Bán Tiên

Chương 455: Rượu mời không uống




Sư huynh đệ ba người lập tức mở tấm thiệp mời ra xem, sau khi đọc rõ thông tin

thì đều có cảm giác không hiểu ra sao.

Nội dung bên trong là, thiếu Chưởng môn Vương Vấn Thiên của Già La Sơn

vào giờ Dậu ba khắc ngày hôm nay muốn thiết yến khoản đãi ba người bọn hắn

tại “Kinh Hồng điện”, mời ba người bọn hắn vui lòng đến dự.

Đột nhiên có loại chuyện này, ba người mà không ù ù cạc cạc mới là lạ rồi.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Dữu Khánh hỏi bọn hắn, “Là người quen của các ngươi sao?”

Nam, Mục đều lắc đầu, ngay tại trước mặt ngoại nhân, không tiện nói ra mấy

câu kiểu như nghe còn chưa từng nghe thấy.

Nhân vật xưng là Vương Vấn Thiên này, bọn họ cũng thật sự không biết, tuyệt

đối không biết, không hề có ấn tượng gì.

Về phần Già La Sơn, ba người trái lại có nghe nói qua, hẳn phải là một môn

phái Linh thực khá lớn, nếu không, dựa vào kiến thức nông cạn của ba người

bọn hắn, đối với môn phái bình thường là sẽ không có ấn tượng gì.

Bọn hắn nghĩ không ra chính là với môn phái này bọn hắn không có bất kỳ giao

tình gì cũng không có bất kỳ liên hệ sâu xa nào, thiếu Chưởng môn của người ta

mời bọn hắn đi dự tiệc để làm gì chứ?

Thấy người đưa thiệp mời chắp tay chào muốn đi, Dữu Khánh vội vàng gọi lại,

“Chậm đã. Dám hỏi một câu, công tử nhà ngươi vì sao phải mở tiệc chiêu đãi

bọn ta?”

Người đến khom người đáp: “Việc này thì tại hạ không được biết, ba vị tiên

sinh đến đó tự nhiên liền biết rõ rồi.” Dứt lời lần nữa chắp tay cáo từ.

Dữu Khánh: “Vậy thì làm phiền thay lời chuyển tới Vương công tử, chúng ta

tâm lĩnh hảo ý, việc dự tiệc thì thôi đi, chúng ta có chuyện ưu tiên khác, thực sự

không thể phân thân.”

Người đến sửng sốt, lập tức có chút sốt ruột, “Công tử nhà ta thành tâm thành ý

gửi lời mời, mong rằng ba vị tiên sinh nghĩ kỹ, còn xin thu xếp công việc dành

chút thời gian dự tiệc.”

Nam Trúc chen vào một câu: “Chúng ta thật sự có chuyện quan trọng không thể

phân thân, ngươi cứ như vậy trở về báo cho công tử nhà ngươi đi.”

Mục Ngạo Thiết gật đầu, cũng là ý như thế.

Không rõ là chuyện gì, bọn hắn làm sao dám đồng ý?

Vấn đề là việc này rõ ràng có kỳ quặc, người ta không chỉ trực tiếp tìm tới cửa,

trên thiệp mời còn viết ra rõ ràng tên của cả ba người.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là người ta đang âm thầm chú ý đến bọn họ,

chưa phân biệt rõ có hảo tâm hay ác ý liền nhào đầu đi vào sao?

Bình thường, chưa quen biết, theo lý thuyết là phải trước tiên tới làm quen một

chút, hoàn toàn không quen biết lại trực tiếp đưa tới một tấm thiếp gọi người ta

đi dự tiệc, đó là chuyện gì?

Người đến có chút bất đắc dĩ, gã ta lại không thể ép buộc được, cuối cùng cũng

chỉ có thể thở dài một tiếng, chắp tay, cáo từ rời đi, phi thân nhảy xuống lầu.

Nhìn theo bóng người đưa tin tức đi xa, sư huynh đệ ba người xoay người vào

phòng bắt đầu thì thầm trao đổi với nhau.

Mục Ngạo Thiết: “Vì sao phải mở tiệc chiêu đãi bọn ta?”

Nam Trúc bĩu môi về phía Dữu Khánh, “Còn cần phải nói ra sao, khẳng định là

cái thân phận kia của hắn đã để người biết rõ rồi đi.”

Lúc này, Hồ Vưu Lệ đi lên lầu, ánh mắt cũng dán vào tấm thiệp mời trong tay

bọn hắn, “Tại Ảo Vọng này, các ngươi còn có bằng hữu sao?”

