Hai gã U Sai cũng có phần sửng sốt, không ngờ tới nên không đề phòng kịp.
Cản tiểu gia hỏa này dùng ghế, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này còn có thể thuận
chân tung một cước, chưa từng dự liệu tới, liền để cho tiểu gia hỏa này đắc thủ
rồi.
Ngay trước mặt mọi người, người mà bọn họ khống chế lại bị một tiểu hài tử
nói đánh là đánh, bản thân hai vị U Sai cũng có phần kinh ngạc và bối rối, cũng
may chỉ là một đứa nhóc, nếu không chỉ suy nghĩ cũng có thể biết được phản
ứng của bọn họ. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải là một đứa nhóc thì
bọn họ cũng sẽ không thể không đề phòng mà để cho thất thủ.
Đang nằm đó, Vương Vấn Thiên cũng không ngờ tới, thấy hai vị U Sai ngăn
cản đòn tấn công giùm gã ta, cho rằng hai vị U Sai sẽ ngăn cản tất cả, gã ta cũng
không nghĩ tới còn có thể bỏ sót một cước, và cũng không có đề phòng, lại thêm
vốn đang bị trọng thương, phản ứng chậm chạp, ngay tại chỗ liền bị đạp trúng
ngay mặt.
Dấu chân đo có thể nói là tương đối rõ ràng.
Không còn cách nào, Tiểu Hắc chính là không thích đeo giày, lúc trước để chân
trần chạy loạn khắp nơi, chân quả thực dơ bẩn, đừng nói là đạp lên mặt, đạp lên
tường cũng có thể lưu lại dấu chân.
Quan trọng hơn là, Tiểu Hắc ra chân rất hung dữ, quả thực không lưu tình, nó
cũng không phải là tiểu hài tử bình thường, sức lực rất lớn, chân chính là một
cước đạp gãy mũi của Vương Vấn Thiên, trực tiếp khiến cho lỗ mũi Vương Vấn
Thiên tràn máu ra.
Còn đối với Tiểu Hắc, nó rõ ràng là khá tức giận đối với kỷ niệm bị bắt cóc, một
cước còn chưa đủ, cước thứ hai lại theo ngay sau đó.
Hai vị U Sai cũng không phải để trưng bày, để lọt một cước đã đủ choáng rồi,
có thời gian một cước đó để cho bọn họ phản ứng lại làm sao còn có thể có
cước thứ hai thành công, U Sai cầm chữ “Âm dương” khẩn cấp xuất thủ, một
tay chụp lấy Tiểu Hắc kéo ra, trợ giúp Vương Vấn Thiên tránh thoát cước thứ
hai.
“Thả ta ra!”
Bị kéo ra khỏi, Tiểu Hắc giãy giụa kêu la, nhìn thấy đối phương không thả mình
ra, nó lại nảy sinh tính ương ngạnh, nhấc chân nhằm vào U Sai đó vung chân
một trận đá loạn xà ngầu, thực sự đã đá đạp ra không ít dấu chân trên người U
Sai.
Làm vậy chẳng phải là dâng đầu sao? Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng
thực sự là trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vì cứu tên này đã đắc tội với Già La
Sơn rồi, thật vất vả mới cứu ra được, đừng để trái lại bị chết non trên tay U Sai.
Một đám người đứng xem náo nhiệt cũng cả kinh, lần đầu tiên nhìn thấy có
người đánh U Sai ngay trước mặt mọi người.
U Sai kia cũng không phải cọc gỗ, sao có thể để cho Tiểu Hắc đá mãi được, một
tay chụp lấy đầu Tiểu Hắc, vươn dài cánh tay, đẩy Tiểu Hắc cách ra, làm cho cái
chân ngắn của Tiểu Hắc đá không đến được y.
Nhưng mà Tiểu Hắc kiên quyết làm tới nơi tới chốn, chân đá không được thì
dùng tay, vung hai tay lên, tung quyền đấm loạn, hì hục đấm vỗ bộp bộp vào
cánh tay đang khống chế mình, miệng còn thỉnh thoảng kêu gào ầm ĩ, “Buông ta
ra, buông ta ra, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, buông ta ra…”
Chút sức lực này của nó hiển nhiên không làm gì được U Sai kia.
Ánh mắt tên U Sai phía sau tấm lụa buông thả xuống tỉ mỉ quan sát nó từ trên
xuống dưới, sau đó cất tiếng nói chói tai: “Lại là cái tên nhóc đi chân trần nhà
ngươi, lần trước chạy vòng vòng tiến vào U Nhai gây rối đốt bậy đèn lồng chính
là ngươi phải không? Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?”
