Bán Tiên

Chương 476: Không bỏ lại




Như thế nào là khẩn cấp?

Chính là những cách thức truyền tin tức khác đều đã không còn kịp nữa rồi,

không còn cách nào khác đành phải dùng phương thức trực tiếp đưa tin, đưa

thông tin thẳng tới.

Làn điệu rao lên “Bán hoa hoa” ở phía dưới lầu, chính là tín hiệu khẩn cấp mà

Liễu Phiêu Phiêu mô tả trên trang giấy.

Người bình thường chỉ rao là “Bán hoa”, không gọi là “Bán hoa hoa”, điểm

khác biệt này chính là tín hiệu, người ngoài nghe được có lẽ chỉ cho rằng đó là

phương thức rao hàng một cách dễ thương mà thôi.

Nhưng trong đầu hắn vẫn còn đang quan quẩn ý nghĩ kia, vừa mới chia tay

không bao lâu, tại sao đã lập tức sử dụng tới phương thức truyền tin khẩn cấp

mới tạo ra, không sợ hắn chưa kịp kiểm tra nội dung trên trang giấy sao?

Cho dù trong lòng vẫn còn nghi vấn, động tác của hắn nhưng là không chậm,

cũng không dám chậm trễ, dù sao đây cũng là tín hiệu dùng cho tình huống

khẩn cấp.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, đi tới mở cửa, bước ra ban công nhìn từ trên xuống,

nhìn thấy phía dưới có một cô gái bán hoa, đeo lẵng hoa đi vào khu vực phía

dưới lầu, nơi tầm mắt không nhìn thấy được, hắn lập tức tung người nhảy

xuống.

Bên trong phòng, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, không biết lão Thập

Ngũ đang làm gì.

Rơi xuống phía dưới đường phố, Dữu Khánh xoay người lại, cất tiếng gọi cô gái

bán hoa đang đưa lưng về phìa mình, “Cô nương, mua hoa.”

Cô gái bán hoa vừa cất lời rao hàng nghe tiếng gọi liền xoay người lại, sau đó

bước nhanh tới, đưa lẳng hoa quàng qua cổ treo tại trên vai, khoe ra các loại hoa

tươi đủ mọi màu sắc, “Năm mươi lượng một cành, rất rẻ, công tử muốn mua

loại nào?”

Năm mươi lượng một cành hoa xấu như thế cũng gọi là rẻ? Dữu Khánh oán

thầm, nhưng tay thì vẫn là móc ra năm mươi lượng ngân phiếu giao tới, “Ban ta

một cành đẹp nhất đi.”

Khi nói lời này thì hắn cũng quan sát phản ứng của đối phương, bởi vì lời này

của hắn chính là ám hiệu tương ứng.

Ánh mắt cô gái bán hoa sáng lên, nhịn không được quan sát hắn từ trên xuống

dưới một cái, sau đó cầm lấy một cành nhỏ gầy đưa cho hắn, nói chung, khẳng

định đây không phải là một cành hoa đẹp trong lẵng hoa này, sau khi bán cho

khách hàng, cô gái cũng không có nói nhiều thêm lời nào, vòng qua hắn rồi rời

đi.

Dữu Khánh quay đầu lại hơi nhìn theo, sau đó lại tung người, phi thân bay lên

ban công.

Hai người Nam, Mục đang đứng trên ban công vươn đầu nhìn xung quanh phía

dưới, nhìn thấy hắn mua hoa đem lên đây, liền cảm thấy không thích hợp.

Đối với bọn họ mà nói, người ở trong núi đi ra ngoài, hoa dại gì mà chưa thấy

qua, hơn nữa, trong tay vốn đang eo hẹp, đại khái sẽ không phí nhiều tiền như

vậy để mua hoa, người nghèo không cần phải lãng mạn như vậy, dù sao hành vi

của lão Thập Ngũ rất không bình thường.

