Dưới vách núi ven biển Minh tự? Dữu Khánh hơi chút nhớ lại liền biết là nơi
mà mình đã đi qua, là nơi lúc trước phụ nhân Hải tộc hiện thân.
Đã nhớ được địa điểm, hắn quan tâm tới bức thư, hỏi:
“Vậy ngươi gửi thư đi chẳng phải cũng đã bị người phát hiện rồi sao?”
Nam Trúc:
“Không có, ta cũng lo lắng về việc này, hỏi nàng ta biện pháp, nàng đề nghị cầm
lấy thư, nói sẽ mau chóng sắp xếp việc gửi đi. Sau đó nàng bảo ta không nên vội
vã trở về, sợ bị người nhìn ra mánh khóe, bảo chúng ta cố ý đi dạo vòng vòng
khắp nơi tại Ảo Vọng, nếu không thì chúng ta đã trở về sớm hơn. Cũng chỉ có
vậy. Nàng ta cũng là tận dụng thời gian, vội vã chạm mặt với ta một chút, cũng
không kịp nói nhiều lời.”
Dữu Khánh yên lặng gật đầu.
Nam Trúc: “Chúng ta đã lộ rồi, kế tiếp nên làm thế nào?”
Dữu Khánh: “Bộc lộ thì sẽ chết sao? Có người nào quy định chúng ta không thể
tới Ảo Vọng sao? Chẳng qua là phiền phức hơn một chút.”
Nam Trúc than thở: “Chỉ là một chút phiền phức sao? Nếu giống như ngươi nói
như thế thì còn có gì để nói, vậy thì cứ thoải mái vung tay đi dạo khắp nơi cho
rồi.”
Dữu Khánh: “Chờ gặp mặt nàng ta, biết rõ tình huống rồi nói tiếp.”
Tiếp theo cũng chỉ có thể chờ đợi, hắn lấy tấm bản đồ giá năm trăm lượng ra,
chính tay nhìn xem.
Kéo dài đến gần chính Ngọ, hắn cũng trực tiếp từ ban công tung người nhảy đi
ra ngoài, dựa vào đường đi đã nhớ kỹ vượt đường xuyên hẻm, thẳng đến vùng
đất eo biển.
Đi qua cầu treo, lại đi thẳng tới bên ngoài Minh tự, chỉ là, lần này hắn không có
tiến vào mà theo tường bao đi một vòng, đi tới vách núi thì trực tiếp phi thân
nhảy xuống, rơi tại giải đá ngầm phía dưới.
Chính lúc đang nhìn quanh nhìn quất không thấy một bóng người, trong mặt
nước yên tĩnh giữa đống đá ngầm ngổn ngang đột nhiên rung động, một cái đầu
nhô lên, cất tiếng gọi hắn: “Nơi đây.”
Dữu Khánh quay đầu nhìn thấy được một cái khuôn mặt quen thuộc, chính là
Liễu Phiêu Phiêu.
“Đi theo ta.” Liễu Phiêu Phiêu kêu gọi một tiếng, lại chìm vào trong nước.
Dữu Khánh lập tức nhảy tới, cũng lặn xuống trong nước, nắm bắt bóng người
trong nước, rất nhanh độn theo.
Cũng không biết là đi đến đâu, nói chung là một mực lặn nước đi theo.
Khi chui ra khỏi mặt nước trở lại thì phát hiện đã chui vào trong một hang động
nho nhỏ, hang động có một cái khe lớn cỡ bàn tay, ánh sáng xuyên qua đó chiếu
vào.
Nhìn ra ngoài qua cái khe, phát hiện chính là eo biển ngăn cách hai bờ, đối diện
chính là vách đá của khu vực mua bán giao dịch, có thể nhìn thấy người qua
người lại.
Liễu Phiêu Phiêu ở phía sau lưng hắn đặt câu hỏi, “Các ngươi tại sao lại chạy
đến Ảo Vọng rồi? Còn mang theo một đứa nhóc chạy tới đây.”
“Một lời khó nói hết.” Tựa tại giữa khe đá, Dữu Khánh xoay người, “Có một
chút việc cần làm, cũng là muốn tìm ngươi gặp mặt một lần, tiên đào trong Tiểu
Vân gian, đã nói sẽ có một phần cho ngươi, nhưng một mực không chờ thấy
ngươi đến, chúng ta cũng không thể luôn luôn im hơi lặng tiếng, dù sao cũng
phải cho ngươi một lời giải thích. Tới đây cũng là muốn tìm hiểu một chút, đã
lâu như vậy, vì sao ngươi không đi U Giác Phụ?”
