Bán Tiên

Chương 478: Nghiện tố cáo




Người hầu nam trả lời theo bổn phận: “Chỉ một người, chỉ có mình hắn, không

có người nào khác.”

Bàng Thành Khâu nghẹn lời, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Thanh Nha.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh đàn ca ngân nga thỉnh thoảng

truyền tới trong vườn.

Vô luận là Thanh Nha hay là Bàng Thành Khâu đều sinh ra nghi vấn, ngoại trừ

lúc trước thiết lập bố cục hại người, bọn hắn và Dữu Khánh đúng là chưa từng

có chính diện tiếp xúc với nhau, nếu không phải là vì chuyện trời ơi lúc lúc đó

thì còn có thể là vì chuyện gì? Nếu là bởi vì chuyện lúc trước, chỉ một mình

chạy tới là có ý gì, tài cao mật lớn hay sao?

“Theo lời truyền, tu vi của tên gia hỏa này hình như cũng không có gì đặc biệt,

trong quãng thời gian ngắn cũng không có khả năng đạt tới đỉnh cao a.” Thanh

Nha cất tiếng lẩm bẩm một câu.

Sau một lúc suy nghĩ như vậy, ngay cả Bàng Thành Khâu cũng cảm thấy khác

thường, thử hỏi: “Thanh gia, hay là đừng có gặp hắn làm gì?”

Thanh Nha cũng có phần không muốn gặp, y đã nhìn thấy tận mắt Vương Vấn

Thiên bị hại thảm cỡ nào, bây giờ, một cái Già La Sơn to như vậy cũng bị bức

vào tình cảnh cận kề nguy hiểm, lúc này Dữu Khánh lại chạy tới đây gặp y,

trong vô thức lòng y hình thành nên tâm lý phòng thủ, trước khi chưa làm rõ

được ý đồ của đối phương, phải duy trì khoảng cách với đối phương, tránh bị

người ta dắt mũi đi.

Nhưng mà bị thủ hạ hỏi một câu như thế, nếu không gặp sẽ thực sự cho rằng

chính đang sợ hãi.

Đương nhiên, quan trọng hơn là y quả thực cũng hiếu kỳ, muốn nhìn xem đối

phương một mình chạy tới đây tìm mình là muốn làm gì, răng rắc bóp vỡ một

củ đậu phộng, “Mời vào đi!”

Dứt lời, vứt hạt đậu phộng lên, ngẩng đầu há miệng đón lấy, rất tiêu sái!

Bàng Thành Khâu phất tay ra hiệu cho nam phó, người sau lập tức vâng dạ chạy

đi.

Không bao lâu sau, khách nhân còn chưa có tới, trái lại Cổ Thanh Chiếu nghe

được thông tin thì xách váy bước nhanh tới đây trước rồi, trên người còn toát ra

mùi rượu.

Bà ta cũng không còn cách nào, gặp phải quý khách, bao giờ cũng phải nâng

chén rượu cung kính mời một chút.

Bàng Thành Khâu hơi khom người chào, sau đó lui ra phía sau nhường chỗ.

Cổ Thanh Chiếu chỉ hơi chút gật đầu chào lại, tiếp đó hỏi Thanh Nha, “Tên để

ria mép kia tới tìm ngươi à?”

Thanh Nha ừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Trấn Hải ty phong tỏa Ảo Vọng, khắp

nơi ồn ào huyên náo, khách nhân phía bên ngươi có biết tình hình hay để lộ chút

tin tức gì hay không vậy?”

Cổ Thanh Chiếu: “Đừng hỏi nữa, cũng không rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì,

đều đang hỏi thăm lẫn nhau, mỗi người đều không yên lòng, làm cho chỗ của ta

mất đi không ít khách, đoán chừng cũng là muốn làm rõ ràng xem đã xảy ra

chuyện gì, nếu không thì cũng không có lòng dạ nào tiếp tục vui chơi.”

Thanh Nha đăm chiêu, “Nếu không phải có phía bên Thiên Lưu sơn cho phép,

làm ảnh hưởng đến những đại nhân vật kia làm ăn buôn bán, chỉ sợ Chu Hiên

cũng không dám phong tỏa lâu dài.”

Cổ Thanh Chiếu: “Ngươi hỏi việc này là có ý gì? Tên để ria mép kia tới đây tìm

ngươi có liên quan với việc này hay sao?”

Thanh Nha suy nghĩ rồi nói ra: “Hẳn là không có liên quan, mới nhận được tin

tức, Trấn Hải ty rút hết tất cả nhân viên giám thị hắn về rồi, nếu là có liên quan

đến hắn thì sẽ không rút về.”

