Bị hai người này nhìn chằm chằm vào, trong lòng Vương Vấn Thiên cảm thấy
ớn lạnh, nghĩ đến lời Dữu Khánh nói, đứa trẻ mà gã ta bắt cóc kia là người của
U Giác Phụ, ánh mắt lập tức trở nên hoảng hốt, ánh mắt không biết nên nhìn
vào đâu, không biết nên làm thế nào mới có thể nhìn thấy trấn định được.
Chỉ cần là người có hiểu biết đối với Tu Hành giới thì đều biết rõ hai kẻ Bán
yêu quái mặt mèo cầm lệnh tiễn xuất hiện tại nơi đây này là người nào, là Hành
tẩu dưới trướng Phán quan của U Nhai, chuyên tổ chức xử lý những việc hoặc
người ở bên ngoài làm trái với quy tắc của U Giác Phụ, người ngoài thường gọi
là “U Sai”.
Có rất nhiều lời kể liên quan đến “U Sai”, đều là những câu chuyện nói về sự
lãnh huyết vô tình. Nói chung chính là nơi U Sai đến giống như đích thân Phán
quan tới, trừng phạt thay U Nhai.
Thanh Nha có tham dự bắt cóc, lúc này hầu kết liên tục chạy lên chạy xuống, y
cũng rất khẩn trương.
Dữu Khánh lại thầm hô không tốt, lúc trước hắn cùng hai gã U Sai đã thống
nhất với nhau, đợi cho hắn làm rõ chân tướng sự việc rồi sẽ mời bọn họ hiện
thân, hắn không nghĩ tới hai vị U Sai cứ trực tiếp xuất hiện như vậy.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy sự việc khó có thể kết thúc rồi.
Nam Trúc nhưng là thầm thấy vui vẻ, vung kiếm chỉ về phía Vương Vấn Thiên,
“Tiểu tử họ Vương kia, ngươi không phải là có bản lĩnh sao? Ngươi không phải
rất mạnh miệng sao? Tiếp, tiếp tục mạnh miệng nghe một chút.”
Vương Vấn Thiên co thân thể giấu mình tại phía sau tùy tùng tâm phúc Tôn
Cửu, không ngừng nuốt nước bọt, thậm chí còn không quan tâm nổi tới lời
châm biếm của Nam Trúc, chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai vị U Sai.
Nam Trúc lại vung kiếm chỉ về phía Thanh Nha, “Ngươi vừa mới nói sát nhân
diệt khẩu là chuyện gì vậy? Ngươi không phải rất ngang tàng sao? Tới đi, đúng
lúc có nhân chứng ở đây, ngươi tiếp tục nói bậy thử xem.”
Thanh Nha căng căng khóe miệng không hé răng, không đưa ra bất kỳ lời đáp
lại nào.
Nam Trúc lại lần nữa chỉ kiếm tới Cổ Thanh Chiếu, “Lão bản nương, ngươi
không phải đã chuẩn bị sẵn sàng nước bẩn rồi sao? Tiếp nha, tiếp tục giội a, tại
sao lại câm như hến rồi?”
Cổ Thanh Chiếu cũng không có hé răng, sự việc đột nhiên biến thành như vậy,
từng người đều rất hoảng sợ, tất cả đều bị chấn nhiếp rồi, đều là có tật giật
mình, đều đang lo lắng không biết sẽ bị xử lý thế nào, nào ai còn có thể thanh
thản để ý tới lời châm biếm của tên mập mạp này.
“Mau tới đây a, có người phi lễ Thanh Thiển cô nương.”
“Người đâu, Thanh Thiển cô nương bị người cưỡng hiếp rồi.”
Bên ngoài không ngừng có âm thanh oang oang kêu gào.
Rất nhanh liền có một đám người ào ào chạy tới, đều là được Cổ Thanh Chiếu
sắp xếp sẵn trước đó.
Sau khi bà ta tại nơi đây vừa cất tiếng gọi người, thì người mà bà ta sắp xếp sẵn
liền lập tức làm náo loạn kêu gọi khách nhân ở ba dãy phòng liền nhau đi ra
ngoài, vừa nghe nói là Thanh Thiển cô nương của Kinh Hồng điện, người có
tiếng chỉ bán nghệ không bán thân, vậy mà lại bị người cưỡng hiếp ngay tại
Kinh Hồng điện, tất cả đều rất ngạc nhiên, đều muốn nhìn xem là người nào có
lá gan lớn như vậy.
Kể cả một đám cô nương oanh oanh yến yến cũng bị làm kinh hãi, trước đó các
nàng cũng không biết lão bản nương có sự sắp xếp này, cho nên cũng đều cho
rằng là thật sự đã xảy ra chuyện.
