Ở bên cạnh, phụ nhân nghe nói vậy thì tò mò, hỏi: “Tới Minh tự chữa thương?
Người nào có mặt mũi lớn như vậy?”
Lời này là hỏi Trường Phong.
Vị này chính là tộc trưởng của Hải tộc, Trường Phong không dám bất kính,
cung kính trả lời: “Ba năm trước đây, Huyền Quốc công Cẩm quốc phái người
hộ tống một thanh niên tới đây, nhờ sư tôn hỗ trợ cứu chữa.”
Phụ nhân a một tiếng, đã hiểu rồi, còn tưởng là người nào mà có mặt mũi lớn
như vậy, bà ta cũng biết được mối quan hệ giữa Huyền Quốc công Ứng Tiểu
Đường và Minh tăng, tuy nhiên, vẫn có chút nghi hoặc, “Dựa vào thế lực và lực
lượng của Ứng Tiểu Đường tại Cẩm quốc, còn có tổn thương, bệnh trạng gì mà
hắn không giải quyết được, cần phải chạy thật xa đưa đến tới nơi đây chữa trị
sao?”
Trường Phong nhìn nhìn phản ứng của sư tôn rồi mới trả lời:
“Là xương khuỷu tay bị vỡ tan. Nếu như cứu chữa đúng lúc, với năng lực của
Quốc công tất nhiên giải quyết không khó, nhưng mà chấn thương kéo dài đã
quá lâu, năng lực tự chữa trị của thân thể lại từ chuyện tốt biến thành chuyện
xấu, dẫn đến xương cốt bị biến dạng, phát triển vặn vẹo, rất khó phục hồi như
cũ, đã thành khuyết tật rồi, vì vậy mới đưa đến chỗ sư tôn xin giúp đỡ, thỉnh sư
tôn tạo hình lại gân cốt giúp thanh niên kia.”
Phụ nhân lại cất tiếng a, hỏi tiếp: “Thanh niên nào đáng giá cho Huyền Quốc
công phí công nhiều như vậy?”
Trường Phong lắc đầu, “Trong lúc chữa thương, tiểu tăng không biết tên hắn,
chỉ thấy gọi là ‘Công tử’.”
Phụ nhân lập tức quay sang nhìn Minh tăng, biết rõ vị này đại khái sẽ không để
cho người có lai lịch bất minh ở lại Minh tự.
Nhưng mà Minh tăng vẫn như trước, cười mà không đáp.
Trường Phong xin cáo lui.
Đi chân trần bước chậm song song với Minh tăng, phụ nhân bực tức vừa đi vừa
lầm bầm, “Thần thần bí bí, có gì mà phải giấu giếm chứ, làm như ta thèm biết
lắm hay sao?”
Minh tăng cười cười tùy ý cho bà ta mắng, chầm chậm leo lên Bạch cốt tháp,
đứng tại đỉnh tháp trông về phía Ảo Vọng ánh đèn rực rỡ xa xa, thân thể chìm
trong bóng tối, chậm rãi lần lần tràng hạt trong tay, những đường viền ô vuông
vàng kim trên áo cà sa lấp lóe phản quang dưới ánh trăng sao.
Tại trong toàn bộ Minh Hải, chỉ có vùng đất này mới có thể nhìn thấy mặt trời,
mặt trăng và bầy trời đầy sao.
Cùng đứng nhìn trăng sao, phụ nhân chậm rãi vào người Minh tăng, từ phía sau
ôm lấy Minh tăng, thân thể áp sát vuốt ve, trong miệng thì thầm, “Thực sự là
một đại hòa thượng nhẫn tâm, càng ngày càng giống tảng đá. Năm đó ham
muốn thân thể người ta, miệng bôi mật ngọt, lời ngon lời ngọt, nói nguyện ý
vĩnh viễn trầm luân khổ hải ý vì ta, nhưng bây giờ lại để ta cô đơn gối chiếc thật
lâu, ngay cả ánh mắt cũng không dành cho, còn nói nghiệt duyên gì đó. Ngươi
nói xem ngươi có phải là một tên tặc ngốc ăn trộm tâm hồn người ta rồi nói
chuyện không giữ lời hay không?”
