Bán Tiên

Chương 443: Thủy Triều




Hải Nữ? Dữu Khánh vểnh lỗ tai lên, hai vị tăng nhân trẻ tuổi cũng đang nghe

nhưng phản ứng không có rõ ràng như hắn.

Minh tăng hơi chút suy tư, sau đó trả lời: “Chưa từng nghe nói tới.”

Phụ nhân: “Hải tộc ta, vốn phụ thuộc vào Minh Hải tiên phủ, dẫn đường cho

khách tới lui tiên phủ, tiên phủ có một vị tỳ nữ chuyên đảm nhiệm tổ chức đón

tiếp đưa tiễn, vì vậy thống ngự Hải tộc ta, xưng là ‘Hải Nữ’. Khi có khách đi lại

thì Hải Nữ sẽ dùng một vật để triệu hoán Hải tộc ta đi nghe lệnh, vật đó chính là

một chiếc nhẫn, tên là ‘Thủy Triều’.

Theo tổ tiên đời đời truyền miệng lại, chiếc nhẫn ‘Thủy Triều’ thực ra có hai

chiếc. Một chiếc là ‘Thủy’, dùng cho khách tới. Một chiếc là ‘Triều’, dùng khi

khách đi. Khi Hải tộc ta nhận được ‘Thủy giới’ triệu hoán, liền biết là chạy tới

Tinh La đảo đón khách, nhận được ‘Triều giới’ triệu hoán thì biết là đi tới tiên

phủ tiễn khách.

Hai chiếc nhẫn này có thể kết hợp thành một, bình thường đeo tại trên tay ‘Hải

Nữ’, ta đã xem qua điêu khắc trên vách tường của Thủy phủ, hình dạng chiếc

nhẫn giống y như là chiếc nhẫn trên tay ngươi, chỉ là không biết thật giả.”

Nghe được lời này, suy nghĩ của Dữu Khánh xoay chuyển không ngừng, điều

này phù hợp với một số tình huống mà Ngô Hắc đã nói. Ngô Hắc nói chiếc

nhẫn có phân chia âm dương, nói hai chiếc nhẫn có thể khớp nối với nhau thành

một khối, lẽ nào muội muội của vị Đại lực sĩ kia chính là Hải Nữ của Minh Hải

tiên phủ trước đây hay sao?

Hắn không nghĩ tới vừa mới đến liền có được manh mối quan trọng như thế,

bỗng thấy chuyến đi này thật đáng giá.

Sự việc đã nói đến nước này, Minh tăng dường như cũng nảy sinh hứng thú,

hỏi: “Vậy làm thế nào mới chứng minh được chiếc nhẫn này là thật hay giả?”

Phụ nhân đưa tay ra, lấy chiếc nhẫn khỏi tay ông ta, cầm trong tay lật xem, “Ta

cũng không biết, tiền bối trong tộc dường như cũng không có người nào từng

nhìn thấy cách sử dụng chiếc nhẫn ‘Thủy Triều’ như thế nào, chỉ vì khi Hải Nữ

sử dụng thì tộc nhân đều không có mặt tại hiện trường, khi nghe được triệu hoán

mới chạy đi cho nên không thể nhìn thấy. Nhưng mà khẳng định sẽ giống như là

Minh tự dùng ốc biển triệu hoán chúng ta vậy, đều là dựa vào âm thanh.”

Nói đến đây, bà ta thật đúng là đặt ở ngoài miệng thổi thử, ngoại trừ trong

miệng vang lên mấy tiếng phốc phốc ra, đổi sang góc độ nào để thổi cũng vô

dụng.

Dữu Khánh nhìn thấy đau răng, vậy mà cũng có thể nghĩ đến việc cầm chiếc

nhẫn thổi như thổi kèn đồng, cũng không biết đầu óc nữ nhân này suy nghĩ như

thế nào, hắn hi vọng nữ nhân này trước tiên hãy lau cho sạch sẽ nước miếng ở

trên chiếc nhẫn.