“Ngươi mua hoa làm gì?” Nam Trúc nhịn không được hỏi một câu.

Dữu Khánh không để ý tới, bước nhanh đi vào bên trong phòng.

Hai người Nam, Mục lại nhìn nhau, tiếp theo nhìn nhìn xung quanh bên ngoài

một cái, sau đó cũng trở về bên trong phòng, đóng cửa lại.

Tại bên trong phòng, Dữu Khánh bóc mở trang giấy bóc mở cành hoa kia ra,

nhìn thấy bên trong lại có một tờ giấy gấp khác quấn quanh cành hoa, bên trong

rõ ràng có dấu vết chữ viết.

Dữu Khánh thuận tay cầm cành hoa ném cho Nam Trúc, sau đó mở tờ giấy gấp

ra xem xét.

Nam Trúc chụp lấy cành hoa, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, không thấy được có

hương thơm gì, chỉ cảm thấy thực sự là phí tiền tốn bạc, nhưng mà gã vẫn là

cùng Mục Ngạo Thiết cùng nhau tiến đến bên cạnh Dữu Khánh nhìn xem nội

dung trên trang giấy kia.

Cái thứ này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xem thì thiếu một chút tròng mắt lồi

cả ra ngoài, biểu cảm của sư huynh đệ ba người lập tức trở nên ngổn ngang rối

loạn.

Nội dung trên tờ giấy đại khái nói là: Lần gặp mặt vừa rồi đã bị Trấn Hải ty theo

dõi, Liễu Phiêu Phiêu nàng sắp bại lộ, nàng ta thật sự đã tận lực rồi, hãy tranh

thủ quãng thời gian sau cùng, nàng ta đã chạy trốn, bảo bên này cũng nhanh

chóng trốn đi, nhưng nàng ta cũng không dám đảm bảo nhất định mọi người

đều có thể thành công trốn thoát, dù sao địa phương Ảo Vọng quỷ quái này

không giống với những địa phương khác, không trốn ra được khu vực Minh Hải

thì chưa tính là chạy thoát, nếu như thực sự trốn không thoát thì mọi người hẹn

gặp nhau tại địa điểm cuối cùng của lần gặp mặt trước đó.

Nội dung không có ghi người nhận, cũng không có bất kỳ phần ký tên nào, càng

không có bất cứ chữ viết gì bộc lộ thân phận, nhưng bên này vừa đọc liền biết là

chuyện gì xảy ra, vừa đọc liền biết là Liễu Phiêu Phiêu cảnh báo khẩn cấp.

Dữu Khánh cuối cùng đã biết được vì sao vừa mới tách ra không có bao lâu,

Liễu Phiêu Phiêu đã lập tức sử dụng tới phương thức liên hệ khẩn cấp.

Nói chung, sư huynh đệ ba người đều trợn tròn mắt, bọn họ rất rõ ràng hậu quả

nếu Liễu Phiêu Phiêu bộc lộ, đó cũng không phải là hậu quả của việc một mối

liên hệ bí mật bình thường bị phát hiện ra, vấn đề sẽ bị truy xét ngược đến Tiểu

Vân gian trước đó, có nghĩa là bốn người đã liên thủ đùa bỡn, lừa gạt Thiên Lưu

sơn, Ty Nam phủ cùng Đại Nghiệp ty, hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Nam Trúc trong lúc bất tri bất giác đã bóp nát cành hoa cầm trong tay, lẩm bẩm

tự nói, “Tiêu rồi, tại sao có thể như vậy? Có thể thuận lợi trốn về U Giác Phụ

không? U Giác Phụ có thể đảm bảo cho chúng ta không?”

Dữu Khánh hít sâu một hơi, “Coi như là trượng nghĩa, trong lúc khẩn cấp chạy

trốn cũng không có quên thông báo cho chúng ta, không còn thời gian dừng lại

nữa rồi, đi thôi!” Hai tay trực tiếp chà xát trang giấy thành bột mịn.

