiêu sửng sốt, suy nghĩ một chút, “Không có đi, chí

ít ta chưa có nghe nói tới.”

Lần này đến phiên Dữu Khánh kinh ngạc, “Ngươi xác định chưa có nghe nói

tới?”

Liễu Phiêu Phiêu: “Hẳn là không có, loại người như y nếu tại Ảo Vọng có Can

nương nào đó, e rằng mọi người đều biết.”

Dữu Khánh lại hỏi: “Lão bản nương Cổ Thanh Chiếu của Kinh Hồng điện có

Can nương nào không?”

Liễu Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, “Không có nghe nói tới,

ngươi hỏi việc này làm gì?”

Nét mặt Dữu Khánh lộ ra vẻ nghi ngờ, thì thầm tự nói, “Vậy thì thật quái lạ.”

Liễu Phiêu Phiêu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Dữu Khánh trầm ngâm nói:

“Trong lúc vô ý ta phát hiện được, phía sau hai người bọn hắn dường như có

người đang nhằm vào ta, cả hai người dường như đều gọi là ‘Can nương’.”

“Còn có loại chuyện này sao?” Liễu Phiêu Phiêu hơi kinh nghi, suy tư một hồi,

nói:

“Phía sau hai người bọn hắn… Nói như thế nào a, có thể lăn lộn tại Ảo Vọng

đến tình trạng này, cho dù không có núi dựa tại bên phía Thiên Lưu sơn thì cùng

Thiên Lưu sơn khẳng định cũng có quan hệ chặt chẽ. ‘Lương gia’ Ảo Vọng

không biết ngươi từng nghe nói qua hay chưa?”

“Lương gia được xưng là nhà giàu nhất Ảo Vọng kia sao?”

“Đúng. ‘Lương gia’ đó là làm việc thay cho Đại thánh, xem như là một trong số

không nhiều kẻ có bối cảnh Thiên Lưu sơn như không phải là Yêu tu. Dù sao,

có không ít việc ở bên ngoài rất không thuận lợi cho Yêu tu tham dự. Tại Ảo

Vọng, về cơ bản không ai dám động tới ‘Lương gia’, ngay cả là phía bên Thiên

Lưu sơn, mấy vị động chủ e rằng cũng phải cho ‘Lương gia’ mấy phần mặt mũi.

Nghe đồn ông chủ lớn phía sau Kinh Hồng điện chính là ‘Lương gia’, lão bản

nương Cổ Thanh Chiếu này hình như cũng chỉ chiếm một chút cổ phần nho nhỏ

mà thôi.

Cổ Thanh Chiếu có thể nói là dựa vào ‘Lương gia’ làm hậu thuẫn để làm giàu.

Thanh Nha thì dựa vào một cây đao để tạo nên danh tiếng tại Ảo Vọng, rồi sau

đó mới câu kết cùng với Cổ Thanh Chiếu, xem như là gián tiếp có một tầng

quan hệ với ‘Lương gia’. Phía sau hai người này, nếu như muốn nói có kẻ nào

đó, hẳn phải chính là ‘Lương gia’. Can nương gì gì đó thì thật sự chưa từng

nghe nói tới.”

“Chẳng lẽ là ta đoán sai rồi sao?” Dữu Khánh lẩm bẩm thì thầm một câu, ngay

sau đó lại nói: “Sau khi trở về, nếu không có việc gì, có cơ hội giúp ta quan tâm

nhiều một chút việc này.”

“Ừ.” Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, tiếp đó lại hỏi ra một vấn đề mà trong lòng luôn

luôn muốn biết, “Trên đời này, ngoại trừ Đại thánh ra, đều phải mượn nhờ năng

lực nghe biển của Giao nhân trong Hải tộc mới có thể rời khỏi Minh Hải, lúc

trước ngươi nói ngươi có biện pháp, là bên phía Minh tự hỗ trợ sao?”

Dữu Khánh lắc đầu, “Việc này ta tạm thời không có cách nào nói cho ngươi

biết, ngươi cũng không nên hỏi.”

Liễu Phiêu Phiêu đành phải thôi.

Nào ngờ ngay sau đó Dữu Khánh chợt di một tiếng, dường như mới nhận thức

được gì đó, hỏi: “Đại thánh có thể không cần mượn nhờ Giao nhân Hải tộc chỉ

dẫn để ra vào Minh Hải sao?”

