Bán Tiên

Chương 464: Khách không mời mà đến




Rầm! Một người đàn ông từ bên trong địa lao té lăn ra cửa, trên mặt có sự tức

giận không thể che giấu được.

Gã ta đi thẳng trở về phòng làm việc của mình, chợt nhìn thấy một bóng lưng

đứng ở phía trước cửa sổ, không phải ai khác, chính là Tề Đa Lai đang chắp tay

đứng đó.

Người đàn ông phụ trách việc thẩm vấn vẻ mặt trịnh trọng, bước nhanh đến bên

cửa sổ bái kiến, “Đại Chưởng mục, ngài tại sao lại tự mình đến đây rồi?”

Tề Đa Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Thế nào rồi?”

Vẻ mặt người đàn ông tức thì trở nên vặn vẹo, “Không chịu đi, chết sống cũng

không chịu đi, chưa từng gặp được chuyện như vậy, vẫn còn ở tại trong lao, nói

là nếu không cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng thì bọn họ sẽ không đi. Ta

nói là đã điều phía bên Trân Bảo trai nhiều lần rồi, quả thực không có bất kỳ

chứng cứ nào chứng minh họ tham gia bắt cóc. Bọn hắn liêu kêu gào ầm ĩ, nói

là chúng ta bao che cho Trân Bảo trai, nói chúng ta dung túng việc Trân Bảo trai

bắt cóc.”

Tề Đa Lai: “Ngươi không nói là Trân Bảo trai không truy cứu tránh nhiệm bọn

hắn đập phá sao?”

Người đàn ông than thở: “Đã nói rồi. Bọn hắn tố ngược lại là Trân Bảo trai có

tật giật mình, còn bảo chúng ta điều tra rõ lai lịch người chết, làm như là bọn

hắn đang thẩm vấn chúng ta vậy…” Nói đến đây, gã ta cũng có chút nghi hoặc,

không biết bên này vì sao tra không ra lai lịch của người chết kia, là thật sự

không thể điều tra ra, hay là giấu giếm vấn đề gì đó? Nhưng mà điều này không

phải là điều gã ta nên hoài nghi, gã ta chỉ có thể thiện ý nhắc nhở: “Đại Chưởng

mục, thật sự không cần phải dông dài với bọn hắn như vậy, trực tiếp tống ra

ngoài là được rồi.”

Tề Đa Lai: “Tống ra thì đơn giản, nhưng sự việc phải kết thúc như thế nào?

Ngươi ngại bọn hắn tại trong lao kêu gào có quá ít người nghe được hay sao,

muốn để cho bọn hắn chạy ra ngoài náo loạn gây ra dư luận xôn xao phải

không? Vạn nhất chạy đến tố cáo với Thiên Lưu sơn, thì phải kết thúc thế nào?”

Cần phải sợ bọn hắn sao? Người đàn ông nói thầm trong lòng, hai tay giang ra,

“Đại Chưởng mục, vậy thì phiền phức rồi, ba tên gia hỏa này miệng quá ương

ngạnh. Vấn đề là, chúng ta thẩm vấn quá nhẹ nhàng như vậy, sợ rằng ngay cả

một phụ nữ yếu đuối cũng không hù dọa được. Đại Chưởng mục, thứ cho ta nói

thẳng, cần phải dùng cực hình, tại dưới cực hình, ta nhất định cạy mở miệng

bọn hắn, đảm bảo khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn chịu thua, đảm bảo rất nhanh

sẽ kết thúc.”

Tề Đa Lai hơi nhăn mày, chậm rãi nói: “Không đến mức như vậy, còn chưa tới

một bước đó, nếu thật sự đến một bước đó thì lúc đó làm mạnh cũng không trễ.”

Trên mặt người đàn ông dần dần có vẻ nghi hoặc, “Đại Chưởng mục, nhỏ mạo

muội hỏi một câu, ba tên gia hỏa này có phải là có bối cảnh gì hay không?”

Gã ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này, đổi là người bình thường,

người đã bị bắt vào trong Trấn Hải ty, còn dám cắn lên đầu Trấn Hải sứ, không

dùng đại cực hình để hầu hạ mới là lạ, làm sao còn có thể khiến cho Trấn Hải ty

phải nghẹn một bụng mà chịu đựng như vậy.

Tề Đa Lai: “Đến khi ngươi nên biết biết tự nhiên sẽ biết. Đúng rồi, thứ đã chuẩn

bị kia, đưa cho bọn hắn hay chưa?”