Minh tăng chậm rãi nâng hai tay chắp tay, “Thân và tâm bần tăng, vẫn còn tại
trong tấc vuông đó, không thể siêu thoát.”
Phụ nhân gối đầu vào vai ông ta, nhắm mắt, ôm ông ta, dáng vẻ êm đềm hưởng
thụ, thoải mái hít lấy Phật tức từ nơi sâu xa tỏa ra trên thân ông ấy.
Minh tăng không kháng cự.
“Nam mô A di đà phật, nam mô A di đà phật…”
Bên trong điện thờ, đột nhiên loáng thoáng vang lên âm thanh liên tục ngâm
xướng không ngừng của hai hòa thượng già kia.
Chậm rãi bỏ hai tay xuống, Minh tăng giống như động tình đang định đáp lại sự
quấn quít của nữ nhân phía sau, đột nhiên nghe được tiếng ngâm xướng đó, thì
lại tức tâm quy bồ đề, nhắm mắt chắp tay…
Rời khỏi Tảo Trần tự, Dữu Khánh có thể nói cẩn thận từng bước đi, trước khi
hắn rời cửa từng hỏi thăm qua Trường Phong xem phụ nhân kia là ai, nhưng
Trường Phong không nói, đưa hắn ra đưa đến cổng thì cũng chỉ nói một câu
“Thứ cho không tiễn xa được” liền đóng cửa lại.
Dọc theo đường đi, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, sắp xếp lại những việc
vừa mới xảy ra, đi tới cầu treo lắc lư.
Còn chưa đi hết cầu treo, nhìn thấy tại trên vách đá ánh đèn huy hoàng bên dưới
cầu, ba người Nam Trúc từ một chỗ thềm đá phía dưới vội vã lên trên, hiển
nhiên là đã nhìn thấy hắn trở về.
Chạm mặt tại đầu cầu, nhìn thấy Dữu Khánh bình yên vô sự, hai người Nam,
Mục thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, Nam Trúc thấp giọng hỏi, “Thế nào
rồi?”
Nhìn nhìn người qua người lại đường phố, còn có dòng người lên xuống bậc
cấp vách đá, Dữu Khánh nói: “Không phải chỗ nói chuyện, việc này e rằng
không phải một hai ngày là có thể giải quyết được, trước tiên tìm một nơi đặt
chân đã rồi nói tiếp.”
Nam Trúc chợt than thở: “Ai, trước tiên cũng đừng tìm nơi đặt chân gì đó đi,
giải quyết trước chuyện về tên tiểu tử này rồi nói tiếp.” Ngón tay chỉ tới Tiểu
Hắc.
Dữu Khánh nhìn nhìn Tiểu Hắc, phát hiện thấy tiểu tử này vẫn còn đi một đôi
chân trần, đôi giày lúc trước đã rơi tại Minh Hải, liền nói: “Trước đi mua chó nó
đôi giày đi.”
Nam Trúc: “Phía dưới có một tiệm giày, vừa rồi chúng ta cũng định tiện thể
mua cho nó một đôi, nhưng mà giá cả cao đến dọa người, một đôi giày trẻ em
vậy mà đến hai trăm lượng. Ngươi nói xem, trái cây và rau củ không chịu nổi
vận tải đường dài giá cả đắt đỏ thì thôi a, nhưng một đôi giày trẻ em bing2
thường chiếm chỗ không bao nhiêu vậy mà lên đến hai trăm lượng. Đây chẳng
phải là đoạt tiền sao?”
Dữu Khánh: “Đúng là quá đắt. Vậy thì thôi đi, để cho nó đi chân trần cũng
được, dù sao nó cũng không đeo.”