Sở dĩ kinh ngạc, là bởi vì hắn có thể nhìn trộm được sự huyền bí của Minh Hải

đại trận, biết được sự huyền diệu của trận pháp mà tiên gia lưu lại, nếu không có

Giao nhân chỉ dẫn, trên cơ bản là không có khả năng có cách nào vượt qua

Minh Hải, trừ phi là có người có thuật pháp tương tự như hắn.

Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi không biết sao? Năm đó vị Đại thánh kia sở dĩ có thể

dẫn người công phá Minh Hải tiên phủ, chính là bởi vì hắn nắm giữ được

phương pháp ra vào Minh Hải, và Yêu tộc Đại thánh sở dĩ có thể chiếm cứ lấy

Minh Hải tiên phủ làm sào huyệt, chính là bởi vì những cao thủ khác không biết

cách ra vào, không có cách nào tranh đoạt cùng hắn, cho dù liên hợp với Hải tộc

chiếm được rồi, chỉ sợ cũng phải nhìn sắc mặt Hải tộc, một khi Hải tộc trở mặt,

vậy thì sẽ bị vây ở bên trong không ra được.

Chỉ có Yêu tộc Đại thánh có thể chiếm cứ nơi đây, mà không cần phải nhìn sắc

mặt Hải tộc, cũng có thể ước thúc Hải tộc dốc sức làm việc, mới có thể kết quả

phồn hoa trước mắt. Về sau, các đời Đại thánh thu được truyền thừa, đều có thể

tự mình ra vào Minh Hải.”

Nghe được lời ấy, xem như đã có thêm kiến thức, Dữu Khánh im lặng gật đầu,

nhưng trong lòng vẫn âm thầm thấy kinh ngạc, vô cùng tò mò với việc Yêu tộc

Đại thánh làm sao có thể thoải mái ra vào, nhưng hắn đánh giá đời này của

mình chưa chắc đã có thể gặp được nhân vật cấp bậc như thế, càng không cần

phải nói đến việc đi nhìn trộm bí mật của người ta.

Phía xa xa đột nhiên xuất hiện một tràng âm thanh ầm ĩ, một đám người tụ tập

với nhau, không biết đang làm gì.

Liễu Phiêu Phiêu nhìn nhìn, nói ra: “Không còn gì nữa, ta trở về Trấn Hải ty

đây.”

“Ảo Vọng gây ra động tĩnh lớn như vậy, bây giờ ngươi mới hiện thân, khi trở về

phải giải thích thế nào?”

“Chỉ cần không có chứng cứ chứng minh là ta, ta tự có biện pháp ứng đối.”

“Cẩn thận một chút, sau khi trở về tận lực không nên tiếp tục liên hệ với ta nữa.

Nếu không bị gì, hãy đặt một chậu hoa tại cửa sổ đó.”

“Ừ, ta đi đây.”

Ném lại lời nói xong, Liễu Phiêu Phiêu từ trên thân cây trượt xuống, nhanh

chóng rời xa, sau đó vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn người ẩn

giấu trên thân cây, trong mắt hiện lên thần sắc khó giải thích, nơi khóe miệng

cũng hiện lên ý cười.

Cho dù đêm tối nay là một đêm kinh tâm động phách đối với nàng ta, nhưng khi

quay đầu lại sải bước đi tới trước, ánh mắt nàng ta lại càng ngày càng trầm ổn,

bởi vì vào lúc này trong lòng nàng ta vô cùng an bình, từ trên người Dữu Khánh

nàng ta có được một loại cảm giác an toàn.

Tên kia để ria mép thật sự nhìn rất hèn mọn rất khó coi, nhưng ít nhất cũng là

một bằng hữu chân chính đáng giá yên tâm giao phó phía sau lưng mình, cho

nên khóe miệng nàng ta lộ ra nét tươi cười khó kìm lại được…

Tối nay, Kinh Hồng điện đặc biệt quạnh quẽ, những khách tới đây quả thực

cũng là bị động tĩnh không hiểu ra sao ở bên ngoài làm cho náo loạn không còn

tâm trạng để chơi đùa nữa, lo lắng bị cuốn vào sự việc nên đều đi rồi.