Cổ Thanh Chiếu nghi ngờ hỏi: “Vậy thì hắn tới tìm ngươi làm gì, chẳng lẽ là

bởi vì chuyện lúc trước mà tới tìm ngươi tính sổ hay sao?”

Thanh Nha: “Ta cũng muốn biết rõ hắn muốn làm gì, mẹ nó, một mình chạy tới

đây…” Nói còn chưa dứt lời liền phải dừng lại, chỉ vì khách nhân đã tới rồi.

Nam phó dẫn theo Dữu Khánh đang hết nhìn đông tới nhìn tây đi tới đây, Cổ

Thanh Chiếu lập tức ra hiệu cho tùy tùng đi chuẩn bị nước trà.

Rất nhanh, hai bên khách và chủ liền gặp mặt nhau trong đình các. Dữu Khánh

không chút hoang mang chắp tay hành lễ, “Thanh gia, lão bản nương, Dữu

Khánh xin chào.”

Thanh Nha chắp tay đáp lễ, khách sáo một chút.

Cổ Thanh Chiếu thì nhún người khom mình chào đáp lễ, hành động cử chỉ vô

cùng đúng mực, phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, làm cho Thanh Nha đứng ở một bên

cũng phải liếc mắt, rất ít khi nhìn thấy nữ nhân này nghiêm chỉnh như thế.

Nói thật, Cổ Thanh Chiếu có phần xấu hổ lúng túng, lúc trước thực sự giống

như một kẻ đàn bà đanh đá chua ngoa, càn quấy quậy lên một chậu nước bẩn

muốn kiên quyết giội lên thân người ta, suy nghĩ lại rất xấu hổ.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu là một người bình thường khác, bà ta dù có làm

như vậy cũng sẽ không cảm thấy bối rối, nhưng vị trước mắt này thế nhưng là

thiên hạ đệ nhất tài tử, bà ta liền có cảm giác đã khiến người ta cười nhạo, cảm

nhận được sự xấu hổ đã lâu rồi không có, có nhục với sự nhã nhặn!

“Ngồi đi.” Thanh Nha nhấc tay ra hiệu, y vẫn thể hiện ra dáng vẻ thoải mái tùy

ý, trong tay còn đang bóc đậu phộng, cũng vẫn tiếp tục tùy tiện ném loạn vỏ đậu

phộng ra khắp nơi.

Dữu Khánh cảm tạ, khi đi tới, dưới chân vang lên âm thanh vỏ đậu phộng bị

đạp vỡ lốp bốp.

Sau khi khách và chủ ngồi xuống, nước trà cũng được đem tới, Kinh Hồng điện

không thiếu nhất chính là nước trà.

Trong mùi thơm của trà lan tỏa ra, Thanh Nha cất tiếng hỏi: “Tìm ta có việc

sao?”

Dữu Khánh lại nhìn nhìn những người ở xung quanh, “Bình thường khi Thanh

gia nói chuyện thì bên người đều vây quanh một đống người như thế này sao?”

Đây là cho thấy có chuyện muốn nói riêng, Thanh Nha nhìn chăm chú vào hắn,

trầm mặc một hồi, cuối cùng hất đầu ra hiệu một cái, Bàng Thành Khâu lập tức

xin cáo lui.

Cổ Thanh Chiếu cũng phất tay ra hiệu, người của bà ta tương đối nhiều, mấy tên

tùy tùng cũng lui xuống.

Dữu Khánh lại nhìn chăm chú về phía Cổ Thanh Chiếu, “Lão bản nương, ta

muốn nói chuyện riêng với Thanh gia.”

Cổ Thanh Chiếu sửng sốt, đang định thức thời đứng dậy thì Thanh Nha lại đúng

lúc ngăn lại, “Phía bên ta nói gì đều có thể nói ngay trước mặt nàng, ngươi có

lời gì muốn nói cứ nói đừng ngại.”

Vì vậy, Cổ Thanh Chiếu rũ rũ làn váy che phủ hai chân, ổn định ngồi xuống.

Dữu Khánh: “Nghe nói lão bản nương và Thanh gia là tình nhân, bây giờ xem

ra là thật rồi.”

Thanh Nha: “Ngươi chạy tới đây tìm ta chỉ là để lải nhải những việc này sao?”

Dữu Khánh tận lực làm ra dáng vẻ ung dung, “Nói thật, ta lăn lộn tại Tu Hành

giới cũng chưa được bao lâu, quả thực không có kiến thức gì. Lúc trước cũng

không nhận biết Thanh gia, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua. Lần

trước, sau một trận náo loạn, ta xem như mới chú ý tới Thanh gia, sau đó tìm

người hỏi thăm một chút, vậy mới biết được Thanh gia là nhân vật số một trong

tối tại Ảo Vọng a, nói đến là tại hạ thất kính rồi.”

