Đâu biết rằng, Dữu Khánh cũng là bởi vì không còn cách nào khác.
Nếu là bình thường, Dữu Khánh nào dám dương oai tại trước mặt nhân vật như
Thanh Nha, lại còn là một mình một người chạy đến dương oai trên địa bàn của
người ta, ngay cả một chút chỗ dựa cũng không có.
Thực sự là không còn cách nào nữa rồi, đã bị ép buộc đến tình trạng gần như bỏ
mạng nơi xa, nếu chuyến đi đến Kinh Hồng điện này của hắn không thể thành
công thì sau này hắn có thể sống được bao lâu thực sự cần dựa vào vận may, vì
vậy hắn không đếm xỉa gì nữa rồi.
Lập tức, song phương liền đối chọi gay gắt, bầu không khí nghiêm trọng.
Nhưng rồi, một thoáng sau đó, Thanh Nha chợt bật cười, vung tay vứt đi đống
đậu phộng vỡ vụn trong tay, cười nói với Cổ Thanh Chiếu: “Thường nghe nói
Thám Hoa lang là thiên hạ đệ nhất tài tử, hôm nay thử một lần, năng lực ứng
biến quả nhiên là bất phàm, Thanh mỗ xem như đã lĩnh giáo.”
Đối với sự thay đổi đột ngột của y, Cổ Thanh Chiếu ngầm hiểu tất cả, bình thản
cười nhẹ, cũng lập tức tiếp lời, “Điều này còn cần phải nói sao, đọc nhiều sách
như vậy không phải bỏ không.”
Bầu không khí xung đột như sắp xảy ra va chạm dưới lời trêu chọc của hai
người bỗng nhiên thay đổi trạng thái, biến thành một trò vui đùa.
Trọng điểm là sự chuyển biến này rất tự nhiên.
Cho dù là Dữu Khánh cũng bị phản ứng của hai người làm cho ngây ngẩn, sau
đó cũng ngầm hiểu được, liền bỏ đi vẻ mặt nóng giận.
Thanh Nha lại nói: “Dâng trà lên lại cho Thám Hoa lang.”
Cổ Thanh Chiếu xoay người muốn đi kêu gọi người đến, Dữu Khánh nhưng
không có thời gian để dây dưa kéo dài nữa, nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Lão bản
nương, thôi khỏi nước trà nữa đi, không cần khách sáo như vậy.”
Cổ Thanh Chiếu thấy thế đành thôi.
Thanh Nha lại đưa tay ra hiệu cho Dữu Khánh, khách và chủ cùng nhau ngồi
xuống trở lại.
Lúc này, Thanh Nha cũng không còn làm ra vẻ ta đây nữa, vẻ mặt ôn hòa hỏi:
“Thám Hoa lang, chúng ta đừng tiếp tục vòng vo nữa, vòng đi vòng lại dễ dàng
sinh ra hiểu lầm, có chuyện gì muốn nói không ngại nói thẳng ra đi, rốt cuộc là
muốn ta hỗ trợ làm gì?”
Dữu Khánh lại đứng dậy, rõ ràng là muốn tránh khỏi bên thứ ba nghe thấy, chủ
động tiến đến bên tai Thanh Nha, trong phản ứng cảnh giác của Thanh Nha, hắn
nhỏ giọng thì thầm.
Cổ Thanh Chiếu rất thức thời, lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh lan can dưới
mái hiên, đứng thưởng thức ánh trăng bên ngoài.
Thì thầm mấy câu xong, Dữu Khánh rất nhanh lui về chỗ, ngồi xuống.
Thanh Nha thì nhíu mày, “Ngươi muốn thức đó để làm gì?”
Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tại trong Ảo Vọng này, Thanh gia
có thể lấy tới không?”
Thanh Nha: “Trên thế gian này, nếu như luận tại nơi nào có đầy đủ mọi thứ hết,
e rằng chỉ có Ảo Vọng, U Giác Phụ cũng không thể so sánh được.”
Vừa nghe được lời này, Dữu Khánh tự nhiên liền hiểu được ý của đối phương,
Ảo Vọng có thứ mà hắn cần, đối phương cũng có thể lấy được, hỏi tiếp: “Trong
vòng nửa canh giờ có thể cầm tới không?”
Thanh Nha hỏi ngược lại: “Đó là thứ để giết người, là không thể tùy tiện đưa
cho người khác. Ngươi không nghĩ rằng, ngươi nên giải thích mục đích sử dụng
nó cho ta biết sao?”
Dữu Khánh: “Thanh gia cũng đã nói đó là thứ để giết người, ngươi sẽ tin lời
giải thích của ta sao?”
Thanh Nha trầm mặc, hiển nhiên đang cân nhắc.
