Cổ Thanh Chiếu nghe vậy thì có xúc động, vừa muốn nói gì đó nhưng lúc này
không ngăn cản được đám người tại cửa vào nữa rồi, người có thể chạy đến nơi
đây vui chơi đều không phải là người bình thường, không còn U Sai đe dọa, lập
tức phá tan hàng rào ngăn chặn, chạy vào đây.
“Lão bản nương, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Người bị bắt đi vừa rồi chính là thiếu Chưởng môn Già La Sơn sao?”
“Họ Vương tại sao lại trêu chọc đến U Nhai rồi vậy?”
“Thanh Thiển cô nương bị cưỡng hiếp sao?”
“Ai cưỡng hiếp Thanh Thiển cô nương vậy? Là tên họ Vương kia sao?”
Một đám người xông tới, người này một câu, người kia một câu, ồn ào dò hỏi.
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm…”
Cổ Thanh Chiếu đau đầu xoay vòng vòng giải thích, liên tục nhắc lui nhắc tới
chỉ là hiểu lầm, quả thực đã nếm được cảm giác tự nhấc tảng đá lên đập chân
mình.
Người của U Nhai trở thành nhân chứng đứng ngoài xem, bây giờ bà ta nào còn
dám giội nước bẩn lên người Dữu Khánh, không dám tiếp tục làm cho sự việc
trở nên ồn ào hơn.
Thanh Nha không muốn dây dưa kéo dài tại nơi đây, trước tiên luồn lách đi ra
khỏi đám người.
Ôm lấy xiêm y rách nát, nét mặt Thanh Thiển cô nương vô cùng xấu hổ, sau khi
thoát ra khỏi đám người thì lại bị một đống tỷ muội Kinh Hồng điện vây quanh,
dồn dập nhận lấy hàng loạt câu hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng
không biết nên giải thích như thế nào, chỉ biết cúi đầu bỏ chạy.
Cổ Thanh Chiếu phải phí công mất sức nói chuyện một hồi lâu mới đuổi được
đám người rời đi, đã quấy nhiễu đến những quý khách này, đêm nay là không
thể tránh được phải có ưu đãi.
Thật vất vả mới thoát được thân, tìm gặp được Thanh Nha tại một nơi đình đài
lầu các yên lặng thì nhìn thấy Thanh Nha đang ngồi dưới mái hiên tí tách nước
mưa nhai đồ ăn vặt.
Vừa bóc đậu phộng ăn, Thanh Nha nói: “Có bực tức gì thì nhanh chóng trút ra
đi, ta còn phải báo cáo tình huống cho Can nương biết.”
Trong lời nói rõ ràng cho thấy đã biết đối phương sẽ tới tìm mình, vì vậy ngồi
chờ ở nơi này.
Cổ Thanh Chiếu vẻ mặt bất bình u oán lầm bầm, “Hôm nay, có phải nhìn ta rất
đê tiện hay không? Nếu không phải có ý của Can nương, ta sẽ không làm ra loại
chuyện vừa mất mặt vừa phá chiêu bài như vậy. Bây giờ thì hay rồi, náo loạn
trong ngoài không ra gì.”
Thanh Nha ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, nhai rồm rộp, giọng nói
ồm ồm, “Bởi vì chính là biết rõ ngươi sẽ không làm ra loại chuyện đập phá
chiêu bài này, cho nên do ngươi tới giội nước bẩn mới càng có thể đáng tin, nếu
không thì cũng không đáng phải tìm ngươi. Chỉ là, không có ai ngờ tới được,
thủ đoạn vị Thám Hoa lang này phản kích lại hung ác như thế, lại trực tiếp chơi
đùa tàn phế Vương Vấn Thiên luôn rồi.”
Cổ Thanh Chiếu đang muốn hỏi việc này, lúc trước nghe nói là bị cắn ngược lại
thì đã muốn hỏi, “Ý của ngươi là, chuyện hôm nay chính là do vị Thám Hoa
lang kia bố cục hay sao?”
Thanh Nha: “Việc này còn cần phải nghi ngờ sao? Lúc trước ta cũng rất thắc
mắc, vì sao vị kia đập phá rồi cắn chặt vào Trân Bảo trai làm gì, vẫn luôn không
có nghĩ ra, bây giờ thì đã biết rõ rồi.”
Cổ Thanh Chiếu cũng bừng tỉnh đại ngộ, “Hắn là đang cố ý ngồi tù, đang cố ý
kéo dài thời gian, cố ý chờ đến khi người của U Nhai tới!”