Có thêm cả những hộ vệ canh gác Kinh Hồng điện lần lượt lướt tới, bầu không
khí lập tức trở nên náo nhiệt, dồn dập xông vào trong.
Cổ Thanh Chiếu tức thì âm thầm kêu khổ, có cảm giác như tự nâng đá lên nện
chân mình, vội vàng nhanh chóng xua xua tay ra hiệu cho người của mình đang
xông tới đây, thể hiện không nên làm rối loạn thêm nữa.
Nhân thủ của bà ta mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là nhanh
chóng xếp hàng phía trước, giang hai tay ra tạo thành một giới tuyến, ngăn cản
những người theo sau không cho tiếp tục xông tới trước.
Hai gã U Sai đã thả màn lụa trên nón xuống che khuất khuôn mặt, nhìn thấy đột
nhiên có một đám người chạy tới, hai người lại tận lực xoay chuyển lệnh tiễn
trên tay, lộ rõ ra cho người chạy tới nhìn thấy, biểu hiện rất rõ ràng là muốn nói
U Nhai đang làm việc, người lạ không được tới gần.
Hiệu quả răn đe của chiếc lệnh tiễn này vượt quá sự ra hiệu của Cổ Thanh
Chiếu, một đám người ào ào ùa tới thấy vậy liền rất nhanh trở nên yên tĩnh, lặng
ngắt như tờ, im ắng nhìn xem, tất cả cũng đều rất kinh ngạc, không biết nơi đây
xảy ra chuyện gì, tại sao lại rưới tới U Sai của U Nhai rồi.
Hai gã U Sai rõ ràng không muốn dây dưa kéo dài tại nơi này, song song đi tới
gần Vương Vấn Thiên.
Thực sự là nhằm vào mình sao? Vương Vấn Thiên bỗng thấy chân mềm nhũn,
lui thêm về phía sau, tay cũng kéo lấy phía sau đai lưng của Tôn Cửu, sợ Tôn
Cửu bỏ chạy, cho thấy muốn cho Tôn Cửu tiếp tục che ở phía trước mình.
Gã ta cảm thấy trong cuộc đời mình, chưa lúc nào sợ hãi như lúc này.
Gã ta cũng có một thân tu vi, gã ta muốn bỏ chạy, nhưng mà lại không dám
chạy, bởi vì người mà U Nhai muốn tìm, chưa bao giờ có thể chạy thoát.
Từ cổ chí kim đều là như thế, không quản trốn đi nơi nào, cuối cùng đều sẽ bị U
Nhai tìm ra, không có ngoại lệ!
Điều này thực sự rất đáng sợ, nhưng đúng là U Nhai có bản lĩnh thần kỳ như
thế, không có ai biết U Nhai làm sao có thể làm được như vậy.
Một đám người mới chạy tới xem náo nhiệt đều hiếu kỳ trừng lớn đôi mắt để
quan sát, đa số người đều không nhận biết Vương Vấn Thiên, cũng đã nhận ra
U Sai hình như là xông về phía Vương Vấn Thiên.
Nhìn thấy U Sai tới gần, Tôn Cửu đứng ở phía trước cũng trở nên hoảng sợ,
muốn nhanh chóng bỏ đi, lại phát hiện thấy mình đang bị kéo lại, muốn bảo
Vương Vấn Thiên buông tay ra, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
U Sai cầm lệnh tiễn với hai chữ “Âm dương” trong tay giơ lên, chỉ về phía Tôn
Cửu, phát ra giọng nói đàn ông chói tai, “Ngươi không liên quan, lui!”
Tôn Cửu lập tức gật đầu lia lịa giống như con gà con mổ thóc, thể hiện việc này
không có quan hệ gì với mình, hai tay chụp lấy đai lưng của mình, trực tiếp mở
khóa đai lưng, lắc mình một cái rời đi ra ngoài hai trượng.
Đột nhiên không còn có tấm thuẫn che chắn, Vương Vấn Thiên tức thì luống
cuống tay chân, trong tay còn cầm lấy đai lưng của Tôn Cửu, nét mặt hoảng
loạn đến mức không cách nào hình dung.
Ngay sau đó, phía sau lưng đụng phải vật cứng, gã ta đụng phải cây cột, cuối
cùng phải dừng lại.
Hai gã U Sai cũng dừng lại, người U Sai cầm lệnh tiễn có chữ “Âm dương”
trong tay cất giọng chói tai nói: “Đứa trẻ đó là người của U Giác Phụ, giao nó ra
đây.”
Vương Vấn Thiên nỗ lực hít sâu một hơi, ném đai lưng trong tay xuống, oán
trách nhìn chăm chú vào Tôn Cửu, rồi dường như đã trấn định lại được rồi,
dõng dạc nhắc nhở hai vị U Sai trước mắt, “Nhị vị có biết ta là người nào
không? Chưởng lệnh Ty Nam phủ là cô cô của ta!”