Thanh Nha chậm rãi bóc đậu phộng ném vào trong miệng ăn, “Nếu luận tới kiến

thức, chúng ta đều chỉ là người nhỏ nhặt, ngươi mới là kiến thức rộng lớn. Nghe

nói ngay cả là việc gặp Hoàng đế tại trên Triều đường với ngươi cũng là việc

nhỏ, nhìn Hoàng đế không vừa mắt liền vứt quan bỏ đi, muốn chơi đùa thì còn

có thể cùng Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ cùng Đại Nghiệp ty cùng nhau dò xét

Tiểu Vân gian. Khí phách như vậy, có nhận biết Thanh mỗ hay không, thật sự

không trọng yếu.

Về phần lăn lộn tại Tu Hành giới không bao lâu, vậy thì càng không phải là

chuyện gì lớn. Dám ở Ảo Vọng đập phá cửa hàng của nhà Chưởng lệnh Trấn

Hải ty, rảnh rỗi buồn chán thì dám chủ động đưa bản thân mình vào trong đại

lao Trấn Hải ty, ra ra vào vào giống như người không có bị chuyện gì. Nói thật,

tại Ảo Vọng này, Thanh mỗ chưa từng gặp qua mấy người kiêu ngạo như thế.

Già La Sơn cũng trong nháy mắt bị ngươi chơi đùa cho lung lay sắp đổ. Thám

Hoa lang không hổ là thiên hạ đệ nhất tài tử a!”

Một đống lời nói xem như là triệt để xé mở cõi lòng, không tiếp tục che che lấp

lấp, rất rõ ràng mà nói ra, ta biết rõ ngươi là ai, đừng có diễn ở trước mặt ta.

Dữu Khánh vẫn dùng luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, “Đều đã qua rồi, trên thế

gian từ lâu đã không có Thám Hoa lang đó nữa.”

Vô nghĩa! Thanh Nha oán thầm, nếu ngươi không phải là kẻ đó, ngươi có tư

cách gì chạy tới gặp lão tử, ngươi cho rằng lão tử là ai muốn gặp liền có thể gặp

sao?

Đương nhiên, ngoài miệng lại là những lời nói kiểu khác, “Thám Hoa lang, ta

không có hứng thứ đối với quá khứ, kiếp trước kiếp này của ngươi, ngươi sẽ

không phải là thật sự rảnh rỗi đến mức chạy tới tìm ta nói chuyện phiếm đi? Ta

nhưng không có nhã hứng đó.”

Dữu Khánh: “Tất cả đều nói rằng Thanh gia là người có bản lĩnh tại Ảo Vọng,

tại hạ muốn làm giao dịch cùng Thanh gia.”

Giao dịch? Ngồi nghe, ánh mắt Cổ Thanh Chiếu lấp lóe.

Thanh Nha cũng hơi lộ ra vẻ nghi hoặc, “Giữa ngươi và ta thì có thể làm giao

dịch gì?”

Dữu Khánh: “Ta muốn trước tiên nhìn xem bản lĩnh của Thanh gia, muốn nhìn

xem Thanh gia có tư cách thực hiện giao dịch này cùng ta hay không.”

Thanh Nha nhận ra được bài vở quen trong đó, tức thì lộ ra vẻ tự tiếu phi tiếu,

hoàn toàn không đi theo con đường hắn vạch ra, tự động nhận là kinh sợ, nói:

“Thám Hoa lang là người dạo chơi Tiểu Vân gian cùng cửa hàng của nhà Trấn

Hải sứ, Thanh mỗ tự nhận theo không kịp. Thám Hoa lang còn có chuyện gì

khác không? Không có thì thứ cho Thanh mỗ không tiễn.”

Ngay cả hứng thú hỏi xem là loại giao dịch gì cũng không có, đề phòng sao, rất

sợ có cái hố chờ đợi mình, duy trì khoảng cách làm đầu, còn có thể bỏ qua mặt

mũi địa đầu xà số một tại Ảo Vọng của mình.

Với thái độ này, làm sao còn có thể thảo luận? Dữu Khánh có phần không nói

nên lời, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, sau đó gọn gàng dứt khoát

nói: “Được, vậy thì tại hạ có thể xin Thanh gia giúp một việc hay không?”

Ánh mắt Thanh Nha chậm rãi đảo qua trên mặt hắn, đang quan sát phản ứng từ

vẻ mặt đối phương.

