Hai người Nam, Mục đang đồng hành đều cùng dừng lại theo, cũng có phần
không hiểu ra sao.
Thấy Dữu Khánh còn có tâm tư kéo tới việc này, Liễu Phiêu Phiêu càng thêm lo
lắng, kéo ngược hắn tiếp tục chạy tới, “Ngươi thật sự là không gấp gáp gì sao,
ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể chạy tới chạy lui là rất an toàn sao? Sở dĩ
người ta chưa bắt ngươi, là bởi vì thân phận của ngươi, chưa có chứng cứ chứng
minh ngươi làm ra chuyện gì đó bất lợi nên không tiện động tới ngươi. Một khi
phát hiện được người âm thầm cấu kết với ngươi chính là ta, thì ngay cả chứng
cứ cũng không cần, lúc đó việc bắt ba người bọn ngươi mới trở thành việc quan
trọng nhất, nhất là ngươi, ngươi hiểu không?”
Dữu Khánh không để ý tới, “Trước tiên, ngươi cứ trả lời vấn đề ta hỏi cái đã.”
Liễu Phiêu Phiêu cực kỳ sốt ruột, “Việc này cùng với việc chình bản thân bộc lộ
thì có gì khác biệt sao? Chỉ cần bị ngăn cản lại, ngửi qua một cái là có thể xác
định được ngay. Ta không nói đùa với ngươi, thời gian rất gấp gáp, năng lực
khứu giác của đối phương không phải trò đùa, tùy thời có khả năng vây kín
chúng ta.”
Dữu Khánh vỗ vỗ lên mu bàn tay mà nàng ta kéo mình, ra hiệu cho nàng ta
không nên gấp gáp, “Ta không đùa giỡn, ngươi nói cho ta biết, có phải là ngươi
chỉ bị bộc lộ mùi vị thôi, còn bản thân ngươi thì chưa bị lộ phải không?”
Liễu Phiêu Phiêu mơ hồ cảm thấy đối phương có ý đồ gì đó, nhưng vẫn là nôn
nóng nói: “Tạm thời là như thế.”
Dữu Khánh: “Có phải là chỉ cần không thể phân biệt ra được mùi vị của ngươi
thì ngươi trở về Trấn Hải ty cũng sẽ không có việc gì hay không?”
Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc, dường như đã đụng chạm đến suy nghĩ của đối
phương, hơi cau mày suy tư, sau đó dựa vào sự hiểu biết của mình đối với tình
huống bên trong Trấn Hải ty, từ từ trả lời:
“Hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Hiện nay, người biết rõ mùi vị có liên quan tới ta
đã bị ta diệt khẩu, nhìn từ tình hình truy bắt hiện tại mà xem thì đây là cuộc truy
bắt không có mục đích cụ thể, nếu không, ba người các ngươi bộc lộ rõ ràng
như vậy là rất khó thoát thân, chỉ sợ đã bị bắt lại rồi.
Cho nên, có thể khẳng định là bọn họ cũng chưa có phát hiện được ta.
Đương nhiên, cho dù không thể xác nhận mùi vị có liên quan đến ta, trở về Trấn
Hải ty cũng không thể nói là hoàn toàn không có việc gì, những người không có
mặt tại đó đều sẽ bị liệt vào đối tượng hoài nghi, tuy nhiên xét tới sự việc đã xảy
ra tại Tiểu Vân gian trước đây giữa chúng ta, trong mắt người ngoài thì chúng ta
là không có khả năng đi cùng với nhau, hơn nữa, ta là người của Đệ tam động,
không dễ dàng hoài nghi tới ta.
Với tình hình hiện nay của Đệ tam động, nếu không có chứng cứ xác thực thì
cũng sẽ không đụng chạm đến ta, nếu không, sẽ giống như có ý nhằm vào Tam
động chủ.”
“Tốt!” Dữu Khánh nhẹ nhàng đấm vào lòng bàn tay, “Có mấy người có thể ngửi
ra được mùi vị của ngươi?”
