Bán Tiên

Chương 449: Mật hội (2)




Liễu Phiêu Phiêu cho biết nguyên nhân, “Việc này có gì kỳ quái chứ, vừa đúng

lúc ta đang làm việc tại Ảo Vọng mà thôi.”

Dữu Khánh kinh ngạc, “Ngươi đang giúp Thiên Lưu sơn quản Ảo Vọng sao?”

Liễu Phiêu Phiêu nở nụ cười, “Ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, dựa vào thực

lực Sơ Huyền của ta thì làm sao có thể quản lý một cái Ảo Vọng to như vậy cơ

chứ. Lúc trước, từ Tiểu Vân gian trở về Thiên Lưu sơn không bao lâu, tình hình

của Thiên Vũ liền trở nên không tốt, toàn bộ Đệ tam động không thể không co

đuôi mà sống. Nói chung, một số tình huống rất phức tạp, nhất thời cũng nói

không được rõ ràng, đại khái chính là lợi ích tại nơi đây liên quan đến tương đối

nhiều, lòng người dao động khá nhiều, Thiên Vũ phái ta tới đây hỗ trợ trông

chừng, bảo ta có tình huống gì thì tùy thời báo cho hắn biết.”

Dữu Khánh lại thử hỏi: “Chỉ có Đệ tam động phát hiện ra ta sao?”

Liễu Phiêu Phiêu biết rõ hắn đang mong chờ điều gì, trực tiếp giội cho hắn một

chậu nước lạnh, “Tại Ảo Vọng này, nhìn chằm chằm vào ngươi nào phải chỉ Đệ

tam động, mấy vị động chủ đều có người ở tại nơi đây, còn có người trực thuộc

Đại Thánh nữa, toàn bộ các phái hệ của Thiên Lưu sơn có kẻ nào không có

vươn một tay vào Ảo Vọng chứ? Ngươi cho rằng ngoại trừ Thiên Lưu sơn ra,

những thế lực khác có thể nhẫn nhịn không bố trí tai mắt tại nơi này hay sao?

Ngươi giết chết Giao nhân của Hải tộc rồi kéo lên bờ, lại đi thẳng đến Minh tự,

động tác gióng trống khua chiêng như thế, quỷ mới biết rõ ngươi bị bao nhiêu

người theo dõi.”

Dữu Khánh tức thì không nói nên lời, trong lòng thở dài rồi cất tiếng hỏi:

“Những thế lực khác cũng đã nhận ra lai lịch của ta rồi sao?”

Liễu Phiêu Phiêu trầm mặc một hồi, trà lời: “Người chưa gặp qua ngươi, có

nhanh chóng nhận ra được ngươi như vậy hay không thì ta cũng không thể xác

định. Sau khi ta nhận ra là ngươi, đã trước tiên báo lên cấp trên, cũng đã mật

báo cho Thiên Vũ…” Nói đến việc này, trong vẻ mặt hơi hiện ra nét xin lỗi, “Ta

cũng không còn cách nào, Thiên Vũ đã biết rõ ta biết ngươi, nếu giấu giếm

không báo lên hoặc kéo dài thì khẳng định sẽ khiến cho hoài nghi.”

Dữu Khánh than thở: “Không sao, về sau gặp phải loại chuyện như vậy, không

cần phải để ý tới ta, trước tiên lo cho chính ngươi đi đã.”

Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu co giật một hồi, nói tiếp:

“Thiên Vũ có đem tin tức về ngươi báo cho người khác trong Thiên Lưu sơn

biết hay không thì ta cũng không rõ. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là những

kẻ có thể sắp xếp được một thế lực nhất định tại nơi đây thì đều không phải loại

đơn giản, cho dù trong lúc nhất thời không làm rõ được ngươi là ai, nhưng sớm

muộn gì cũng sẽ nhìn thấu được lai lịch của ngươi. Ai bảo ngươi vốn không

phải là hạng người vô danh, còn làm ra hành động lớn như vậy động tĩnh, các

phương xác định muốn đem ngươi nội tình cấp biết rõ.”

Dữu Khánh lại là một tiếng thở dài, “Các phương thế lực này cũng quả thực là

đáng ghét, ta làm gì liên quan cái rắm gì đến bọn họ, những kẻ này hận không

thể đem tất cả mọi việc đều phải nắm giữ ở trong tay mới cam tâm, là tật xấu gì

vậy a.”

Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười, “Nấu ngươi đến địa vị của bọn họ, chỉ sợ cũng

tránh không được. Đúng rồi, ngươi đem theo một đứa nhóc chạy tới nơi này rốt

cuộc là muốn làm gì vậy?”

