Bán Tiên

Chương 472: Bạn của A Sĩ Hành




Tìm Địa mẫu ra mặt sao? Vương Tuyết Đường lập tức trở nên trầm mặc, trong

lòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời.

Lão ta rất rõ ràng mối quan hệ giữa Vương gia và Địa mẫu, kỳ thực là một mối

quan hệ thân thích cũng không khác với nhà người bình thường lắm.

Địa mẫu đương nhiên là loại họ hàng có địa vị, Vương gia thì trái lại, thuộc về

họ hàng “Nghèo kém”. Trong mối quan hệ họ hàng bình thường, với loại quan

hệ họ hàng xa này, người trước chưa chắc sẽ có phản ứng lại với người sau,

nhưng mà Địa mẫu thuộc về loại họ hàng tương đối có phẩm chất tốt, cho dù là

họ hàng nghèo đăng môn thì cũng sẽ tiếp đãi.

Trên thực tế thì cũng chỉ có như vậy, tìm đến nhờ Địa mẫu hỗ trợ làm việc gì

đó, Địa mẫu không đáp ứng cũng không từ chối, việc gì cũng đều để theo phép

tắc.

Cho dù là việc Vương gia nhìn trúng đồ đệ của Địa mẫu, đề cập tới việc hôn

nhân, Địa mẫu cũng vẫn là như vậy, tùy theo ý của các thanh niên.

Nhờ Địa mẫu đến U Nhai biện hộ giùm? Không cần thử, Vương Tuyết Đường

đã biết được kết quả.

Đương nhiên, trong lòng lão ta cũng rất rõ ràng, tuy rằng Địa mẫu chưa từng

giúp Vương gia là bất kỳ chuyện gì, nhưng thực ra việc thừa nhận quan hệ họ

hàng cũng là đã rất quan tâm giúp đỡ Vương gia.

Chu Hiên thì chú ý quan sát lời nói và sắc mặt, quan hệ họ hàng giữa Vương gia

và Địa mẫu có thể có giá trị như thế nào, mới là điều y thực sự quan tâm, nếu

không phía bên y cũng sẽ không sắp xếp người đi kích thích Vương Vấn Thiên

làm ra chuyện, bây giờ đã đến thời điểm nhìn ra sự thật.

Nói chung, nói tới nói lui, thái độ của Chu Hiên đều rất rõ ràng, y không có khả

năng cùng với phía bên U Nhai làm ra chuyện lật lại bản án gì gì đó, cho dù

Vương Tuyết Đường đã đưa cho bao nhiêu chỗ tốt cũng vô dụng, đồng ý sẽ cho

thêm bao nhiêu lợi ích nữa y cũng sẽ không nhận.

Cuối cùng, Vương Tuyết Đường chỉ có thể buồn bã rời đi.

Sau khi tiễn khách rời đi xong, Tề Đa Lai trở về, Chu Hiên chợt nhìn chằm

chằm màn màn mưa đêm, buông tiếng thở dài: “Có phần làm cho lớn chuyện

rồi. Phía bên Thiên Lưu sơn khẳng định có người nhìn chăm chú vào việc này

để điều tra, nhất là những kẻ nhìn chằm chằm vào vị trí của ta. Thanh Nha kia

làm việc bất lợi, một chút việc nhỏ cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ không

tránh được sự điều tra của người quan tâm, rất nhanh liền sẽ tra tìm ra hắn, tiếp

đó sẽ liên lụy đến chúng ta. Ngươi nhìn chăm chú bên này, ta phải đi Thiên Lưu

sơn một chuyến, việc này cần phải tấu trình cho Nhị động chủ biết trước.”

“U Sai tới Ảo Vọng làm việc, còn tới Trấn Hải ty nói chuyện, Chưởng lệnh về

Thiên Lưu sơn bẩm báo cho Nhị động chủ là việc nên làm. Về phần…” Tề Đa

Lai do dự một chút, chần chừ nói: “Nếu là Chưởng lệnh sợ Thanh Nha kia

không vững vàng, có nên trực tiếp…” Gã ta nhấc tay lên làm động tác cắt cổ

diệt khẩu.

Chu Hiên bình tĩnh nói: “Tên Thanh Nha kia là có chút thực lực, ngươi cho rằng

hắn dễ dàng bị diệt khẩu như vậy sao? Dồn hắn tới chân tường nhiều khi phản

tác dụng. Còn nữa, không chừng đã có người đang chờ chúng ta đi diệt khẩu.

Đám đạo chích làm loạn không có gì, chỉ cần Nhị động chủ trong lòng có hiểu

rõ, có nắm chắc, chỉ cần bên phía Nhị động chủ có Đại thánh ủng hộ thì sẽ

không có việc gì, không đáng bồn chồn lo sợ.”