Hai người Nam, Mục nhìn nhau.
Liễu Phiêu Phiêu ngước mắt nhìn chăm chú vào trong mắt Dữu Khánh, hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Kỳ thực nàng đã đoán được Dữu Khánh muốn làm việc gì.
Dữu Khánh hỏi tiếp, “Mấy người?”
Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc một hồi, trả lời: “Theo ta quan sát thấy, hẳn là chỉ có
một người, là một tên mũi to mà ta chưa từng gặp qua. Nhưng bên người hắn
khẳng định có không ít hộ vệ đi theo.” Có thể nói ra hai chữ hộ vệ, chứng tỏ quả
thực nàng đã đoán được ý nghĩ của Dữu Khánh.
Trong mắt Dữu Khánh lộ ra sự hung dữ, “Vậy thì càng dễ xử lý rồi!”
Liễu Phiêu Phiêu trở nên lo lắng, “Ngươi đùa gì vậy, cả ngươi và ta đều không
biết thực lực của đối phương như thế nào. Nếu là một cao thủ không phải bình
thường, lại thêm bên cạnh hắn có nhiều nhân thủ như vậy, dựa vào thực lực
chúng ta muốn động tới hắn ngay tại dưới mí mắt của Trấn Hải ty, có khác gì
với muốn chết chứ? Còn không bằng nhanh chóng bỏ chạy trối chết.”
Dữu Khánh đi tới nhìn nhìn hai bên mương nước, sợ để lộ bí mật, rồi ra hiệu
cho Liễu Phiêu Phiêu ghé lỗ tai sát tới đây, thì thầm bên tai nàng ta một hồi.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng áp sát lỗ tai tới bên cạnh để nghe, không
nghe thì thôi, nghe xong liền không biết nên nói cái gì.
Liễu Phiêu Phiêu nghe xong liền kinh hãi, “Trong lúc nhất thời ta đi đâu tìm
chứ, cho dù là tại thời điểm nhàn rỗi bình thường thì cũng chưa chắc đã dễ dàng
tìm được, huống chi là trong thời điểm hiện tại hành động rất bất tiện, càng
không có khả năng tìm được.”
Dữu Khánh: “Ngươi tìm không được, có lẽ có người có thể tìm được. Việc này
ngươi không cần phải xen vào, để ta suy nghĩ biện pháp giải quyết.”
Liễu Phiêu Phiêu lại kéo hắn lại, “Ngươi nghĩ được biện pháp gì để giải quyết
chứ? Ngươi quen thuộc Ảo Vọng hơn ta sao? Ngay cả ta cũng tìm không được,
ngươi đi đâu để tìm chứ? Đừng giày vò nữa, đi thôi.”
Dữu Khánh vẫn không phối hợp với nàng ta, “Ngươi ta tìm không được, không
có nghĩa là người khác tìm không được. Tại Ảo Vọng không phải còn có một
tên địa đầu xà trong địa đầu xà sao? Những ngóc ngách đó có khả năng hắn
càng quen thuộc hơn cả Trấn Hải ty, chuyện trong cống ngầm, hắn hẳn là càng
có khả năng làm được tốt hơn so với bất kỳ ai khác a?”
“Thanh Nha?” Liễu Phiêu Phiêu và Nam Trúc đồng thanh buột miệng nói ra, bờ
môi Mục Ngạo Thiết cũng hơi nhúc nhích một cái, nhưng không có lên tiếng.
Dữu Khánh gật đầu.