Dữu Khánh tiếp tục thở vắn than dài, “Đừng nhắc tới chuyện thằng nhóc con đó

nữa, lần này xem như là té ngã ở trong tay tên nhóc quậy phá này rồi, ta cũng là

có nỗi khổ không thể nói ra. Chúng ta tới nơi này là chữa bệnh.”

“Chữa bệnh?” Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc, “Chữa bệnh gì, tìm ai để chữa, tìm

Minh tăng sao?”

Dữu Khánh: “Có một số việc liên quan đến bí mật, ta cũng không tiện nói cho

ngươi biết, nói chung cả ba chúng ta đã bị trúng tà, ngay cả bản thân mình cũng

không biết có thể sống được bao lâu, nói chung chính là trên đỉnh đầu treo lơ

lửng một thanh kiếm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ngày nào cũng sống trong

lo lắng sợ hãi.”

Liễu Phiêu Phiêu lập tức đưa tay ra, chụp lấy cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.

Dữu Khánh cũng không né tránh, tùy ý cho nàng ta bắt lấy, cười khổ, “Đừng

mất công nữa, ngươi tra xét không ra đâu, tuyệt đối là căn bệnh ngươi chưa bao

giờ gặp qua.”

Liễu Phiêu Phiêu chỉ nói, “Ngậm miệng, dừng có nói chuyện.”

Được rồi, Dữu Khánh ngậm miệng, tùy ý để cho nàng ta điều tra, xem như là

không có đề phòng gì với nàng ta rồi.

Một lúc lâu sau sau, Liễu Phiêu Phiêu thu tay lại, nghi hoặc nói: “Rất bình

thường a, không thấy có bất kỳ triệu chứng bệnh tật gì, có phải là còn phải chúc

mừng ngươi đã đột phá tu vi đến Huyền cấp hay không a? Xem ra đám tiên đào

kia quả nhiên không phải loại tầm thường.”

Dữu Khánh biết nàng ta thuận tiện dò xét một chút tu vi của mình, liền nói “Nói

đến tiên đào, ta cũng phải nói rõ chút, cái trò đó vận chuyển tới đây thật sự

không thuận tiện, một khi bị người ta phát hiện ra, quan hệ giữa ngươi ta e rằng

rất khó che giấu. Hiện tại, vì để bảo quản đống tiên đào kia, ta phải dốc hết vốn,

cho nên cũng không còn thừa bao nhiêu tiền, nếu ngươi muốn ăn, thì chỉ có

cách suy nghĩ biện pháp đi đến đó một chuyến, hơn nữa còn phải đến sớm chút,

muộn thì khẳng định sẽ bị ăn sạch.”

Liễu Phiêu Phiêu lắc đầu, “Nguyên nhân ta đã nói cho ngươi biết, là thật sự

không tiện để đi đến đó, huống hồ tu vi của ta khi tại Kiến Nguyên sơn cũng đã

kẹt tại đỉnh Sơ Huyền, nếu không thể đột phá đến Thượng Huyền, tiên đào cũng

không có tác dụng gì đối với ta, đó cũng là một trong những nguyên nhân ta

không gấp gáp.”

Dữu Khánh: “Vậy thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết ta thiếu một khoản nợ

rất lớn, hiện tại, chỉ vì ứng phó với việc trả tiền lời hàng năm, ta đã phải chặp

khắp nơi như con chó, nghèo rớt mồng tơi, là thật sự không xoay sở được tiền

ngươi bù đắp cho ngươi.”

Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười: “Đã biết rõ ngươi nghèo, tìm khách sạn cũng phải

chạy hết nơi này đến nơi khác, khách sạn sau rẻ hơn khách sạn trước, kết quả

vẫn là không ở nổi, cuối cùng phải ở lại trong nhà người khác. Không có tiền thì

thôi đi, còn bảo tên mập mạp kia giả bộ làm ra vẻ có tiền làm gì…” Nói đến

việc này, trên mặt hiện ra nét tươi cười giống như đang nói tới một chuyện hết

sức thú vị, tựa như là đang nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của đối phương.

Dữu Khánh có chút ngạc nhiên nhìn nàng ta, bắt đầu từ khi vừa mới gặp gỡ tại

Kiến Nguyên sơn, lúc đó nàng ta còn là Đại chưởng vệ của Kiến Nguyên sơn,

hình tượng nàng ta tại trong mắt hắn chính là một người đan xen ba loại cảm

giác tư thế oai hùng, khuôn mặt diễm lệ, con mắt lạnh lùng, nói chung chính là

một người lạnh lùng vô tình nói năng thận trọng.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cười như vậy, phát hiện thấy nữ nhân này

khi cười tươi lên lại có một phong cách cuốn hút khác, tựa như một đóa hoa

xinh đẹp đã nở ra, trông có vẻ càng thêm quyến rũ.

