Bán Tiên

Chương 461: Giam giữ




Người đến gật đầu, đáp “Vâng, chính là đập phá nhà Chu Hiên.”

Hắn là phụ tá đắc lực của Thanh Nha, tên là Bàng Thành Khâu.

Thanh Nha chậm rãi nhét mấy hạt đậu phộng vào trong miệng, nhìn chằm chằm

Tiểu Hắc đang ngủ say, rõ ràng có phần bối rối, “Trân Bảo trai bắt người? Đập

phá Trân Bảo trai rồi…”

Bàng Thành Khâu lại nói: “Thanh gia, vị Vương thiếu Chưởng môn kia cũng đã

sai người đến rồi, mời ngươi đi đến một chuyến.”

Thanh Nha: “Đã đưa thiệp mời tới chưa?”

Bàng Thành Khâu cười ha hả nói:

“Thanh gia, đập phá thế nhưng là cửa hàng của Chu Hiên a, làm sao có thể có

kết cục tốt được chứ? Ba tên gia hỏa kia đã bị người của Trấn Hải ty bắt đi rồi,

thiệp mời của Vương thiếu chưởng môn làm sao có thể đưa đến? Cho dù có đưa

đến được trong tay bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào đi dự tiệc nữa, có lẽ

Vương thiếu chưởng môn tới đây mời ngài cũng là vì việc này.”

Thanh Nha nhíu mày, càng thêm không hiểu ra sao, cảm thấy sự việc càng lúc

càng bị làm cho phức tạp, “Cái quỷ gì chứ?”

Trấn Hải ty có khách, là quý khách.

Trên Đại Thiên thai, tầng cao nhất của Trấn Hải ty, đình đài lầu các tạo cảnh

quan, quý khách bước chậm trong đó, chính bản thân Chu Hiên bồi tiếp.

Trên thực tế, Trấn Hải ty cũng thường có khách quý tới, ở tại bên cạnh Thiên

Lưu sơn thực ra cũng là một chuyện rất bất đắc dĩ, cho dù là hạ nhân bên người

một số nhân vật đi tới đây thì Chu Hiên cũng phải ổn thỏa tới chào hỏi tiếp đãi

như quý khách.

Thật vất vả tiễn được khách nhân rời đi, nhìn theo bóng khách nhân điều khiển

phi kỵ bay lên không đi xa, đứng trên đại Thiên thai, Chu Hiên thở nhẹ ra một

hơi, nét tươi cười biến mất, trong nháy mắt liền đổi một vẻ mặt khác, chắp hai

tay sau lưng hỏi: “Còn chưa có tra ra được tên kia lén lút đi đâu sao?”

Cùng đi ở bên cạnh cũng không phải người nào khác, chính là Tề Đa Lai, hắn ta

có phần lúng túng đáp:

“Chưởng lệnh, có khả năng còn cần một ít thời gian, lúc trước hắn đều dùng

thủy độn, chúng ta tại trong nước đã làm đầy đủ bố trí, nào ngờ bây giờ hắn lại

đột nhiên chuyển sang chui theo đường mương thoát ngầm trong lòng đất, trong

lúc nhất thời chúng ta không kịp bố trí. Lần sau chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị

vẹn toàn, tranh thủ mau chóng làm rõ được hắn lén lút đi đâu.”

Chu Hiên: “Người cũng đã bắt được, sự việc tiến triển thế nào rồi?”

Tề Đa Lai: “Vẫn luôn đang nhìn chằm chằm, có tin tức mới sẽ lập tức báo cáo.”

Nơi đây vừa mới nói xong, nơi đầu cầu thang đình đài chạy tới một người, bước

nhanh tới đây, dáng vẻ có phần vội vàng, đi đến trước mặt hai người thì qua loa

hành lễ sau đó khẩn cấp báo cáo: “Chưởng lệnh, đã xảy ra chuyện, Trân Bảo trai

bị người đập phá rồi…”

“Cái gì?”

Chu Hiên lập tức giật mình kinh hãi vụt xoay người lại, trầm giọng nói: “Ta đã

nói qua bao nhiêu lần, có thể đến Trân Bảo trai mua bán trân bảo đều không

phải là người thường, khách nhân tiến vào cửa hàng đều phải tiếp đãi như quý

khách, ta không phải đã bảo bọn họ giữ mình một chút rồi sao? Không phải đã

bảo bọn họ phải lễ phép đối xử với khách sao? Đã trêu chọc đến người nào

rồi?”