Nói chỉ là lời thừa, cuộc trò chuyện với nhau ngoài ban công vừa rồi không có

che giấu, cô ta ở phía dưới đã nghe trộm được, cô ta thuần túy là tò mò lên đây

nhìn xem, muốn biết vì sao lại có người không quen biết mời ba vị này đi dự

tiệc.

Dữu Khánh đang định hỏi ý kiến của cô ta, liền đưa thiệp mời cho cô ta xem,

sau đó hỏi: “Thiếu Chưởng môn Già La Sơn này ở tại Ảo Vọng có danh tiếng gì

không?”

Hồ Vưu Lệ cũng không thể nói là có bao nhiêu kiến thức, lắc đầu, “Ta không

biết thiếu Chưởng môn này, chỉ biết Già La Sơn là một trong Thập đại môn phái

Linh thực của Cẩm quốc, hình như có Địa mẫu làm bối cảnh.”

Địa mẫu? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau có điểm hãi hùng khiếp vía, lo lắng

vừa rồi từ chối có phải là quá mạo muội rồi hay không.

Sau đó lại nghe Hồ Vưu Lệ chặc chặc lưỡi nói: “Thực là người có tiền mời

khách nha, ‘Kinh Hồng điện’ nhưng là nơi hào hoa lớn nhất tốt nhất tại Ảo

Vọng, chân chính là động đốt tiền, mỗi một lần tới đó, hơi động một chút là

mấy chục vạn hơn trăm vạn, có cơ hội này, không đi kiến thức một lần quả thật

đáng tiếc.”

Thôi đi, tìm hiểu gì từ trên người Hồ yêu này là đã tìm sai người rồi, Dữu

Khánh xoay người đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn ngoài cửa sổ…

Tại nơi tấc đất tấc vàng Ảo Vọng này, có thể có một khu vườn để làm cửa hiệu

kinh doanh là có thể đếm được trên đầu ngón tay, Kinh Hồng điện là một trong

số đó.

Bên trong vườn đình đài lầu các, cây cao bóng mát, càng có rất nhiều mỹ nhân.

Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể tìm kiếm được bất kỳ loại mỹ nhân, người đẹp nào

tại nơi này.

Thời điểm Kinh Hồng điện náo nhiệt nhất chính là tại sau khi màn đêm buông

xuống, lúc đó oanh ca yến hót, phù hoa như mộng.

Ban ngày ban mặt, Kinh Hồng điện trái lại có vẻ yên tĩnh, ngăn cách với sự

phồn hoa bên ngoài, trong góc hẻo lánh thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc công

và người luyện hát cất tiếng ngân nga.

Ánh nắng có phần chói mắt, bên trong đình đài dưới bóng mát cây cổ thụ,

Vương Vấn Thiên ngồi đó một mình phẩm trà.

Cuối con đường quanh co ngoằn ngoèo ở bên cạnh, có tiếng bước chân bộp bộp

truyền đến.

Một nam nhân luôn có nét tươi cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, ăn mặc tương

đối kỳ lạ, áo choàng không có tay áo, đôi cánh tay để trần, lưng đeo một cây

đao, hai tay cắm ở trong túi quần, chân chân trần đeo guốc gỗ, đạp ra tiếng lộp

cộp trên con đường mòn trải đá bản.

Nam nhân ăn mặc trông có vẻ phóng đãng không ràng buộc này tên là Thanh

Nha, là địa đầu xà số một tại Ảo Vọng, đối với đa số người thường tại Ảo Vọng

mà nói, đây tuyệt đối là một nhân vật phong vân.

Cùng đi bên cạnh y là lão bản nương Cổ Thanh Chiếu của Kinh Hồng điện, mỹ

phụ trung niên, tô son trát phấn, nét mặt, ánh mắt vẫn rất hấp dẫn quyến rũ.

Hai người cùng nhau tiến vào trong đình đài, ngồi xuống, Thanh Nha cũng nhấc

cốc trà lên chậm rãi thưởng thức, Cổ Thanh Chiếu thì nhấc chiếc quạt tròn trong

tay, như có vẻ thương tiếc Vương Vấn Thiên, nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát cho

gã ta.

Vương Vấn Thiên hé mắt nhìn chằm chằm hai người, “Thanh Nha huynh, đã

sắp xếp xong xuôi hết chưa?”