Liễu Phiêu Phiêu bỗng trầm giọng nói: “Ngươi đang giỡn chơi sao? Với loại
chuyện này, chỉ cần vừa qua tay Thanh Nha, sau đó cho dù làm được rồi, Thanh
Nha lập tức liền biết là ai làm. Ngươi làm vậy là đã có nhược điểm lớn đến như
thế nào rơi vào trong tay đối phương a?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Nhược điểm dù có lớn đến đâu cũng có thể bằng
được với hậu quả chúng ta chạy trốn sao? Thanh Nha so với Thiên Lưu sơn, Ty
Nam phủ hay Đại Nghiệp ty thì cũng chỉ là cái rắm, nhược điểm rơi tại trong tay
Thanh Nha, ta làm theo cái gì cũng được, nhưng đắc tội với ba nhà kia thì nửa
bước khó đi, cả ngày lo lắng hoảng sợ. Đối phó Thanh Nha dễ hơn hay là đối
phó với ba nhà kia dễ hơn chứ?”
Đạo lý này vừa nghe liền hiểu, Liễu Phiêu Phiêu tiếp tục nhắc nhở: “Nào có đơn
giản như ngươi tưởng tượng như vậy, nếu như Thanh Nha tố cáo người thì làm
sao bây giờ?”
Dữu Khánh: “Ta tự sẽ nghĩ biện pháp ứng đối.”
Liễu Phiêu Phiêu: “Có thể có biện pháp nào để ứng đối?”
Giọng nói của Dữu Khánh đột nhiên lớn tiếng lên mấy phần, “Hiện tại, quan
trọng nhất là bảo đảm được ngươi. Chỉ cần bảo vệ được ngươi, chỉ cần chuyện
Tiểu Vân gian không bị bại lộ, mọi việc đều còn có khả năng cứu vãn. Đến lúc
đó cho dù ba người chúng ta có bỏ mạng nơi nào thì cũng có thể thoải mái rất
nhiều, ngươi hiểu không? Thời gian thật sự không còn nhiều nữa, nếu ngươi
tiếp tục nói chuyện dây dưa kéo dài thêm nữa, đó mới thật sự là lãng phí thời
gian.”
Liễu Phiêu Phiêu yên tĩnh lại, đôi mắt sáng ngời ngẩn ngơ đối diện với hắn, trên
khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng vậy mà lại xuất hiện viền mắt ướt đỏ.
Mục Ngạo Thiết chợt lên tiếng: “Thanh Nha, để ta đi tìm.”
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn vào gã, nói: “Ngươi ăn nói vụng về, thuyết phục
không được người ta.”
Mục Ngạo Thiết lập tức trầm mặc cúi đầu, không khác gì thừa nhận việc mình
ăn nói vụng về, cũng đã nhận thức được vào lúc này miệng không lưu loát quả
thực có khả năng làm không được việc.
Nam Trúc cũng lên tiếng, “Vậy để ta đi.”
Sở dĩ hai người đều dũng cảm xung phong đi làm việc này, là bởi vì đều biết rõ
vạn nhất có bị bại lộ, bị tố cáo thì có thể do chính bản thân mình gánh hết.
Dữu Khánh trực tiếp cất lời khinh bỉ: “Không có thân phận Thám Hoa lang kia
của ta, ngươi nghĩ rằng ba người bọn ta tính là thứ gì chứ, ngươi đi sao? Người
ta dựa vào đâu để giúp ngươi, dựa vào việc ngươi có nhiều thịt sao?”
Đối với thân phận Thám Hoa lang, mặc dù hắn luôn luôn không muốn nhận,
nhưng không thừa nhận cũng không được, có khi quả thực dùng rất tốt.
Giống như Liễu Phiêu Phiêu đã nói, nếu không phải lo lắng tới thân phận của
hắn, Trấn Hải ty còn cần nói tới chứng cứ gì sao? Đã trực tiếp bắt người. Sau đó
đương nhiên có thể tưởng tượng ra được chuyện gì sẽ xảy ra, chắc chắn tránh
không được bị nghiêm hình tra tấn, thẩm vấn, vân vân.
Dứt lời lại bổ sung một câu, “Chỉ có ta đi là thích hợp nhất.”