Người bình thường đều cho rằng Trấn Hải sứ y quyền khuynh Ảo Vọng, cho

rằng tại Ảo Vọng này, y không gì không làm được, thực tế thì y còn cách xa sự

tốt đẹp mà mọi người tưởng. Trên thực tế, trong khu đất Ảo Vọng này thật sự là

tàng long ngọa hổ, và trong số những người lui tới Ảo Vọng, không chừng

chính là bằng hữu của đại nhân vật nào đó phía bên Thiên Lưu sơn, đắc tội tới

liền sẽ khiến cho y đầu đầy bụi đất.

Chuyện đắc tội với người ta tương tự như vậy không phải chưa từng xảy ra,

nhân viên trong cửa hàng cũng có lúc không biết nặng nhẹ, tự cao với bản thân,

cảm thấy ta là người của Trấn Hải sứ, gặp phải người nào đó nhìn không vừa

mắt, hoặc là nói chuyện không êm tai, lập tức thể hiện ra sự cao ngạo, kết quả

chọc giận người ta, chuyện thiếu một chút đập phá Trân Bảo trai không phải

chưa từng có.

Vào lúc này, vậy mà thật sự bị đập phá rồi!

Phản ứng đầu tiên của y chính là nhân viên trong cửa hàng lại chọc giận phải vị

quý khách nào đó, người bình thường ai dám đập Trân Bảo trai của y chứ?

Cũng chẳng khác gì chán sống, hay đầu óc vào nước đi.

Tề Đa Lai cũng kinh ngạc, hoảng sợ, không biết đã trêu chọc phải vị đại thần

nào.

Người đến câm nín, không nghĩ tới Chưởng lệnh lại nôn nóng như thế, ngay cả

lời nói cũng không để cho gã nói xong, gã nhanh chóng giải thích: “Người của

Trân Bảo trai không trêu chọc gì cả, là có người chủ động tới gây sự với Trân

Bảo trai, nói là Trân Bảo trai bắt cóc người của bọn họ, nhân viên tuần kiểm đã

giữ người lại, cũng đã áp giải về trong ty. Chính là ba người mà chúng ta đang

theo dõi chăm chú, tên để ria mép, tên mập mạp, và tên cường tráng kia.”

Chu Hiên và Tề Đa Lai đều nghẹn ngào không nói nên lời.

Hai người không tiếp tục dông dài, nhanh chóng cất bước mà đi, Tề Đa Lai phất

tay ra hiệu cho người tới dẫn đường.

Ngoài công đường thẩm vấn của Trấn Hải ty, sư huynh đệ Dữu Khánh đều ở tại

đó, còn chưa có nhập đường, nhân viên liên quan còn đang chờ đợi ý kiến cấp

trên.

Chu Hiên và Tề Đa Lai ở tại phía sau song cửa sổ một gian phòng lén nhìn, cuối

cùng thì lần này Chu Hiên cũng đã nhìn thấy được “A Sĩ Hành” như thế nào rồi,

thì ra đường đường thiên hạ đệ nhất tài tử chính là một gia hỏa để râu ria nhìn

hèn mọn như thế.

“Thật đúng là người không thể nhìn tướng mạo a!” Chu Hiên lẩm bẩm một câu,

lại thấp giọng hỏi: “Sao lại đến đập phá cửa hàng nhà ta, chẳng lẽ hắn đã biết rõ

là chúng ta ở sau lưng tác quái, tên địa đầu xà kia nói lung tung gì đó hay sao?”

Tề Đa Lai: “Theo lý thuyết, Thanh Nha không có khả năng nói lung tung,

nhưng hành động trực tiếp chụp đến trên đầu cửa hàng của Chưởng lệnh như

vậy thì hẳn không phải vô duyên vô cớ, có thể chuẩn xác chạm đến như thế,

hoặc là đã có được tin tức, hoặc là ít nhiều đã nhận ra chút gì đó. Nhưng mà

việc này cũng chẳng sao, bắt cóc là chính bọn hắn làm, không có quan hệ gì với

chúng ta.”

Đã được biết là không có đắc tội phải đại nhân vật gì, Chu Hiên thực ra đã

không để ý đến rồi, loại chuyện này, dựa vào quyền thế của y là hoàn toàn có

thể khống chế được cục diện, “Cũng đã đến đập phá cửa hàng của ta rồi, ta trái

lại muốn nhìn xem trong hồ lô bán của vị Thám Hoa lang này bán thuốc gì.”

Dứt lời liền rời đi.

Một nhóm người trực tiếp sắp xếp xe ngựa, rời Trấn Hải ty.