Thứ dùng để giết người? Cổ Thanh Chiếu muốn không nghe được cũng khó,
nhưng vẫn phải làm bộ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, giống như không có
nghe được.
Sau đó, Thanh Nha nói: “Mục đích sử dụng không thỏa đáng, nếu xảy ra chuyện
sẽ liên lụy đến ta.”
Dữu Khánh: “Nếu thật sự xảy ra chuyện, ta là kẻ xông pha phía trước nhất định
phải gánh chịu hậu quả đầu tiên, ta sẽ không lấy sự an toàn của mình ra làm trò
đùa.”
Thanh Nha không nói gì nữa, đứng dậy, ra hiệu cho Dữu Khánh chờ một chút, y
thì cất bước, đạp đôi guốc gỗ lạch cạch đi ra ngoài, đi đến bên ngoài phất tay
vẫy gọi thủ hạ tâm phúc Bàng Thành Khâu tới đây, sau đó thì thầm dặn dò một
phen.
Sau khi Bàng Thành Khâu đã hiểu rõ, rời đi, Thanh Nha cũng vừa bóc đậu
phộng ăn vừa chậm rãi đi trở về, ngồi xuống xong y lại báo cho Dữu Khánh một
câu, “Trong vòng nửa canh giờ, ngươi sẽ nhìn thấy đồ vật.”
Dữu Khánh trong lòng mừng thầm, miệng liên tục tâng bốc, “Thanh gia không
hổ là Thanh gia, loại vật này cũng chỉ cần nói ra là có thể cầm tới được, xem ra
ta thực sự đã không tìm sai người, Dữu mỗ thực sự là hận được gặp mặt muộn
a…”
Nghe được vị thiên hạ đệ nhất tài tử này nói lời tâng bốc mình, Thanh Nha đang
bóc đậu phộng ăn cũng không tránh khỏi nở nụ cười, phát hiện thấy người tâng
bốc không tầm thường thì cảm giác cũng có khác, cảm thấy rất không tệ.
Sau đó Cổ Thanh Chiếu cũng tham gia trò chuyện với hai người, ba người vừa
nói chuyện phiếm vừa chờ đợi.
Khoảng nửa giờ sau, Bàng Thành Khâu quay trở lại, và mang về một cái hồ lô
kim loại lớn cỡ ngón tay cái, đặt ở trước mặt Thanh Nha.
Thanh Nha hỏi: “Không xảy ra chuyện gì đi?”
Bàng Thành Khâu: “Không có gì.”
Ánh mắt Cổ Thanh Chiếu nhìn chằm chằm vào đồ vật vừa được mang đến kia,
tựa như muốn nhìn thấu vào đó.
Thanh Nha thuận tay cầm tiểu hồ lô giao cho Dữu Khánh, đồng thời hỏi Bàng
Thành Khâu: “Đã trả tiền hay chưa?”
Bàng Thành Khâu trả lời: “Thứ này mà không trả tiền thì không thể nào nói nổi.
Đã nói là hai nghìn vạn, tuy nhiên vẫn chưa có trả tiền.”
Vừa nghe nhắc đến tiền, còn có cả giá cả, mới cầm hồ lô vào trong tay, Dữu
Khánh tức thì có phần không được tự nhiên, tận lực làm bộ như không có
chuyện gì xảy ra, nhìn nhìn đồ vật trong tay.
Thanh Nha quay đầu lại hỏi hắn, “Dữu huynh đệ cảm thấy giá cả này có thích
hợp không? Nếu là cảm thấy quá đắt, có thể trả lại.”
Dữu Khánh nói: “Thanh gia có kinh nghiệm giang hồ hơn ta nhiều, ta nghe lời
ngươi, ngươi nói thích hợp thì thích hợp.”
Thanh Nha: “Ta nghe nói trong túi ngươi có phần eo hẹp, không biết là thật hay
giả?”
Dữu Khánh trong lòng rất bất đắc dĩ, chuyện mình không có tiền tại sao ngay cả
nơi đây cũng biết được? Về việc này hắn thật sự không tiện mạnh miệng, “Quả
thực tương đối eo hẹp, có thể thương lượng một chút hay không, trước tiên
thiếu nợ cái đã?”
Hôm nay cho dù có đắt đến mấy, hắn cũng phải trước tiên nghĩ biện pháp cầm
vào tay rồi nói tiếp, huống hồ hắn hoàn toàn không có dự định trả khoản tiền
này.
Thanh Nha: “Như vậy thì, ta tạm thời ứng tiền ra trả trước giúp ngươi. Ngươi
viết tờ giấy thiếu nợ cho ta, việc này không quá đáng đi?”
Dữu Khánh: “Hôm nay trong túi eo hẹp, khiến cho Thanh gia cùng lão bản
nương chê cười, được, nghe lời Thanh gia.”