Người đàn ông gật đầu, “Một thân tu vi bị khống chế, không có tu vi gia trì,

nhục thân không thể hấp thu linh khí tẩm bổ, bọn họ không muốn đói bụng cũng

khó, đều đã ăn rồi.”

Thứ khác thì gã ta có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng biết rõ bên trong thứ đưa cho

ba người kia ăn khẳng định có bỏ thêm dược liệu, nếu không thì sẽ không cố ý

tận lực dặn dò.

“Tiếp tục khuyên bảo.” Tề Đa Lai ném lại những lời này rồi rời đi.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể chắp tay

vâng dạ.

Ở trong một ngóc ngách cách không xa, Liễu Phiêu Phiêu nghiêng người ẩn

giấu nửa người nhìn theo Tề Đa Lai đi về phía lầu.

Đi lên đến trên lầu tại thiên thai, Tề Đa Lai theo các hành lang nối liền bên

trong đi một hồi, gã ta đi vào trong một cái đình, dừng bước tại bên cạnh Chu

Hiên, ầm ầm, trên bầu trời đột nhiên nổ vang một trận sấm sét, khiến gã ta giật

mình hướng ra ngoài nhìn một vòng.

Bây trời dày đặc mây đen, một quầng sáng vắt ngang trong bầu trời, sắc trời

càng ngày càng tối, tiếng sấm ầm ầm.

Đối diện với khung cảnh dần dần u ám âm trầm, Chu Hiên thì thầm giống như

tự nói, “Trời sắp mưa rồi.”

“E rằng sẽ mưa.” Tề Đa Lai đáp lại một câu, sau đó bẩm báo lại tình hình và

những trao đổi với người kia lúc trước.

Chu Hiên: “Đây chẳng phải là ép ta phải tìm ra con tin giúp hắn sao?”

Tề Đa Lai: “Xem ra là có ý nghĩ này.”

Chu Hiên: “Nếu thực sự là như thế, hắn dường như chắc chắn rằng ta nhất định

có thể tìm được người bị bắt.”

Tề Đa Lai: “Dù sao thì ngài cũng chấp chưởng toàn bộ Ảo Vọng.”

Chu Hiên: “Ý ta là, ngay từ đầu hắn lựa chọn đập phá cửa hàng của ta chính là

có mục đích. Hắn dựa vào đâu để khi chuyện chỉ vừa mới xảy ra liền đã chắc

chắn ta có thể tìm được người bị bắt, Trấn Hải ty cũng không phải là vạn năng,

mà chuyện vừa xảy ra liền có thể khóa chặt vào ta, ngươi không cảm thấy đã

vượt quá phạm vi năng lực của hắn hiện nay sao? Minh tự chỉ quan tâm tới

chuyện của mình, cũng không có nhiều tai mắt để có được nhiều tin tức như

vậy, theo lý thuyết hắn không có khả năng lấy được đủ thông tin, cũng sẽ không

có quá nhiều tin tức để hắn lý giải sự việc, vậy làm sao biết được sự việc có liên

quan tới ta?”

Tề Đa Lai: “Ngài đang hoài nghi…”

Chu Hiên: “Trước và sau khi sự việc xảy ra, hắn đều từng biến mất, hắn hẳn là

đi gặp mặt người nào đó. Có thể là sau khi gặp mặt người đó xong hắn mới đưa

ra quyết định đập phá cửa hàng của ta. Phải nắm chặt việc truy tung hướng đi

của hắn, ta muốn biết hắn gặp mặt người nào.”

Tề Đa Lai: “Đã bỏ thuốc dùng để truy tung vào trong thức ăn của hắn. Lần này,

chỉ cần hắn đi ra ngoài, bất kể hắn chạy đi đâu, chúng ta tùy thời đều có thể tìm

được hắn. Vấn đề là, hiện tại hắn không chịu đi ra ngoài, cưỡng ép tống hắn ra

ngoài sao? Thân phận của hắn đặt tại đó, bên trên khẳng định có người đang

nhìn chằm chằm, không tra ra được lai lịch của người chết, Trân Bảo trai bị đập

phá lại có thể không truy cứu liền thả người, nhìn như thế nào đều giống như là

chính bản thân chúng ta có vấn đề, một khi có người bám chặt vào việc này, bản

thân chúng ta giải thích không được rõ ràng, những kẻ nhìn chằm chằm vào vị

trí của ngài tất nhiên sẽ cắn ngay lập tức.”