Trước khi đi thì dặn dò thủ hạ, bảo người trước tiên đưa ba người Dữu Khánh

thăng đường, đầu tiên qua một lần xét hỏi để lý giải tình hình rồi nói tiếp.

Bọn y cũng không đi đến nơi nào khác, trực tiếp đi đến Trân Bảo trai.

Khi đến nơi thì trên đường vẫn còn vây quanh rất nhiều người xem náo nhiệt.

Xe ngựa vừa đến nơi đây, tuy là xe ngựa phổ phổ thông thông, ngoại nhân nhìn

không ra kết quả gì, nhưng phía trước vẫn là được nhân viên Trấn Hải ty rất

nhanh dẹp đường rồi.

Trên xe ngựa, Chu Hiên cũng đẩy màn che cửa ra nhìn thấy tận mắt tình trạng

hư hại của Trân Bảo trai, thấy mặt tiền cửa hiệu đang yên lành quả nhiên đã bị

phá hủy vô cùng thê thảm, khuôn mặt tức thì trở nên âm trầm.

Sợ bị ngoại nhân nhìn ra manh mối, xe ngựa không có dừng lại nơi đây, đi quẹo

qua góc đường mới tấp sang một bên, dừng lại.

Chỉ chốc lát sau, Chưởng quỹ Trân Bảo trai được gọi tới, chui vào trong xe

ngựa xong thì rối rít hành lễ một hồi, sau đó chính là bẩm báo cụ thể sự việc xảy

ra cho Chu Hiên biết.

Sau khi đã có nắm chắc đối với tình huống liên quan, Chu Hiên mới quan tâm

tới thực tế, “Cửa hàng tổn thất như thế nào, phải bao nhiêu tiền mới có thể sửa

chữa lại như lúc trước?”

Chưởng quỹ suy nghĩ một chút, “Chỉ là mặt tiền bị đập phá khó coi một chút,

tổn thất kỳ thực cũng không lớn, những trang trí quý trọng bên trong tuy rằng có

một số bị đập rơi mặt đất, nhưng trên cơ bản cũng không quá hư hại bao nhiêu,

tính đại khái, khoảng mười triệu lượng là hoàn toàn có thể sửa chữa như ban

đầu.”

Chu Hiên hơi hất cằm, “Để tan hoang rách nát như vậy không dễ nhìn, mau

chóng sửa chữa đi, mặt khác, cần làm ra một bản danh sách tổn thất khoảng

năm trăm triệu.”

Chưởng quỹ thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu được ý của đại

nhân nhà mình, người đập phá cửa hàng e rằng phải chảy khá nhiều máu rồi, lập

tức cười đáp: “Được, nhỏ đã hiểu, nhỏ lập tức đi làm.” Dứt lời liền nhanh chóng

xuống xe ngựa rời đi.

Khi xe ngựa trên đường quay trở về thì Tề Đa Lai không thể không thử nhắc

nhở một câu, “Chưởng lệnh, căn cứ theo thông tin trong tài liệu có liên quan tới

A Sĩ Hành từ phía bên Thiên Lưu sơn, mấy tên gia hỏa đó không ở khách sạn

mà dồn đống tại trong cái tổ chim trên không kia là có nguyên nhân, bọn hắn là

nghèo thực sự, thiếu một khoản nợ rất lớn, trả tiền lời hàng năm cho phía Bích

Hải Thuyền Hành cũng đã quá sức. Năm trăm triệu, sợ là có đánh chết mấy

người bọn hắn cũng lấy không ra.”

Chu Hiên liếc mắt nhìn gã ta, thản nhiên nói: “Cửa hàng nhà ta bị đập phá, hung

thủ ngay trước mắt bao nhiêu người kêu gào là ta đang làm chuyện bắt cóc, làm

sao có thể không điều tra rõ ràng nguyên nhân? Tra được là ai sai khiến bắt cóc,

vậy thì xử lý nghiêm khắc người đó!”

Vương Vấn Thiên? Trong đầu Tề Đa Lai lóe lên tên này, trong nháy mắt ánh

mắt liền sáng ngời, đã hiểu rồi, trong miệng bật ra một cái tên, “Vương Tuyết

Đường!”

Chu Hiên: “Nói đi cũng phải nói lại, tên ‘A Sĩ Hành’ này quả thực cũng là có

điểm cốt khí, nói bỏ văn theo võ thật đúng là nói được thì làm được rồi, tình

nguyện nghèo mạt rệp cũng không nguyện nhấc bút viết nửa chữ bán kiếm tiền.

Nghe nói chữ của hắn là tương đối đáng giá, đang rất tốt lại cứ phải muốn tự

phân cao thấp với chính bản thân mình.”