Đối với việc này, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Liễu Phiêu Phiêu đều không
thể không thừa nhận, quả thực đúng là như vậy.
Nhưng Liễu Phiêu Phiêu vẫn là dán đôi mắt đỏ bừng viền mắt vào hắn, nói một
câu, “Ngươi đi cũng chưa chắc có thể làm được.”
Dữu Khánh: “Trước tiên thử xem đã, không được thì chạy cũng không trễ. Nói
chung, vô luận như thế nào cũng phải thử xem trước đã. Trước tiên tranh thủ
tìm cách hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, rồi cân nhắc biến việc nhỏ thành
không có gì.”
Việc đã đến nước này, ba người khác cũng không thể nói ra lời nào, chỉ cần
dùng lý trí để suy nghĩ, đây quả thực là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Dữu Khánh hơi chút thương nghị với ba người cách thức gặp mặt nhau tiếp
theo, sau đó liền khẩn cấp rời đi.
Cũng thực sự là không còn thời gian để dông dài. Khoác một bộ áo choàng màu
đen một mình biến mất tại trong mương nước mờ tối với chút ánh sáng rải rác
chiếu xuống.
“Nếu như hiện tại là lão Thập Ngũ vào kinh thành đi thi, có khả năng hắn sẽ
không quan tâm tới tình cảnh hỗn loạn gì đó, trực tiếp bỏ chạy giữ người.”
Nam Trúc bỗng nhiên cất tiếng thì thầm cảm khái, Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu.
Giờ phút này, sư huynh đệ hai người đột nhiên đều cảm nhận được sự biến đổi
từ trên người Dữu Khánh, so sánh với đức hạnh của một kẻ vừa mới rời núi,
cảm thấy hắn làm việc càng có phong phạm, hoặc nói là càng thêm trưởng
thành rồi.
Hai người cũng có thể hiểu được, mẹ nó, cứ đụng hoài tới loại chuyện có thể
mất mạng này, không nghĩ biện pháp ứng phó cũng không được.
Kỳ thực, trên thân sư huynh đệ ba người đều có thay đổi, chỉ là bản thân họ
không nhận ra mà thôi.
“Đi!” Liễu Phiêu Phiêu cất tiếng kêu gọi, rồi dẫn hai người rất nhanh rời đi.
Không thể không rời đi, người có khứu giác linh mẫn kia một mực truy tung,
không thể nán lâu tại một chỗ.
Trước lúc Dữu Khánh rời đi, xem như là đã giao lại hai vị sư huynh cho nàng ta
dẫn đi, cũng là bởi vì biết rõ nàng ta quen thuộc với địa hình Ảo Vọng hơn, chỉ
cần nghĩ tới việc nàng ta có thể tại dưới rất nhiều kiểu lùng bắt mà chạy đến
được nơi gặp mặt liền biết được khả năng rồi…
Kinh Hồng điện, bên trong một chỗ đình các, nữ phó bưng tới một hộp đậu
phông đặt lên bàn, rồi lui xuống.
Thanh Nha đứng lên, đổ đậu phộng trong hộp vào trong túi.
Chính vào lúc này, tâm phúc thủ hạ Bàng Thành Khâu của y bước nhanh tới, ở
một bên hạ thấp giọng nói: “Thanh gia, đã tìm hiểu được rồi, bên ngoài sở dĩ
náo loạn như vậy là bởi vì bên trong Trấn Hải ty xuất hiện nội gian, giết chết hai
gã nhân viên Trấn Hải ty.”
“A!” Thanh Nha bỏ hộp xuống, rõ ràng nảy sinh hứng thú, “Nội gian là người
nào?”
Bàng Thành Khâu: “Chưa biết, bản thân người tiết lộ tin tức cũng không biết.