Liễu Phiêu Phiêu hai tay một vuốt váy, ngồi ở trên một khối tảng đá, than thở:
“Ta cũng muốn đi, chỉ là sau khi tới bên này, mới phát hiện ý nghĩ trước đây
quá đơn giản, rất nhiều chuyện đều đã là thân bất do kỷ. Lại nói, ta nghe nói
ngươi ở bên kia hình như thiếu một khoản nợ rất lớn, ta chạy đi tìm ngươi yêu
cầu lợi ích, thích hợp sao?”
“Ai, ta thiếu nợ thì thiếu nợ, đó cũng là bởi không bán ra được quả đào, cùng
với việc ngươi ăn tiên đào thì có quan hệ gì chứ.” Dữu Khánh nhìn nhìn xung
quanh, tìm không được nơi khác thích hợp để ngồi, dứt khoát liền đặt mông
ngồi ở bên cạnh nàng ta, cùng nàng ta dồn đống một chỗ. “Ngươi tại sao lại
thành thân bất do kỷ rồi? Chúng ta tại Tiểu Vân gian phối hợp rất tốt, không
phải ngươi đã lọt mắt xanh của Thiên Vũ rồi sao? Dựa vào địa vị của hắn,
chẳng lẽ còn chiếu cố không được ngươi? Hay là nói, sau khi ra khỏi Tiểu Vân
gian, hắn liền quên dẫn dắt ngươi rồi?”
Bị chen lấn dồn ép ngồi một chỗ như thế, Liễu Phiêu Phiêu vô ý thức co co lại,
ánh mắt mơ hồ lấp lóe một cái, động tác hơi có vẻ co rúm lại chuyển mông xê
dịch đi một chút, “Cũng không phải là quên ta, đối với ta cũng xem như chiếu
cố, nhưng tầng thứ của hắn quá cao, đã là một trong mấy nhân vật đếm được
trên thiên hạ, có thể vào pháp nhãn của hắn đã là vận khí của ta.
Vấn đề là thực lực của bản thân ta hữu hạn, đến tầng cấp của hắn, thủ hạ nghe
sai khiến trên cơ bản đều là cao thủ Thượng Huyền cảnh giới, đều là người có
thực lực nhất định.
Ta chỉ là một kẻ cảnh giới Sơ Huyền, rất nhiều chuyện không có năng lực làm
được, hắn cũng không có khả năng cưỡng ép đem ta đặt tới địa vị cao, hắn
không dễ làm, người phía dưới cũng sẽ không chịu phục, đối với mọi người đều
không tốt. Huống hồ thời gian ta ở tại Thiên Lưu sơn còn ngắn, không có căn cơ
gì, miễn cưỡng leo lên trên chỉ sợ sẽ chết rất thảm.
Ngươi sẽ không cho rằng hắn là có thể muốn làm gì thì làm đi? Hiện tại, cuộc
sống của hắn cũng không quá dễ chịu, đang phải co đuôi mà sống, làm sao quan
tâm được ta.”
Dữu Khánh kinh ngạc, “Đường đường Thiên Lưu sơn Tam động chủ, còn cần
phải co đuôi mà sống sao?”
Liễu Phiêu Phiêu: “Còn là bởi vì sự việc Tiểu Vân gian. Lúc đó ở tại Tiểu Vân
gian không biết, về sau trở lại Thiên Lưu sơn mới nghe nói, Ty Nam phủ và Đại
Nghiệp ty cắn chặt hắn không thả.”
Dữu Khánh ngạc nhiên, “Hai nhà kia cắn lấy hắn làm gì? Hai nhà kia cắn chặt
hắn thì có thể ảnh hưởng đến địa vị của hắn tại Thiên Lưu sơn hay sao?”
Liễu Phiêu Phiêu: “Ngươi đã quên Vân Hề rồi sao? Thân thể tà ma của Vân Hề
băng giải thì ngươi không phải ở tại hiện trường sao? Sau khi nhục thân Vân Hề
bị Thiên Vũ xé rách ra khỏi thân thể tà ma, Thiên Vũ bắt nàng ta rời đi, Mông
Phá của Ty Nam phủ, Hướng Lan Huyên của Đại Nghiệp ty đương nhiên không
thể để cho Thiên Lưu sơn ăn một mình, hai người đuổi theo không bỏ. Tại thời
điểm ngươi truy ta đuổi, Thiên Vũ đã làm ra một chuyện rất không dễ giải thích,
đã giết chết nhục thân của Vân Hề.”
