Bán Tiên

Chương 473: Làm càn




Hắc y nhân đang đè người xuống nghe lệnh liền rút chủy thủ ra lập tức muốn

chém xuống.

Đối diện với đám người không kiêng nể gì cả, dám ngay tại Ảo Vọng nói giết

người liền giết người, Diêu thẩm hoảng sợ, kinh hô: “Ta nói!”

Hắc y nhân cầm đầu nhấc tay ra hiệu, hắc y nhân khua chủy thủ lên liền dừng

tay lại, tạm hoãn hạ dao.

Diêu thẩm nhìn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền lập tức rơi lệ,

cất tiếng khóc lóc, cầu xin: “Nếu ta nói ra, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng

ta.”

Cầm đầu hắc y nhân, “Cứ nói đừng ngại, chỉ cần ngươi nói ra, về sau chúng ta

sẽ không ghé qua nơi đây, xem như ngươi chưa từng nói ra điều gì.” Thấy đối

phương cứ khóc sướt mướt không ngừng, cất lời cảnh cáo: “Xem ra phải chặt

hai cánh tay con trai ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói ra rồi.”

Diêu thẩm lập tức ngẩng đầu nói: “Lão Cẩu, là lão Cẩu, là hắn bức ta dụ Vưu

Lệ rời đi. Ta cũng không muốn làm như vậy, Vưu Lệ cũng là ta nhìn nó lớn lên

từ nhỏ. Nhưng mà ta không còn cách nào khác, nếu không đồng ý làm như vậy,

mẹ con chúng ta liền không thể tiếp tục sinh tồn tại Ảo Vọng nữa rồi!” Nước

mắt không ngừng tuôn trào.

Hắc y nhân cầm đầu nói: “Hi vọng lời ngươi nói là thật. Nếu như có một câu

nói dối, mẹ con các ngươi là thật sự không còn sống nổi nữa rồi.” Dứt lời liền

xoay người rời đi.

Lập tức có hai gã hắc y nhân rất nhanh tháo dỡ mấy tấm ván cửa ra, để cho y đi

trước ra ngoài, những người khác đi theo ngay sau đó, một nhóm người rất

nhanh liền biến mất trên đường phố trong màn mưa đêm.

Một đám người thần bí tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Bên trong tiệm, thanh niên trẻ tuổi bò dậy khỏi mặt đất, tức giận vô cùng, rầm!

Một quyền đấm tại trên quầy hàng, chỉ hận bản thân mình bất lực.

Diêu thẩm giữ lại cánh tay con trai, thỉnh thoảng gạt lệ…

Trong màn mưa đêm, bên bờ biển vẫn rất rực rỡ, người lui người tới, người lên

người xuống thuyền không ngừng.

Nơi đây không giống Tinh La đảo, cần phải treo đèn lồng chờ thuyền gì đó,

thuyền rảnh rỗi chờ đợi bên bờ, người nào muốn rời khỏi Ảo Vọng cứ việc trực

tiếp tìm một chiếc thuyền trống, bước lên thuyền là được, thỏa thuận giá cả

xong, đốt đèn lồng lên liền lập tức khởi hành.

Dẫn theo mấy tên tùy tùng, Vương Tuyết Đường chính là làm như vậy, khuôn

mặt u ám bước lên thuyền rời đi.

Tại đầu thuyền, một người ở sau lưng bung dù che mưa cho Vương Tuyết

Đường.

Ngược hướng ánh sáng đi vào trong bóng tối, Vương Tuyết Đường không biết

chuyến đi này sẽ có kết quả như thế nào, nhưng lão ta vẫn phải đi một chuyến

tới Cẩm quốc kinh thành, đến Ty Nam phủ một lần, dù cho biết rõ Địa mẫu

chưa chắc sẽ giúp mình đến U Nhai cứu con trai, nhưng vẫn là phải đi một

chuyến, mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải cố gắng thử xem.

Bên bờ biển rộn ràng nhốn nháo, một đám môn đồ chắp tay tiễn đưa, Tôn Cửu

cũng ở tại trong đó, đều là người của Già La Sơn.

Không cần thiết một đống người chạy đến Ty Nam phủ, nơi đây có chuyện nơi

đây, cần có người lưu lại…

Nơi cao nhất Ảo Vọng, một quần thể công trình ánh đèn mờ nhạt thâm trầm

nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh Ảo Vọng, hai bên trái phải của khu nhà mỗi

bên có một tòa Nhĩ lâu tương đối thấp.