Thanh Nha nhe ra một miếng lá trà trên đầu lưỡi, nghiêng đầu thổi rớt đi, sau đó

nói, “Vương huynh yên tâm, đêm nay đích thân lão bản nương sẽ sắp xếp thỏa

đáng, bố trí sẵn sàng, trong lúc đó cô nương sẽ lập tức la to lên, đảm bảo kéo tới

một đám người ập vào bắt quả tang tên kia đang cưỡng hiếp cô nương đó.”

Cổ Thanh Chiếu lại thử hỏi một câu, “Vương công tử, người này rốt cuộc là ai

mà đáng giá ngài bỏ ra công sức nhiều như vậy?”

Vương Vấn Thiên hừ một tiếng, cười nhạt, “Là ai? Đến lúc đó các ngươi tự

nhiên sẽ biết, nhất định sẽ khiến cho các ngươi rất bất ngờ. Nói chung, hôm nay

ta nhất định phải khiến cho hắn thân bại danh liệt!”

Thanh Nha mỉm cười, “Rất thích Vương huynh loại người ân oán phân minh

như vậy.”

Chính vào lúc này, có một người vội vã đi tới đây, không phải ai khác, chính là

người lúc trước đi truyền tin cho sư huynh đệ ba người Dữu Khánh.

Người này tên là Tôn Cửu, là người hầu bên cạnh Vương Vấn Thiên, cũng là

tâm phúc của Vương Vấn Thiên.

Hắn ta tiến vào trong đình, cũng không cấm kỵ những người khác, trực tiếp bẩm

báo: “Công tử, thiệp mời đã đưa đến nơi, chỉ là…” Nói đến đây, hắn ta có chút

do dự.

Vương Vấn Thiên khóe mắt lườm hắn ta, “Cái gì? Có chuyện nói mau, có rắm

nhanh thả, đừng có dông dài.”

Tôn Cửu chỉ đành phải thành thật bẩm báo, “Thiệp mời đã đưa đến, người cũng

đã gặp rồi, người ta nói có chuyện ưu tiên không có thời gian.”

Không cần phải nhiều lời, những người tại đây lập tức đều đã hiểu, người ta

không nể mặt, không muốn đi gặp.

Chí ít, cho thấy rằng việc ngươi mở tiệc chiêu đãi không quan trọng bằng những

việc khác, nếu không thì khẳng định sẽ gác lại việc khác để đi dự tiệc, việc này

chẳng phải là không nể mặt sao.

Vương Vấn Thiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt có chút đỏ lên,

dường như cảm thấy xấu hổ và giận dữ, rõ ràng đang cắn chặt hàm răng.

Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu chạm ánh mắt với nhau, đối với kết quả này

dường như cũng không quá cảm thấy bất ngờ.

Lúc trước được biết khách nhân cũng không có quen biết vị này, từng có ý kiến

đối với việc vị này trực tiếp đưa thiệp mời tới, nhưng vị này dường như có phần

tự tin với thân phận địa vị của mình, cho rằng người ta nhìn thấy danh hiệu của

mình thì sẽ như thế nào, như thế nào đó, vân vân, bọn họ cũng không tiện nói gì

nữa, dù sao có hào quang của Địa mẫu gia trì, ai ngờ vẫn là xảy ra chuyện bất

ngờ.

“Bọn hắn có xem thiệp mời hay không?” Vương Vấn Thiên trầm giọng hỏi một

câu.

Tôn Cửu bất đắc dĩ đáp: “Đã xem rồi, xem ngay trước mặt ta.”

Bùm! Vương Vấn Thiên đột nhiên vỗ bàn một cái, ngực phập phồng một hồi,

cuối cùng lại nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, “Thanh Nha huynh, tại Ảo

Vọng ngươi dù sao cũng là nhân vật có số má, loại chuyện này ngươi có thể

chịu đựng không?”

“…” Thanh Nha há to miệng một hồi, đã bị lời nói của đối phương làm cho

ngây ra, tại sao lại biến thành ta không thể nhịn, cũng không phải là chuyện của

ta a.

Sau khi lấy lại tinh thần, y vẫn là đứng lên theo, nói quanh co một câu, “Đương

nhiên là không thể nhịn.”

Vương Vấn Thiên: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”

Thanh Nha thuận theo tâm tình của gã ta, nói ra, “Đương nhiên là rượu mời

không uống thì cho uống rượu phạt.”

Vương Vấn Thiên: “Làm sao để rượu mời không uống cho uống rượu phạt?”

Thanh Nha nhấc một tay ôm trán, có điểm không biết nên nói như thế nào.