Thấy vậy, trong lòng hắn thầm hiện lên một ý nghĩ, không biết có phải là bản

thân mình bị ảo giác hay không, cảm thấy việc mình tìm đến nàng ta, nữ nhân

này dường như có vẻ rất vui vẻ.

Rõ ràng có thể nhận ra được, lúc này, tâm trạng của nữ nhân này cũng không tệ

lắm.

Đương nhiên, vừa nghe lời này, Dữu Khánh cũng lập tức hiểu được rồi, đối

phương khẳng định đã phái người đến khách sạn đó để tìm hiểu xem Nam Trúc

đi vào làm gì, lập tức khó chịu cất lời: “Nghèo thì thế nào chứ? Đáng buồn cười

như vậy sao? Ta dù sao cũng là người từng làm qua buôn bán lớn, một ngày

kiếm hơn trăm triệu lượng bạc, chỉ là nhất thời túng quẫn không kịp quay vòng

mà thôi.”

“Không cười ngươi, là cười tên mập mạp kia.” Liễu Phiêu Phiêu liên tục xua tay

phủ nhận, cưỡng ép ngừng cười, sau đó lại nhịn không được quan sát hắn từ

trên xuống dưới, “Kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không hiểu được ngươi,

dựa vào tài hoa của ngươi, nếu ngươi muốn trả được chút tiền đó thì hẳn phải

rất dễ dàng mới đúng, đối với ngươi mà nói ngâm thơ làm phú càng không có gì

khó, ngươi chỉ cần nguyện ý viết mấy thủ thơ từ bán ra, chút tiền đó tính là thứ

gì? Theo ta được biết, có rất nhiều người cầm rất nhiều tiền chờ ngươi đến kiếm

a.

Lui một vạn bước mà nói, dù cho hiện tại ngươi không viết ra được thơ từ gì tốt,

vậy thì chữ của ngươi cũng đáng tiền a, cũng không thể bây giờ ngay cả chữ

cũng viết không được tốt rồi nha? Rõ ràng có biện pháp để trả tiền, cứ phải để

cho bản thân mình nghèo như vậy, không cần thiết đi?”

Dữu Khánh nghiêng đầu, nhìn về phía ánh sáng ngoài khe đá, trong lòng phiền

muộn tự nói, nếu như lão tử có bản lĩnh ngâm thơ làm phú thì còn cần phải bỏ

quan chạy khỏi kinh thành để bị truy đuổi như con chó vậy sao? Có được thế

lực của hệ phái Huyền Quốc công nâng đỡ, tiếp tục con đường làm quan của

mình không phải thơm hơn sao? Đáng phải làm ra chuyện bí quá hóa liều đó

sao?

Nói đến việc viết chữ kiếm tiền, không người nào có thể hiểu được tâm tình của

hắn.

Nói chung, hắn vô cùng không tình nguyện tiếp tục để cho “A Sĩ Hành” làm ra

bất kỳ tác phẩm gì mới.

Hắn vẫn nhớ kỹ bóng dáng nữ nhân khóc lóc cầu xin hắn kia.

Hắn cũng nhớ kỹ việc mình cự tuyệt nàng, sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi ly

rồi âm thầm chảy lệ.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không trông chờ tiếp tục tiền duyên gì với nữ

nhân đó nữa, hắn chỉ muốn có một ngày đường đường chính chính để cho nàng

biết rõ, mình thật sự là Dữu Khánh, lời mình nói đều là sự thật.

Hắn muốn đường đường chính chính chứng minh bản thân mình với nàng, năm

đó mình cũng không có lừa gạt nàng!

Hắn chỉ muốn có một ngày nào đó có thể cho nàng một lời giải thích.

Thực ra, việc này cùng với chuyện viết chữ kiếm tiền cũng không mâu thuẫn

với nhau, nhưng chính là vì muốn duy trì một phần phẩm giá, không muốn để

cho nữ nhân kia biết rõ hắn đang ngụy trang dưới danh hiệu A Sĩ Hành để kiếm

tiền, hoặc nói là lừa gạt lấy tiền, muốn có một ngày có tôn nghiêm đứng ở trước

mặt người ta, một loại phẩm giá cố chấp không thể giải thích của người thanh

niên.