Cổ Thanh Chiếu thật sự không có khinh thường hắn, nâng quạt tròn lên che
miệng mỉm cười.
Thanh Nha lập tức bảo Bàng Thành Khâu kiếm giấy và bút mực tới, ngay tại
chỗ nhìn Dữu Khánh viết xuống một tờ biên nhận thiếu nợ hai nghìn vạn. Chữ
viết quả thực rất đẹp.
Sau đó, Thanh Nha cầm lấy biên nhận, Dữu Khánh cầm lấy đồ vật cảm tạ lần
nữa, rồi cất bước rời đi, Bàng Thành Khâu đi tiễn khách.
Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu đứng ở dưới đèn nhìn theo.
Nhìn thấy Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầu lại vẫy tay, Cổ Thanh Chiếu cũng
thỉnh thoảng vung vẩy quạt tròn.
Thanh Nha thì lẩm bẩm: “Thật sự không rõ vì sao Can nương cứ phải muốn âm
thầm đùa hắn.” Ngụ ý là, rõ ràng có thể trực tiếp đùa chết.
Chợt thấy Dữu Khánh đang quay đầu lại khách khí chào rồi đột nhiên dừng lại
nhìn chằm chằm vào mình, y cũng giơ tay lên, vẫy tay ra dáng tiễn biệt như Cổ
Thanh Chiếu.
Cổ Thanh Chiếu trên mặt tươi cười rạng rỡ tiễn khách, miệng thì nhàn nhạt trả
lời cho Thanh Nha, “Can nương không chịu nói, chúng ta cũng không tiện hỏi
nhiều.”
Lần nữa xoay người lại đi tới trước, nét tươi cười trên mặt Dữu Khánh đột nhiên
tan biến, trong đầu vẫn còn nhớ rõ động tác môi của Thanh Nha và Cổ Thanh
Chiếu, hắn không có tiếp tục quay đầu lại khách khí nữa, khóe miệng hơi nhếch
lên một đường đi tới trước.
Thấy khách nhân đã biến mất không còn thấy nữa, Cổ Thanh Chiếu đột nhiên
xuất thủ, đưa tay chụp lấy biên nhận mượn nợ trong tay Thanh Nha, cầm vào
trong tay mình, mở ra xem kỹ, càng xem hai mắt càng tỏa sáng, sau cùng nhịn
không được chậc chậc nói: “Chữ viết thật đẹp, chỉ dựa vào tay nghể viết chữ
này liền biết tại dưới danh tiếng không có hư sĩ, không hổ là thiên hạ đệ nhất tài
tử.”
Dứt lời liền cầm lấy biên nhận thiếu nợ gập lại gọn gàng cất vào trong tay áo
mình, “Ta sẽ giữ gìn giùm ngươi tờ biên nhận thiếu nợ này.”
Thanh Nha liếc nhìn, “Chữ của hắn có giá trị chút tiền, nhưng còn không đến
mức đáng giá hai nghìn vạn, trừ phi hắn đã chết…” Dứt lời liền hơi khựng lại,
đại khái biết rõ ý của nữ nhân này, bên này không phải chính là đang muốn hại
chết vị Thám Hoa lang kia sao.
Cổ Thanh Chiếu cất tờ biên nhận thiếu nợ xong đương nhiên không quên hỏi:
“Hắn nhờ ngươi tìm thứ gì vậy, đắt như thế sao?”
“Bạch La Sa.”
“Cái gì? Ngươi vậy mà lại kiếm giúp hắn thứ này? Ngươi không sợ sẽ xảy ra
chuyện sao?”
“Cũng đã hất tung bàn ngay trước mặt ta rồi, đã không đếm xỉa đến việc trở mặt
với ta rồi, ta không giúp hắn thì làm sao bây giờ, cũng hành động theo cảm tính
giống như hắn sao? Ngươi thật sự muốn lại dẫn U Sai tới hay sao?”
“Vấn đề là thứ này không phải dùng để làm chuyện tốt, sẽ xảy ra chuyện, rơi
vào trên tay hắn mà xảy ra chuyện gì thì sẽ liên lụy đến ngươi.”
“Không sợ xảy ra chuyện, chỉ sợ không có chuyện gì xảy ra, xảy ra chuyện chưa
chắc là chuyện xấu.”
“Ngươi có ý gì?”
“Nếu xảy ra chuyện, hắn liền sẽ không tiếp tục cắn chặt lấy chuyện bắt cóc nữa.
Đã lợi dụng U Nhai để vơ vét đồ từ chỗ ta, ngươi cảm thấy hắn còn dám chạy
đến U Nhai để vạch trần ta sao? Chỉ cần sự việc không xảy ra ở bên ngoài, nhất
là dính tới U Nhai, xảy ra chuyện gì tại bên trong Ảo Vọng, chúng ta đều dễ dàn
xếp ứng đối.”
