Bán Tiên

Chương 453: Vị hôn phu trước




Nói cách khác, không có từ chối.

Đối với việc này, trong lòng Chu Hiên vẫn còn suy nghĩ nghi vấn, hoặc nói là

hoài nghi, đức hạnh tên Vương gia này như thế nào, y cũng không phải không

biết, danh tiếng quả thực không ra gì, y cũng không tin Địa mẫu không biết, coi

như là thân thích bà con, Địa mẫu có thể coi trọng sao? Có thể gả đệ tử thân

truyền của mình cho hắn sao?

Nhưng mà sau khi tên Vương gia Già La sơn này thả ra tin tức liên quan thì

phía bên Ty Nam phủ dường như cũng không có đưa ra bất kỳ lời phản bác nào,

người bên ngoài cũng không biết rõ được đến tột cùng thì Địa mẫu nghĩ như thế

nào.

Tuy nhiên, thái độ của Ty Nam phủ đã cho thấy một điểm, quả thực từng có

chuyện đề nghị kết thân, nếu không thì cho dù lá gan Vương gia có lớn cỡ nào

cũng không dám lấy loại chuyện này ra nói bậy nói bạ.

Đương nhiên, trong lòng suy nghĩ thì suy nghĩ, mặt ngoài y vẫn là cười ha hả

nói: “Vậy cũng đúng nha, dưa hái xanh không ngọt a.”

Ánh mắt lại chuyển sang Vương Vấn Thiên, “Không biết tiến triển giữa hiền

chất và vị Chung cô nương kia như thế nào rồi?”

Nếu là vấn đề riêng tư bình thường, y sẽ chẳng có hứng thú gì để quan tâm đến,

nhưng việc liên quan đến Địa mẫu thì khác, đã có thể tìm hiểu như là thông tin

tình báo vậy, nếu không, trên tay y còn có cả một đống công việc, không có

hứng thú nói chuyện dông dài cùng một cái môn phái Linh thực.

Cha con Vương gia đương nhiên cũng biết Vương gia có thể có được như hiện

nay dựa vào chính là cái gì, sở dĩ tung thông tin đề nghị kết thân với Địa mẫu ra

ngoài cũng là có cùng mục đích, để cho ngoại giới cho rằng Vương gia và Địa

mẫu có quan hệ không cạn.

Tuy rằng Vương Vấn Thiên tương đối trẻ tuổi nhưng cũng không phải là không

hiểu việc này, nghe hỏi vậy thì ưỡn ngực lên cao mấy phần, nở nụ cười có vẻ

khiêm tốn, “Cũng không nói được là có tiến triển gì, chỉ là gặp gỡ bình thường,

rảnh rỗi thì gặp mặt nói chuyện phiếm. Lần trước chúng ta gặp mặt thì đã thống

nhất, tháng sau nàng sẽ đến Già La sơn ở lại một đoạn thời gian, đến lúc đó tiểu

chất sẽ chính thức hỏi nàng một chút xem ý nàng như thế nào.”

Chu Hiên nghe vậy nhịn không được thoáng quay sang chạm ánh mắt với Tề Đa

Lai, bởi vì lời đối phương nói khiến cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, cô nương

nguyện ý chạy tới ở lại trong nhà đằng trai, vậy chẳng phải có nghĩa là việc hôn

nhân gần như xác định rồi sao?

Vào lúc này Vương Tuyết Đường cất tiếng quở trách con trai một câu, “Đừng

nên hồ ngôn loạn ngữ, gặp được cô nương người ta thì phải thủ lễ một chút, mọi

việc phải nước chảy thành sông, loại chuyện này không thể miễn cưỡng, không

nên vội vã khiến người ta bày tỏ thái độ.”

Vương Vấn Thiên lập tức cất tiếng đáp, “Vâng.”

Lúc này, Tề Đa Lai chợt nghiêng đầu nhìn ra đầu thuyền bên ngoài, dường như

có người tìm đến, đặt chiếc hộp trên tay xuống trên bàn ở một bên, bước nhanh

đi ra ngoài.

Đợi cho ở bên trong khoang thuyền bưng trà thưởng thức, nói chuyện phiếm

một hồi, Tề Đa Lai mới lại bước nhanh đi vào, bẩm báo với Chu Hiên, “Chưởng

lệnh, đã điều tra rõ ràng lai lịch người bịt mặt giết hại Giao nhân Hải tộc kia

rồi.”

Cha con Vương thị đều giật mình, cũng nhìn nhau một cái, việc có người giết

chết Giao nhân đưa đò, có thể nói là chuyện thu hút sự chú ý nhiều nhất tại Ảo

Vọng gần đây, bọn hắn đương nhiên cũng đã có nghe nói, không nghĩ tới vậy

mà lại đúng dịp có thể ở tại nơi đây biết được lai lịch hung thủ.