Dữu Khánh thật sự không thấy được sự kiện xảy ra phía sau đó, thì ra còn có
xảy ra loại chuyện này, lập tức ý thức được sự tình nghiêm trọng, “Còn chưa có
thẩm vấn thì đã giết chết Vân Hề rồi, có phải là hắn đã biết được bí mật gì đó từ
trên người Vân Hề hay không?”
Liễu Phiêu Phiêu: “Đây là vấn đề then chốt, hắn đương nhiên sẽ không thừa
nhận, nói bởi vì thân thể mình có thương tích, bị Mông Phá và Hướng Lan
Huyên truy đuổi quá gắt, trong lúc nhất thời quên mất việc Vân Hề không thể
gặp ánh sáng, mới khiến cho Vân Hề bị ngộ sát. Cách giải thích này, Ty Nam
phủ và Đại Nghiệp ty làm sao có khả năng tin tưởng, đương nhiên là cắn chặt
không buông.
Tuy vậy, lí do phản bác của Thiên Vũ cũng rất có lực, nói lả trong khoảng thời
gian ngắn như vậy, Vân Hề chưa trải qua thẩm vấn làm sao có thể nói ra bí mật
gì cho hắn biết, lẽ nào Vân Hề không biết rằng bí mật chính là điểm then chốt
để giữ được tính mạng của mình, vội vội vàng vàng nói ra như thế là muốn đi
tìm chết hay sao?”
Dữu Khánh gật đầu, “Đúng là như vậy, Vân Hề quả thực không có khả năng vội
vội vàng vàng nói ra bí mật gì như thế.”
Liễu Phiêu Phiêu: “Ai nói không phải, nhưng mà không quản giải thích như thế
nào, sự việc quả thực làm có chút không thích hợp, những người như ngồi trên
đám mây kia đều là đi ra từ trong tinh phong huyết vũ, lòng nghi ngờ đều rất
nặng, lòng dạ cũng sâu, lời nói của một bên là rất khó đả động bọn họ.
Đại Thánh tuy rằng không có khả năng giao Thiên Vũ cho Ty Nam phủ và Đại
Nghiệp ty, cũng trấn an Thiên Vũ, nói là tin tưởng hắn, nhưng có một số việc là
nói như thế nào chứ, ta cũng không biết có phải là thật hay không, Đại Thánh
âm thầm có khả năng vẫn là chú ý tới Thiên Vũ. Chuyện lớn như vậy, e rằng
cũng không có khả năng làm như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Thiên Vũ coi như là tự mình hiểu lấy, mượn cớ dưỡng thương, rất nhiều chuyện
đều không tiếp tục tham dự vào nữa, gần như đoạn tuyệt liên hệ với ngoại giới,
ngay cả cửa cũng rất ít đi ra. Người dưới trướng hắn đều bị hắn ước thúc lại, nói
rõ là muốn tránh hiềm nghi. Ngươi nói ngay cả hắn cũng phải như vậy, loại tiểu
lâu la như ta đây còn có thể làm gì?
Nếu như Đại Thánh thật sự là âm thầm theo dõi Thiên Vũ, không thể chỉ nhìn
chăm chú vào một mình hắn, người phía dưới hắn bảo đảm không chừng đều đã
bị đưa vào phạm vi giám sát, ngươi nói ta còn dám lén lút đi U Giác Phụ tìm
các ngươi sao? Cẩn thận còn không kịp.”
Lời nói đã nói đến nước này, Dữu Khánh sáng tỏ gật đầu, xem như đã biết được
vì sao nàng ta một mực không có đi tìm bọn họ, cũng không tiếp tục dây dưa
trong vấn đề này nữa, chuyển đổi chủ đề câu chuyện, “Ngươi nói chúng ta đã
bộc lộ là chuyện gì vậy?”
Liễu Phiêu Phiêu xùy một tiếng, cười nhạt, “Ta còn muốn hỏi các ngươi là
chuyện gì a, Thám Hoa lang ngươi còn ngại danh tiếng của mình chưa đủ lớn
hay là thế nào, tới một chuyến Ảo Vọng cần phải rêu rao như vậy sao? Rất sợ
người khác không biết ngươi đã tới Ảo Vọng hay là thế nào chứ? Lặng lẽ tới,
lặng lẽ đi không tốt sao? Giết chết Giao nhân Hải tộc cũng thôi đi, lặng lẽ xử lý
là được rồi, vậy mà còn ở tại trước mắt bao người, dưới ánh mắt vạn chúng chú
mục, kéo thi thể Giao nhân lên bờ, ngươi cho rằng Thiên Lưu sơn là người điếc
hay là người mù, không nhìn chăm chú vào ngươi thì nhìn người nào?