Mục Ngạo Thiết: “Để về sau ta tìm mấy mảnh bố làm cho nó một đôi.”
Dù sao cũng không phải là con của mình, vì tiết kiệm tiền, sư huynh đệ ba
người quyết đoán không mua giày cho Tiểu Hắc nữa.
Nam Trúc cười khổ, “Ngươi còn có tâm tư làm giày cho nó sao? Bây giờ, hãy
nói về việc phải làm gì với nó cái đã.”
Dữu Khánh hỏi: “Nó làm sao vậy, gây chuyện ở đây rồi à?”
Tiểu Hắc lập tức gân cổ lên nói: “Ta không có.”
Nam Trúc thở vắn than dài: “Còn cần phải chờ nó chạy tới đây gây chuyện sao?
Ta đoán chừng Hắc Tử đã sốt ruột phát điên tại Diệu Thanh Đường rồi kìa,
ngươi có tin nổi hay không? Tên tiểu vô liêm sỉ này vậy mà thật sự là một mình
lẻn chạy ra ngoài.”
Dữu Khánh không nói nên lời, kinh nghi bất định hỏi:
“Không có khả năng a, một mình nó làm sao có khả năng đuổi theo được chúng
ta?”
“Đúng vậy, vì tất cả đều cảm thấy không có khả năng, cho nên chúng ta mới
cùng dẫn nó đến nơi đây. Ngươi không biết đi, vừa rồi chúng ta không dám qua
cầu, đứng tại bên này chờ ngươi, nhìn thấy trên vách núi đá đối diện có một cái
hang động đang chảy nước ra, tiểu tử này lải nhải nói là nơi đó không khác biệt
lắm với đường đi ra khỏi U Giác Phụ, ta nói nó thì biết cái gì, nó nói nó treo tại
trên đại bổng một đường bay đi ra, vân vân.
Cái lối ra đó vòng vèo uốn lượn hàng trăm hàng vạn, nếu Hắc Tử dẫn nó đi ra,
sẽ để cho nó treo lở lửng bay đi ra ngoài sao? Ta và lão Cửu lập tức chấn kinh,
liền hỏi rõ nó tình huống, không hỏi không biết, vừa hỏi liền giật nảy mình. Ta,
ai dà, thằng nhóc này nghe thấy chúng ta và Hắc Tử nói chuyện với nhau, biết
được chúng ta sắp rời đi, liền nảy sinh ý nghĩ đi theo ra ngoài chơi đùa, sợ lão
tử của nó không đồng ý, vì vậy mà chơi đùa thủ đoạn, khi chúng ta leo vào
trong rương, nó cũng thừa dịp mọi người tập trung chú ý vào chúng ta liền leo
tường trốn đi ra ngoài.
Tiểu tử này thực ra đã ra khỏi U Giác Phụ trước cả chúng ta, trông chừng ở bên
ngoài chờ chúng ta, sau khi phát hiện thấy chúng ta, thì nó một đường lặng lẽ
đuổi theo. Lão Thập Ngũ, chúng ta đều coi nó là tiểu hài tử, đã bỏ qua một việc,
nó cũng không phải là tiểu hài tử bình thường a, tên nhóc này là trường kỳ chơi
trốn tìm phía dưới mí mắt đám người Liệt Cốc sơn trang kia, nhìn nó không lớn
nhưng thực ra là tay lão luyện trong trò trốn trốn tránh tránh nha, huống hồ nó
còn có đại bổng, quả thực là như hổ thêm cánh.”
Mục Ngạo Thiết bồi thêm một câu: “Là chúng ta quá tự cho mình là đúng.”
Nam Trúc: “Đúng vậy, chính nó đã sớm nói rồi, là một mình lẻn đi ra ngoài,
chúng ta vậy mà không ai tin lời nó nói.”