Người này là cháu trai của Địa mẫu sao? Một đám người đứng tại cửa vào nhìn
xem náo nhiệt lập tức rộ lên, có người nghe nói vậy thì đại khái liền biết rõ gã ta
là ai.
Hai vị U Sai nhưng không có phản ứng gì, U Sai cầm chữ “Âm dương” trong
tay lần nữa nói: “Giao người ra đây.”
Vương Vấn Thiên lúc này hoàn toàn không dám thừa nhận, bởi vì sợ hãi, ngang
bướng cãi: “Ta không biết tiểu hài tử gì cả, không biết các ngươi đang nói gì.”
Lời này vừa nói ra, Thanh Nha nhịn không được nhắm hai mắt lại, có phần
không đành lòng nhìn thẳng, trong miệng nghẹn ra một câu nỉ non, “Ngu xuẩn!”
Dữu Khánh thì lần nữa toát mồ hôi lạnh thay cho Vương Vấn Thiên.
U Sai cầm chữ “Âm dương” trong tay nhàn nhạt toát ra một câu, “Thứ không
biết sống chết, phải cho chút trừng phạt, Đoạn sống!”
Lời nói vừa ra, chiếc lệnh tiễn có chữ “Thiên địa” đột nhiên từ trong tay một vị
U Sai khác được đâm ra.
Phập! Bị đâm trúng bụng, tròng mắt Vương Vấn Thiên thiếu một chút lồi cả ra
ngoài, khuôn mặt trắng trẽo lập tức biến thành đỏ thẫm, máu huyết trong cơ thể
dường như muốn trào ra khỏi cơ thể.
Tốc độ lệnh tiễn xuất thủ quá nhanh, nhanh đến mức vốn vẫn luôn cao độ cảnh
giác nhưng Vương Vấn Thiên cũng không kịp có chút phản ứng nào, thân thể co
lại như con tôm.
Đứng bên cạnh quan sát, con ngươi của Thanh Nha đột nhiên co lại. Sư huynh
đệ ba người Dữu Khánh thậm chí không nhìn thấy rõ U Sai kia xuất thủ như thế
nào, những người khác biết phân biệt cũng đều là trong lòng rùng mình, càng
thêm có vẻ yên tĩnh, càng thêm không dám lỗ mãng.
Ngay sau đó, lệnh tiễn “Thiên địa” lại chém xuống như một cây đao, nhằm phía
sau lưng Vương Vấn Thiên đang cong người như con tôm, chém xuống điểm
trên cao nhất.
Phanh! Răng rắc!
Một tiếng chấn động vang lên, âm thanh một đốt xương cốt vỡ vụn, phốc,
Vương Vấn Thiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất.
Nét đỏ bừng trên khuôn mặt gã ta biến mất như nước thủy triều, đầu óc choáng
váng mơ hồ, hai mắt thỉnh thoảng trợn trắng, miệng đầy máu tươi, hai tay cào
loạn khắp nơi trên mặt đất. Người mặc dù không còn tỉnh táo nhưng vẫn có dục
vọng cầu sinh, bò trên mặt đất, hai cái đùi rõ ràng không còn động đậy được,
nửa thân dưới cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mọi người nhìn thấy đều hít vào một hơi khí lạnh, cuối cùng đã biết được vị U
Sai kia gọi “Đoạn sống” là làm chuyện gì, thì ra là “Hình phạt bẻ gãy xương
sống “, lại là trực tiếp đập vỡ một đốt xương sống của Vương Vấn Thiên.
Dữu Khánh thầm hô xong rồi, lần này đã chắc chắn kết thù với Già La Sơn rồi!
Hầu kết của Thanh Nha lần nữa rung động không ngừng.
Vẻ mặt Tôn Cửu tràn đầy lo sợ, gã dù sao cũng là tùy tùng tâm phúc của Vương
Vấn Thiên, nhưng vào lúc này lại mắt mở trừng trừng nhìn Vương Vấn Thiên bị
tàn phế, nhưng gã không có chút dũng khí nào để tiến lên tương trợ.
Bò tới bò tới, Vương Vấn Thiên dần dần tỉnh táo lại, cũng bò không nổi nữa, cả
người đau đớn run rẩy.
U Sai cầm chữ “Âm dương” trong tay vươn một chân, xoay chuyển người
Vương Vấn Thiên lại.
Nằm trên mặt đất, Vương Vấn Thiên kịch liệt thở hồng hộc, khóe miệng còn có
vết máu chảy xuống, mặt đầy đau thương, biết rõ người của U Nhai đã trực tiếp
phế bỏ lưng của mình.
U Sai xoay lật gã ta từ trên cao nhìn xuống, lần nữa cất giọng chói tai nói: “Ta
nói lại lần nữa, giao người ra đây!”
