Bán Tiên

Chương 466: Bứt rứt




Thời điểm chỉ vừa vào chạng vạng tối, nhưng đường phố Ảo Vọng từ lâu đã rực

rỡ huy hoàng.

Dưới cơn mưa to gió lớn, tại nơi cửa sau đại viện tường cao, một chiếc xe ngựa

trực tiếp đi theo cửa sau tiến vào hoa viên bên trong Kinh Hồng điện, cửa mở

cho đi cửa đóng lại, cực kỳ nhịp nhàng.

Mặc dù chỉ vừa mới chạng vạng tối cũng đã có khách sớm tới tìm vui, âm thanh

ca múa văng vẳng bắt đầu cất lên.

Xe ngựa dừng lại dưới một dãy hành lang, Thanh Nha mở rèm đi vào, guốc gỗ

dưới chân lạch gạch kêu vang, từ trong túi quần lấy đậu phộng ra bóp vỡ vỏ

ngoài, xoa xoa tay cho rơi đi vỏ hạt, ném đậu phộng vào trong miệng nhai rôm

rốp, tiện tay ném vỏ đậu phộng ra mặt đất, đi tới đâu ném tới đó, hành vi ương

bướng.

Hai cái túi quần của y dường như vĩnh viễn căng phồng, trên quần của y sở dĩ

làm ra hai cái túi to cổ quái như thế dường như chính là vì để chứa đồ ăn vặt.

Thủ hạ tâm phúc Bàng Thành Khâu của y đi theo phía sau, trên đường đi luôn

luôn nhìn quanh quan sát khắp nơi, rõ ràng là đang duy trì cảnh giác.

Trên đường, nữ phó và người phục vụ nhìn thấy Thanh Nha thì đều dồn dập

nhường đường, đứng sang bên, hành lễ, bởi vì đều biết rõ lão bản nương có

quan hệ rất tốt với vị địa đầu xà này, về phần vì sao có quan hệ tốt thì cũng có

thể hiểu được, Kinh Hồng điện kinh doanh làm ăn phương diện này, nếu không

có quan hệ tốt với địa đầu xà thì cũng không thích hợp.

Trên đường đi, Thanh Nha hỏi thăm lão bản nương Cổ Thanh Chiếu ở đâu, rồi

theo sân đi tới.

Chỉ chốc lát sau, đi đến bên ngoài một chỗ lầu các, nghe được bên trong có

tiếng nói cười vui vẻ của cả cả trai lẫn gái, Thanh Nha vạch mở cửa sổ ra một

chút, nhìn thấy được Cổ Thanh Chiếu đang nói cười hướng dẫn một đám nữ tử

tiếp khách, cùng lúc đó cũng có một nam khách nhân ôm lấy vòng eo, tay của

nam khách nhân rất không yên phận, thuận thế trượt xuống nhéo vào mông Cổ

Thanh Chiếu.

Cổ Thanh Chiếu lập tức lộ ra vẻ mặt hờn giận đẩy tay hắn ra, giả bộ giận dữ,

quạt tròn trong tay liên tục vỗ đập, đùa giỡn gây ra một tràng âm thanh vui cười.

Ở ngoài cửa sổ, Thanh Nha cũng mỉm cười, quay đầu lại nhìn thấy nữ phó bưng

mâm hoa quả đi qua, liền cầm vỏ đậu phộng trong tay ném ra, trúng vào mặt nữ

phó, nữ phó quay đầu lại nhìn y, y nghiêng đầu với nữ phó ra hiệu về phía bên

trong phòng.

Nữ phó hiểu ý, gật đầu, bước nhanh đi vào bên trong phòng.

Chỉ chốc lát sau, Cổ Thanh Chiếu từ bên trong phòng đi ra, vừa đi vừa chỉnh lại

y phục bị người táy máy tay chân làm rối loạn.

Làm cái nghề này thì không thể tránh khỏi, luôn sẽ đụng phải khách hàng cá

biệt tay chân táy máy, chỉ có thể căng căn lỏng lỏng, khéo léo ứng đối, đã thành

thói quen rồi.

Khi đi qua bên cạnh Thanh Nha thì cất lời oán trách: “Tìm ta vào lúc này làm

gì, trời tối là ta phải bận rộn công việc rồi, có chuyện gì thì nói nhanh đi, không

rảnh dông dài với ngươi.”

Thanh Nha đi theo bà ta và cũng xua tay ra hiệu cho Bàng Thành Khâu và tùy

tùng của Cổ Thanh Chiếu không nên cùng đi theo.

