Bán Tiên

Chương 465: Ra tù




“Các ngươi cắn chặt Trân Bảo trai không thả, chẳng qua chính là cắn chặt vào

Trấn Hải sứ. Các ngươi cũng không suy nghĩ thử xem, nếu thật sự là chưởng

lệnh muốn đối phó các ngươi, bây giờ cũng không cần phải khách khí với các

ngươi. Nếu thật sự là chưởng lệnh bắt cóc tiểu hài tử kia của các ngươi, tất

nhiên là có điều yêu cầu các ngươi, không có lí do không đề cập tới bất kỷ điều

kiện gì liền tha cho các ngươi. Không truy cứu trách nhiệm các ngươi đập phá

còn tha cho các ngươi rời đi, đã là khai ân, đừng có không biết tốt xấu, nơi đây

cũng không phải là nơi để các ngươi dương oai…”

Bên trong đại lao của Trấn Hải ty, người đàn ông chịu trách nhiệm giao tiếp với

ba người Dữu Khánh chắp tay sau lưng, ở tại bên ngoài phòng giam đi lui đi tới

loanh quanh không ngừng, miệng cũng liên tục lải nhải khuyên bảo không

ngừng, nói đến nổi khô cả cổ, trong lòng cũng mệt mỏi.

Bên trong phòng giam, ba người Dữu Khánh ngồi khoanh chân, yên tâm nghe

vị kia lải nhải, chuẩn bị chờ cho đối phương lải nhải xong hết rồi, bọn họ sẽ tiếp

tục cắn chặt lấy Trân Bảo trai không thả.

Nếu tại lúc bình thường, bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy, việc này

không khác gì là đối nghịch với Chu Hiên, nhân vật số một Ảo Vọng, bọn hắn

làm gì có tư cách đó, ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng.

Bây giờ có thể có sức lực như thế này để chống lại, toàn bộ là nhờ có Liễu

Phiêu Phiêu chỉ điểm, biết được nên làm thế nào để tránh nguy hiểm, biết rõ

làm thế nào có thể khiến cho Chu Hiên kiêng kỵ, biết được làm sao có thể khiến

cho Chu Hiên không còn cách nào khác. Nếu không, đám bọn hắn đây chỉ là

những người trong giang hồ Tu Hành giới, làm sao có thể biết được chuyện bên

trong nha môn Ảo Vọng, càng không nói tới vei65c có thể tìm được khuyết

điểm của Chu Hiên.

Chính vào lúc này, một gã tiểu tốt đi tới, thì thầm bên tai người đàn ông kia một

hồi.

Nam nhân nghe xong mày hơi nhíu lại, quay đầu nói với ba người bên trong

phòng giam: “Các ngươi tiếp tục suy nghĩ kỹ càng đi.” Dứt lời vung tay rời đi.

Đi ra đại lao, cửa lao đóng lại, gã ta lại cất lời hỏi tiểu tốt theo đuôi đi ra ở phía

sau: “Xác định là tới thăm tù không?”

Tiểu tốt đáp: “Phải, chính là tiểu hồ nữ tên là Hồ Vưu Lệ kia. Nàng ta chỉ nói là

tới thăm tù, có cho phép hay không?”

“Không gấp gáp.” Người đàn ông nhấc tay ra hiệu chờ một chút, sau đó liền sải

bước rời đi.

Gã ta không đi nơi nào khác, trực tiếp đi lên lầu, đi đến phòng làm việc của Tề

Đa Lai, tìm đến Tề Đa Lai, bẩm báo lại việc Hồ Vưu Lệ tới thăm tù.

Dù sao có một số việc gã ta cũng không thể làm chủ.

Tề Đa Lai hơi chút suy nghĩ rồi phê chuẩn, tuy nhiên cũng dặn dò thêm mấy

câu.

Vì vậy sau đó không lâu, Hồ Vưu Lệ liền được người dẫn đến bên ngoài đại lao

của Trấn Hải. Cô ta cũng không xa lạ đối với nơi này, cô ta cũng từng bị giam

tại nơi đây.

Người đàn ông kia đang đứng chắp tay chờ cô ta, khi gặp mặt liền nhắc nhở một

phen, bảo Hồ Vưu Lệ hãy khuyên bảo ba vị kia, đừng có ở lì trong lao không

chịu đi, nếu thật sự chọc giận Trấn Hải ty, đảm bảo sẽ khiến cho bọn hắn chịu

không nổi, vân vân.

Hồ Vưu Lệ nghe nói thì âm thầm kinh ngạc, hoài nghi không biết có phải mình

nghe lầm rồi hay không, không phải là bên này bắt người không thả sao? Tại

sao nghe lời căn dặn này giống như là chính ba gia hỏa kia không chịu ra khỏi

tù? Bởi vì ở nơi này có thể tiết kiệm tiền, có thể bao ăn bao ở sao?