Một câu nói cuối cùng có phần nói không rõ ràng, có vẻ như là một lời đe dọa
rất hung dữ, nhưng cũng giống như là ý thức được chuyến đi này của mình là để
tới cứu tiểu gia hỏa này.
Vừa nói tới chuyện gây rối tại U Nhai, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lại lần
nữa toát mồ hôi lạnh, bọn họ đương nhiên biết rõ chuyện Tiểu Hắc chạy loạn
tiến vào U Nhai lần trước, tiểu gia hỏa này nhìn thấy trên vách đá treo rất nhiều
đèn lồng không được thắp sáng, nhất thời ngứa tay, vậy mà lại lần lượt thắp
sáng từng cái từng cái đèn lồng lên chơi đùa.
Cần phải biết rằng, những chiếc đèn lồng đó bình thường được dùng để tuyên
bố nhiệm vụ cho U Giác Phụ, là dùng để đốt đèn tạo chữ, không phải để thắp
sáng lung tung. Tiểu Hắc nào biết được những chuyện đó, tự nhiên là thắp sáng
lung tung lên, làm cho rất nhiều người U Giác Phụ nhìn chằm chằm nghiên cứu
vách đá, nhưng một mực không hiểu được U Nhai đang tuyên bố nhiệm vụ gì,
càng xem không hiểu U Nhai thắp lên một đống điểm sáng hỗn loạn kia là
muốn biểu đạt điều gì.
Khi U Nhai biết được thì đã muộn, phát hiện thấy có người đang quấy rối, lúc
đó mới bắt Tiểu Hắc lại.
Sau khi tra hỏi mới biết được, Tiểu Hắc kỳ thực cũng không có xông loạn, càng
không có lén lút, nó là trực tiếp nghênh ngang quang minh chính đại đi theo bậc
thang đi lên, dọc theo đường đi thế mà không có bất kỳ kẻ nào ngăn cản nó.
Trên đường đi cho dù là đụng phải người nào chất vấn hỏi “Tiểu hài tử từ đâu
tới” thì đều bị Tiểu Hắc hung hăng phản ứng lại “Ai cần ngươi lo” làm cho
ngậm miệng.
Nếu không phải là Tiểu Hắc đốt đèn lồng chơi đùa, dẫn đến bị người phát hiện,
thì thật sự còn không biết sẽ để cho Tiểu Hắc xông đến nơi nào trong U Nhai.
Quá trình chỉ đơn giản như vậy, một tên nhóc ham chơi, lại không có người nào
ngăn cản đường, muốn đi đâu thì đi, có gì sai chứ?
Một nơi mà nhiều cao thủ như vậy đều không thể tự tiện xông vào, vậy mà lại bị
một tiểu hài tử tùy tiện đi dạo chơi đùa, bên trong U Nhai bởi vậy thực hiện một
trận điều chỉnh và chỉnh đốn, không còn lỏng lẻo và vô dụng giống như lúc
trước.
Việc này, U Nhai không có tuyên bố ra bên ngoài, người của Diệu Thanh
Đường đương nhiên càng sẽ không phô trương cho người ngoài biết.
Nghe được lời U Sai, Thanh Nha trừng lớn mắt, tên nhóc con này vậy mà lại
còn từng chạy vào quậy phá trong U Nhai sao? Mình đây là đang bắt cóc người
nào a?
Nghe đến chuyện chạy vào U Nhai đốt đèn lồng, bản thân Tiểu Hắc có vẻ cũng
là ấn tượng khắc sâu, lập tức dừng cào đấm lung tung, hơi nghiêng cái đầu bị đè
lại, nghiêng nghiêng nhìn lên trên, từ phía dưới lớp lụa buông thả xuống, nó liền
nhìn thấy được một phần khuôn mặt kia, tức thì buột miệng nói ra:
“Hoa kiểm miêu? Ngươi là người U Nhai?”
U Sai kia đáp: “Đúng vậy.”
Tiểu Hắc hai tay buông xuống, hai vai rủ xuống, lập tức dáng vẻ liền giống như
không còn sức lực, uất ức lầm bầm nói: “A cha đã đánh ta rồi, ta sai rồi, ngươi
buông tha ta có được hay không?”