Hai người tìm tới một cái đình vắng lặng, Thanh Nha mới nói:

“Người mà Vương Vấn Thiên muốn xử lý đã ra khỏi lao ngục Trấn Hải ty rồi.

Một chút nữa hắn sẽ đưa người đến đây, chuyện lần trước bảo ngươi làm sẽ tiếp

tục làm. Ngươi nhanh chóng thu xếp sẵn sàng địa điểm và người đi.”

Cổ Thanh Chiếu cả kinh, “Bây giờ sao?”

Thanh Nha gật đầu, “Nói là người sẽ ngay lập tức.”

Cổ Thanh Chiếu: “Đáng giá gấp gáp như thế sao? Bây giờ nói ngay lập tức thì

khó giải thích rõ ràng cho các cô nương, ngày mai không được sao?”

Thanh Nha cười ha hả: “Ta cũng đã nói quá gấp, nhưng tên Vương Vấn Thiên

kia quả thật đang rất nôn nóng, nhiều một ngày cũng không muốn chờ đợi, hôm

nay hắn liền muốn nhìn thấy đối phương thân bại danh liệt.”

Cổ Thanh Chiếu trầm mặc một chút, chợt hỏi ngược lại: “Ngươi có biết người

hắn muốn đối phó là người nào hay không vậy?”

Thanh Nha bóc vỏ một củ đậu phông, ném vỏ ăn hạt, nhún nhún vai, “Tạm thời

còn không rõ ràng lắm, các phương đều che che giấu giấu, đoán chừng không

phải là người bình thường.”

Cổ Thanh Chiếu lại gằn từng chữ: “Là vị Thám Hoa lang của Cẩm quốc kia,

người được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử đó!”

Thanh Nha ngẩn ra, ngay lập tức kinh ngạc hỏi, “A Sĩ Hành? Hắn muốn đối phó

chính là A Sĩ Hành?”

Cổ Thanh Chiếu: “Chính là hắn.”

Bà ta có thể biết được đáp án, Thanh Nha trái lại không chút nào bất ngờ, nơi

này nơi vui chơi hoan lạc lớn nhất là Ảo Vọng, thường có nhân vật đỉnh cao tới

đây, cho nên nữ nhân này có thể có được một ít thông tin không bình thường

cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Y suy nghĩ một hồi, rồi đăm chiêu nói: “Ta hiểu rồi, thảo nào vội vã muốn đối

phó người ta, thảo nào muốn khiến cho người ta thân bại danh liệt, thì ra là đang

tranh giành tình nhân.”

Cổ Thanh Chiếu:

“Ừm, hẳn chính là vì người nữ đệ tử kia của Địa mẫu, bằng không thì không có

lí do làm như vậy. Việc này đã không còn chỉ là tranh giành tình nhân nữa rồi,

hẳn là đã liên quan đến lợi ích của Vương gia. Người nào cũng đều biết rõ,

người nữ đệ tử kia của Địa mẫu là bị Thám Hoa lang vứt bỏ, biện pháp lấy lại

thể diện tốt nhất chính là Thám Hoa lang nhận sai, quay lại cầu xin tụ hợp.

Vương gia và Địa mẫu có tiếp xúc, không chừng đã nhận ra cái gì, Vương gia

hẳn là không muốn nhìn thấy kết quả tụ hợp kia, cho nên muốn làm xấu mặt vị

Thám Hoa lang này.”

Thanh Nha nhếch miệng cười vui, “Loại chuyện này, mình trốn ở phía sau màn

để cho người khác làm không phải được rồi sao, vậy mà cứ muốn gõ chiêng gõ

trống tự mình tới làm, có thể thấy tên Vương Vấn Thiên này tâm trí không lớn,

là một kẻ có cừu có oán không thể bỏ qua đêm.”

Cổ Thanh Chiếu: “Ngươi trước đừng quản tới hắn, động tới chính là vị Thám

Hoa lang kia, dù sao đó không phải là người bình thường, có nên trước tiên trao

đổi một chút với Can nương hay không?”

Thanh Nha lại ném vào trong miệng một hạt đậu phộng, “Ngay cả ngươi cũng

đã biết được, ngươi cảm thấy Can nương có thể không biết thân phận vị đó là

Thám Hoa lang hay sao? Ngươi cảm thấy phía bên Chu Hiên có thể không biết

sao? Đều đã biết rõ cả. Chu Hiên muốn nhìn bọn họ đấu với nhau, bảo ta âm

thầm khiêu khích, Can nương cũng muốn xem bọn hắn đấu với nhau, bảo ta

thuận nước đẩy thuyền. Ở trong việc này khẳng định có giấu giếm gì đó, không

cần phải hỏi nhiều, ngươi nghe theo là được.”