Thanh Nha lắc đầu không ngừng, trong miệng chậc chậc ra tiếng, “Lúc trước
ngươi đã tới chậm, ngươi là không nhìn thấy được tình huống lúc đó, suy nghĩ
lại cảnh tượng đó, vị Thám Hoa lang kia thực quá tuyệt. Chúng ta rõ ràng không
biết tiểu hài tử kia là người của U Giác Phụ, hắn lại cố ý dùng lời nói dẫn dắt
Vương Vấn Thiên, từng bước một từng bước một biến Vương Vấn Thiên từ
không biết đến biết rõ còn cố vi phạm. Ngươi nói xem kẻ đọc sách này phải âm
hiểm tàn nhẫn cỡ nào, ngay cả U Nhai cũng bị lợi dụng triệt để, còn khiến người
ta không lời bắt bẻ.”
Cổ Thanh Chiếu cau mày, “Ta đang muốn hỏi ngươi a, đến tột cùng là xảy ra
chuyện gì, lúc ta rời đi thì còn rất tốt nha, kế hoạch đang rất tốt, tại sao chỉ trong
chớp mắt liền náo loạn thành như vậy?”
“Người ta cố tình làm ra chuyện, nói trở mặt liền trở mặt, ai cũng đề phòng
không được. Hắn chưa nói mấy câu liền đã khiến cho Vương Vấn Thiên bị kích
động không kiềm chế được, vừa mở miệng ra liền nói Chung Nhược Thần
chướng mắt loại người như Vương Vấn Thiên, Vương Vấn Thiên kích động
chính miệng thừa nhận mình bắt cóc tiểu hài tử kia…”
Thanh Nha kể lại khái quát quá trình đối thoại giữa Vương Vấn Thiên và Dữu
Khánh lúc sự việc xảy ra.
Cổ Thanh Chiếu nghe xong hít vào một hơi khí lạnh, không ngừng cảm thán,
“Vị thiên hạ đệ nhất tài tử này quả thực là không đơn giản a. Ngay cả Trấn Hải
ty cũng đã tham dự vào, mấy nhà chúng ta liên thủ đối phó hắn, vậy mà cũng
không thể làm gì hắn mảy may, lại còn bị hắn trở tay cho một kích khiến cho
chật vật bất kham. Khó trách, thảo nào khi tại Tiểu Vân gian rơi vào trong tay
Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ cùng Đại Nghiệp ty mà vẫn có thể toàn thân rút lui.
Thủ đoạn của đệ nhất tài tử quả nhiên không phải kiểu tầm thường!”
Thanh Nha: “Đã lĩnh giáo được lòng dạ của vị này, ta không thể không suy nghĩ
tới thông báo tìm thân của hắn lại là chuyện gì? Thật sự là đang tìm người thân
sao? Hay là có ý đồ khác? Được rồi, ta còn phải trước tiên đến Trấn Hải ty một
chuyến, hai vị U Sai kai đi đến Trấn Hải ty, bên kia khẳng định cũng muốn tìm
ta hiểu rõ tình huống.” Dứt lời thì lắc đầu, đứng dậy, đi vào trong đêm mưa.
Y lên một chiếc xe ngựa, rời khỏi Kinh Hồng điện, sau đó đi thẳng đến Trấn
Hải ty.
Đi đến nơi, thông báo một tiếng, lại có người dẫn y đi đến mật thất ám phòng.
Chờ không bao lâu, Tề Đa Lai liền vội vội vã chạy tới, vội vàng hỏi xem tình
hình như thế nào, tại sao lại kinh động tới U Sai rồi.
Thanh Nha cũng không có giấu giếm, đem toàn bộ sự việc kể lại đầu đuôi gốc
ngọn.
Tại sau khi y rời đi không bao lâu, Già La Sơn Chưởng môn Vương Tuyết
Đường cũng vội vã chạy tới Trấn Hải ty, trên người vẫn còn có mùi rượu, hắn là
đang giao tiếp xã giao thì biết được tin dữ.
Rõ ràng đã biết được lão ta sắp tới, có người chờ sẵn, nhìn thấy lão ta thì trực
tiếp dẫn lão ta đến trên đỉnh thiên thai, nơi có thể nhìn xuống toàn bộ cảnh đêm
mỹ lệ của Ảo Vọng.
Chu Hiên và Tề Đa Lai đang chờ đợi tại bên trong một cái hiên các ánh đèn mờ
nhạt.
Hoang mang luống cuống chạy vào bên trong đình, Vương Tuyết Đường không
quên hành lễ trước, Chu Hiên đưa tay ra hiệu cho lão ta nguồi xuống uống trà.
Vương Tuyết Đường nào còn có tâm tư đó, xua tay không ngồi, gấp giọng hỏi:
“Chu công, chắc hẳn các ngươi đã biết rõ sự việc rồi, hai vị U Sai kai bắt
khuyển tử, bảo tại hạ tới Trấn Hải ty giải thích, không biết hai vị U Sai ở đâu?”