Tề Đa Lai khom người, “Chưởng lệnh nói có lý.”

Quanh quẩn chờ đợi tại bên trong nhà, Hồ Vưu Lệ chợt dừng bước, quay đầu

lại, nhìn thấy mấy bóng người phi thân rơi xuống tại trên ban công rồi ngay lập

tức đi vào.

Người tới đương nhiên không phải ai khác, chính là đám người Dữu Khánh trở

về.

Hồ Vưu Lệ cho rằng bọn họ dự tiệc sẽ mất thời gian rất lâu, hoặc là không biết

có thể trở về hay không nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã trở về rồi,

hơn nữa nhìn thấy có cả Tiểu Hắc, lập tức hỏi: “Không có việc gì đi?”

Nam Trúc xùy một tiếng, nói, “Làm sao có thể không có việc gì, không có việc

gì mới là lạ a.”

Vẻ mặt của sư huynh đệ ba người đều có vẻ nghiêm trọng khó nói rõ ràng, còn

chưa biết kết quả sự việc như thế nào, cũng đã cảm nhận được áp lực vô hình từ

Già La Sơn.

Hồ Vưu Lệ đang định hỏi kỹ càng hơn nhưng Tiểu Hắc đã chạy tới ôm lấy vòng

eo cô ta, ngẩng đầu nhìn, lay lay nói: “A tỷ, ta muốn ăn bánh thịt.”

Hồ Vưu Lệ đưa hai tay nâng nâng khuôn mặt nó, cũng không biết tiểu gia hỏa

này bị bắt đi mấy ngày đã chịu đau khổ gì rồi, nhìn kỹ hỏi: “Đói bụng lắm hả?”

Tiểu Hắc lập tức thối lui, sờ bụng, liên tục gật đầu.

“Được, vậy ta liền đi làm ngay cho ngươi.” Hồ Vưu Lệ xoa xoa đầu nó, xoay

người bước nhanh đi xuống lầu.

Ánh mắt Tiểu Hắc đảo qua, gọi một tiếng, “Đại bổng.”

Chạy đến một bên, ôm lấy đại bổng đang tựa tại giá quần áo, có vẻ như mấy

ngày không gặp, đặc biệt nhớ nó.

Dữu Khánh thì đẩy mở ra cánh cửa sổ kia, nhìn khung cảnh màn mưa đêm phía

trước, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại chậm rãi đóng cửa sổ lại.

Thấy thế, hai người Nam, Mục nhìn nhau, ngay sau đó đi tới, Nam Trúc thấp

giọng hỏi: “Muốn gặp mặt vị kia sao?”

Dữu Khánh gật đầu, “U Sai bắt Vương Vấn Thiên tới Trấn Hải ty, cuối cùng sẽ

xử lý như thế nào, chúng ta phải biết rõ tình hình.”

Hai người Nam, Mục nghe vậy thì rất đồng ý, phải sớm có chuẩn bị để đối diện

với khả năng bị Vương gia trả thù, không biết tình huống như thế nào, tại Ảo

Vọng hiện nay, người đáng tin cậy nhất có thể giúp được bọn hắn là chỉ có Liễu

Phiêu Phiêu mà thôi.

Nam Trúc hất cằm ra hiệu về phía cửa sổ, “Vậy thì liên hệ nha, đóng cửa lại làm

gì?”

Dữu Khánh: “Có khả năng nàng ta còn đang tại Trấn Hải ty để tìm hiểu tình

hình, bây giờ ta phát ra tín hiệu liên hệ, chưa chắc nàng ta có thể nhìn thấy. Về

sau nàng ta khẳng định cũng sẽ muốn gặp ta, hẳn là sẽ chủ động liên hệ. Ba

chúng ta thay phiên nhau nhìn chăm chú, khi nào nhìn thấy tín hiệu của nàng ta,

ta sẽ đi. Nếu như trước rạng sáng ngày mai vẫn còn chưa có tín hiệu, lúc đó ta

phát ra tín hiệu cũng không trễ.”

“Cũng được.” Nam Trúc gật đầu, tiếp đó hất đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết.

Vì vậy, Mục Ngạo Thiết trở thành người đầu tiên thủ tại bên cạnh khe hở cửa

sổ, quan sát bên ngoài.

Không bao lâu sau, dưới lầu bay lên hương thơm thịt nướng, Tiểu Hắc lập tức

khiêng đại bổng thình thịch chạy xuống.

Sau một phen giày vò, chờ đến khi ăn uống no đủ rồi, Tiểu Hắc lập tức ngủ

thiếp đi, dây dưa tại bên cạnh mấy người một hồi, cuối cùng Hồ Vưu Lệ mở

miệng hỏi, “Rốt cuộc thì các ngươi là ai?”

Giọng điệu yếu ớt.