Ba người rất nhanh thu dọn đồ đạc, những thứ dư thừa đều không thể mang

theo, ví dụ như cái túi, mang theo cái túi sẽ khiến người ta nhận ra rõ ràng là

bọn họ muốn chạy, chỉ có thể thu nhặt một ít vật trọng yếu để cất giữ.

Bọn họ cũng không có quá nhiều đồ đạc, không bao lâu liền thu dọn ổn thỏa rồi,

cũng đều khoác áo choàng vào, nhưng sau cùng tất cả đều dừng tại trước mặt

Tiểu Hắc, tiểu tử này là một vấn đề.

Tiểu Hắc vẫn còn đang ngủ say sưa, ngủ dạng tay dạng chân, không lo không

nghĩ, bên cạnh là con côn trùng có thể nhanh chóng co rút thành chiếc đại bổng,

nằm bồi nó.

“Có dẫn nó cùng chạy trốn theo không?” Mục Ngạo Thiết nhỏ giọng hỏi một

câu.

Hơi im lặng một chút, Dữu Khánh nói: “Mang theo nó quá gây chú ý, thoạt nhìn

liền biết là toàn bộ rời đi, trên đường chạy trốn cũng không biết sẽ gặp phải

chuyện gì hung hiểm, dẫn nó theo cùng chạy trốn là hại nó. Để cho nó ở lại nơi

này đi, nó có thân phận U Giác Phụ, những người liên quan ở nơi này hẳn đều

đã biết rõ rồi, sẽ không dễ dàng làm gì nó. Nó chỉ là một đứa nhóc, cũng không

người nào sẽ chú trọng tới nó làm gì. Lúc trước gửi thư qua lại, Đại Hắc đã biết

rõ nơi đây, sớm muộn sẽ đến tìm nó, về sau chúng ta tìm cơ hội gửi tiếp một

phong thư cho Đại Hắc là được.”

Nam Trúc ừ nói: “Tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Dữu Khánh hướng về phía cầu thang bên kia ra hiệu một cái, ba người lập tức

đi xuống dưới lầu, gõ vang cửa phòng Hồ Vưu Lệ.

Mấy ngày nay Hồ Vưu Lệ cũng không được nghỉ ngơi tốt, Tiểu Hắc bị bắt, ba

vị khách thuê ngồi tù, hơn mấy ngày vừa rồi cô ta cũng nơm nớp lo sợ theo, bây

giờ cho rằng đều đã trôi qua, nhìn chung là đang ngủ rất ngon, kết quả chưa qua

một đêm, lại đã bị làm giật mình tỉnh dậy.

Cô ta mở cửa ra, một tấm áo choàng quấn thân thể, ba người trợn mắt quan sát,

không nhìn thấy rõ cô ta mặt cái gì ở bên trong.

Thấy cả ba người bọn họ đều ăn mặc giống như sắp đi ra ngoài, đứng ở trong

cửa, cô ta nghi hoặc hỏi: “Gì vậy?”

Dữu Khánh: “Ba người chúng ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, làm phiền

ngươi trông nom Tiểu Hắc giúp chúng ta. Tiểu tử kia tính tình hoang dã, thích

chạy loạn, ngươi chú ý nhiều giùm một chút, nó muốn ăn uống cái gì ngươi cứ

cân nhắc làm cho nó ăn, sau này sẽ tính tiền với ngươi, sẽ không thiếu tiền

ngươi.”

Nam Trúc cũng phóng khoáng gật đầu theo, dù sao, đến lúc đó người trả tiền

cũng không phải là bọn họ, trên người tên Đại Hắc kia còn có không ít tiền.

Hồ Vưu Lệ cũng không lưu tâm, không nghĩ tới bọn họ sẽ bỏ chạy, dù sao vẫn

còn lưu lại một đứa nhỏ a, chỉ hỏi: “Lúc nào trở về?”