Chu Hiên trầm mặc một hồi, nói: “Bọn họ chỉ là tới đây chào hỏi, báo cho biết
tới đây làm việc công, xem như là gửi một lời giải thích cho chủ nhà. Họ không
có dự định ở đây chờ ngươi, ngươi đã tới muộn một chút, nếu tới sớm một chút,
có lẽ còn có thể gặp được bọn họ.”
Vương Tuyết Đường gấp gáp giậm chân, “Lúc trước đang trong lúc xã giao, tùy
tùng của khuyển tử phải mất chút thời gian và công sức mới tìm được ta. Lẽ
nào, lẽ nào đã đi rồi sao?”
Chu Hiên bưng trà chậm rãi nuốt một ngụm, có phần không biết nên nói như thế
nào với vị này, rõ ràng đã biết con trai mình lập bố cục tại Kinh Hồng điện để
xử lý vị Thám Hoa lang kia, vậy mà mình còn có thể chạy đi giao du chuyện
khác, thật đúng là thoải mái, đương nhiên, có lẽ là cảm thấy việc đó rất dễ giải
quyết, xem thường người ta, không nghĩ tới cắn tới một miếng lại cắn rụng
chính là răng mình.
Nghĩ đến tình cảnh đối phương sắp phải đối mặt, y cũng không tiện chỉ trích
làm gì, sau khi bỏ cốc trà xuống, lại hòa nhã nói: “Đúng vậy, hai vị U Sai đã đi
rồi, cũng đem lệnh lang theo về U Nhai, trước lúc đi có lưu lại lời nói, nói là
nếu người của Già La Sơn đến đây, thì chuyển lời giùm.”
“Đã đưa đi U Nhai rồi sao?” Vương Tuyết Đường vô cùng lo sợ, lại chắp tay
hỏi: “Làm phiền Chu công chuyển lời, xin lắng nghe.”
Chu Hiên nhìn Tề Đa Lai một cái, có phần không đành lòng báo cho biết, nhưng
cuối cùng vẫn là buông tiếng thở dài, nói: “Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là cầm
hai mươi tỷ lượng đến U Nhai chuộc lệnh lang về, hoặc là xem như chưa từng
sinh ra đứa con trai này, để U Nhai xử quyết lệnh lang. Bọn họ cho ngươi thời
gian một tháng, một tháng sau, không thấy được tiền, ngươi cũng liền không
còn nhìn thấy được nhi tử.”
Đôi mắt Vương Tuyết Đường đỏ lên, run giọng hỏi: “Hai mươi tỷ? Đây là muốn
bức Già La Sơn ta suy sụp sao?”
“Người ta cũng không miễn cưỡng ngươi, muốn tiền hay là muốn mạng, để cho
chính ngươi lựa chọn.”
Khi Chu Hiên nói ra lời này thì cũng rất cảm khái, cũng có thể lý giải được nỗi
đau của đối phương, Già La Sơn mặc dù có tiền, nhưng hai mươi tỷ thật sự
không phải là số lượng nhỏ, cho dù đập nồi bán sắt gom ra được, Già La Sơn
cũng sẽ không thể tiếp tục hoạt động rồi, ầm ầm sụp đổ là điều tất nhiên.
Y biết rõ, trên đời này, không có bao nhiêu người có thể tại trong một tháng lấy
ra được hai mươi tỷ lượng tiền mặt, số người có thể thừa nhận được tổn thất này
thì càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hình phạt này quả thực rất tàn
nhẫn, quả thực có nghi ngờ bức ép Già La Sơn suy sụp.
Y cũng không biết là phía bên U Nhai muốn giết gà dọa khỉ, hay là muốn giết
khỉ hù gà.
Vương Tuyết Đường cất giọng bi thương nói: “Lẽ nào Chu công không có giúp
ta nói chút lời tốt trước mặt U Sai sao?”
Chỉ còn kém chút nói ra, ngươi đã lấy từ ta nhiều như vậy rồi, lẽ nào không có
giúp ta nói chút lời hữu ích sao?
Chu Hiên thở dài, Tề Đa Lai tiếp lời, nói, “Vương Chưởng môn, lời này của
ngươi đã oan uổng Chưởng lệnh rồi a. Ta có thể làm chứng, Chưởng lệnh quả
thực đã giúp ngươi nói không ít lời nói. Lúc đó ta ở ngay tại bên cạnh, sau khi U
Sai đưa ra hai lựa chọn, Chưởng lệnh lập tức nghi vấn, hỏi hai mươi tỷ có phải
quá mức nhiều rồi hay không…”
Chu Hiên nhấc tay đình chỉ, chính miệng giải thích cho Vương Tuyết Đường,
“U Sai nói cũng không quá mức, nói rằng đây là nguyên tắc trừng phạt mà Phán
quan đưa ra, bất công làm công!”