Lần náo động này hình như chính là vì để bắt được nội gian. Cơ sở ngầm của
chúng ta tiết lộ, những nhân thủ phía bên Trấn Hải ty nhìn chăm chú vào vị
Thám Hoa lang kia đều đã được triệu hồi khẩn cấp rồi, còn có những nhân viên
Trấn Hải ty đang nghỉ ở nhà cũng bị khẩn cấp triệu hồi về rồi.”
Thanh Nha bó đậu phộng, vứt hạt vào trong miệng, không hiểu, hỏi: “Nội gian
đang yên đang lành lại giết người mình làm gì? Bên trong Trấn Hải ty có phải là
đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Bàng Thành Khâu: “Đã hỏi mấy người bên trong Trấn Hải ty, nhưng cũng
không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì. Việc này có khả năng chỉ có người cấp
bậc cao hơn mới biết rõ. Hình như là sự việc do hệ phái Chu Hiên chủ đạo, chắc
hẳn Tề Đa Lai khẳng định biết rõ, nếu không ngài tìm hắn hỏi một chút xem?”
Thanh Nha suy nghĩ một chút, hơi lắc đầu, “Lệnh hạ xuống Hải tộc, trực tiếp
phong tỏa toàn bộ Ảo Vọng, điều này phải là quyền hạn Chưởng lệnh của Chu
Hiên mới có thể làm được. Trấn Hải ty hiện tại đang rối loạn, bây giờ ta chạy đi
tìm Tề Đa Lai cũng không thích hợp, sợ rằng người ta cũng không có thời gian
rỗi. Thôi đi, nhìn xem rồi nói tiếp! Dù sao, sự việc cũng không liên quan gì đến
chúng ta.”
“Cũng phải.” Bàng Thành Khâu gật đầu phụ họa.
Trên dãy hành lang nối liền truyền đến tiếng bước chân, có một gã nam phó
bước nhanh tới, bẩm báo: “Thanh gia, bên ngoài có một người tự xưng là ‘Dữu
Khánh’ tìm ngài. Chính là vị khách nhân mà lúc trước Vương công tử mở tiệc
chiêu đãi thì xảy ra chuyện.”
“Dữu Khánh?” Thanh Nha hơi giật mình, đó không phải là A Sĩ Hành sao, có
chút hoài nghi, “Ngươi xác định là hắn?”
Nam phó đáp: “Đúng vậy, khi chuyện xảy ra thì nhỏ cũng ở tại một bên xem
náo nhiệt, nhìn rất rõ ràng, chút ria mép và bím tóc đuôi ngựa đó, không có sai,
khẳng định là hắn.”
Thanh Nha lập tức kỳ quái, “Hắn có nói tìm ta làm gì hay không?”
Nam phó: “Không nói, chạy tới đây cũng không hỏi xem ngài có ở đây hay
không, trực tiếp nói ra đại danh cú ngài, nói là tìm ngài.”
Thanh Nha nhìn về phía Bàng Thành Khâu, nhịn không được thì thầm một câu,
“Nuốt không được tức giận, chạy tới tìm ta tính sổ sao?”
Bàng Thành Khâu khinh thường, hơn nữa cũng không biết thân phận thực sự
của Dữu Khánh, “Sợ gì hắn. Tại Ảo Vọng, chỉ cần không phải Thiên Lưu sơn,
chúng ta chẳng sợ người nào.”
Thanh Nha lại bóc vỏ một củ đậu phộng, ném vào miệng nhai, nói: “Không phải
là sợ, lúc trước tại thời điểm xảy ra chuyện ngươi cũng đã thấy rồi, loại người
này thích giở trò ngầm, thiếu một chút hại chúng ta đồng thời rớt vào trong hố
rồi, quỷ mới biết rõ hắn chạy tới đây muốn làm gì.”
Bàng Thành Khâu có phần không nói nên lời, rất muốn nói, ngài cẩn thận từng
li từng tí như vậy, không phải sợ thì là cái gì?
Nhưng mà gã ta lại không tiện nói thẳng ra, đành phải hỏi nam phó, “Tới bao
nhiêu người?”