Chu Hiên cũng bị lời nói của tâm phúc thủ hạ làm cho ngây ngẩn cả người,

không phải vừa rồi đã bẩm báo rồi sao? Nhưng liền nhanh chóng kịp phản ứng

lại, biết rõ tâm phúc thủ hạ là có ý gì đó, lập tức trầm giọng hỏi: “Hung thủ là

người nào?”

“Việc này…” Tề Đa Lai vô ý thức quay sang nhìn nhìn cha con Vương thị,

muốn nói lại thôi, có vẻ khó xử.

Cha con Vương thị lập tức đã hiểu được, không tiện để lộ lai lịch của hung thủ

ngay trước mặt bọn hắn, trong lòng tức thì cảm thấy tiếc nuối.

Vương Tuyết Đường thức thời, nhanh chóng đứng lên bày tỏ thái độ muốn lảng

tránh, “Chu công, công việc của các ngươi quan trọng, chúng ta liền không quấy

rầy nữa.”

Vương Vấn Thiên cùng đứng lên theo cáo từ.

Nào ngờ Chu Hiên lại đưa tay với bọn hắn, ra hiệu không cần gấp gáp, quay đầu

lại hỏi Tề Đa Lai, “Không cần chuyện gì cũng khiến người khác lảng tránh, ta

cùng với Vương huynh cũng không cần phải quá mức khách khí, nếu như không

liên quan đến chuyện gì cơ mật, cứ nói đừng ngại.”

Tề Đa Lai liếc nhìn Vương Vấn Thiên, ấp úng nói: “Cơ mật thì cũng không có

gì cơ mật, chỉ là nói ra tên hung thủ e rằng có tổn hại tới thể diện của Vương

công tử.”

Lời này vừa nói ra, Chu Hiên đương nhiên không có gì bất ngờ.

Cha con Vương thị thì kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới loại chuyện này

còn có thể kéo tới trên đầu bọn hắn.

Vương Tuyết Đường vội nói: “Tề tiên sinh, có phải ngài có nhầm lẫn gì hay

không chứ, chúng ta là tuyệt đối không có liên quan gì đến loại chuyện này.”

Chu Hiên cũng lên tiếng: “Ngươi không nên ở tại đây làm ra vẻ mập mờ, nếu đã

không phải là bí mật, vậy thì nói đi, là ai?”

Ngay cả một chút thương lượng cũng không cần thiết, hai người liền trực tiếp

phối hợp với nhau, phối hợp không chê vào đâu được.

Tề Đa Lai quay mặt sang phía Vương Vấn Thiên, hỏi: “Không biết Vương công

tử có nghe nói qua vị đệ tử Địa mẫu mà ngươi đề nghị kết thân từng có một vị

hôn phu hay không?”

Vẻ mặt Vương Vấn Thiên lập tức trở nên gượng gạo, có phần khó chịu, miễn

cưỡng trả lời: “Biết rõ.”

Vương gia tìm Địa mẫu đề nghị kết thân, là chuyện xác thực, quá trình cụ thể

mặc dù không tiện cho người ngoài biết, nhưng điểm chính cũng không khác

lắm với thông tin Vương gia tung ra ngoài.

Thực ra, lúc ban đầu, Vương Vấn Thiên cũng rất chú ý đến việc Chung Nhược

Thần từng có một vị hôn phu, thêm nữa vị hôn phu của Chung Nhược Thần lại

là thiên hạ danh sĩ, được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử, có ai mà không biết

thanh danh Thám Hoa lang? Gã cũng là kẻ sĩ diện, nếu cưới Chung Nhược

Thần, quỷ mới biết rõ sẽ bị bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo.

Gã muốn đổi một người khác, dù sao Địa mẫu không phải chỉ có một người nữ

đệ tử, không phải Chung Nhược Thần còn có một muội muội sao, gã cảm thấy

đều là như nhau.

Kết quả gã bị người cha Vương Tuyết Đường mắng chửi xối xả, nếu người ta là

cô nương thuần khiết, lại là đệ tử của Địa mẫu, ngươi tính là thứ gì chứ, Vương

gia có tư cách gì mở lời đó? Với người muội muội danh dự sạch sẽ kia thì nghĩ

cũng đừng có nghĩ, mở miệng ra không chừng sẽ chọc giận Địa mẫu, trái lại với

đệ tử đã có vấn đề danh tiếng kia thì còn có thể mở miệng thử xem.

Được rồi, bị mắng tỉnh táo rồi.

Ngay từ đầu gã là muốn vì Vương gia mà nhẫn nhịn chịu nhục, sau đó tới gặp

mặt thấy Chung Nhược Thần xinh đẹp, tức thì trái tim nhộn nhạo, không còn cất

lời trách oán nữa rồi, bắt đầu mong mong mỏi mỏi muốn lấy được Chung

Nhược Thần vào tay.