Đối với câu hỏi của cô ta, sư huynh đệ ba người cũng không bất ngờ, kẻ ngu si

mới sẽ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Dữu Khánh im lặng, Nam Trúc cười tủm tỉm đáp:

“Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là không có ác ý đối với ngươi,

coi chúng ta như là khách thuê bình thường là được rồi.”

Hồ Vưu Lệ ấp úng hỏi: “Các ngươi có thể đổi thuê nơi ở khác được hay

không?”

Nam Trúc nói:

“Không cần, ở đâu cũng như nhau, chúng ta ở lại nơi này đã quen rồi, rất tốt.”

Vẻ mặt Hồ Vưu Lệ đầy khó coi, “Các ngươi vẫn là đổi nơi ở khác đi, ta thật sự

rất sợ hãi, ta chỉ là một tiểu yêu bình thường, chịu không nổi sóng gió của các

ngươi, van cầu các ngươi a.”

Nam Trúc da mặt dày đáp lại: “Ta đã nói rõ rồi đi, chúng ta không có tiền ở lại

nơi khác. Ngươi muốn để cho chúng ta đi cũng được, chỉ cần ngươi có thể gánh

chịu chi phí ở khách sạn cho chúng ta, chúng ta liền đi.” Đưa tay ra hiệu cần lấy

tiền.

Hồ Vưu Lệ cảm thấy mình đã bị lừa, cầu xin: “Các ngươi khẳng định không

phải người bình thường, không đến mức lấy không ra chút tiền đó, hà tất làm

khó ta. Như vậy đi, ta trả lại tiền cho các ngươi có được hay không?”

Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, khóe miệng Dữu Khánh giật giật, nghĩ đến việc

tiểu yêu này giữ gìn thanh danh cho “A Sĩ Hành”, cũng không muốn làm khó

tiểu yêu này.

Chuyển thì chuyển đi, hắn đang chuẩn bị nhả ra, nào ngờ Nam Trúc đột nhiên

thốt ra một câu, “Ngươi thật sự muốn đuổi chúng ta đi sao? Chúng ta nhưng là

quen biết A Sĩ Hành a, hơn nữa là bạn của A Sĩ Hành, có thể giới thiệu cho

ngươi quen biết.”

Lời này vừa nói ra, Hồ Vưu Lệ lập tức ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt lấp

lánh có nét kinh ngạc, có sự nghi hoặc, rõ ràng rất không tin.

Dữu Khánh nghe vậy, lập tức không nín được nữa, cất tiếng quở trách: “Mập

mạp chết tiệt, ngươi nói dóc gì vậy chứ?”

Nam Trúc lập tức xoay người, khuyên nhủ: “Quen biết chính là quen biết, cần

gì phải che che giấu giấu. Được rồi, lui một bước, không giới thiệu để quen biết,

bảo A Sĩ Hành viết một bức chữ cho nàng làm lễ vật, chỉ viết một bức chữ, mấy

chữ bỏ đi mà thôi, không đến mức không đồng ý a.”

Khi nói ra lời này thì ánh mắt ra sức nháy nháy về phía cửa sổ kia, đang nhắc

nhở Dữu Khánh, tại đây có điểm quan sát theo dõi tín liệu liên lạc mà Liễu

Phiêu Phiêu đã bố trí sẵn, nếu đổi nơi khác, chưa nói tới bên này không thuận

tiện, phía bên Liễu Phiêu Phiêu chưa chắc đã thuận lợi.

Sau khi hiểu ý, Dữu Khánh lập tức trở nên trầm mặc.

Không nói lời nào cũng là tỏ thái độ, Nam Trúc vui tươi hớn hở xoay người lại,

hỏi Hồ Vưu Lệ, “Thế nào, nói A Sĩ Hành viết cho ngươi một bức chữ có được

hay không?”

Hồ Vưu Lệ hai tay mười ngón đan vào với nhau, ra vẻ có phần hưng phấn, tuy

nhiên vẫn còn hoài nghi, “Các ngươi thật sự quen biết A Sĩ Hành sao?”

Nam Trúc cười ha hả, nói: “Nếu như không quen biết, nếu như không phải là

bằng hữu với hắn, hãy để ta chết không được tử tế!”

Đã trực tiếp phát ra lời thề độc rồi, Hồ Vưu Lệ mơ hồ cảm giác được, những

người này có khả năng thật sự quen biết người thiên hạ đệ nhất tài tử mà cô ta

ngưỡng mộ đã lâu, hai tay mười ngón nhịn không được xoắn xuýt vào nhau, vẻ

mặt hưng phấn thể hiện rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được nghi vấn,

“Người có thể nói A Sĩ Hành viết chữ làm sao lại không có tiền ở khách sạn

chứ?”