Cổ Thanh Chiếu suy nghĩ cũng phải, ngay sau đó xoay người rời đi chuẩn bị.

Gió cũng được, mưa cũng tốt, Thanh Nha ngồi ở dưới diềm mái, bắt chéo chân

bóc đậu phộng ăn.

Không bao lâu sau, Vương Vấn Thiên tới nơi, người đuổi theo bung dù che

cũng theo không kịp, vội vã chạy tới bên này.

Thanh Nha vỗ vỗ tay, đứng lên nghênh đón.

Vương Vấn Thiên gặp mặt liền hỏi: “Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi hay chưa?”

Thanh Nha cũng không biết đã chuẩn bị xong hay chưa, cho nên nói: “Đã tìm

lão bản nương, dặn dò hết cả rồi.”

Sau đó dẫn đối phương cùng đi tìm Cổ Thanh Chiếu, cũng nói Bàng Thành

Khâu đi báo trước.

Khi tìm được Cổ Thanh Chiếu thì bà ta đã chuẩn bị sẵn sàng địa điểm thích hợp,

đang căn dặn hạ nhân không được dẫn những khách nhân khác tới khu vực này,

bà ta có sắp xếp khác.

Nhìn thấy chính chủ muốn hại người đã tới rồi, Cổ Thanh Chiếu nhanh chóng

chào hỏi, đồng thời đuổi lui những người khác.

Đã không còn người khác, Vương Vấn Thiên trực tiếp hỏi, “Người lập tức sẽ

đến nơi, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi hay chưa?”

Cổ Thanh Chiếu có phần khó xử nói: “Vương công tử, ngài làm việc cũng quá

đột ngột đi, làm sao có thể chuẩn bị sẵn sàng nhanh như vậy được chứ…”

Vương Vấn Thiên nhấc tay ra hiệu ngừng, “Không nên nói lời vô dụng với ta.

Ta trả gấp đôi tiền cho ngươi!”

Cổ Thanh Chiếu ngập ngừng, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông nhà hắn, làm

như lão nương chưa từng nhìn thấy tiền hay sao? Lập tức dở khóc dở cười nói:

“Vương công tử, thật sự không phải chuyện tiền bạc, vấn đề là cô nương lúc

trước chuẩn bị đóng vai chính hôm nay đang tiếp đãi khách nhân khác, trong

chốc lát không có cách nào tới bên này để giúp đỡ, ta cũng là vừa mới phát hiện

ra.”

Vương Vấn Thiên lập tức sầm mặt nói:

“Ngươi đùa cái gì vậy, nơi trăng hoa còn có thể thiếu nữ nhân sao? Ta thấy

không thiếu nhất chính là nữ nhân, thiếu một nữ nhân liền không làm được buôn

bán sao, ngươi đùa ta a, đổi một nữ nhân khác không được sao?”

Cổ Thanh Chiếu thở vắn than dài nói:

“Ôi ui, Vương công tử, chuyện ngài muốn làm là có thể tùy tiện một cô nương

nào cũng được hay sao? Tùy tiện bồi tiếp khách nhân nào đó cũng có thể ngủ

chung được, nói là bị người phi lễ, vậy không phải là làm trò cười hay sao?

Truyền ra ngoài thì tính là chuyện gì xảy ra chứ, không phải đang cho thấy là

hại người hay sao. Chưa nói tới việc làm hỏng chuyện của ngài, xảy ra chuyện

như vậy còn ai dám tới nơi này, Kinh Hồng điện ta còn có thể tiếp tục kinh

doanh sao? Phải là loại người trong sạch bán nghệ không bán thân mới dễ bố

cục. Vương công tử, ngài có hiểu được ý của ta hay không?”

Thanh Nha vội ho một tiếng, “Vương huynh, lão bản nương nói không sai, đúng

là lý lẽ như vậy.”

Vương Vấn Thiên cũng không ngốc, trong đầu đương nhiên cũng suy nghĩ ra

được, tuy nhiên gã ta vẫn hùng hổ nói: “Vậy thì nói cho khách nhân bên kia

nhường một chút, bả đổi cô nương đó tới đây.”

Lúc này Cổ Thanh Chiếu đưa hai tay ra hiệu cho gã ta bình tĩnh đừng nôn nóng,

“Việc này không thể gấp gáp, bằng không sẽ xúc phạm khách nhân phía bên

kia, để cho ta chậm rãi trao đổi.”

“Người đã sắp tới nơi rồi, bây giờ ngươi còn nói với ta là đừng nóng vội?”