Ý nghĩ hoang đường này rất nhanh bị cô ta loại trừ, nếu như bây giờ còn cảm

thấy ba vị kia là người có thể tiết kiệm loại tiền này, thì đó chính là bản thân

mình ngốc rồi.

Cô ta cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp ứng.

Cửa lao mở ra, người đàn ông kia tự mình đưa cô ta đi vào, trực tiếp đưa cô ta

đến cửa vào phòng giam.

Người quen cũ trong ngoài phòng giam gặp lại thì đều nhìn chằm chằm vào

nhau.

Ba người Dữu Khánh thấy Hồ Vưu Lệ tới đây, đều chậm rãi đứng lên.

Hồ Vưu Lệ rất nhanh quan sát ba người, nhìn thấy ba người giống như không

chịu tội gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Sao ngươi lại tới đây?” Dữu Khánh hình như có ám chỉ, cất lời hỏi.

“Tới thăm các ngươi…” Hồ Vưu Lệ có chút ấp úng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc

nhìn về phía người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

Nhận ra được cô ta không tiện nói, Dữu Khánh lập tức nói với người đàn ông

kia: “Đại nhân, có thể để chúng ta trò chuyện riêng tư mấy câu hay không?”

Người đàn ông do dự một chút, suy nghĩ thấy cũng không sợ ba người chạy

trốn, liền đồng ý, vứt lại một câu nói trước khi xoay người rời đi, “Nơi đây

không phải nơi các ngươi nói chuyện phiếm, nhanh lên một chút.”

Đợi cho cửa lao đóng lại, thấy xung quanh không còn người khác, Hồ Vưu Lệ

lập tức áp sát vào phòng giam, thấp giọng hỏi: “Các ngươi không có việc gì đi?”

Dữu Khánh: “Không có việc gì, chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Hồ Vưu Lệ lập tức hạ thấp xuống, nhỏ như muỗi, “Người mà các

ngươi bảo ta đợi đã tới tìm các ngươi, tới hai người, nói là tuân theo ý của các

ngươi, lặng lẽ tới đây…”

Cô ta kể lại tình huống đại khái, sư huynh đệ ba người nghe xong đều tinh thần

phấn chấn, tại trong lao ráng chịu mấy ngày, cuối cùng là đã chờ được người tới

rồi.

Dữu Khánh lập tức thể hiện cảm tạ, “Đa tạ, đã làm phiền rồi.”

Hồ Vưu Lệ: “Đúng rồi, người vừa rồi kia bảo ta khuyên các ngươi không nên

tiếp tục gây chuyện, bảo ta khuyên các ngươi đừng tiếp tục ở lại nơi này, bảo

các ngươi nhanh nhanh đi ra ngoài đi, là… Là có ý gì vậy?”

Dữu Khánh: “Việc này ngươi không cần phải xen vào, ngươi cứ trở về trước đi,

bất kể ngoại nhân hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ coi như không biết, không cần phải

nói cái gì.”

Hồ Vưu Lệ e dè gật đầu, “Vậy các ngươi thì sao?”

Nam Trúc hắc một tiếng, nói, “Ngươi yên tâm đi. Chúng ta không sao. Khi nào

chúng ta muốn đi ra ngoài thì sẽ đi ra. Ngươi trở về trước đi, chúng ta hẳn là rất

nhanh liền có thể trở về.”

Bộ dạng của gã không có cảm giác áp bức vì bị ngồi tù, trái lại còn hơi có phần

hưng phấn, đó là loại cảm giác kích thích bởi vì thành công khiêu chiến với

quyền lực.

Tuy vậy, Dữu Khánh lại bồi thêm một câu, “Thông báo tìm người thân của

chúng ta đán ra mấy ngày nay đều không có phản ứng gì sao?”

Hồ Vưu Lệ lắc đầu: “Lúc đầu còn có mấy tên vô lại tại Ảo Vọng tới cửa, về sau

ngay cả những kẻ lừa bịp đó cũng không còn nữa, có thể là do tin tức các ngươi

đập phá Trân Bảo trai đã truyền ra, đám người giả danh lừa bịp kia cũng sợ rước

lấy phiền phức.”

Dữu Khánh im lặng gật đầu, “Được rồi, ngươi trở về đi, trên đường cẩn thận

một chút.”

Hồ Vưu Lệ “Ừm” một tiếng, kỳ thực cô ta cũng chỉ là tới truyện lời, trong lòng

hơi sợ, thật sự cũng không muốn cuốn vào quá sâu, lúc này cứ như vậy rời đi.

Không bao lâu sau, người đàn ông chịu trách nhiệm giao tiếp với bên này lại

tiến đến.