Hắn kỳ thực cũng không cần phải cân nhắc đến vấn đề thật giả, hắn nhận định

chắc chắn là thật, đồ vật mà Kim Khư Đại lực sĩ đưa cho đại khái sẽ không giả.

Sau đó phụ nhân lại đứng đó xoay chuyển chiếc nhẫn, lẩm bẩm một mình,

“Chất liệu của chiếc nhãn này rõ ràng không phải bình thường, thổi không kêu

thì làm thế nào để phát ra tiếng? Chẳng lẽ là ở trong nước…”

Bà ta bỗng nhiên xoay người đi tới bờ nước, ngồi xổm xuống, cầm chiếc nhẫn

lắc lư tại trong nước loay hoay không ngừng.

Ngay cả Minh tăng cũng có phần không kiên nhẫn được nữa, muốn khuyên bà

ta bỏ qua, đột nhiên một tràng âm thanh “Leng keng leng keng” nhưng chuông

gió phát ra từ chiếc nhẫn trong tay phụ nhân.

Âm thanh đó giống như có rất nhiều chiếc chuông gió cùng nhau vang lên, âm

thanh rõ ràng và dày đặc, trong trẻo êm tai, có cảm giác gột rửa tâm thần, nói

chung khiến người nghe có cảm giác khá mơ màng mộng ảo.

Minh tăng, Dữu Khánh, hai gã tăng nhân trẻ tuổi đều lập tức ngây ngẩn cả

người, đều nhìn chằm chằm vào động tác của phụ nhân.

Chồm hổm tại bờ nước, phụ nhân cũng khựng lại, động tác trên tay cũng cứng

lại đó, đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay đang nửa

ngâm ở trong nước, rõ ràng bà ta cũng bị âm thanh do mình đột ngột tạo ra làm

cho bất ngờ.

Minh tăng hỏi một câu, “Chuyện gì vậy?”

Phụ nhân ngơ ngẩn đáp: “Ta chỉ là thử rót pháp lực vào trong đó, sau đó dao…”

Lời còn chưa nói xong, lại tiếp tục cầm chiếc nhẫn đung đưa ở trong nước.

Leng keng leng keng, âm thanh mộng ảo rõ ràng và dày đặc lần nữa vang lên,

nghe thật sàng khoái, thần thanh khí sảng, có cảm giác bay bổng như nghe tiên

nhạc.

Một lúc lâu sau, bà ta mới trở nên kích động, xoay người nói với Minh tăng:

“Không sai, là thật, ta mặc dù không biết là ‘Thủy giới’ hay là ‘Triều giới’,

nhưng ta có thể cảm giác được Hải tộc chúng ta ở tại trong nước rất xa cũng có

thể nghe được âm thanh này.”

Bà ta lại nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, lần nữa truy hỏi, “Ngươi lấy được

chiếc nhẫn này từ đâu?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại bà ta, “Nếu ngươi đã nói có hai chiếc, lẽ nào qua

nhiều năm như vậy, Hải tộc các ngươi chưa từng nhìn thấy có người nào khác

đeo chiếc nhẫn như thế này?”

Phụ nhân chợt ngẩn ra, dường như đã kịp phản ứng lại, cũng hỏi ngược lại một

câu, “Kỳ thực, ngươi cũng không biết lai lịch của chiếc nhẫn này, đúng không?”

Dữu Khánh hơi sững sờ, lại hỏi: “Làm sao biết được?”

Phụ nhân: “Lời nói vừa rồi của ngươi đã nhắc nhở ta, ngươi hỏi Hải tộc bọn ta

qua nhiều năm như vậy có từng nhìn thấy người khác đeo chiếc nhẫn như thế

này hay không. Người đã biết rõ lai lịch của chiếc nhẫn này, nếu như không

muốn cho Hải tộc nhận ra, thì sẽ không để cho Hải tộc nhìn thấy, căn bản sẽ

không xảy ra trận xung đột đó, lại còn chạy đến Minh tự yêu cầu giải thích?”