Chu Hiên: “Nếu thực sự không được, ngươi bảo Vương gia thả con tin ra đi.

Đương nhiên, cũng không nên gấp gáp, cho dù không được cũng phải làm bộ

làm dáng, dù sao thì Vương Tuyết Đường cũng đã bỏ tiền ra rồi, vội vã nói hắn

thả con tin ra cũng không thích hợp, sớm hai ngày muộn hai ngày cũng không

có ảnh hưởng gì đến chúng ta.”

“Vâng!”

Tề Đa Lai vừa mới đáp lời, rầm, trong không trung lại có sấm chớp lóe lên,

giống như là muốn đánh phá Ảo Vọng vậy.

Rầm rầm, nước mưa đột nhiên quét ngang mặt đất, mưa to đột nhiên đổ xuống

rồi.

Mới nửa buổi chiều, trời đã tối sầm, càng ngày càng nhiều đèn lồng được thắp

sáng lên, các loại đèn đuốc sáng lên làm cho ngày mưa này rực rỡ nhiều màu,

trời mưa cũng làm cho Ảo Vọng có một loại quảng cảnh đặc biệt khác.

Trên đường phố, người qua lại vội vàng chạy vào dưới các mái hiên để núp

mưa, hoặc đội mưa chạy về nhà.

Trên đường phố đột nhiên trở nên vắng người đi rất nhiều, không bao lâu sau

trên đường lại xuất hiện từng chiếc nấm ô, có người che ô dù đi bộ, có người

che ô lắc lắc thân hình như rắn nước.

Có xe ngựa căng ô dù lớn, do dã nhân kéo xe, nhạc công ở trong khoang xe đàn

tấu, đệm nhạc cho những nữ tử tuổi thanh xuân nhảy múa dưới dù che mưa ở

bên ngoài, đi dọc theo đường phố rộng rãi để thông báo, tại nơi nào đó có cửa

hàng mới khai trương, vân vân.

Trừ thử chạy nhanh trong mưa, nhanh chóng dọn dẹp những đống hỗn độn rải

đầy trên đất do người trốn mưa để lại.

- Giải thích “trừ thử” nghĩa là Chuột dọn rác. Hết giải thích.

Trên nóc nhà có Yêu tu hiện ra nguyên hình tận dụng mưa to để xối rửa thân

thể.

Có người đóng kín cửa sổ che mưa, cũng có người lãng mạn đẩy mở cửa sổ ra,

tựa người tại bên cửa sổ ngắm mưa.

Nơi ban công, Hồ Vưu Lệ khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, ngơ ngẩn

nhìn nước mưa ướt đẫm những chậu cây của mình, nhưng không có tâm trạng

để thu dọn, ánh mắt thỉnh thoảng ngước lên nhìn về hướng Trấn Hải ty, trên mặt

có vẻ sầu lo, không biết tình cảnh ba người Dữu Khánh bây giờ như thế nào rồi,

tại trong Trấn Hải ty có bị nhiều đau khổ hay không.

Cô ta càng lo lắng hơn chính là việc không biết mình đã bị quấn vào bên trong

sự việc gì.

Hiện tại cô ta rõ ràng đã nhận ra được, ba vị kia khẳng định không phải là loại

người nghèo trong Tu Hành giới như trong tưởng tượng của mình, chỉ dựa vào

việc phía xuất thủ bắt người có thể khiến cho Diêu thẩm ngậm miệng liền biết,

tại Ảo Vọng, người bắt cóc khẳng định không phải là người bình thường, người

như vậy cần gì phải bắt cóc một đứa trẻ, ba tên cùng quỷ như vậy đáng được đối

xử như thế sao?

Ngoài ra, ba tên gia hỏa kia vậy mà lại chạy đến Trân Bảo trai, đập phá cửa

hàng của Trấn Hải sứ, đây là việc mà những tên cùng quỷ bình thường có thể

làm ra được sao?

Hiện tại cô ta rất sợ hãi, lo lắng cho bản thân mình, mấy ngày nay cũng không

còn tâm trạng ra ngoài buôn bán.

Đương nhiên, cũng là bởi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết từng có dặn dò, nhờ cô

ta hỗ trợ làm một việc, chờ người!

Nói chung, không biết ba người kia lúc nào có thể trở về, trong phòng chỉ để lại

một con côn trùng có thể co mình lại thành cây gậy, thỉnh thoảng cô ta còn phải

hỗ trợ cho nó ăn.