Tề Đa Lai: “Quả thực a, nếu là Chưởng lệnh có hứng thú, dù sao người cũng tại

trên tay chúng ta, ta nghĩ biện pháp khiến cho hắn viết cho ngài mấy bức?”

Chu Hiên hơi xua tay, “Đều đang thờ ơ quan sát, quỷ mới biết rõ đã chuẩn bị cái

gì ở phía sau lưng, chúng ta ra mặt vạch trần thân phận của hắn rất không thích

hợp, vẫn nên tiếp tục giả bộ hồ đồ mới tốt.”

Tề Đa Lai suy nghĩ cũng phải, gật đầu xưng đúng.

Xe ngựa trở lại Trấn Hải ty, hai người vừa mới xuống xe ngựa, người phụ trách

thẩm vấn liền chạy tới đây, bẩm báo tình huống, “Chưởng lệnh, đã hỏi ra được

rồi, ba người bọn hắn nói là nơi bọn hắn ở còn có đồng bạn của kẻ bắt cóc, đã bị

thương mà chết, tuy nhiên trước lúc chết đã nói ra Trân Bảo trai, nói là được

Trân Bảo trai sai khiến, ty chức đã phái người đi lấy thi thể kia.”

Chu Hiên chỉ nhàn nhạt đáp “Ừ” một tiếng, dáng vẻ không quan trọng lắm,

không nhanh không chậm cất bước rời đi, chuyện còn lại tự nhiên có người xử

lý.

Tề Đa Lai chắp tay tiễn đưa, sau khi bỏ tay xuống, gã ta lẩm bẩm một câu,

“Khẩu cung của người chết, thật đúng là tìm được một cái nhân chứng tốt, đến

tột cùng là muốn làm gì?”

Việc này rõ ràng có vấn đề, gã ta biết rõ, người của Thanh Nha trước khi chết

làm sao có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo trai, rõ ràng là đang nói bừa.

Người đến hỏi: “Đại Chưởng mục, xử lý ba tên gia hỏa kia như thế nào?”

Tề Đa Lai: “Cũng không thể cứ như vậy mà thả ra được, trước tiên giam lại rồi

tính tiếp sau.”

Lúc này, người kia mới lui ra, lại có người bước nhanh tới, nhỏ giọng bẩm báo

với gã ta: “Đại Chưởng mục, Thanh Nha cầu kiến.”

Tề Đa Lai hơi trầm mặc, tiếp đó hất đầu ra hiệu, “Dẫn đến ám phòng.”

Cái gọi là Ám phòng, chính là một gian phòng tối trong lòng đất. Người dẫn

Thanh Nha tiến vào Ám phòng xong, lấy ra một viên Huỳnh thạch để chiếu

sáng, sau đó liền xoay người rời đi.

Lưu lại một mình, Thanh Nha nhìn nhìn xung quanh, y đi hai chân trần, bắt đầu

từ khi tiến vào Trấn Hải ty, y đã tháo đôi guốc gỗ ra treo tại sau eo.

Tề Đa Lai cũng không có tự cao tự đại để cho y đợi lâu, rất nhanh đã đi tới, gặp

mặt liền nhắc nhở: “Ta không phải đã cảnh cáo ngươi sao, bảo ngươi tận lực

đừng trực tiếp chạy tới nơi đây.”

Thanh Nha cười khổ:

“Không phải ta muốn chạy tới nơi này, mà là tên Vương Vấn Thiên kia. Với tin

tức linh thông của đại Chưởng mục, chắc hẳn đã biết rõ Trân Bảo hiên bị đập

phá. Vương Vấn Thiên bắt được con tin, đang định giao thiệp mời cho ba người

kia, kết quả ba người kia lại bị Trấn Hải ty bắt giam, khiến cho hắn mừng hụt,

uổng công vui mừng một trận, hắn không cam lòng, cứ muốn ta hỗ trợ nghĩ biện

pháp.”

Tề Đa Lai nhíu mi, “Hắn muốn làm gì?”

Thanh Nha nói:

“Ý nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, sau khi ba người kia bị bắt, hắn vẫn là rất

vui mừng, đầu tiên là nhờ ta nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức, để xem Trấn Hải ty

chuẩn bị xử trí bọn hắn như thế nào. Ý của Vương Vấn Thiên là, khi trừng phạt

thì, nếu nhẹ phải nghĩ cách làm thành nặng, tốt nhất là trực tiếp đùa chết bọn

hắn trong Trấn Hải ty, hắn đồng ý xuất tiền để ta thu xếp.”