Ngươi cho rằng trên mặt che miếng vải bố là có thể giải được ưu lo sao? Ngươi
cho rằng Thiên Lưu sơn là để trưng bày thôi à? Sau khi ngươi lên bờ không bao
lâu, ta liền nhận tin lập tức hành động đi theo dõi sát sao vào ngươi, nhìn thấy
ngươi đi Minh tự, lại nhìn thấy ngươi từ Minh tự đi ra. Sau khi đi ra, ngươi càng
hung hăng, vậy mà ngay cả miếng khăn che mặt cũng bỏ đi, quang minh chính
đại chạm mặt với đám người Nam Trúc, ta nếu còn không nhận ra được mấy
người các ngươi thì đó chính là người mù rồi. Sau đó, các ngươi đi đâu, đặt
chân ở đâu, ta đều nắm giữ rõ ràng.”
Dữu Khánh bị nói cho bối rối, hắn không có ngốc, kỳ thực khi làm như vậy,
cũng đã ý thức được có khả năng sẽ bị nhìn chăm chú.
Thế nhưng là không còn cách nào a, sư huynh đệ ba người bọn hắn nắm giữ quá
ít thông tin về các phương diện, kể cả Minh tự.
Dựa vào danh tiếng của Minh tự, những người chưa tiếp xúc qua, có thể cảm
nhận được áp lực cực lớn chỉ với cái tên của nó, huống hồ là xông vào.
Hắn thật sự không dám đảm bảo lặng lẽ chạy đến Minh tự thì sẽ có kết quả như
thế nào, cảm thấy vẫn nên làm ra động tĩnh lớn một chút mới càng an toàn.
Cũng là bởi vì tại Minh tự cảm thấy được có người đang thèm muốn chiếc nhẫn
của mình, đã nhận ra có khả năng xuất hiện nguy hiểm, mới không tiếp tục kín
tiếng, mà quang minh chính đại chạm mắt với mấy người Nam Trúc.
Làm ra tất cả việc này đều là ôm tâm lý trông chờ may mắn, không nghĩ tới vẫn
là bị theo dõi.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì ngay từ đầu đã không nghĩ tới Giao nhân đưa đò
vậy mà lại hạ độc thủ đối với bọn họ. Bọn họ đã lộ mặt tại Tinh La đảo, không
dám đảm bảo sau khi giết chết Giao nhân thì sẽ không bị Minh tự và Thiên Lưu
sơn điều tra ra, nếu không thì đã trực tiếp hủy thi diệt tích rồi, làm gì còn phải
mạo hiểm đi đến Minh tự chứ.
Đây là đi sai một bước, bỗng thấy bị cản trở khắp nơi.
Cho dù là như thế, hắn vẫn quyết ngược thế mà đi, nghĩ hết biện pháp cứu vãn
lại sự ảnh hưởng trên thân thể lão Thất và lão Cửu.
Sau đó suy nghĩ lại, kỳ thực ngay từ đầu tại trên đường gặp phải Tiểu Hắc, cũng
đã bị tên chết tiệt Tiểu Hắc kéo đi sai đường, quen thói làm bừa.
Cho rằng sẽ tại Ảo Vọng hoặc chỗ nào đó chạm trán Ngô Hắc, quá kín tiếng,
quá bí ẩn thì sợ Ngô Hắc tìm không được bọn hắn, vì vậy mới ngang nhiên lộ
mặt tại Tinh La đảo, kết quả thuận theo việc này liền lệch đường tan tác.
Về sau lại được biết Tiểu Hắc là tự mình lén lút trốn đi ra ngoài, thiếu một chút
đã bị nhóc con làm cho tức chết, thật sự muốn đánh gãy chân tên tiểu gia hỏa
kia.
Cái gì gọi là một cục cứt chuột làm hỏng nồi nước? Hắn cho rằng Tiểu Hắc
chính là cục cứt chuột kia.
Suy nghĩ lại tiền căn hậu quả, hắn cũng chỉ có thể là thở dài một tiếng, “Ai,
ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy sao? Việc này ngươi đừng nói nữa ta rồi,
lão tử ruột hối hận đến đen luôn rồi, thiếu một chút muốn tìm sợi dây tự treo cổ
mình. Đúng rồi, ta vừa lên bờ ngươi liền theo dõi ta, chuyện gì xảy ra, ngươi thế
nào sẽ nhanh như vậy liền theo dõi được ta. Sao ta cảm thấy có chút không bình
thường?”