Rầm!

Một luồng sấm sét nổ vang sáng lên tại phía sau cô ta, ánh sáng lấp lóe chợt

khiến cô ta rợn tóc gáy.

Không biết có phải là mình gặp phải ảo giác hay không, vừa rồi khi tia chớp lóe

lên, hình như có một bóng người xuất hiện tại trên ban công. Phán đoán theo

góc độ thì có lẽ người đó đứng ở phía sau mình, bởi vì cô ta đang đứng tại cửa

vào gian phòng của mấy người Dữu Khánh, căn phòng này trống không, không

có bố trí vật gì to cao để tạo ra bóng đổ.

Càng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi chính là không khí sinh ra đối lưu, gió từ ban

công phía sau đang thổi tới bên này.

Cô ta nhớ rất rõ ràng tất cả cửa đi và cửa sổ ở ban công phía sau đã được đóng

lại.

Thân thể cô ta căng thẳng, chậm rãi xoay người lại, chậm rãi quay đầu lại, toàn

thân cao độ đề phòng.

Rầm!

Lại có một luồng sáng sấm sét nổ vang, ánh sáng lần nữa chiếu vào bên trong

phòng.

Hồ Vưu Lệ cũng nhìn thấy rõ nguồn gốc xuất hiện bóng người, bên trong căn

phòng quả nhiên có người, hơn nữa không chỉ một người, có hai người đứng

song song.

Hai người mặc áo choàng màu đen, trên đầu đội nón lớn, nón rõ ràng được bôi

loạn dầu mỡ, quanh vành nón có lụa đen rũ xuống, loại lụa này tương đối dày,

ngoại nhân rất không có khả năng nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới nón.

Cho dù có gió thổi tới, màn lụa thả xuống vẫn như cũ không có chút động đậy.

Cách ăn mặc của hai gã khách không mời mà đến có phần hơi kỳ quái, nhất là

khi bọn họ đột nhiên xuất hiện tại trong nhà người khác dưới hoàn cảnh trời

mưa to ánh sáng u ám này, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng.

Hồ Vưu Lệ không biết hai người này làm thế nào có thể lặng yên không một

tiếng động tiến vào đây, ngay cả là đã đến gần mình rồi nhưng mình cũng không

biết, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tu vi của hai người này rất cao.

Bị bất ngờ, thiếu một chút cô ta đã giật mình cất tiếng thét chói tai, nỗ lực kiềm

chế, khẩn trương, giọng nói có vẻ run rẩy: “Các ngươi… Các ngươi là…”

Hai gã đội nón chợt cùng làm ra một động tác nhất quán, áo choàng quấn quanh

người đồng thời đung đưa, mở ra, mỗi người thò ra một cánh tay, đồng thời đưa

ra một đồ vật.

Một vật dạng như kim loại, hai cái lệnh tiễn màu đen mỗi cái dài khoảng một

thước rưỡi, độ dài này đủ để có thể dùng như vũ khí.

Rầm!

Sấm sét lần nữa nổ vang, ánh chớp chiếu sáng hoa văn trên lệnh tiễn bằng kim

loại đen, khiến người nhìn thấy rõ chữ trên lệnh tiễn.

Cùng lúc đó, gió thổi tung lên tấm màn lụa buông rũ quanh vành nón, lộ ra hai

cái khuôn mặt không phải con người, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Hồ

Vưu Lệ, sau đó lại bị màn lụa rơi xuống che chắn lại.

Hồ Vưu Lệ giật mình sợ hãi, lập tức đã biết rõ kẻ tới đây chính là thần thánh

phương nào, cũng đã nhận ra được đây có thể chính là người mà ba người kia

bảo mình chờ.

Một người đàn ông đội nón cất giọng nói bình tĩnh không dao động, “Ngươi là

Hồ Vưu Lệ?”

“Ừm.”

Hồ Vưu Lệ gật đầu liên tục giống như con gà mổ thóc…

Không bao lâu sau, Hồ Vưu Lệ theo cửa ra vào phía dưới nhà mình chui ra

ngoài, trong tay còn cầm một cây dù.

Sau khi rơi xuống, cô ta mở dù ra, cất bước đi vào trong màn mưa.

Mấy ngày không dám rời khỏi nhà, cuối cùng cô ta đã lộ diện, hơi cắn môi, một

đường bước nhanh về phía Trấn Hải ty.