Vương Vấn Thiên trừng mắt, cả giận nói: “Đừng có lề mề nữa, lập tức đi trao

đổi đi, lập tức bảo bên kia nhường người ra đi. Nếu như người ta không hài

lòng, ta bao luôn chí phí bên kia. Ngươi còn lo lắng làm gì, còn phải để chính ta

đi nói chuyện trao đổi giúp ngươi hay sao?”

Cổ Thanh Chiếu dở khóc dở cười, đành phải nhắc nhở một câu, “Một trong

những tâm phúc của Đại chưởng vệ Đệ ngũ động Thiên Lưu sơn, làm quản sự

trông nom việc buôn bán tại Ảo Vọng cho nhà Đại chưởng vệ Đệ Ngũ động.

Hắn đang làm chủ mời khách, cô nương đang giúp vui cho bên đó, đang cao

hứng lại đổi người khác, e rằng không thích hợp.”

Bà ta để cho đối phương tự suy nghĩ xem có thể chọc được người ta hay không.

Vừa nghe nói ra thân phận của người bên đó, Vương Vấn Thiên lập tức câm

nín, biết được loại người này tuy chỉ làm quản sự việc buôn bán, nhưng kỳ thực

chính là người phát ngôn cho lợi ích của Đại chưởng vệ Đệ Ngũ động tại Ảo

Vọng, chỉ là tục xưng quản sự mà thôi. Với loại người này, e rằng ngay cả Chu

Hiên nhìn thấy cũng phải khách khí mấy phần, gã ta nào dám đi cướp nữ nhân

của người ta.

Khóe miệng co giật một cái, sau đó gã ta thay đổi chủ đề câu chuyện, “Kinh

Hồng điện tại Ảo Vọng phô trương lớn như vậy, cũng không đến mức chỉ có

một vị bán nghệ đi?”

Cổ Thanh Chiếu tận tình khuyên bảo: “Có, nhưng còn chưa có dặn dò qua. Nên

thực hiện như thế nào, ta khẳng định cần phải giải thích, dặn dò kỹ càng cho cô

nương đó. Cho nên, ngươi phải cho ta một chút thời gian. Như vậy đi, ta trước

tiên đi nói chuyện, trao đổi với quý khách bên kia xem thử, có thể để phía bên

kia cho đổi người tới đây là tốt nhất. Nếu thực sự không được, ta sẽ đi tìm cô

nương khác để dặn dò, chỉ là cần có chút thời gian.”

Chính vào lúc này, thủ hạ Bàng Thành Khâu của Thanh Nha bước nhanh tiến

đến, báo cho bên này biết, “Thanh gia, khách nhân Vương công tử mời đã đến

rồi.”

Thanh Nha gật đầu thể hiện đã biết rồi, lại hỏi Vương Vấn Thiên, “Vương

huynh, cần đi nghênh đón một chút không?”

Vương Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, “Để người phía dưới nghênh đón là được

rồi, không cần cho hắn mặt mũi lớn như vậy.”

Thanh Nha đối với loại công tử ca này không biết phải nói gì, nhưng y cũng

không để tâm, lập tức nghiêng đầu ra hiệu cho Bàng Thành Khâu, “Ngươi đi

chào hỏi, đưa người tời đây đi.”

“Vâng.” Bàng Thành Khâu đáp lời rồi rời đi.

Cổ Thanh Chiếu sau đó hạ thấp giọng nói: “Khoảng một khắc nửa, kéo dài

khoảng một khắc nữa là được.”

Thanh Nha lập tức phụ họa, nói với Vương Vấn Thiên: “Chỉ một khắc thì không

thành vấn đề nha. Trong trường hợp này, một khắc thì rất nhanh sẽ trôi qua.”

Vương Vấn Thiên ừ một tiếng, gật gật đầu, cảm thấy cũng không thành vấn đề.

Cổ Thanh Chiếu không có vội vã rời đi, phải đợi khách nhân đến chào hỏi một

chút đã, đương nhiên cũng là có lòng tò mò với người nổi danh đã lâu, muốn

nhìn xem một chút thiên hạ đệ nhất tài tử dung mạo như thế nào, ai mà chẳng có

chút tật xấu muốn học đòi chút văn vẻ, nữ nhân tại nơi trăng hoa cũng là như

vậy.

Trước đây bà ta thậm chí từng có suy nghĩ, nếu là bức chữ viết lưu niệm “Nhân

gian hảo” của vị Thám Hoa lang kia treo tại Kinh Hồng điện của bà ta, vậy mới

là chân chính tuyệt phối chứ.

Đồng thời cũng tới cửa cất tiếng gọi nhân thủ tới đây, bảo nhanh chóng đưa lên

các loại trái cây, rượu và điểm tâm.