Bán Tiên

Chương 452: Trấn Hải sứ




Đứng nhìn xem ở bên cạnh, hai người Nam, Mục lập tức đoán được hắn muốn

viết cái gì, lập tức nhìn chăm chú.

Những hàng chữ ngay ngắn hiện ra tại dưới ngòi bút lông: Nhà có một muội,

tên gọi Lệ Nương, đã mất liên lạc nhiều năm, rất là nhớ nhung, nếu như Lệ

Nương đọc được, nhanh tới gặp gỡ, huynh chờ tại đây.

Viết xong đặt bút xuống.

Nam, Mục nhìn nhau, Nam Trúc chần chừ hỏi: “Lão Thập Ngũ, ngươi muốn

dán tấm thông báo này ra hay sao?”

Dữu Khánh gật đầu, nhặt trang giấy lên, thổi khô nét mực.

Nam Trúc: “Đây là biện pháp tìm kiếm của ngươi sao?”

Dữu Khánh: “Minh tra ám tra, đây là ‘Minh tra.”

Nam Trúc: “Được rồi, chỉ là ngươi viết mù mờ như thế, người ta có thể đọc hiểu

không?”

Dữu Khánh: “Ta không viết mù mờ, chẳng lẽ còn phải công khai viết rõ hay

sao? Mù mờ cũng không sao, nếu ngươi là Lệ Nương, đọc được nội dung thông

báo này thì có muốn đi xác định một chút hay không chứ? Trừ phi nàng ta

không nhìn thấy, nhìn thấy thì nhất định sẽ đến.” Dứt lời liền giơ giơ chiếc nhẫn

trên ngón tay lên.

Nam Trúc trầm ngâm một chút, rồi khẽ gật đầu, đã hiểu rồi.

Dưới lầu, Tiểu Hắc đứng tại trước bàn luyện thư pháp, lắc lắc cây bút cầm trên

tay, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nó không nghĩ tới mình đã rời khỏi Diệu Thanh Đường, chạy tới nơi đây mà

vẫn còn bị buộc luyện chữ, không biết rằng ba người lớn chỉ là đang tìm một cái

lí do hợp lý để giam nó ở nhà mà thôi…

Màn đêm buông xuống, trên biển sát biên giới Ảo Vọng, ngoại trừ những chiếc

thuyền đưa đò qua lại, còn có đủ các loại Hoa thuyền tìm hoan mua vui, không

dám rời quá xa, chỉ dám di chuyển tại gần bờ biển.

Trên các Hoa thuyền với các loại đèn trang trí làm đẹp giống như cầu vồng,

tiếng hoan ca nói cười không ngừng nghỉ, nhưng khi một chiếc thuyền màu đen

đi tới, các hoa thuyền dạo chơi và các thuyền đưa đò qua lại lập tức dồn dập

nhường đường, đều không dám ngăn cản đường đi của nó.

Chiếc thuyền màu đen ở dưới màn đêm này, nhìn giống như một bóng ma, nhìn

rất bình thường, không có màu sắc gì khác như những tàu thuyền khác, trước và

sau mỗi nơi treo hai ngọn đèn lồng mà thôi.

Những người lăn lộn tại Ảo Vọng có thể không nhận biết chiếc thuyền đó,

nhưng cần phải nhận biết y phục mà mấy tên hộ vệ đứng ở hai đầu thuyền đang

mặc, toàn bộ một màu đen, trên tay áo có thêu một hình hoa văn ngọn sóng màu

bạc, chính là trang phục của nhân viên Trấn Hải ty chấp chưởng Ảo Vọng.

Bên trong khoang thuyền không có thắp đèn, nhưng ánh sáng từ bên ngoài

chiếu vào cũng đủ để nhìn rõ ràng khuôn mặt của người ở bên trong.

Đó là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, tai to, nét mặt ôn hòa, nhưng

mà ở chỗ sâu trong ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng, bộ y phục đen của y khác biệt

với những nhân viên Trấn Hải ty khác, không chỉ có họa tiết ngọn sóng trên tay

áo mà trên cổ áo cũng có.

Ngay cả là người không biết y, khi nhìn thấy cách ăn mặc với tiêu chí lãnh tụ

này thì cũng biết được vị này chính là Trấn Hải sứ của Trấn Hải ty do Thiên

Lưu sơn phái tới Ảo Vọng, tên là Chu Hiên.

Chu Hiên không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một mình một người chắp tay

quanh quẩn bên trong khoang thuyền lạnh lẽo vắng vẻ, quang cảnh phồn hoa

bên ngoài giống như để làm nền, khó có thể khiến cho y có bất kỳ sự chú ý gì,

chỉ tiếng bước chân một mình đi tới đi lui mà thôi.