Dữu Khánh có chút sững sờ, cũng không biết nói gì cho phải, muốn mắng chửi
Tiểu Hắc nhưng không tìm ra lý do, giống như Nam Trúc nói, ngay từ đầu nó đã
trả lời rất thật, thậm chí không có nói dối một câu nào, là chính bọn hắn tự suy
nghĩ quá phức tạp.
Nam Trúc lại hỏi: “Phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể đưa nó trở về lại
a, lộ phí đi về này thực sự chịu không nổi, để cho Thiên Lý lang đưa nó trở về
sao? Chưa nói tới việc an toàn hay không an toàn, chi phí đã là một khoản rất
lớn.”
Tiểu Hắc chen vào một câu, “Ta không về, nơi đây chơi rất vui.”
Dữu Khánh tức giận, phất tay chỉ tới nó, “Được, vậy ngươi đừng trở về nữa, cút
đi, ngươi cứ chậm rãi chơi đùa đi, để cho ngươi chơi đùa cho đủ.”
Nào ngờ Tiểu Hắc lập tức trở nên hưng phấn, xoay người lập tức hứng thú bừng
bừng bước đi, cây gậy cũng khiêng tại trên vai, vẻ mặt tò mò và ngạc nhiên hết
nhìn đông tới nhìn tây, thế giới này thật sự chơi thật vui, muôn màu muôn vẻ,
sắc màu rực rỡ, muôn hình vạn trạng, nhìn cái gì cũng thấy lạ.
Nói chung là không còn bị ước thúc, đã được cho phép, có thể yên tâm chơi đùa
rồi.
Khuôn mặt sư huynh đệ ba người lập tức sụ xuống, thiếu một chút té ngã vỡ
thành nhiều mảnh trên mặt đất, phát hiện thấy trên nhóc con quậy phá này thật
đúng là nghe không hiểu lời tốt lời xấu a.
Nói ra lời xả giận xong, Dữu Khánh lập tức bị kẹt lại đó không xuống được sân
khấu, sắc mặt rất khó coi.
Tiểu Hắc rất nhanh liền dừng tại trước một quầy hàng bán đồ ăn vặt, khiêng cây
gậy đứng ở đó, dáng vẻ chảy nước miếng, lão bản vậy mà lại còn đưa ra bánh
thịt hỏi nó có muốn ăn hay không, lời ngầm chính là hỏi có muốn mua hay
không.
Tiểu Hắc cũng không biết khách khí, đương nhiên đưa tay cầm lấy, cũng may
Nam Trúc động tác nhanh, lắc mình một cái đến trước mặt nó, thuận tay vỗ một
cái sau đầu, cất tiếng mắng, “Ăn cái rắm!”
Sau đó túm lấy sau gáy kéo trở về, làm sao có thể thật sự để cho nó cút, nếu thật
sự để lạc tên tiểu tử này, vậy thì không có cách nào để giải thích với Ngô Hắc,
cũng không thể làm bộ như chưa từng gặp qua con trai của người ta a?
Tiểu Hắc không cam lòng, gào lên: “Ta đói, ta muốn ăn.”
“Đói cái rắm.”
Nam Trúc mắng một tiếng, kéo nó về trước mặt.
Dữu Khánh nghiêm mặt nói: “Viết thư, bảo Thiên Lý lang truyền tin cho lão tử
của nó, chúng ta không có tiền đưa trở về, bảo Hắc Tử tự tới đón đi.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.”
Nam Trúc buông tiếng thở dài, tiếp tục mở miệng răn dạy Tiểu Hắc đang còn
giãy giụa không cam lòng, “Còn muốn ăn sao? Chờ a cha ngươi tới rồi, để xem
có đập nát mông ngươi ra hay không.”
Nghe được là a cha sắp tới, Tiểu Hắc ít nhiều có chút e sợ, đó dù sao cũng là
người thực sự sẽ đánh nó, lập tức thành thật ngậm miệng lại.