Nam Trúc rất muốn bảo cô ta hỏi xem một chút chính bản thân “A Sĩ Hành”

đang tại bên người này có thiếu tiền ở khách sạn hay không, nhưng mà không

thể nói ra, nếu không tên gia hỏa lão Thập Ngũ này sẽ trở mặt, giận mà cười

nói: “Được rồi, không bằng như vậy, chúng ta viết phong thư cho A Sĩ Hành,

bảo hắn viết bức chữ gửi tới đây, để cho ngươi nhìn xem trước, để cho ngươi

xác định thật giả trước có được hay không? Gửi đi gửi lại nhiều nhất cũng chỉ

mấy ngày, ngươi chờ được không?”

Hồ Vưu Lệ lập tức cắn cắn răng, “Mấy ngày?”

Nam Trúc cười hì hì đáp: “Trong vòng năm ngày đi, đảm bảo đưa đến, quá hạn

để cho ta không chết được tử tế!”

Lại trực tiếp phát thề độc rồi, bởi vì gã rất nắm chặt, có thể viết ra bất cứ khi

nào, không sợ vi phạm lời thề.

Chịu không nổi với đức tính đó của lão Thất, Mục Ngạo Thiết quay đầu lại, tiếp

tục thông qua khe hở cửa sổ để quan sát bên ngoài.

Hồ Vưu Lệ lại bổ sung một câu, “Được, nếu là thật sự, ngươi muốn ở bao lâu

cũng được, ta miễn tiền thuê nhà cho các ngươi.”

Dữu Khánh chợt thốt ra một câu, “Vì một bức chữ, không sợ chúng ta đem tới

nguy hiểm cho ngươi sao?”

“Đó là chuyện của ta.” Hồ Vưu Lệ đáp lại một câu, sau đó xòe bàn tay ra đưa về

phái Nam Trúc, “Nếu như ta nuốt lời, khiến ta chết không được tử tế!”

Bộp! Hiểu ý, Nam Trúc nhấc tay vỗ vào bàn tay cô ta, cất tiếng hoan nghênh:

“Cũng lời thề như vậy!”

Bỏ tay xuống, Hồ Vưu Lệ xoay người rời đi, đi xuống lầu, đã không còn sự sợ

hãi lúc trước, nhận ra được, cô ta vô cùng mong đợi, ánh mắt sáng ngời, rất

hưng phấn.

Nam Trúc quay đầu lại kéo cai Dữu Khánh, vai kề vai hạ thấp giọng nói: “Một

bức chữ mà thôi, hình như giá trị cũng chỉ mấy vạn lượng? Cùng lắm thì hơn

mười vạn. Chi phí chỗ ở nơi đây không thấp, mười vạn lượng cũng không ở

được bao lâu, yên tâm, không lỗ. Nếu là ta, một ngày viết khoảng một trăm bức

bán ra, có tiền không kiếm là tên ngốc.”

Phiền hà với gã, Dữu Khánh đưa tay đẩy gã ra…

Diêu Ký, hai bên cửa vào cửa hàng treo hai ngọn đèn lồng đỏ.

Một nhóm năm người khoáng áo choàng màu đen, sải bước trong đêm mưa đi

tới, trực tiếp đi vào trong Diêu Ký cửa hàng.

Con trai của Diêu thẩm đứng lên, khuôn mặt tươi cười đón khách, “Mấy vị quý

khách, muốn mua thứ gì?”

Vừa mới nói xong liền phát hiện thấy không thích hợp, hai người tiến vào cuối

cùng trực tiếp từ hai bên cửa nhấc cánh cửa của cửa hàng, hỗ trợ đóng cửa, tốc

độ rất nhanh.

Con trai của Diêu thẩm kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm gì vậy? A…”

Bùm!

Bụng gã hứng chịu một cú đánh mạnh, hai tên hắc y nhân ở hai bên vặn cánh

tay, trực tiếp ấn gã lật nằm trên đất, một cái chân đeo giày ướt sũng nước mưa

đè gắt gao tại trên cổ gã, khiến gã không thể hé răng, tựa như tùy thời có thể đạp

gãy cổ.

Nghe thấy động tĩnh, Diêu thẩm từ trên lầu đi xuống, thấy thế thì kinh hãi, “Các

ngươi làm gì vậy?”

Chậm rãi tản bộ tại trong cửa hàng, hắc y nhân từ từ nói: “Ngày mà tiểu hài tử

trong nhà Hồ nữ gia kia bị bắt cóc, là ai bảo ngươi dụ dỗ Hồ nữ kia đi?”

Diêu thẩm kinh ngạc sững sờ, ngay lập tức nói: “Ta không biết ngươi đang nói

cái gì…”

Hắc y nhân lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú người bị đè trên mặt đất, “Chặt

hai tay hắn đi!”