“Bất công làm công?” Vương Tuyết Đường thoáng sửng sốt, rõ ràng không hiểu
biết là có ý gì.
Chu Hiên nói:
“Lúc đầu ta cũng không hiểu được, người ta hỏi ngược lại ta, một kẻ có tiền
đánh người bị thương cùng với một người nghèo đánh người bị thương, đều
phạt một trăm lượng bạc, có công bằng hay không? Cùng một hình phạt như
vậy, đối với người nghèo mà nói là khổ không thể tả, đối với kẻ có tiền mà nói
thì chẳng là cái gì? Chỉ sợ người sau tái phạm một trăm lần cũng không sợ, đối
với U Nhai mà nói, hình phạt như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì, không chỉ
không tạo dựng được quy tắc, hơn nữa còn là vẽ đường cho hươu chạy!
Cho nên nguyên tắc trừng phạt của bọn họ là lấy bất công làm công bằng, phải
cho mỗi một người bị trừng phạt đều có thể cảm nhận được mức độ nghiêm
phạt ngang nhau, quy tắc nghiêm phạt có hiệu quả mới có thể làm cho càng
nhiều người tuân thủ nó. Vương huynh, nói thật đi, bây giờ ta vẫn còn đang
ngẫm nghĩ lại những lời nói này của bọn họ, so sánh với Ảo Vọng do ta quản lý,
ta cũng chỉ có thể cất một tiếng than thở, chí ít ta là làm không được.”
Vương Tuyết Đường có thể nghe hiểu được ý trong lời nói, nhưng nghe không
vào, “Chu công, nơi này là Ảo Vọng nha, ngươi há có thể cho phép bọn họ tùy
ý bắt người?”
Chu Hiên cau mày, “Vương huynh, chớ có nói mê sảng. Trong lòng ngươi hẳn
rất rõ ràng, đừng nói là Ảo Vọng, coi như là Thiên Lưu sơn, chỉ cần là bọn hắn
nắm giữ được chứng cứ, cũng có thể đi bắt người như vậy, ngay cả là Đại thánh
cũng sẽ không nói cái gì. Trong thiên hạ này không có nơi nào U Sai chấp lệnh
mà không thể đến. Điều này là U Nhai dùng việc co đầu rút cổ một góc để trả
giá, có được mấy vị chí tôn chấp nhận. Ta há có thể ngăn được sao?”
Ầm ầm, một tiếng sấm sét nổ vang, ánh chớp chiếu sáng khuôn mặt mấy người
bên trong hiên các.
Vương Tuyết Đường bi phẫn nói: “Là tên Thám Hoa lang kia lập bốc cục hại
con trai ta. Con ta hoàn toàn không biết tiểu hài tử bị bắt kia là người của U
Giác Phụ, còn thỉnh Chu công nghĩ biện pháp điều tra rõ, trả lại trong sạch cho
con trai của ta, để ta có chứng có cứ, dễ đi lý luận với U Nhai. Ta nguyện dâng
một tỷ lượng cho Chu công làm thù lao.”
Khóe miệng Tề Đa Lai hơi nhếch lên, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Vương
Tuyết Đường, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ, U Nhai không có loại quan hệ trên
dưới nhiều tầng nhiều cấp như ở đây, làm gì đó liền trực tiếp đụng tới Phán
quan kia, hai bên vừa đối thoại với nhau chính là kéo tới cấp bậc tương ứng Đại
thánh, lúc đó sự việc liền trở thành chuyện lớn rồi, khi mặt trên bắt tay điều tra
thì không phải Ảo Vọng có thể làm chủ được nữa, quỷ mới biết rõ sẽ kéo tới
chuyện gì, Chưởng lệnh làm sao có khả năng đi hỗ trợ lật lại vụ án này.
Quả nhiên, sắc mặt Chu Hiên trầm xuống rồi nói:
“Còn thỉnh Vương huynh ăn nói cẩn thận. Chu mỗ trong nhà có kinh doanh sản
nghiệp nhỏ bé, cũng không thu nhận hối lộ! Ngươi muốn điều tra chứng cứ gì,
chỉ cần không làm hỏng quy định của Ảo Vọng, tự đi điều tra là được. Tuy
nhiên, có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, U Sai không nắm chắc được nhược
điểm là không có khả năng bắt người lung tung. Tự ngươi suy nghĩ một chút
hậu quả làm càn. Nếu như thực sự cảm thấy không thể chịu nổi hai mươi tỷ, ta
đề nghị ngươi hãy đi tìm Địa mẫu đứng ra nói chuyện đi. Nhìn tại mặt mũi của
Địa mẫu, có lẽ có thể hạ giá cho ngươi, nói không chừng còn có thể trực tiếp thả
người.”