Từ bên ngoài, một bóng người phi thân bay lên đầu thuyền, bảo vệ ở bên ngoài

gõ vang ba tiếng lên trên ván cửa khoang thuyền, xem như là một lời thông báo.

“Vào đi.” Chu Hiên cất tiếng gọi to, bản thân cũng dừng đi lại, đứng tại phía

trước cửa sổ, đối diện với khung cảnh rực rỡ muôn màu bên ngoài cửa sổ.

Một người mặc y phục nhân viên Trấn Hải ty bước nhanh vào, là phó thủ Tề Đa

Lai của Chu Hiên, một nam nhân tướng mạo khôn khéo lanh lợi, đến bên cạnh

Chu Hiên, hành lễ chào, “Chưởng lệnh.”

Chu Hiên hỏi: “Chuyện gì?”

Tề Đa Lai đáp: “Phía bên Nhị động truyền đến tin tức, đã điều tra rõ ràng nền

tảng của kẻ giết chết Hải tộc kia, tiểu hồ tử đó chính là Thám Hoa lang A Sĩ

Hành danh dương thiên hạ kia…”

Chu Hiên đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “A Sĩ Hành? Hắn chạy tới nơi

này giết Hải tộc làm gì? Ngươi xác định không?”

Tề Đa Lai đáp: “Đúng vậy. Khi thuộc hạ nghe được tin này thì cũng cảm thấy

rất kỳ quái, nên đã hỏi kỹ càng. Lúc đầu, phía bên Nhị động cũng không biết rõ

là người nào, về sau lại chú ý tới tên tiểu hài tử mà bọn họ mang theo kia,

không có bao nhiêu trẻ nhỏ khiêng theo cây gậy chạy chơi khắp như vậy, nhân

viên phụ trách phân loại, sắp xếp thông tin lập tức tìm được một phần tình báo

có liên quan tới ‘Diệu Thanh Đường’ U Giác Phụ, bên trên có nói bên người A

Sĩ Hành có một tiểu hài tử như thế.

Vì vậy Nhị động lập tức tìm đến nhân viên nhóm đầu tiến vào Tiểu Vân gian,

bảo hắn âm thầm theo dõi để xác nhận, kết quả đã chứng minh, tên tiểu hồ tử đó

chính là A Sĩ Hành, còn có tên mập mạp và to con bên cạnh hắn kia chính là

đồng bạn lúc trước cùng tiến vào Tiểu Vân gian. Vì vậy, đã chắc chắn xác nhận

rồi.”

Trong mắt Chu Hiên hiện lên một nét lạnh lùng, “Nói cách khác, ả đàn bà Liễu

Phiêu Phiêu kia đã sớm biết đó là A Sĩ Hành, nhưng vẫn nhìn xem chúng ta

chạy đông chạy tây tìm hiểu mà không có hé răng, dẫn đến bên trên còn điều tra

được rõ ràng sớm hơn cả chúng ta, và nhìn xem chúng ta có vẻ như là một đám

phế vật vô dụng!”

Liễu Phiêu Phiêu cũng là một thành viên của Trấn Hải ty, coi như là một đầu

mục trong Trấn Hải ty, là một trong những thủ hạ của y.

Tề Đa Lai gật đầu, “Nàng ta làm sao có thể không nhận ra, lúc trước thế nhưng

là cùng đi theo Tam động chủ để xác nhận, chỉ sợ vừa nhìn thấy liền đã nhận ra

rồi, nàng ta không có hé răng đối với chúng ta, nhưng chưa chắc đã không hé

răng với người khác, phía bên Tam động chủ e rằng đã biết từ lâu rồi.”

Bộp! Chu Hiên một chưởng vỗ lên trên cửa sổ, “Tiện nhân, hết lần này tới lần

khác đâm sau lưng ta, lẽ nào kéo ta xuống đài là có thể đến phiên ả ta lên ngồi

được vị trí này hay sao? Nghĩ thật đẹp a! Dù có phân biệt đối xử thế nào cũng

không tới lượt ả ta! Lập tức đưa ả ta tới gặp ta, lừa trên gạt dưới, lần này để ta

nhìn xem ả ta làm sao bây giờ!”

Tề Đa Lai vội đè đè hai tay xuống, khuyên nhủ: “Không được, trăm triệu không

thể, nếu việc này thật sự gây náo loạn lên, chỉ sợ sẽ làm cho Nhị động chủ tức

giận với ngài. Phải, nàng ta thân là thủ hạ của ngài lại không bẩm báo cho ngài,

quả thực không đúng, nhưng ai mà chẳng biết nàng ta là người do Tam động

chủ xếp vào tại Trấn Hải ty? Nàng ta bẩm báo cho Tam động chủ thì có thể sai

lầm bao nhiêu chứ?