Dữu Khánh trầm mặc không đáp lại, hắn biết không thể nói ra lai lịch của nó.

Ánh mắt phụ nhân lấp lóe, chậm rãi nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay

mình.

Minh tăng đưa tay ra, lấy lại chiếc nhẫn trong bàn tay bà ta, rồi cũng nhấc chân

trần đi đến bên bờ nước, ngồi xổm xuống, dựa theo cách thức mà phụ nhân đã

nói chậm rãi rót pháp lực vào, đung đưa ở trong nước, quả nhiên, tiếng kêu leng

keng tựa như mộng ảo kia lại vang lên.

Sau khi đứng dậy, ông ta xoay người trở lại trước mặt Dữu Khánh, giao trả

chiếc nhẫn cho hắn, “Ngươi hẳn là đã nhận được lời giải thích mình mong

muốn.” Rồi nghiêng đầu nhìn về phía thi thể Giao nhân trên đá ngầm, “Sai lầm

tính tại trên thân nó, và hình phạt dành cho nó cũng đã được chính tay ngươi

thực hiện, nó đã phải trả giá bằng mạng sống của mình. Sự việc lần này xóa bỏ

tại đây, như thế nào?”

Dữu Khánh cầm về chiếc nhẫn, đeo trở lại trên ngón tay, hỏi: “Nếu như ta bị

chết ở trên tay nó, có phải là phải chịu chết oan chết uổng rồi hay không?”

Minh tăng: “Ngươi muốn nói điều gì?”

Dữu Khánh: “Không phải xin lỗi sao? Ít nhất… Ta có phải nên nhận được một ít

bồi thường hay không?”

Minh tăng: “Ngươi muốn bồi thường như thế nào?”

Dữu Khánh: “Ta là người giảng đạo lý, ta cũng sẽ không mở miệng lung tung,

đưa chút tiền là được rồi.”

Minh tăng: “Ta nói ‘Sai lầm’ tính tại trên thân nó, không nhất định thực sự là nó

sai. Nào có ai biết có phải ngươi đã biết được lai lịch của chiếc nhẫn này rồi nên

cố ý dụ Hải tộc ra để giết người lừa bịp tống tiền hay không?”

Dữu Khánh trừng to mắt, “Ai dám vì tiền mà chạy đến Minh tự lừa bịp tống tiền

chứ?”

Minh tăng lần lần tràng hạt trên tay, bình tĩnh thản nhiên nói: “Phật môn không

có thị phi đúng sai, Tảo Trần tự cũng chưa bao giờ xin lỗi với người nào, cũng

không cần phải xin lỗi với bất kỳ ai. Nếu ngươi cứ muốn kiên trì như thế, vậy

thì không thể có chỗ cho sự mơ hồ, ngươi lưu lại tệ tự đi, chờ đến lúc nào điều

tra rõ chân tướng sự việc rồi sẽ để cho ngươi rời đi.”

Ở một bên, phụ nhân nghe vậy thì nở nụ cười xinh đẹp.

Hai tăng nhân trẻ tuổi lặng lẽ chắp tay cúi đầu, chỉ còn kém chút niệm ra A di

đà phật.

Dữu Khánh nghẹn lời không biết nói gì, giương mắt nhìn chằm chằm đối

phương, lời này của người ta đã nói rõ là đang uy hiếp mình. Cuối cùng, hắn

nặn ra một câu, “Nhìn tại mặt mũi của đại sư, vậy thôi bỏ qua việc này.”

Dứt lời, bước ngang sang bên, tiến tới trước, cũng đi tới bên bờ nước, ngồi xổm

xuống, nhúng bàn tay đeo chiếc nhẫn vào trong nước, sau đó dựa theo cách

người ta đã làm lúc trước, bắt đầu thực hiện, quả nhiên có âm thanh mộng ảo

leng keng leng keng phát ra.