Thân thể đớn run rẩy, Vương Vấn Thiên hỏi ngược lại một câu, “Có thể không
giết ta không?”
U Sai hoàn toàn không tiếp tục đề tài này, “Người, ngươi sớm muộn là sẽ giao
ra, giao sớm thì bớt chịu cực hình, giao muộn chịu nhiều cực hình. Tiếp theo, ta
chuẩn bị lột da ngươi ra, ngươi định để sau khi lột da rồi mới giao người ra, hay
là giao ra ngay bây giờ?”
“Ôi…” Mắt đầy hoảng sợ, Vương Vấn Thiên thở ra một hơi, cuối cùng dốc sức
hô lên một câu, “Thanh Nha huynh, thả người, giao người!”
Có thể nói là không còn dám chút nào do dự, cũng không dám ôm may mắn gì
nữa đối với thân phận bà con thân thích với Địa mẫu, người ta hoàn toàn không
cho Địa mẫu bất kỳ thể diện gì, gã ta đã nếm trải hậu quả “Ngộ lệnh không tha”
rồi, rất thê thảm.
Thanh Nha bị gã ta gọi thẳng tên, trong lòng giật nảy, nhịn không được nhìn
nhìn phản ứng của hai gã U Sai, thấy không có phản ứng gì, lúc này mới quay
đầu lại nói với tâm phúc thủ hạ Bàng Thành Khâu: “Nhanh đi đưa người đến
đây.”
Thở cũng không dám thở, Bàng Thành Khâu gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Tiếp theo, ngoại trừ Vương Vấn Thiên nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn, những
người khác đều lặng im đứng nguyên chỗ chờ đợi, kể cả U Sai kia.
Trong lúc chờ đợi, Dữu Khánh nhìn thấy được Vương Vấn Thiên đổ dồn ánh
mắt oán độc nhìn tới hắn, trong lòng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hắn
cũng không muốn gây náo loạn thành như vậy, bây giờ cũng chỉ có thể là chấp
nhận mà thôi.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng từ trong ánh mắt oán độc đó nhận thức
được chút gì, đã nhận ra được lần này e rằng đã kết thù với Già La Sơn. Bọn họ
cũng không nghĩ tới hai vị U Sai kia ngay cả lời nói cũng không có nói mấy câu
liền trực tiếp khiến người tàn phế.
Không đợi quá lâu, Bàng Thành Khâu vội vội vã vã trở về, ôm Tiểu Hắc trong
cơn mê man tới, định giao cho Thanh Nha.
Thanh Nha lại nghiêng đầu ra hiệu, bảo gã giao trực tiếp cho hai vị U Sai.
Bàng Thành Khâu không còn cách nào, đành phải cố gắng kiên trì đưa người
đến.
U Sai cầm lệnh tiễn “Âm dương” trong tay quay sang nói với Dữu Khánh:
“Người của ngươi, có việc gì hay không, tự ngươi kiểm tra.”
Bàng Thành Khâu nhanh chóng ngoan ngoãn ôm người xoay lại, đưa đến trước
mặt Dữu Khánh.
Sư huynh đệ ba người đương nhiên là nhanh chóng đón lấy Tiểu Hắc, vây
quanh kiểm tra.
Phát hiện thấy thân thể Tiểu Hắc không có việc gì, Dữu Khánh nói với hai gã U
Sai: “Không có việc gì.”
Tiểu Hắc tỉnh lại trợn mắt nhìn thấy sư huynh đệ ba người, đầu tiên là sửng sốt,
ngay sau đó lại nhảy đứng lên, nhìn khắp nơi, gào lên: “Tặc nhân ở đâu?”
Nam Trúc vỗ vai nhóc con, ra hiệu về phía Vương Vấn Thiên, “Không sao rồi,
đã bắt được rồi.”
Nào ngờ Tiểu Hắc lập tức nhảy lên lao ra, còn chụp lấy cái ghế băng, nhảy đến
nhằm ngay đầu Vương Vấn Thiên nện xuống, hạ thủ rất hung dữ.
Bộp! U Sai cầm chữ “Âm dương” khua lệnh tiễn đem đánh bay băng ghế trong
tay của nó.
Kết quả không thể đàn áp được Tiểu Hắc, Tiểu Hắc với tay không phản ứng rất
trôi chảy, một kích không thành, thuận chân liền một cước hung hăng đá vào
trên mặt Vương Vấn Thiên, bốp!
Sư huynh đệ ba người sững sờ tại chỗ, thiếu một chút bị hù dọa toát mồ hôi
lạnh.
Mọi người đứng xem cũng chấn động bàng hoàng, ngay cả U Sai cũng ngăn
không được, dám ngay trước mặt U Sai ra tay hung dữ, tiểu tử hung dự ngang
tàng này là người nào a?