Nam Trúc cười hắc hắc, đáp: “Cũng không chắc lắm, nhanh thôi, chúng ta sẽ

không quên ước định…”

Dữu Khánh sợ cái miệng lắm lời của gã lại nói loạn ra chuyện viết chữ gì đó,

trực tiếp xua tay gạt gã ta một cái, ra hiệu rời đi.

Ba người lập tức nhanh chóng rời đi.

Hồ Vưu Lệ đóng cửa, khi trở ra thì đã đổi một thân xiêm y, ôm tấm mền, lên

trên lầu, đi tới bên cạnh Tiểu Hắc trải chăn trải nệm ngồi xuống, nhìn thấy

tướng ngủ của Tiểu Hắc thì nhịn không được cười trộm…

Cô gái bán hoa kia rời đi nơi này không bao xa thì bị người kéo đến sau một chỗ

ngoặt để chất vấn…

Rời khỏi nơi đây, sư huynh đệ ba người xuyên qua ánh đèn nhiều màu rực rỡ,

vượt đường xuyên hẻm, trên đường phát hiện thấy không ngừng có nhân mã

Trấn Hải ty chạy tới các vị trí đầu mối giao thông lập chốt kiểm tra, làm cho

bọn họ không thể không tận lực đi theo những khu vực bóng tối.

Khi bọn họ tiến vào mương ngầm trong lòng đất, kết quả phát hiện thấy các vị

trí đầu mối then chốt của mương ngầm trong lòng đất cũng có nhân viên của

Trấn Hải ty chạy tới lập chốt kiểm soát, làm cho bọn họ không thể không trở lại

trên mặt đất đi tới trước.

Cũng may ba người bọn họ cũng không phải là tội phạm quan trọng gì, càng

không phải là người mà các chốt kiểm soát ngăn chặn, sau khi vượt qua kiểm

tra thì cũng có thể thuận lợi di chuyển.

Bầu không khí lưu thông bất tiện đã lan khắp toàn bộ Ảo Vọng, những lời phàn

nàn oán trách vang lên khắp nơi khắp chốn, nhưng cũng không còn cách nào

khác, tất cả đều đang dò hỏi nhau để tìm hiểu xem đến cùng đã xảy ra chuyện

gì.

Đợi khi sư huynh đệ ba người chạy tới bờ biển thì mới phát hiện giao thông đối

ngoại đã bị phong tỏa, tất cả thuyền đưa đò đều đã ngừng kinh doanh, tại bờ

biển đã không còn nhìn thấy Giao nhân nào.

Sau khi hiểu rõ tình trạng bờ biển, Dữu Khánh không nói hai lời, lập tức quay

đầu rời đi.

Hai người Nam, Mục nhìn nhau, cũng chỉ có thể đuổi theo, cùng nhau đi đến

một nơi hơi chút yên lặng, Nam Trúc đột nhiên xuất thủ, chụp lấy cánh tay Dữu

Khánh, trực tiếp kéo đến trong xó xỉnh yên lặng, thấp giọng hỏi: “Lúc trước bị

Giao nhân kia quấy phá, không phải ngươi có thể tìm được tuyến đường an toàn

sao? Không lẽ bây giờ lại không rời đi được rồi?”

Dữu Khánh đưa tay chụp lấy vạt áo gã, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta chạy đi

rồi, nàng ta làm sao chạy được, lẽ nào bỏ mặc lại nàng ta không quan tâm tới

sao? Hiện tại nàng ta thoát thân không được, khẳng định đã đi đến nơi ước định

gặp mặt để chờ chúng ta. Nàng ta là bị chúng ta liên lụy tới, nếu không phải

chúng ta có việc tìm nàng ta hỗ trợ, nàng ta là sẽ không bị bộc lộ. Trong tình

huống khẩn cấp như thế, nàng ta vẫn không quên kéo dài thời gian sắp xếp

thông báo cho chúng ta biết. Chúng ta há có thể vứt bỏ nàng ta lại? Tìm nàng ta

đã, muốn chạy trốn thì cùng nhau chạy trốn!”