Bây giờ lại bị người ngay trước mặt nhắc tới chuyện vị hôn phu của Chung

Nhược Thần, gã đương nhiên cảm thấy bối rối, cũng đã hiểu được vì sao đối

phương sợ nói ra sẽ tổn thương mặt mũi của gã.

Vương Tuyết Đường kinh nghi hỏi: “Tề tiên sinh, ngài sẽ không phải là nói

người giết chết Giao nhân kia chính là Thám Hoa lang đi?”

Tề Đa Lai gật đầu, “Chính là hắn.”

“…”

Vương thị phụ tử nhất tề không nói nên lời.

Vương Tuyết Đường cuối cùng nghẹn ngào bật ra một câu, “Làm sao có thể như

vậy?”

Tề Đa Lai: “Ta không cần phải lừa các ngươi, nếu là ngài không tin, ta có thể

chỉ cho ngài biết nơi hắn đang ở, tự ngài đi xác minh.”

Vương Tuyết Đường không nói nữa rồi.

Vương Vấn Thiên vẻ mặt gượng gạo, hơi cúi đầu, không nghĩ tới lại ở chỗ này

gặp được vị hôn phu trước của người trong lòng.

Việc này vốn không có gì, chỉ là danh tiếng của vị hôn phu trước quá lớn, dù

cho gã có dính dáng quan hệ với Địa mẫu, danh tiếng cũng không bằng người

ta, trọng điểm là người ta ném Chung Nhược Thần lại, nữ nhân mà người ta bỏ

đi thì gã lại khát khao có được, lập tức trong lòng tự dưng có cảm giác nhục nhã

khó diễn tả.

Sau đó cũng không có tiếp tục nói thêm cái gì, cha con Vương gia cất lời cáo từ.

Sau khi tiễn khách nhân rời đi, hai người cùng nhau trở về bên trong khoang

thuyền, đứng ở phía trước cửa sổ, Chu Hiên nhìn theo hai cha con trên chiếc đò

dần dần rời xa, từ từ hỏi: “Cố ý gây xích mích sao?”

Tề Đa Lai: “Địa mẫu sẽ gả đệ tử thân truyền cho hắn sao? Ngài không cảm thấy

cần nên kiểm chứng một chút sao?”

Chu Hiên: “Loại chuyện này, cha con bọn họ hẳn là không có can đảm nói bậy

tại bên ngoài đi?”

Tề Đa Lai: “Ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Già La sơn gì gì đó chỉ là một

đám đám ô hợp do Vương gia tụ tập lại, nào có dáng vẻ gì của một môn phái

chính quy, chẳng qua là dính chút hào quang của Địa mẫu để phát tài mà thôi.

Còn có tên Vương Vấn Thiên này, hắn là loại mặt hàng gì chúng ta đã có lý

giải, trong xương cốt chính là một tên công tử bột, ỷ thế hiếp người, gái gú

trăng hoa, thường lăn lộn trong đám nữ nhân lầu xanh, Địa mẫu thân là nữ nhân,

xem như giữ mình trong sạch, làm sao sẽ gả đệ tử thân truyền của mình cho

người như vậy chứ?”

Chu Hiên: “Có lẽ ở trong có bí ẩn gì đó mà chúng ta không biết.”

Tề Đa Lai: “Cho nên cần phải thử một lần. Mặt trên không phải cũng muốn biết

rõ đề nghị kết thân này là thật hay giả sao? Đã có cơ hội, không bằng sớm thử

cho ra kết quả mới tốt.”

Chu Hiên: “Ngươi cảm thấy Vương gia có thể đụng tới A Sĩ Hành sao?”

Tề Đa Lai: “Vương Tuyết Đường tám chín phần mười sẽ không tùy tiện làm

bậy, nhưng đứa con trai của hắn thì không chắc, đã làm không ít chuyện đánh

ghen ghen tuông. Hễ là người có chút ánh mắt đều biết rõ, người đồ đệ kia của

Địa mẫu và A Sĩ Hành quay về lại với nhau mới là lựa chọn rất tốt để vãn hồi

danh dự, ta không tin cha con Vương thị không biết chút gì về điểm này. Nếu

ngày nào đó, A Sĩ Hành thật sự kết hợp lại với đồ đệ của Địa mẫu, mặt mũi

Vương thị sẽ phải đặt ở nơi nào?”

Chu Hiên mỉm cười, “Việc này chính là xúc cảnh sinh tình sao?”