Lần này, còn không đợi cho gã ta mở miệng lải nhải, Dữu Khánh đã mở miệng

trước, “Chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài, đại nhân xác định sẽ không bắt chúng

ta bồi thường tổn thất vì Trân Bảo trai bị đập phá đi?”

Đối với sư huynh đệ ba người mà nói, việc này nhất định cần phải nói cho rõ

ràng, thời điểm đập phá thì rất thoải mái, rất kích thích, nhưng bọn hắn là thật

sự đền không nổi.

Vừa nghe bọn họ có ý nhả ra, đôi mắt người đàn ông sáng lên, vội nghiêm mặt

nói: “Nếu đã là hiểu lầm, Trân Bảo trai cũng không muốn nhiều chuyện. Nói

đến cùng, vẫn là Chưởng lệnh quý trọng danh tiếng bản thân, không muốn để

cho ngoại nhân cảm thấy ông ấy đang dùng quyền mưu tư lợi, vì vậy đồng ý bỏ

qua chuyện bắt các ngươi bồi thường. Tuy nhiên cũng phải nói cảnh cáo trước,

muốn khép lại vụ án Trân Bảo trai bị đập phá, các ngươi cần phải đồng ý, thừa

nhận là mình hiểu lầm Trân Bảo trai, cũng đảm bảo sau này không tiếp tục tùy ý

vu hãm, nếu không, Trân Bảo trai tất nhiên sẽ truy cứu toàn bộ tổn thất.”

Sư huynh đệ ba người còn có thể nói như thế nào? Đương nhiên là đồng ý với

điều điện kết thúc vụ việc như vậy.

Nửa canh giờ sau, ba người liền đi ra đại lao, ở tại bên ngoài cổng Trấn Hải ty

quay nhìn lại nơi mới đi ra.

Sau đó, ba người rất nhanh rời đi trong mưa.

Tại sau một cánh cửa sổ, Liễu Phiêu Phiêu nửa lộ thân hình, nhìn theo ba người

rời đi, đưa bàn tay ra hứng những giọt mưa tí tách rơi xuống, nhìn bọt nước

từng giọt từng long lánh tung tóe vỡ bay ra.

Trong mưa, đứng ở trên thiên thai, Chu Hiên và Tề Đa Lai cũng từ trên cao nhìn

theo.

Tề Đa Lai chợt nói ra suy đoán: “Đột nhiên lại nhả ra, đồng ý rời đi rồi, có khả

năng là hồ nữ kai tới đây nói chút gì đó. Chưởng lệnh, việc này hình như có

phần không nằm trong kiểm soát, dường như có chút kỳ hoặc, cảm giác sự việc

có khả năng không phải giống như chúng ta tưởng tượng.”

Chu Hiên: “Chỉ cần không có quan hệ gì với chúng ta là được rồi, bàng quan đi

thôi. Người đã trở về, ngươi hẳn nên bắt chuyện với Vương gia một tiếng.”

“Vâng.” Tề Đa Lai đáp một tiếng.

Sư huynh đệ ba người trở lại nhà Hồ Vưu Lệ, nhìn thấy hai vị khách không mời

mà đến kia, lập tức đóng cửa mật đàm.

Hồ Vưu Lệ cũng không biết bọn họ ở trên lầu nói những gì, nói chung sau đó lại

mượn phòng ngủ của cô ta dùng một chút, hai người khách không mời mà đến

trốn vào trong căn phòng của cô ta.

Còn ba người Dữu Khánh thì ở trên lầu an tâm âm thầm chờ đợi.

Một mình ở tại trong phòng, Hồ Vưu Lệ thỉnh thoảng nhìn xem cửa thang lầu

bên trên, rồi thỉnh thoảng lại nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa của mình, cô

ta đứng ngồi không yên, có thể cảm giác được bầu không khí đang càng lúc

càng quỷ dị, cô ta vừa muốn hỏi vừa không muốn hỏi, bởi vì không muốn cuốn

vào quá sâu.

Cô ta có thể cảm nhận được một điều rất mãnh liệt, vô luận là ba vị khách trọ,

hay là hai vị khách không mời mà đến kia, yên tĩnh như vậy nhưng đều không

phải đang nghỉ ngơi mà là đang chờ đợi gì đó. Cô ta không biết đang chờ đợi

cái gì, nhưng cô ta biết rõ khẳng định sắp có chuyện xảy ra.

Cô ta sợ cái nhà nhỏ này của mình không chịu nổi những người này giày vò,

nghìn vạn lần đừng có đem nhà cô ta tháo dỡ ra.