Tả Nhĩ lâu là nơi ở của Tả sứ Vũ Phi của Trấn Hải ty, Vũ Phi chính là người của

Đệ Tam động Thiên Lưu sơn, luận về thân phận địa vị, hiện nay Liễu Phiêu

Phiêu là thủ hạ của y.

Hữu Nhĩ lâu thì là nơi ở của Hữu sứ Thiện A Sơn của Trấn Hải ty, Thiện A Sơn

là người của Đệ Tứ động Thiên Lưu sơn.

Tả Hữu sứ kỳ thực chính là Phó sứ của Trấn Hải ty, Chu Hiên là Chính sứ

Chưởng lệnh.

Lúc này, tại bên trong Hữu Nhĩ lâu, Thiện A Sơn với dáng vẻ phương phi đứng

chắp tay phía trước cửa sổ, luận về hình thể, y còn phải to lớn hơn cả Nam Trúc,

y ngắm nhìn Ảo Vọng rực rỡ sắc màu trong màn mưa đêm, bên trong phòng lại

là một màu đen kịt.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cành cạch, Thiện A Sơn trầm giọng nói: “Vào

đi.”

Cửa mở, một nam nhân trên người còn dính nước mưa nhanh chóng tiến vào,

đóng cửa lại, chính là Chưởng vệ thủ hạ của y, tên là Ngô Cùng Tẫn, cũng là

tâm phúc của y.

Ngô Cùng Tẫn bước nhanh đến phía sau y, chắp tay chào: “Hữu sứ, nhóm người

lúc trước tham dự bắt cóc đã tra được hai tên. Kẻ bắt tiểu hài tử đi gọi là Hoa

Lang, kẻ phối hợp hỗ trợ gọi là lão Cẩu, đều là địa đầu xà trong khu vực, tiếp

tục truy xét sâu hơn thì phát hiện không còn thấy hai người đó nữa rồi. Sau khi

sự việc xảy ra, hai người đều biến mất. Có người nhìn thấy, một người trong đó

lên đò rời khỏi Ảo Vọng sau khi sự việc xảy ra, hiện nay không biết hai người

đã đi nơi nào, trong lúc nhất thời sợ là rất khó tìm được.”

Thiện A Sơn: “Cái gì gọi có tật giật mình? Chạy thật nhanh a, làm việc cũng rất

kín đáo. Hai tên đó có liên quan gì với tên Thanh Nha bên cạnh Vương Vấn

Thiên không?”

Ngô Cùng Tẫn: “Thanh Nha là địa đầu xà của địa đầu xà tại Ảo Vọng, là nhân

vật số một trong đó, nếu nói có liên quan, khẳng định là có liên quan.”

Thiện A Sơn: “Nếu đầu mối đã đứt rồi, thủ hạ của Thanh Nha phạm tội, hắn dù

sao cũng phải có giải thích, bắt đi.”

“Việc này…” Ngô Cùng Tẫn chần chừ nói: “Hiện tại chúng ta không có chứng

cứ chứng minh là hắn làm, mạo muội bắt hắn e rằng không thích hợp. Tên đó có

thể lặn lộn tại Ảo Vọng cho tới bây giờ chắc chắn là có một số mối quan hệ,

huống hồ phía bên Chưởng lệnh…”

Thiện A Sơn: “Có chứng cứ hay không, không phải chỉ đoán bằng miệng, bắt về

thẩm vấn qua mới biết được. Thủ hạ của hắn ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng,

bắt hắn về thẩm vấn là sai sao? U Sai đã tham gia rồi, sự tình đã làm lớn rồi,

Chưởng lệnh cũng ngồi không yên, hình như đã đi Thiên Lưu sơn, đây chính là

thời điểm ít cản trở nhất, muốn bắt người thì phải thừa dịp bậy giờ.”

Ngô Cùng Tẫn đã hiểu rồi, lập tức đáp: “Được, vậy ta liền đi bắt người, nhất

định cạy mở miệng của hắn!”

Trong lâm viên, tiếng đàn tiếng hát vẫn cất lên trong các tòa nhà rường cột

chạm trổ như trước. Thanh Nha trở lại Kinh Hồng điện, xuống xe ngựa, một đôi

guốc gỗ lạch cạch đạp trong nền dãy hành lang.

Sau khi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, y lại ngồi ở đó bóc đậu phộng ăn,

dường như vô cùng yêu thích món này.

Không bao lâu sau, Cổ Thanh Chiếu vội vã đi tới, trực tiếp ngồi ở bên cạnh y,

hỏi: “Họ Vương thế nào rồi?”