Sau khi chính mình thực hiện rồi, đại khái đã biết rõ là chuyện gì xảy ra, khi thi

pháp rót vào trong chiếc nhẫn, pháp lực sẽ như được kéo dài không gian vận

chuyển dọc theo hình dạng của mặt chiếc nhẫn, cọ xát với dòng nước liền sẽ

phát ra một loại âm thanh, kỹ xảo luyện chế này có cao minh hay không thì

không biết, nhưng quả thực xảo diệu.

Nếu người ta đã không chịu bồi thường, và chính hắn cũng đã nói bỏ qua, theo

lý thuyết, cũng nên đến lúc hắn rời đi.

Nhưng hắn chưa có đi, sai khi rút tay khỏi mặt nước, hắn cố ý tiếp tục ngồi xổm

tại đó, trong lòng âm thầm tính toán, chờ người ta chủ động mở miệng.

Quả nhiên, Minh tăng thấy vậy liền lên tiếng, “Không dự định rời đi sao?”

Lúc này Dữu Khánh mới đứng lên, xoay người nói: “Đại sư hiểu lầm rồi, tại hạ

chỉ đang cảm thấy kỳ quái, nếu chiếc nhẫn của vị Hải Nữ kia đã lưu lại đây, vậy

thì chắc hẳn không có đi Tiên giới, ta muốn thỉnh giáo một chút, nàng đi đâu

rồi, đã bị người công phá tiên phủ năm đó giết chết rồi sao?”

Minh tăng lúc trước ngay cả Hải Nữ là ai cũng không biết, vấn đề này xem như

đã hỏi sai đối tượng rồi.

Phụ nhân kia quả nhiên tiếp lời, “Hải Nữ cũng không phải là cố định do một

người nào đó đảm nhiệm, tiên phủ chỉ định người nào thì chính là người đó, đơn

giản chỉ là giao chiếc nhẫn cho người nào mà thôi. Sau cùng, mặc dù Hải Nữ

không có đi Tiên giới, thì việc có phải đã bị người đánh vào tiên phủ giết chết

hay không còn không rõ ràng lắm, chỉ biết là, sau khi tiên phủ bị công phá thì

nàng liền biến mất.”

Dữu Khánh rất muốn nói ra việc có nghe được người làm trong khách sạn nói,

có người từng nhìn thấy người đeo chiếc nhẫn tương tự, nhưng mà lời đã đến

bên mép cuối cùng vẫn kìm nén lại, bởi vì, nhìn theo tình trạng hiện nay thì

những người này cũng không biết, e rằng có hỏi cũng chỉ là uổng công. Còn nếu

quả thật là đối phương không muốn nói cho biết, mình nhiều lời trái lại vô ích.

Nhưng hắn vẫn là cố thử hỏi một câu, “Hải Nữ không có tên sao?”

Hắn không có trực tiếp hỏi Hải Nữ tên gọi là gì.

Minh tăng nhàn nhạt đáp lại một câu, “Ngươi hỏi tên của người mấy nghìn năm

trước là gì sao?”

Dữu Khánh nhún vai, “Chỉ là cảm thấy hiếu kỳ.”

Phụ nhân nói: “Đã nói Hải Nữ cũng không phải là một người cố định, có khả

năng đổi bất cứ lúc nào, Hải tộc ta cũng chỉ biết gọi là ‘Hải Nữ’. Ai sẽ đi nhớ

tên? Nếu có người biết rõ thì cũng đã qua đời từ lâu.”

Dữu Khánh âm thầm suy nghĩ, xem xét về mặt thời gian, người đảm nhiệm Hải

Nữ sau cùng, có khả năng rất lớn chính là muội muội của Đại lực sĩ. Bỗng

nhiên, ánh mắt hắn liếc nhìn thấy ánh mắt Minh tăng nhìn mình, vẫn là câu nói

kia, không biết có phải mình bị ảo giác hay không, luôn cảm thấy có chút là lạ.