Vương Vấn Thiên đưa tay vào trong tay áo, móc ra một xấp ngân phiếu, rút ra

mấy tấm mệnh giá lớn, vẫy vẫy trước mặt Thanh Nha, “Ngươi là địa đầu xà tại

Ảo Vọng, ta muốn xả cơn tức này, ngươi suy nghĩ giúp ta một cái biện pháp.”

Thanh Nha thuận tay cầm lấy ngân phiếu, lật nhìn xem, sau đó nhét vào trong

áo, chất chân lộp cộp rời đi, sau khi đi ra đình đài thì thuận tay phất tay một cái

ra hiệu cho Vương Vấn Thiên.

Xem ra là có chuyện muốn nói riêng, Vương Vấn Thiên lập tức tỉnh táo tinh

thần, bước nhanh đi theo ra ngoài.

Đi đến dưới một gốc cây râm mát, Thanh Nha đưa tay kéo cổ gã ta tới sát, ghé

vào lỗ tai gã ta thì thầm một hồi.

Người bên trong đình đài không biết Thanh Nha nói gì, chỉ thấy đôi mắt Vương

Vấn Thiên tỏa sáng, còn chậm rãi gật đầu, sau cùng vỗ vai Thanh Nha một cái,

xoay người đi liền, cũng phất tay kêu gọi Tôn Cửu.

Tôn Cửu bước nhanh đuổi theo, cùng nhau rời đi.

Thanh Nha cắm hai tay trong túi quần, lại lộp cộp bước trở về, đi vào trong

đình, ngồi xuống, tiếp tục uống trà ăn chút điểm tâm.

Đợi một hồi sau, Cổ Thanh Chiếu nhấc chân đá cẳng chân của y, “Lại dạy người

ta trò xấu gì đó?”

Thanh Nha cắn bánh ngọt trong miệng, hàm hồ đáp: “Ta có thể dạy người ta trò

xấu gì sao, đơn giản chỉ là mấy thủ đoạn cũ rích kia mà thôi, tiên lễ hậu binh đi.

Nếu đã lấy lễ làm việc mà mời không được, vậy thì đổi cách khác đi mời, bên

cạnh những người kia không phải còn có một đứa nhỏ sao, ngươi nói xem nếu

như đứa nhỏ đột nhiên mất tích, mà chúng ta lại có thể giúp bọn hắn tìm được

người, ngươi nói bọn hắn có tới hay không?”

Cổ Thanh Chiếu nghiêm mặt nói: “Ta cảnh báo ngươi, với tính cách công tử bột

kiêu ngạo của Vương Vấn Thiên cũng không dám trực tiếp cứng rắn xông tới,

đã nói rõ bối cảnh của mấy người kia không có đơn giản như bề ngoài, ngươi

đừng lộn xộn cuốn vào đó. Thêm nữa, cùng với các ngươi đồng thời cố ý hãm

hại người ta, là đã làm hỏng quy tắc của ‘Kinh Hồng điện’, tiếp tục dính dáng

đến chuyện bắt cóc, gây náo loạn lớn lên sẽ không dọn dẹp được, thứ cho ta

không phụng bồi.”

Thanh Nha nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, nhấp một ngụm nước trà

vào bụng, nấc một cái, nhẹ nhàng toát ra một câu, “Không sao đâu, đã có người

đứng đằng sau, phía bên Trấn Hải ty đã bày tỏ, nếu thật sự chúng ta bị kéo vào

thì bọn họ cũng không thoát được thân.”

Cổ Thanh Chiếu kinh nghi, “Trấn Hải ty muốn làm gì?”

Thanh Nha: “Ta cũng không rõ ràng. Hình như Trấn Hải ty hi vọng nhìn thấy họ

Vương và mấy người đó gây náo loạn với nhau, gợi ý cho ta không nên để cho

họ Vương tắt lửa.”

Cổ Thanh Chiếu trầm giọng hỏi: “Ngươi ngay cả việc người ta muốn làm gì

cũng không rõ ràng, liền dám cùng theo bọn họ làm bậy sao? Ngươi cho rằng

phía bên Trấn Hải ty sẽ không làm ra chuyện qua sông dỡ cầu sao?”

Thanh Nha bình tĩnh đáp: “Can nương đã gật đầu rồi, bảo ta cứ làm theo ý của

Trấn Hải ty.”

“Can nương…” Cổ Thanh Chiếu ngơ ngẩn hỏi: “Can nương muốn làm gì?”

Thanh Nha lắc đầu.