Thanh Nha cười ha hả, miệng nhai ngấu nghiến, nói ra: “Đã bị mang đi U Nhai.

U Sai để lại lời nói, bảo Già La Sơn móc ra hai mươi tỷ đổi người, kỳ hạn một

tháng, một tháng sau không nhìn thấy tiền, Vương Tuyết Đường cũng sẽ không

nhìn thấy con hắn nữa.”

“Hai mươi tỷ?” Cổ Thanh Chiếu hít vào một hơi khí lạnh, “Già La Sơn có tiền

cỡ nào cũng chịu không nổi con số này a?”

Thanh Nha: “Đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm… Không ngoài

dự liệu, Can nương quả nhiên đã biết rõ thân phận vị Thám Hoa lang kia.”

Cổ Thanh Chiếu không hiểu, hỏi, “Can nương nói như thế nào?”

Thanh Nha dừng động tác bóc đậu phộng trên tay lại, có phần không hiểu nói:

“Bảo ta đừng có ngừng lại, cứ tiếp tục xử lý hắn.”

Cổ Thanh Chiếu ngạc nhiên, “Có ý gì?”

Thanh Nha: “Còn có thể có ý gì? Cứ như lúc trước vậy, tiếp tục âm thầm quấy

rối vị Thám Hoa lang kia.”

Cổ Thanh Chiếu: “Không phải, ý của ta là, Can nương cần gì phải gây khó dễ

với vị Thám Hoa lang kia, giữa bọn họ hẳn là chưa từng có bất kỳ giao tiếp gì

đi? Ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua phía bên Can nương và vị Thám Hoa

lang kia có đụng chạm gì, với tính tình lạnh lùng bình đạm của Can nương,

cũng không phải người đa sự, tại sao lại cứ bám chặt lấy Thám Hoa lang không

buông chứ? Vì sao a?”

Thanh Nha: “Ta làm sao biết được? Dù sao thì ta cũng không thể hỏi rõ ràng,

nếu không ngươi đi hỏi xem?”

Trong mắt người ngoài, từ xa nhìn tới, trông hai người vào lúc này giống như là

đang liếc mắt đưa tình, người ở xung quanh lui tới cũng không cảm thấy có gì

kỳ lạ, Thanh Nha là nam nhân có thể đi vào trong phòng ngủ của lão bản nương,

đều cho rằng giữa hai người có chen một chân, ngoại nhân đa số đều cho rằng

Cổ Thanh Chiếu là nhân tình của Thanh Nha.

Chính vào lúc này, từ xa xa truyền đến một tràng âm thanh ầm ĩ, một đám bóng

người lao nhanh về phía bên này.

Đám bảo vệ trong nhà chạy tới trước một bước khẩn cấp vọt đến bên cạnh Cổ

Thanh Chiếu, còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì xảy ra, một đám người mặc trang

phục Trấn Hải ty đã nhanh chóng vọt tới nơi, vây quanh hai người nam nữ đang

sững sờ im lặng tại chỗ.

“Lão bản nương, bọn họ cứ muốn xông vào, chúng ta cũng không cò ncách

nào…”

Một gã đầu lĩnh hộ vệ khẩn cấp giải thích với Cổ Thanh Chiếu.

Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn trong tay lên, ra hiệu không cần nói nữa, “Đã

biết rồi, việc này cũng không trách được các ngươi.”

Toàn bộ Ảo Vọng, không quản là nơi nào, nếu Trấn Hải ty muốn xông vào thì

đến đâu cũng được, Kinh Hồng điện cũng không có tư cách ngăn cản, nếu

không chính là cản trở công vụ.

Thanh Nha đứng lên nhìn trái nhìn phải, quan sát những người vây quanh mình,

trong tay lại bắt đầu bóc đậu phộng ăn, ném vỏ tán loạn, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhìn thấy người cầm đầu đi ra từ trong đám nhân thủ Trấn Hải ty bao vây xung

quanh, Cổ Thanh Chiếu với vẻ đẹp mượt mà giữ lại từ tuổi thanh xuân mỉm

cười nói: “Thì ra là Ngô chưởng vệ, ngọn gió nào đưa ngài thổi tới đây, còn

hưng sư động chúng như vậy chứ, là ta đã làm ra chuyện gì không phù hợp quy

củ sao?”