Trong khi sự hoảng sợ và kìm nén đang quấn quanh lấy thể xác và tinh thần của

cô ta, đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa “Cóc cóc cóc” vang lên, cô ta ngẩng đầu

nhìn tới, âm thanh gõ cửa truyền tới từ ban công trên lầu. Cô ta lập tức rất

nhanh chạy lên thang lầu, chạy lên căn phòng bên trên.

Đang ngồi khoanh chân, sư huynh đệ ba người cũng đứng lên, Mục Ngạo Thiết

đi tới mở cửa.

Ngoài cửa ban công đứng một người đàn ông không sợ gió táp mưa sa, khuôn

mặt tươi cười, là người bọn hắn từng gặp qua, lúc trước tới đưa thiệp mời cho

bọn hắn, tùy tùng tâm phúc của Vương Vấn Thiên, Tôn Cửu!

Mục Ngạo Thiết: “Lại là ngươi?”

Lần này không có tiếp tục mở ra thiệp mời, Tôn Cửu hai tay đặt tại trước bụng,

khom người mỉm cười nói với mấy người: “Công tử nhà ta thiết yến tại ‘Kinh

Hồng điện’, hi vọng ba vị quý khách vui lòng tham dự.”

Mục Ngạo Thiết: “Chúng ta đã nói rồi, không quen biết công tử các ngươi,

không quen biết, không cần khách sáo.”

Tôn Cửu y nguyên mỉm cười: “Lần này không giống trước, nghe nói ba vị bị tai

ương lao ngục, công tử nhà ta thiết yến đón gió tẩy trần cho ba vị. Mặt khác,

nghe nói các ngươi có tiểu hài tử bị người bắt cóc, công tử nhà ta đã nói, chỉ cần

các ngươi đồng ý tham dự kết giao bằng hữu với hắn, hắn nhất định có thể giúp

các ngươi tìm được. Nếu như bỏ lỡ, tại nơi Ảo Vọng đầy yêu ma quỷ quái này,

ngày mai trên đường phố đột nhiên có một cái thi thể cũng là bình thường, chắc

hẳn ba vị cũng không mong muốn nhìn thấy một màn như vậy. Nhiều bằng hữu

nhiều hơn một con đường, ba vị chẳng lẽ không muốn cứu người sao?”

Gã ta tin tưởng ba người có thể nghe hiểu thâm ý trong lời nói của gã ta.

Sư huynh đệ ba người đương nhiên là nghe hiểu, đều hô hấp nặng nề, ánh mắt u

tối nhìn chằm chằm đối phương.

Cho dù là đứng ở cửa thang lầu lộ ra nửa thân thể, Hồ Vưu Lệ cũng đã nghe

hiểu, mắt lộ ra vẻ kinh nghi, Tiểu Hắc tại trong tay đối phương sao?

Dữu Khánh chợt chậm rãi thả bộ bước tới trước, “Được, Kinh Hồng điện phải

không?”

Tôn Cửu phất tay ra hiệu phía dưới lầu, “Bên ngoài mưa to gió lớn, đã chuẩn bị

sẵn xe ngựa cho ba vị.”

“Được.” Dữu Khánh gật đầu đồng ý, dẫn theo hai người Nam, Mục cùng đi ra

ban công.

Tôn Cửu phi thân xuống trước.

Sư huynh đệ ba người đứng ở sân thượng nhìn nhau, Nam Trúc nhìn lại bên

trong phòng, nhỏ giọng thì thầm, “Chúng ta cứ đi như vậy, bọn họ thật sự có thể

xuất hiện đúng lúc không?”

Dữu Khánh hít một hơi thật sâu, thì thầm đáp lại một câu, “Nếu bọn họ đã nói

được, đương nhiên là có biện pháp của chính bọn họ.” Dứt lời liền tung người

phi thân bay ra, nhảy xuống trước.

Mục Ngạo Thiết đuổi theo, Nam Trúc sau cùng.

Hồ Vưu Lệ cũng chạy tới ban công nhìn xuống, nhìn thấy ba người chui vào

trong một chiếc xe ngựa, nhìn theo xe ngựa đi xa.

Khi lui về bên trong phòng thì cô ta đóng cửa lại, chậm rãi trở xuống dưới lầu,

cô ta bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía gian phòng của mình, cảm thấy có

chút không thích hợp, bước nhanh tới cửa, gõ cửa có cóc.

Gõ mấy cái, bên trong phòng không có bất kỳ phản ứng gì, cô ta cố lấy dũng khí

đẩy cửa ra, kết quả phát hiện bên trong phòng không có một bóng người, cửa

ban công đã mở ra, gió đang vù vù thổi vào trong phòng, thảo nào có cảm giác

không thích hợp.

Cô ta lại tìm tìm khắp nơi trong phòng, quả thực không có ai, hai vị khách

không mời mà đến kia đã lặng yên không một tiếng động rời đi rồi, không biết

đi từ lúc nào…