Cảm giác cổ quái này khiến cho hắn bất an, suy nghĩ vẫn nên quyết định cáo từ

đi, chắp tay nói: “Nếu đã như vậy, tại hạ liền không quấy rầy nữa rồi.”

Minh tăng hơi chắp tay, một tăng nhân trẻ tuổi ở bên cạnh lập tức tiến tới tiễn

khách. Dữu Khánh bay lên vách đá, lập tức rời đi.

Những người khác cũng lần lượt lên trên vách núi, nhìn theo.

Đợi khi bên cạnh không còn người khác, phụ nhân chợt hạ thấp giọng hỏi:

“Về chiếc nhẫn kia, ngươi không thấy ta nháy mắt với ngươi sao? Vì sao không

giữ lại chiếc nhẫn đó, lại còn ngăn cản ta lấy nó?”

Minh tăng chậm rãi thả bộ bước đi:

“Giữ lại nó làm gì?”

Phụ nhân nhỏ giọng, nhỏ nhẹ nói: “Ta không dối gạt ngươi, hai chiếc nhẫn kia

ghép lại với nhau sẽ trở thành một chiếc chìa khóa, tụ tập hai chiếc nhẫn lại với

nhau thì có thể mở ra bí cảnh của Thủy phủ cấm địa ta.”

Đã biết được bí mật này, Minh tăng không kinh ngạc, không dao động nói:

“Cơ duyên đến, không cần ngươi đi tìm, hai chiếc nhẫn sẽ tự đến Thủy phủ của

ngươi, cơ duyên không đến, có cưỡng cầu cũng không được. Ngươi chỉ cầm

một chiếc nhẫn mở không ra, thậm chí sẽ rước lấy họa vào thân. Ngươi có biết

tiểu tử này là ai không?”

Phụ nhân hoài nghi, “Là ai?”

“A Sĩ Hành.”

“Ách, là thiên hạ đệ nhất đại tài tử kia sao?”

“Ty Nam phủ, Đại Nghiệp ty, Thiên Lưu sơn sở dĩ có thể mở ra Tiểu Vân gian,

chính là bởi vì âm thầm theo dõi hắn. Bây giờ hắn không hiểu ra sao cầm tới

đây một chiếc nhẫn, ngươi biết ba nhà kai không có âm thầm nhìn chằm chằm

vào hắn sao?”

Phụ nhân trầm mặc, đại khái đã hiểu rõ ý của ông ta, lo lắng đây có thể là mồi

nhử của người có ý, không thể dễ dàng cắn câu.

Tuy nhiên, bà ta vẫn là hờn giận một tiếng, “Được rồi, xem như ngươi có chút

lương tâm, dù sao cũng xem như đứng ở phía bên ta đây, ít nhất không để cho ta

mở miệng xin lỗi.”

Minh tăng: “Bần tăng không phải vì giúp ngươi, mà tên tiểu tử kia cũng không

phải là thứ gì tốt, lá gan không nhỏ, dám giả danh chạy đến chỗ bần tăng để lừa

bịp.”

Phụ nhân hoài nghi, “Như thế nào? Lừa ngươi cái gì?”

Minh tăng cười mà không đáp.

Chính vào lúc này, tăng nhân trẻ tuổi Trường Phong đi tới phục mệnh, báo cáo

đã tiễn khách nhân rời đi.

Minh tăng hơi gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: “Ba năm trước đây, thanh niên

được đưa tới chùa trị liệu cụt tay kia, về sau đã đâu?”

Trường Phong không biết vì sao ông ta đột nhiên hỏi việc này, trả lời: “Không

biết. Sau khi chữa trị xong thì giao cho người của Quốc công hộ tống rời đi.

Hẳn là đã bình an trở về, bằng không ắt hẳn đã có dò hỏi.”