Nếu là trước đây, ngài giải quyết việc chung thì cũng không có gì, đơn giản là

hai bên nỗ lực tranh cãi lý lẽ, cuối cùng xem ai có thể có lý hơn. Nhưng tình

hình bây giờ như thế nào? Tam động chủ đã là co đuôi mà sống, người phía

dưới hắn đều đã kín tiếng, bây giờ ngài động tới người của hắn, cho dù là ngài

nắm giữ lý, cũng có hiềm nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để bỏ đá

xuống giếng.

Ngài lấy lí do là người của Tam động chủ bẩm báo cho Tam động chủ mà không

bẩm báo cho ngài để trừng trị người của Tam động chủ, chưa nói Tam động chủ

sẽ nghĩ như thế nào, ngài để cho ngoại nhân nhìn ngài thế nào chứ?

Chỉ cần một ngày Đại thánh không động tới Tam động chủ, bọn họ vẫn còn là

anh em kết nghĩa, trong tình huống này, ngài lấy lí do này để động thủ, nếu bọn

họ không quản, chẳng phải là đã mượn tay của ngài phát ra tín hiệu muốn động

tới Tam động chủ sao? Nếu như không áp chế được, lập tức chính là tình cảnh

giậu đổ bìm leo.

Chưởng lệnh, ngài chỉ cần làm như vậy, có tin hay không tiện nhân Liễu Phiêu

Phiêu kia cuối cùng không những sẽ không bị chuyện gì, e rằng Nhị động chủ

còn sẽ chủ động thay thế vị trí Trấn Hải sứ này của ngài bằng một người mới,

vừa để cho Tam động chủ nhìn, cũng là để cho ngoại nhân nhìn thấy.”

Nghe được lời giải thích này, gương mặt của Chu Hiên trở nên căng cứng, cuối

cùng nghẹn ra một tiếng hừ lạnh, “Nói cách khác, Trấn Hải sứ ta đây nhưng là

ngay cả thủ hạ của mình cũng không thể làm được gì!”

Tề Đa Lai tận tình khuyên bảo: “Ngài không phải là không làm gì được nàng ta,

mà là không thể làm gì Tam động chủ. Chưởng lệnh, ngài không đáng phải ra

mặt vì việc này, về sau cứ đem tình huống báo cho Nhị động chủ biết, để cho

Nhị động chủ quyết đoán là được. Ta thật sự không cần phải làm loại chuyện

xông xáo tại phía trước như vậy, nguy hiểm quá lớn, mở một con mắt nhắm một

con mắt là được rồi.”

Chu Hiên hít một hơi thật sâu, kỳ thực y cũng chỉ là tức giận nhất thời, sắc mặt

rất nhanh cũng bình tĩnh trở lại, sau đó suy nghĩ rồi hỏi: “Tên A Sĩ Hành này

kéo thi thể Giao nhân đến Minh tự mà vẫn có thể toàn thân thối lui, đến tột cùng

là chuyện gì xảy ra?”

Tề Đa Lai: “Chúng ta cũng không có quyền can thiệp phía bên Minh tự, mặt

trên sẽ xử lý. Về phần vì sao có thể toàn thân thối lui, dường như cũng không

khó lý giải, nghe nói A Sĩ Hành này vốn là người của Huyền Quốc công Ứng

Tiểu Đường Cẩm quốc.”

Chu Hiên “A” một tiếng với ẩn ý sâu xa, trầm ngâm rồi gật đầu, “Nghĩ lại, hình

như là có chuyện như vậy.”

Chính vào lúc này, bên ngoài có một chiếc đò chở người đuổi theo chiếc thuyền

lớn này, cùng chạy song song với nó, người trên đò nhờ hộ vệ đi thông báo.

Chu Hiên và Tề Đa Lai ở trên thuyền đã thấy được người trên đò, Chu Hiên

nghiêng đầu ra hiệu, Tề Đa Lai lập tức hiểu ý đi ra.

Chỉ chốc lát sau, liền dẫn một người đàn ông trung niên cẩm y hoa phục và một

nam tử trẻ tuổi mặt ngọc tiến vào, tướng mạo hai người già trẻ có mấy phần

giống nhau, thoạt nhìn chính là giống như cha con, lại có vẻ quý phái.

“Chu công.”

“Vương huynh.”