Tề Đa Lai: “Chưởng lệnh dùng cụm từ ‘Xúc cảnh sinh tình’ rất hay. Dù sao

chúng ta cũng không có làm chuyện gì, nếu xảy ra chuyện gì cũng không liên

lụy đến chúng ta. Chúng ta sắp xếp nhiều chút người nói bóng nói gió kích thích

tiểu tử kia, nhất định khiến cho hắn không thể nhịn được!”

Chu Hiên gật đầu, “Nếu A Sĩ Hành thật sự xảy ra chuyện gì, trái lại cũng muốn

nhìn xem có thể bức Minh tự làm ra phản ứng gì hay không, để xem quan hệ

song phương đến tột cùng như thế nào.”

Tề Đa Lai lập tức vỗ tay hoan nghênh trầm trồ khen ngợi, “Không sai!”

Đêm hôm khuya khoắt, Hồ Vưu Lệ cõng bao lớn bao nhỏ đi trở về nhà, có thể

nói đã ở bên ngoài vòng vòng vèo vèo cả ngày, vẻ mặt tràn đầy uể oải, thậm chí

còn có chút phong trần mệt mỏi.

Vừa vào cửa, nhìn thấy ba lớn một nhỏ đều đang tại trong phòng lầu một chờ

mình, Hồ Vưu Lệ ít nhiều có chút bất ngờ.

Tiểu Hắc là người đầu tiên nhào tới ôm lấy eo cô ta, ngẩng đầu nhìn, nói “Đói.”

Vẻ uể oải trên mặt Hồ Vưu Lệ lập tức biến mất, cười hì hì, xoa xoa đầu nó,

“Ok!”

Dứt lời bắt đầu cởi xuống bao lớn bao nhỏ khoác trên người, Tiểu Hắc nhanh

chóng chủ động hỗ trợ dỡ đồ xuống, điều này càng giúp cho Hồ Vưu Lệ vui vẻ,

Hồ yêu cười ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Sư huynh đệ ba người có chút không nói nên lời, phát hiện thấy Tiểu Hắc có

tiềm năng trở thành tên quỷ nịnh nọt, chỉ vì chút đồ ăn, cần phải vậy không?

Đợi cho Hồ Vưu Lệ cởi bỏ song gánh nặng trên người, Nam Trúc vui tươi hớn

hở chào hỏi, “Trở về rồi a? Hôm nay buôn bán thế nào?”

Hồ Vưu Lệ buông tiếng thở dài, “Sống tạm đi, tiền không kiếm được bao nhiêu,

còn xém chút đi gãy chân, then chốt là kiểu buôn bán dạo này rất dễ dàng bị

người ta nhìn như lừa đảo. Nếu như ta có thể có một cái cửa hàng của mình thì

tốt rồi.” Nói xong một câu cuối cùng, trong mắt sáng lên vẻ khát khao.

Nam Trúc hai tay sờ sờ cái bụng bự của mình, ha hả nói: “Cần gì nói thảm như

vậy, được, chúng ta liền chiếu cố một chút việc làm ăn của ngươi đi.”

Hồ Vưu Lệ hai mắt hơi tỏa sáng, “Việc gì?”

Dữu Khánh: “Ngươi không phải biết làm bản khắc in sao? Giúp ta làm ra ba

ngàn bản này đi.” Trong tay giao ra một tờ giấy.

Hồ Vưu Lệ nhận vào tay, nhìn xem, kinh ngạc hỏi, “Ngươi là tới tìm muội

muội?”

Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Ngươi có thể làm được không?”

Hồ Vưu Lệ lập tức đảm bảo, “Không thành vấn đề, yên tâm giao cho ta. Chỉ

là… Tiền thì như thế nào?”

Dữu Khánh bình tĩnh nói: “Ngươi báo cái giá đi.”

Hồ Vưu Lệ hơi chút suy nghĩ, xòe ra năm ngón tay, “Người quen chiếu cố việc

làm ăn, ta lấy rẻ chút, năm nghìn lượng!”

Mục Ngạo Thiết cau mày, Nam Trúc cũng nhíu mi, lập tức muốn làm một bài

thuyết trình, muốn nói chỉ là khắc xong một cái bản khắc in ấn, chỉ có mấy chữ

như thế, một tờ giấy cỏn con, ngươi vậy mà không biết xấu hổ lấy hơn một

lượng bạc một tờ?

Nào ngờ còn không đợi cho gã mở miệng, Dữu Khánh đã gật đầu, “Được, năm

nghìn thì năm nghìn.”

Lần này đến phiên Hồ Vưu Lệ sững sờ, cô ta cảm thấy những người này khẳng

định sẽ cò kè mặc cả, lưu lại một chút khoảng trống để mặc cả, một lượng bạc

một tờ, nào ngờ đối phương hoàn toàn không trả giá, sảng khoái đến mức khiến

cô ta há hốc mồm.