Chính bản thân hắn thực ra cũng không biết mình có thể duy trì phần phẩm giá

này được bao lâu.

Có lẽ có một ngày sẽ phải buông bỏ, có lẽ có một ngày sẽ phải lăn lộn đến một

bước kia, không thể tiếp tục kiên trì được nữa, được rồi, vẫn là kiếm tiền quan

trọng nhất, về phần người kia, sau này mãi không gặp lại là được rồi.

Thấy hắn lặng im không có hé răng, Liễu Phiêu Phiêu lại thì thầm một câu, “Rõ

ràng đã không còn tiền, ngay cả khách sạn cũng ở không được, còn muốn giả

mạo kẻ có tiền đi hỏi giá phòng, rồi lại có thể đem toàn bộ số tiền trên người

cho nạn dân, thật sự không hiểu nổi ngươi nghĩ như thế nào.”

Chuyện nạn dân là do đi làm kẻ buôn người nhưng không có làm được, còn phải

đền hết tiền, tiền mất tật mang, Dữu Khánh làm sao có thể giải thích, danh tiếng

tốt cũng đã lan ra ngoài rồi, cần gì phải tự làm bẩn mình, hắn chỉ có thể hắc hắc

cất lời ứng phó, “Nam tử đại trượng phu, đã nói bỏ văn theo võ, nói được làm

được nha! Được rồi, nói chuyện chính đi, hỏi thăm giúp ta một chuyện.”

Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi nói ra trước xem.”

Dữu Khánh: “Ta muốn biết lúc trước, khi những cao thủ công phá Minh Hải

tiên phủ thì có giết chết một nữ nhân nào hay không, ngươi nhìn xem có thể từ

phía bên Thiên Lưu sơn tìm hiểu được tình huống giao chiến năm đó hay

không.”

Liễu Phiêu Phiêu tức thì mặt đầy vẻ hoài nghi: “Công phá Minh Hải tiên phủ đã

là chuyện mấy nghìn năm trước, nữ nhân gì chứ?”

Dữu Khánh: “Một vị tỳ nữ của Minh Hải tiên phủ, được xưng là ‘Hải Nữ’, phụ

trách đưa đón khách cho Minh Hải tiên phủ tại trong vùng biển này, Hải Nữ

điều khiển Hải tộc chấp hành việc đó. Theo tin tức ta tìm hiểu được từ phía

Minh tự, người của Hải tộc có thể chứng minh khi Minh Hải tiên phủ bị công

phá thì người cuối cùng đảm nhiệm Hải Nữ vẫn còn, sau đó không còn biết tung

tích. Bây giờ ta muốn xác nhận xem nàng còn sống hay đã chết, cho nên muốn

xác nhận việc năm đó nàng có bị giết hay không.”

Liễu Phiêu Phiêu không hiểu được, “Người của mấy nghìn năm trước hẳn đã

chết từ lâu rồi đi, chứng minh nàng sống hay chết có ý nghĩa gì sao?”

Dữu Khánh: “Ta được biết một ít tình huống, Hải Nữ này hẳn là có được tiên

duyên, nhận được trường sinh, nếu như năm đó không bị giết thì bây giờ có khả

năng còn sống!”

“A!” Liễu Phiêu Phiêu thất kinh, “Làm sao có thể, nếu thật sự có loại nhân vật

sống mấy nghìn năm như vậy, chỉ sợ cho dù không có tu luyện thành tiên thì

cũng đã trở thành thiên hạ vô địch rồi, làm sao có khả năng chưa bao giờ nghe

nói qua?”

Dữu Khánh: “Rất nhiều chuyện ta cũng không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì

xảy ra, chỉ có thể là theo manh mối mà đi thăm dò từng chút một.”

Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi: “Ngươi tìm kiếm nàng làm gì?”

Dữu Khánh: “Chữa bệnh. Vấn đề trên thân ba người chúng ta, Hải Nữ kia rất có

thể có biện pháp chữa trị.”

Liễu Phiêu Phiêu lần nữa truy hỏi, “Đến cùng thì các ngươi nhiễm phải bệnh gì,

vậy mà phải tìm tới loại người không thể tưởng tượng nổi này để chữa trị?”

Dữu Khánh: “Ai, đừng hỏi nữa, căn bệnh này ngươi xem không hiểu đâu.”

Liễu Phiêu Phiêu lập tức đứng lên, “Nếu đã không muốn nói, ta đây liền không

có cách nào giúp việc này. Ta không muốn làm kẻ ngốc!”