Lại đưa tay đẩy Nam Trúc ra, tiếp tục sải bước đi tới trước.

Đã biết rõ ý đồ của hắn, hai người Nam, Mục không nói gì nữa, cũng tán thành

với lời hắn nói, thành thật đuổi theo.

Trên con đường tiến tới trước, không chỉ là mặt đất có trạm kiểm soát, trên nóc

nhà cũng rải người cảnh giác, cả mương ngầm trong lòng đất cũng bố trí nhân

thủ, Dữu Khánh không có cách nào thông qua mương ngầm đi đến địa điểm

chạm trán, chỉ có thể là một đường vượt qua các trạm kiểm soát để đi tới.

Tại trên mặt đất đi đến được gần địa điểm gặp mặt, hắn mới nhanh chóng chui

vào mương ngầm trong lòng, bởi vì cách địa điểm mục tiêu đã rất gần, rất nhanh

liền đi đến nơi.

Tại mục đích quả nhiên có một người giấu mình trong áo choàng đen đang chờ

đợi, song phương chạm mặt, không sai, chính là Liễu Phiêu Phiêu.

Dữu Khánh lập tức thở phào nhẹ nhõm nói:

“Nhìn thấy tình huống tại bờ biển liền biết ngươi ở tại nơi này.”

Liễu Phiêu Phiêu lại không có cách nào thoải mái, trên mặt rõ ràng có sự nôn

nóng, sốt ruột nhỏ giọng nói: “Ảo Vọng đã phong tỏa toàn diện rồi, chỉ có thể

vào không thể ra, không có Giao nhân đưa đò, chúng ta chạy không thoát được,

lần này thật sự kết thúc rồi.”

Nơi đây đã bị phong tỏa, trốn không thoát được, còn có tên Mũi to không ngừng

truy tung theo mùi vị của nàng ta, nàng ta cảm thấy kiếp số đã định rồi, bị bắt

chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Dữu Khánh trấn an nói: “Ngươi không nên gấp gáp, ta có biện pháp vượt qua

Minh Hải.”

Đôi mắt Liễu Phiêu Phiêu lập tức trừng lớn lên mấy phần, đầu tiên là mừng rỡ,

ngay sau đó sửng sốt, bởi vì đã hiểu được chút gì, người ta có biện pháp vượt

qua Minh Hải, đã đi đến bờ biển, nhưng rồi quay đầu lại đi tới nơi đây, nàng ta

còn có thể không rõ là có ý gì sao?

Trong ánh mắt nhìn chăm chú Dữu Khánh lóe lên thần thái khác lạ, nàng ta lại

khẩn cấp thúc giục: “Nếu đã như thế, vậy thì hãy nhanh chóng rời khỏi nơi đây

đi, Trấn Hải ty hẳn là đã sắp đuổi tới nơi này rồi. Lúc trước hẳn chính là đã

khóa chặt được mùi vị tại vị trí chúng ta gặp nhau, vì vậy mà phát hiện ra ta.”

“Nơi này thối hoắc như thế, vậy mà còn có thể phát hiện được mùi vị nơi hai

chúng ta gặp mặt sao?”

“Trấn Hải ty mời cao thủ truy tung từ Thiên Lưu sơn tới, hẳn phải là loại Yêu tu

có năng lực khứu giác không tầm thường.”

Dữu Khánh đột nhiên nhớ tới trong nội dung tin tức khẩn cấp mà nàng ta truyền

tới lúc trước, đang cùng đi nhanh, hắn đột nhiên dừng lại, cũng chụp lấy cánh

tay Liễu Phiêu Phiêu, kéo nàng ta dừng lại, “Ý của ngươi là, chỉ là mùi vị của

ngươi bị bộc lộ, mà không phải là bản thân ngươi đã bị bộc lộ sao?”