Người đàn ông trung niên và Chu Hiên chắp tay chào nhau, tuy rằng đều rất

khách khí, nhưng từ cách xưng hô liền có thể thấy được, khách tới có phong

thái hơi thấp hơn, trong nét cười nhàn nhạt của Chu Hiên cũng hơi lộ ra một

chút kiêu căng.

Tuy vậy, người có thể lên chiếc thuyền này chào chào hỏi hỏi, thân phận đương

nhiên cũng không phải bình thường, mà quả thực cũng không phải bình thường.

Khách tới tên là Vương Tuyết Đường, tại Cẩm quốc là rất có địa vị, Thập đại

môn phái Linh thực tại Cẩm quốc có một vị trí của nó. Tuy nhiên, so với những

môn phái khác mà nói, căn cơ của nó còn hơi thấp, so sánh với chín nhà khác

thì chỉ có thể tính là mới quật khởi. Có thể quật khởi nhanh như vậy là bởi vì

phía sau có núi dựa lớn.

Phụ thân của Vương Tuyết Đường, luận về bối phận, là tiểu biểu cữu của

Chưởng lệnh Ty Nam phủ Cẩm quốc, tính là người nhà mẹ đẻ của Địa mẫu.

Năm đó, theo sự quật khởi của Địa mẫu, tiểu biểu cữu Vương gia không cam

lòng với cuộc sống bình thường, cũng là một kẻ quyết liệt, mạnh mẽ cưỡng ép

chen một tay vào trong việc trồng trọt Linh Mễ. Chén canh này cũng không

phải dễ phân chia như vậy, đổi thành người khác thì đã sớm bị những môn phái

liên quan làm cho suy sụp rồi, nhưng mà các môn phái Linh thực tại Cẩm quốc

đều e sợ Địa mẫu, cho dù Địa mẫu chưa từng có mở lời, cũng không có ai dám

động tới Vương gia tiểu biểu cữu.

Đã có được tiền, liền muốn có thế, vì củng cố gia nghiệp, Vương gia tiểu biểu

cữu lại lôi kéo một môn phái Linh thực khác, tên là Già La sơn.

Bây giờ, Vương Tuyết Đường chính là Chưởng môn đời thứ hai của Già La sơn.

Lúc này, sau khi khách khí với nhau, Vương Tuyết Đường quay đầu lại kêu gọi

người trẻ tuổi cùng đi, “Vấn Thiên, mau tới chào Chu công.”

Thanh niên khí chất quý phái, tướng mạo tuấn tú lập tức cầm một cái hộp dài

tiến tới, “Tiểu chất bái kiến Chu công.”

Chu Hiên a một tiếng, “Vương huynh, đây là lệnh lang sao?”

“Chính phải.”

“Miễn lễ miễn lễ.”

Vương Tuyết Đường cầm lấy chiếc hộp trên tay con trai, chuyển thành hai tay

dâng lên, “Chu công, thứ mà ngài cần, cuối cùng ta đã tìm được cho ngài rồi.”

Chu Hiên nhận lấy, chỉ mở hé nắp hộp ra nhìn một chút, rồi lập tức khép lại,

“Làm phiền Vương huynh, tốn bao nhiêu tiền, nói con số đi.”

Vương Tuyết Đường trừng to mắt, “Giữa ngươi với ta cần gì nói chuyện tiền

bạc, làm vậy ta sẽ tức giận a.”

Chu Hiên tức thì cười ha hả, cuối cùng gật đầu nói: “Được, vậy ta liền vui vẻ

nhận lấy.” Dứt lời thuận tay cầm chiếc hộp dài giao cho Tề Đa Lai ở một bên,

sau đó đưa tay mời hai cha con vào chỗ ngồi, bảo người dâng trà lên, nét tươi

cười rõ ràng trên mặt.

Sau khi khách và chủ ngồi yên ổn xong, Chu Hiên dùng ánh mắt có vẻ khá ẩn ý

dừng tại trên người Vương Vấn Thiên, “Nghe nói lệnh lang nhìn trúng đệ tử của

Địa mẫu, đang thảo luận việc kết thân, không biết việc hôn nhân thảo luận như

thế nào rồi?”

Nói đến việc này, Vương Vấn Thiên có thể nói vẻ mặt có quang vinh.

Người cha Vương Tuyết Đường của gã trái lại thể hiện khá dè dặt, đáp: “Chỉ là

khi gặp mặt Địa mẫu thì nhắc một tiếng, Địa mẫu cởi mở phóng khoáng, nói

nàng không quản tới, nói là chỉ cần bản thân thanh niên với nhau nguyện ý thì

nàng liền không có ý kiến.”