Dữu Khánh nhìn quanh bốn phía, “Cho dù là chờ Hắc Tử tới thì cũng phải có
một nơi đặt chân để hắn có thể tìm được a, trước tiên tìm một nơi ở lại đi.”
Nam Trúc cũng nhìn nhìn xung quanh, nhắc nhở: “Ở lâu tại nơi này, chịu không
nổi a!”
“Còn cần ngươi nói.” Dữu Khánh không vui, sau đó liền dẫn một đám người đi
dạo vòng vòng.
Nói chung, tâm trạng của ba người lớn đều rất không tốt, vốn định chăm sóc
tiểu hài tử giúp Ngô Hắc để có thể tìm lấy chút nợ từ trên người Ngô Hắc, tiện
thể kiếm chút tiền. Nhưng vụ này thì hay rồi, đúng là ba kẻ đại ngu si bọn họ tự
rước lấy nợ, là bọn hắn dẫn con trai người ta kéo đến nơi xa như vậy.
Ngay cả chính bọn họ cũng cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm mà chỉ
có kẻ ngốc mới có thể phạm phải, người bình thường làm sao có khả năng phạm
phải sai lầm cấp thấp như thế, làm sao còn có thể không biết xấu hổ mở miệng
đòi tiền của Ngô Hắc nữa a.
Nói cách khác, không chỉ kiếm không được tiền, dọc theo đường đi còn phải
tiêu tốn hơn vạn lượng bạc chi phí đi đường cho Tiểu Hắc.
Xôi hỏng bỏng không, với tính cách ba người bọn họ trong phương diện này,
tâm tình có thể tốt mới là lạ.
Ba người rất nhanh liền tìm đến một khách sạn chuyên phục vụ cho khách dừng
chân.
Khách sạn này có thể tại Ảo Vọng chuyên kinh doanh ở trọ mà vẫn có thể duy
trì được một mức thanh tịnh nào đó, nghĩ tới cũng có thể biết được khách sạn
này khoa trương như thế nào.
Là một khách sạn lớn chiếm diện tích khoảng mười mẫu, diện tích này tại Ảo
Vọng tuyệt đối được xem là khó thể có được, lại nhìn xem khí thế từ đấu củng
mái đao, rường cột chạm trổ xa hoa, sư huynh đệ ba người vốn định vào xem
một chút nhưng rồi lại trực tiếp đi băng qua cửa, không thể không biết xấu hổ
mà đi vào đó.
Bởi vì đi tới cửa mới phát hiện nó càng có khí thế.
Dừng lại ở cách không xa, Dữu Khánh xui khiến Nam Trúc:
“Ngươi đi vào thử xem, hỏi một chút giá cả phòng như thế nào.”
Nam Trúc lập tức chột dạ, nói:
“Dáng vẻ như vậy, không cần hỏi, chúng ta khẳng định ở không nổi.”
Dữu Khánh:
“Chúng ta cũng là người từng kiếm được số tiền lớn, người một ngày kiếm hơn
trăm triệu, không cần phải tự ti mặc cảm, lại nói, cũng chỉ là để tìm hiểu rõ một
chút tình huống nơi này mà thôi.”
Nam Trúc; “Vậy tại sao ngươi không đi vào hỏi?”
Dữu Khánh: “Nhìn nơi đây ngươi có vẻ giàu có, chỉ có ngươi giống như kẻ có
tiền, ngươi nhìn bọn ta giống sao?” Ngón tay chỉ tới Tiểu Hắc đi chân trần
khiêng cây gậy.
Phải không? Nam Trúc trong lòng vẫn còn nghi vấn, nhìn về phía Mục Ngạo
Thiết.
Mục Ngạo Thiết lập tức gật gật đầu thể hiện đồng ý.
Nam Trúc tức thì có tự tin, nhấc đầu, ưỡn ngực, xoay người đi tới