Cổ Thanh Chiếu lấp lóe ánh mắt nhìn xem người này lại nhìn xem người kia.

Sau một chút chần chừ, Thanh Nha vẫn là cảm thấy lai giả bất thiện, cảm thấy

cần phải tránh mạo hiểm, thực sự là bài học từ Vương Vấn Thiên và Già La Sơn

quá mức thê thảm, y bóc vỏ một củ đậu phộng ném hạt vào trong miệng, cắn

vỡ, sau đó từ chối: “Xin lỗi! Ngươi và ta còn không có giao tình như vậy.

Không giúp!”

Vẻ mặt Dữu Khánh chậm rãi trở nên âm trầm, đối phương dùng thái độ nước đổ

đầu vịt như vậy khiến cho hắn không có cách nào tiếp tục, vấn đề là phía hắn

đang sốt ruột chờ có đồ vật cứu mạng a.

Ánh mắt của hắn nhàn nhạt đảo qua, trong đầu xoay chuyển một loạt ý nghĩ,

hắn đột nhiên phất tay gạt qua, quét bay một đám đồ vật trên bàn kêu lách cách,

mấy thứ như ấm trà và cốc trà rơi xuống vỡ vụn văng tung tóe, người cũng đứng

lên, nói với Thanh Nha: “Ở trước mặt ta chơi đùa lão giang hồ gì chứ, cho mặt

mũi mà không biết xấu hổ đúng không?”

Thanh Nha nhìn nhìn nước trà văng tung tóe đầy trên đôi chân trần của mình,

tức thì cũng nổi giận, vậy mà dám ở trước mặt mình đùa giỡn ngang tàng sao?

Y cũng đứng lên, “A Sĩ Hành, ngươi cho rằng nơi này là nơi để ngươi dương

oai sao? Hôm nay xem tại mặt mũi ngươi là thiên hạ đệ nhất tài tử, tự mình chặt

xuống một cánh tay, việc này ta liền không truy cứu nữa.”

Cổ Thanh Chiếu sửng sốt cũng nhanh chóng đứng lên, nhìn trái nhìn phải.

Dữu Khánh mặt không đổi sắc, trực tiếp nện ra một câu vào mặt Thanh Nha,

“Kỳ thực ngươi mới là chủ mưu bắt cóc tiểu hài tử kia!”

Một câu này đối với một số người mà nói là giống như sấm sét bên tai.

Vẻ tàn khốc trên mặt Thanh Nha lập tức tan đi giống như bọt biển, quả thực bị

lời nói này làm cho sững sờ, sau khi phản ứng lại, lập tức lớn tiếng dọa người:

“Thật sự cho rằng nói bậy sẽ không có ai có thể trừng trị ngươi sao?”

Cổ Thanh Chiếu cũng bởi vì một lời nói đột ngột kia làm cho hiện lên một ít

hoảng sợ.

Dữu Khánh: “Có phải là nói bậy hay không, có phải là có liên quan tới ngươi

hay không, báo cho U Nhai biết, để cho U Nhai tra xét liền biết ngay.”

Trong mắt Thanh Nha lập tức hiện lên sát cơ, đậu phộng trong tay trực tiếp bị

bóp nát vụn, cắn răng hỏi: “Ngươi, con mẹ nó, tố cáo nghiện rồi phải không?”

Việc này không dễ dàng mới trôi qua, y làm sao có thể lại nhấc lên sóng gió để

cho U Nhai đi điều tra, tra ra được y không phải chủ mưu mà chỉ là một trợ thủ

chính thì cao hứng được hay sao? Chỉ cần có người tố cáo, chỉ sợ U Nhai đầu

tiên liền sẽ hỏi Vương Vấn Thiên, tên họ Vương đó đã gặp phải kết quả vậy rồi,

còn trông chờ gã có thể liều mạng nói tốt cho mình được sao?

Dữu Khánh hừ lạnh, “Muốn giết người diệt khẩu sao? Ngươi có thể làm thử

xem, nhìn xem có thể diệt khẩu được sạch sẽ hay không? Làm đi, ta dạy cho

ngươi một cái biện pháp diệt khẩu triệt để, tốt nhất ngươi phải nhanh chóng sai

người đến U Giác Phụ diệt sạch người của lão tử tại Diệu Thanh Đường đi, nếu

không, ngươi cứ đụng đến một sợi tóc của ta thử xem!”

Cổ Thanh Chiếu vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, nhịn không được liên tục quan sát

vị này từ trên xuống dưới, phát hiện thấy vị này đâu có giống như là thiên hạ đệ

nhất tài tử, rõ ràng chính là một tên lưu manh vô lại.