Cổ Thanh Chiếu bừng tỉnh đại ngộ, lại lấy ra tờ giấy thiếu nợ kia, nhìn xem rồi
nói, “Nói cách khác, nếu như hắn không trả tiền, chúng ta cũng không dám lộ ra
chuyện hắn vay tiền.”
“Quỷ mới biết rõ hắn có trả hay không. Vị Thám Hoa lang này rất thông minh,
ngươi không có thấy ngay từ đầu khi hắn vừa chạy tới thì nói muốn làm giao
dịch với ta sao? Đây là giao dịch, hoặc có thể nói là đe dọa tống tiền. Chúng ta
phải chịu thiệt. Mẹ nó, ta còn chưa có trừng trị hắn, trái lại hắn đã quậy tới trước
cửa rồi.”
Bên trong mương nước dưới lòng đất, một đội nhân thủ lần lượt từ lối vào nhảy
xuống, Văn Hầu mũi to vẫn là dẫn đầu đi trước, mũi mấp máy ngửi ngửi.
Khi đi tới một nơi ngã rẽ, sau khi rẽ vào, tại dưới sự chiếu sáng của nhân thủ đi
kèm hai bên cảnh giác, đám người nhìn thấy có khói mù nhàn nhạt lơ lửng.
Nhìn thấy khói mù không biết rõ là gì, nhân viên đi theo vô ý thức đều nâng cao
cảnh giác, nhấc tay áo che lại hơi thở, hoặc thi pháp ngừng hô hấp, chỉ có một
mình Văn Hầu mũi to là tiếp tục không ngừng tìm tòi.
Sau khi đi được một khoảng cách, một nhóm phát hiện thấy trên mặt đất có một
đống tro tàn, lửa đã tắt, khói mù hẳn là bốc lên từ nơi này.
Văn Hầu mới vừa cất bước vượt qua đống tro tàn, thân hình bỗng nhiên run rẩy,
giống như là đứng không vững, cũng may phía sau có người nhanh chóng đỡ
lấy gã ta.
Có người kinh ngạc hỏi: “Hầu gia, ngài sao vậy?”
Sắc mặt Văn Hầu đã trở nên rất khó nhìn, hai tay bóp lấy cổ mình, nỗ lực cất ra
âm thanh, “Lui, là khói độc!”
Mọi người giật nảy mình, nhanh chóng khiêng gã ta rời khỏi.
Rất nhanh, một đám người từ trong mương thoát nước ngầm chui ra tại một
miệng cống ở gần đó, khiêng một người lao đi vùn vụt như điên, nhanh chóng
tiến về phía Trấn Hải ty, sau khi tiến vào quảng trường phồn hoa, liền trực tiếp
bay vọt tại trên mái nhà cửa, điên cuồng chạy tới.
Động tĩnh như thế khiến cho người qua lại trên đường phố dồn dập dừng chân
ngước nhìn, dồn dập thảo luận.
Khi Văn Hầu mũi to được đưa về tới nơi, bên trong Trấn Hải ty cũng trở nên rối
loạn.
Chưởng lệnh Chu Hiên và cả hai vị Tả Hữu sứ khẩn cấp chạy tới trong tiền
thính, từng người chồm hổm trên mặt đất xem xét cứu chữa cho Văn Hầu, cuối
cùng từng người chậm rãi buông lỏng tay ra, thần sắc tất cả đều nghiêm trọng,
vẻ mặt Chu Hiên vô cùng âm trầm.
Văn Hầu mũi to nằm trên mặt đất không chút động đậy, sắc mặt tím tái, thất
khiếu đều có máu chảy ra, khi mới đưa đến thì còn có thể thở dốc, lúc này đã là
chết không nhắm mắt.
Sau khi tên đầu lĩnh nhân viên đi theo kể lại sự việc đã xảy ra thì người biết tình
hình vừa nghe liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì, có người có ý đồ ngăn cản
Văn Hầu tiếp tục tra xét, nên đã thiết kế ra trận ám sát nhằm vào Văn Hầu này.
Chu Hiên trong miệng nặn ra một tiếng gầm giận dữ, “Ngông cuồng!”
Rất nhanh, lại có một đội nhân thủ khẩn cấp chạy tới vị trí cạm bẫy, tiến hành
điều tra kỹ lưỡng hiện trường.
Trở lại trên thiên thai của Trấn Hải ty, Chu Hiên nhìn ra Ảo Vọng đèn đuốc rực
rỡ ở xa xa, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nói ra, “Tất cả
nhân viên không có mặt khi sự việc xảy ra đều phải tìm về, không cho phép bỏ
sót bất kỳ một kẻ nào!”