Sự việc U Nhai lần đó, nó quả thực đã bị cha nó cho một trận đòn hung dữ, nhớ
rất kỹ lời phụ thân nói, U Nhai rất lợi hại, bọn họ không thể trêu vào.
U Sai kia rõ ràng một hồi không nói nên lời, cắm đầu cắm cổ xông lên làm xằng
làm bậy chính là tên nhóc con này, bây giờ dũng cảm nhận sai cũng là tên nhóc
con này, y cũng là lần đầu gặp được loại mặt hàng này.
Y cúi đầu nhìn nhìn một đống dấu chân ngổn ngang trên người mình, lại nhìn
nhìn tên nhóc con bây giờ đang ủ rũ thành thành thật thật thúc thủ chịu trói dưới
tay mình, ra vẻ đang cân nhắc xem có nên làm khó tên nhóc này ngay trước mặt
mọi người hay không, sau một hồi do dự, cuối cùng cất giọng quát chói tai,
“Trở về đi!”
Chỉ thấy y phất tay vung lên, một luồng lực lượng hất bay Tiểu Hắc ra ngoài,
vứt người bay về phía sư huynh đệ ba người Dữu Khánh.
Sư huynh đệ ba người đương nhiên là nhanh chóng đón lấy, sau khi xác nhận
Tiểu Hắc không có việc gì, không có bị thương gì khác, có thể nói là như trút
được gánh nặng, nhìn bộ dạng của U Sai liền biết được, y không có dự định so
đo tính toán với tên nhóc biết dũng cảm nhận sai này.
U Sai kia lại nhìn chằm chằm Vương Vấn Thiên nằm trên mặt đất, giọng nói
chói tai vang lên: “Mang đi.”
U Sai cầm chữ “Thiên địa” trong tay lập tức xòe năm ngón ra, trực tiếp cách
không chụp Vương Vấn Thiên ở trên mặt lên, nhanh chóng xuất thủ hạ cấm chế
trên khắp người gã ta, vác Vương Vấn Thiên tại một bên vai, có vẻ cứ như vậy
trực tiếp lôi đi.
Đầy mặt vết máu, Vương Vấn Thiên khẩn trương, đột nhiên dốc sức hô lên:
“Lúc trước ta cũng không biết tiểu hài tử kia có thân phận U Giác Phụ. Nó
không báo ra thân phận, ta làm sao biết được nó là người của U Giác Phụ? Nếu
như người của U Giác Phụ đều đi ra ngoài làm việc như vậy, khiến người khác
làm sao bây giờ?”
Vừa nghe lời này, Thanh Nha nhịn không được khẽ lắc đầu, thầm than một
tiếng, thực sự là không biết nên nói như thế nào với vị thiếu Chưởng môn Già
La Sơn này.
U Sai cầm chữ “Âm dương” trong tay chỉ lệnh tiễn về phía Dữu Khánh, “Lẽ nào
hắn không phải đã nói tồi sao? Trước lúc ngươi phủ nhận bắt người, hắn rõ ràng
đã nói cho ngươi biết, tiểu hài tử đó là người của U Giác Phụ, ngươi còn dám
nói sạo sao?”
Vương Vấn Thiên hơi hồi tưởng lại, tức thì cảm thấy có nỗi khổ không thể nói
ra, hận không thể tát vào miệng mình mấy cái, nhưng gã ta không có khả năng
ngồi chờ chết, vội vàng cầu xin thương xót, “Ta từ đầu là thật sự không biết, sau
khi hắn nói ra, ta sợ hãi, mới phủ nhận bắt người, là ta nhất thời hồ đồ. Nhị vị U
Sai tha mạng, ta vẫn chưa có tổn thương tới tiểu hài tử kia, ta biết sai rồi, còn
thỉnh tha cho ta một mạng!”
Nhìn thấy Tiểu Hắc dũng cảm nhận sai liền không còn chuyện gì, gã ta cũng bắt
đầu dũng cảm nhận sai.
U Sai kia nói: “Chỉ là Già La Sơn cũng dám làm hỏng quy tắc của U Giác Phụ,
là ai dung túng cho ngươi lá gan lớn như vậy, là Già La Sơn sao? Ngươi là thiếu
Chưởng môn của Già La Sơn, có thể cứu tính mạng của ngươi hay không thì để
xem Già La Sơn có sẵn lòng hay không!”
Mọi người còn đang suy nghĩ xem lời này của y là có ý gì thì y đã quay mặt về
phía mọi người, cao giọng nói: “Truyền lời cho Già La Sơn, chúng ta sẽ đến
Trấn Hải ty để chào hỏi trao đổi rồi mới đi, muốn đưa vị thiếu Chưởng môn này
về, hãy tới Trấn Hải ty giải thích.”