“Không có quan hệ gì với lão bản nương.” Ngô Cùng Tẫn đáp lại một câu rồi

không để ý tới bà ta nữa, nhìn chằm chằm vào Thanh Nha hỏi: “Thanh Nha,

ngươi nhận biết Hoa Lang và lão Cẩu không?”

Thanh Nha đáp: “Nhận biết, đã gặp mặt, nhưng không quen thuộc.”

Ngô Cùng Tẫn: “Hay cho một câu không quen thuộc? Chỗ của ta có một đống

chứng cứ chứng minh các ngươi rất quen thuộc. Thanh Nha, ngươi bị nghi có

liên quan tới việc ngang nhiên bắt cóc tại Ảo Vọng, theo chúng ta đi một

chuyến đi.”

Cổ Thanh Chiếu lập tức cất bước tiến lên, chắn phía trước Thanh Nha, “Ngô

chưởng vệ, tại sao lại dính dáng tới chuyện bắt cóc gì rồi, về phần…”

Bà ta đang định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nào ngờ lần này Ngô Cùng

Tẫn hoàn toàn không nể mặt bà ta, phất tay đẩy ra, “Cút ra đi!”

Một cánh tay nhanh như bóng ma, đột nhiên chụp lấy cổ tay gã ta, ngay tại lúc

tay của gã ta vừa sắp chạm đến vai Cổ Thanh Chiếu thì đã bị Thanh Nha xuất

thủ chụp lại rồi.

Ngô Cùng Tẫn lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, trầm giọng

nói: “Làm càn!”

Ở xung quanh, nhân viên Trấn Hải ty lập tức tản ra, đao kiếm quang ảnh vung

ra, dồn dập chỉ về phía Thanh Nha.

Thanh Nha không chút hoang mang đẩy Cổ Thanh Chiếu ra phía sau mình,

không nhìn những đao quang kiếm ảnh ở xung quanh, buông ra cổ tay Ngô

Cùng Tẫn ra, “Ngô chưởng vệ, có chuyện gì cứ nói, đi một chuyến thì đi một

chuyến a, ta phối hợp là được, không nên động tay động chân với nữ nhân a.”

Ngô Cùng Tẫn lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”

Thanh Nha lập tức nhìn thẳng vào hai mắt gã ta, giọng điệu trở nên bất thiện,

“Dạy ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta là đang cảnh

cáo ngươi, ngươi có bản lĩnh thì động tới nàng một đầu ngón tay thử xem, ta

đảm bảo ngươi nhìn không thấy ánh mặt trời ngày mai, ngươi tin hay không?”

Lời này vừa nói ra, đám hộ vệ bảo vệ Kinh Hồng điện lập tức kinh ngạc, lúc

trước khi những nam nhân khác ôm ôm quơ quơ lão bản nương cũng không

thấy vị này phản ứng như vậy, bây giờ đột nhiên bộc lộ khí phách ra ngoài, tức

thì làm cho bọn hắn nhìn với ánh mắt coi trọng hơn, đồng thời cũng lo lắng.

Vấn đề là lời này lại nói ra ngay tại trước mặt một đám người Trấn Hải ty, như

vậy làm sao Ngô Cùng Tẫn chịu cho nổi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung tại trên mặt Ngô Cùng Tẫn.

Cổ Thanh Chiếu chậm rãi phe phẩy quạt tròn, không nói lời nào nữa, dáng vẻ

rất tầm thường.

Ngô Cùng Tẫn căng cứng gương mặt, lạnh lùng đối diện với Thanh Nha, gã ta

nhìn thấy được trong mắt Thanh Nha chậm rãi bốc lên sát cơ, lời nói theo cảm

tính đã đến miệng cuối cùng được nuốt trở vào, hít sâu một hơi, phất tay quát

lớn: “Mang đi!”

Lập tức có đao kiếm thử thăm dò tiến lên, lưỡi dao mũi kiếm đặt tại trên cổ

Thanh Nha, sau đó một đám nhân viên Trấn Hải ty mới dám tiến lên tay, nhanh

chóng khống chế Thanh Nha lại, áp giải người đuổi theo Ngô Cùng Tẫn, cùng

rời đi.

“Lão bản nương…”

Đầu lĩnh hộ vệ tiến đến trước mặt Cổ Thanh Chiếu, cất lời nói.

Cổ Thanh Chiếu nhấc tay ra hiệu ngừng, “Không sao, mọi người ai về chỗ nấy,

làm việc của mình đi.”

Dứt lời, bà ta ung dung xoay người rời đi, giống như chưa từng có chuyện gì

xảy ra.