Ngồi ở trong đình các, Cổ Thanh Chiếu bồi Thanh Nha, bà ta cũng không còn

tâm tư đi tiếp đãi những khách nhân còn lại, đã bị một số tin tức không tốt làm

cho kinh hãi.

Thanh Nha loanh quanh đi tới đi lui, nét mặt căng thẳng chậm rãi bóc đậu

phộng ăn, dường như vĩnh viễn ăn không ngán.

Phía đầu kia con đường ngoài đình chỉ cần hơi có bóng người dao động, hai

người lập tức nhìn tới.

Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được người muốn đợi, bóng dáng

Bàng Thành Khâu xuất hiện, vội vã đi đến trong đình các, bẩm báo: “Thanh gia,

kẻ được đưa về Trấn Hải ty với sắc mặt tím tái kia, quả thực là bị trúng độc, hơn

nữa còn đã trúng độc chết rồi.

Kẻ bị trúng độc kia không phải người nào khác, chính là cao thủ truy tung hàng

đầu của Thiên Lưu sơn, Văn Hầu, năng lực khứu giác không phải trò đùa, là

được Chu Hiên âm thầm mời tới hỗ trợ điều tra nội gian, kết quả tại nơi xảy ra

sự việc lại bị người bố trí thủ đoạn dùng độc giết. Người được Trấn Hải ty phái

đến hiện trường điều tra sự việc đã căn cứ vào dấu vết còn lại tra ra được manh

mối, xác nhận độc mà Văn Hầu trúng phải chính là ‘Bạch La sa’.”

Nghe được lời ấy, đậu phộng trong tay Thanh Nha lại bị bàn tay y nắm chặt bóp

nát thành đống vụn, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm, trong miệng bật ra lời thô

tục, “Mẹ nó, sợ cái gì tới cái đó, thật đúng là tên cẩu Thám Hoa kia!”

Cổ Thanh Chiếu đứng dậy đi tới đây, kinh nghi bất định hỏi: “Nội gian của Trấn

Hải ty thật sự có liên quan tới hắn sao?”

Thanh Nha cười nhạt, “Ngươi không phải đã thấy hắn rất khẩn trương sao? Hắn

vừa lấy được ‘Bạch La sa’ không bao lâu sau, liền có người trúng độc ‘Bạch La

sa’, còn có việc trùng hợp đúng lúc như vậy sao? Vấn đề cũng nằm tại điểm

này, vừa mới lấy được đồ vật liền khẩn cấp đem đi sử dụng, còn không chờ cho

qua đêm liền hạ độc thủ, thật đúng là không chút nào tránh né kiêng kị gì lão tử.

Hắn làm vậy là sợ ta không biết chuyện do hắn làm ra hay sao?”

Cổ Thanh Chiếu trầm ngâm, “Là ai bên trong Trấn Hải ty đang móc nối với hắn

chứ?”

Hiện tại Thanh Nha không phải quan tâm tới việc này, đi lui đi tới mấy bước,

sau đó xoay người lại nói với Bàng Thành Khâu: “Lúc trước Trấn Hải ty khẳng

định đã nhận ra tên cẩu Thám Hoa kia có liên hệ với nội gian, cho nên mới mời

cao thủ truy tung từ Thiên Lưu sơn tới truy tìm, mà ngay tại thời điểm này, tên

cẩu Thám Hoa kia lại nghênh ngang đi tới Kinh Hồng điện gặp ta, quỷ mới biết

rõ có bao nhiêu đôi mắt theo dõi hắn nhìn thấy được.

Trấn Hải ty khẳng định sẽ điều tra tất cả tình huống có liên quan tới ‘Bạch La

sa’ ở Ảo Vọng, các phương thế lực đoán chừng cũng sẽ lưu ý thăm dò, ngươi

tiếp tục xem xét lại cẩn thận toàn bộ quá trình lấy thứ đó vào tay, phải đem toàn

bộ dấu vết xóa đi sạch sẽ, không thể có bất kỳ sơ hở nào.”

Giống như Liễu Phiêu Phiêu đã nói, y chưa chắc đã sợ Trấn Hải ty, nhưng nếu

là để rơi chứng cứ vào trong tay Trấn Hải ty, lẽ nào Trấn Hải ty còn không dám

trừng trị y sao?

“Vâng.” Bàng Thành Khâu đáp, rồi bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Thanh

gia, vì sao lại gọi vị kia là cẩu Thám Hoa?”