Dứt lời, hai vị U Sai cùng nhau nhất tề bay lên không trung rời đi, cửa sổ thông
khí đã hư hại lại là rầm rầm một trận, gỗ vụn bùm bùm rời xuống, người đã biến
mất trong màn đêm bên ngoài, cũng không nhìn thấy Vương Vấn Thiên nữa rồi,
đã bị mang đi.
“Phù!” Cổ Thanh Chiếu thở mạnh ra một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi nỗi lòng là thực
sự căng thẳng, tim đập tới cổ họng.
Thanh Thiển cô nương lộ nửa bờ vai, tay giữ lấy xiêm y nơi ngực, nhìn xem
một đám người chắn nơi cửa vào, vẻ mặt xấu hổ.
Thanh Nha cũng thở phào nhẹ nhõm, lại đưa tay vào trong túi quần lấy đậu
phộng ra bóc vỏ, ném hạt vào trong miệng ăn, nhai nuốt để giảm bớt tâm tình
căng thẳng của mình, vừa rồi thật sự đã khiến y bị hù dọa quá sức, không nghĩ
tới U Sai hoàn toàn không có để ý tới đám đồng lõa bọn y, có cảm giác gặp
được may mắn trong bất hạnh.
“Phù!” Tiểu Hắc cũng chợt cất tiếng thở phào nhẹ nhõm, nâng bàn tay nhỏ vỗ
vỗ ngực mình, ngước mặt lên, nói với Nam Trúc: “Mập mạp thúc, vừa rồi ta
thực sự bị hù dọa chết khiếp… Bọn họ sẽ không nói cho A cha ta biết đi?”
Trong đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ lo lắng.
“Ngươi vậy mà còn đi lo lắng việc này?”
Đối diện với tên tiểu gia hỏa dũng cảm phạm sai lầm cũng dũng cảm nhận sai
này, Nam Trúc trợn tròn hai mắt hú lên quái dị, thực sự là có phần nhịn không
được nữa, ngay trước mặt mọi người vỗ một cái vào ót nó, đánh cho nó lảo đảo.
Nếu không phải nhìn thấy nó còn quá nhỏ, thật sự muốn cho nó một cước thật
mạnh vào mông, vừa rồi mạo hiểm cỡ nào a, tên nhóc con chết tiệt này vậy mà
lại đi lo lắng việc bị A cha đánh đòn.
Ba sư huynh đệ bọn họ vừa mới rồi là thật sự bị tên nhóc con này khiến cho
hoảng sợ quá chừng, đã đạp U Sai bao nhiêu cước chứ? Đã đếm không xuể rồi,
lại còn chụp cào, đấm tay người ta, khiến bọn hắn sợ ngây người.
U Sai đã để lại lời nhắn rồi, Tôn Cửu không dám ở lại lâu, còn phải trở về báo
cho Vương Tuyết Đường biết, thấy cửa vào bị chặn kín liền lắc mình một cái
xông qua cửa sổ bị phá vỡ lao ra ngoài.
Thanh Nha bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, quay
đầu lại nhìn tới, đối diện với ánh mắt của Dữu Khánh, y tiếp tục nhai đậu phộng
trong miệng, nở nụ cười mỉm với Dữu Khánh, ra vẻ sự việc không liên quan đến
mình.
Bởi vì Vương Vấn Thiên gọi tên lên, Dữu Khánh liền nhớ kỹ cái tên “Thanh
Nha” này, ánh mắt hắn lại đảo qua trên khuôn mặt Cổ Thanh Chiếu và Thanh
Thiển cô nương, rồi mới cất tiếng kêu gọi hai vị sư huynh, “Đi!”
Cửa vào đã bị người chặn kín, hắn cũng tung người nhảy lên cửa sổ thông khí
đã bị phá vỡ, Nam Trúc chụp lấy Tiểu Hắc đi theo sau đó, Mục Ngạo Thiết đoạn
hậu, mấy cái bóng người nhoáng lên liền biến mất tại trong màn mưa đêm bên
ngoài.
Thanh Nha nhai đậu phộng nhìn theo, thì thầm một câu, “Định chơi hắn một vố,
lại bị cắn ngược thật hung dữ, mấy tên đọc sách này khi chơi đùa âm hiểm thì
quả nhiên còn ác hơn!”